Chương 26

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Diêu Lệ Lệ vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, sao lại gặp phải loại người này nhỉ, vẫn nhờ anh Trương lợi hại, có thể diện, vừa báo gia thế đã doạ cho gã ta sợ chạy mất dạng”.

Trương Nhất Bình cũng rất tự hào, anh ta cười ngồi lại xuống ghế sofa, hời hợt đáp: “Chỉ là một gã côn đồ thôi mà”.

Chu Húc bị ăn tát, đương nhiên không thể vui nổi, anh ta nói với giọng căm hận: “Tôi phải tìm người dạy cho gã ta một bài học mới được”.

Trương Nhất Bình bảo: “Đừng chấp nhặt với loại người này, cậu cứ coi như là bị chó cắn đi, uống rượu thôi nào”.

Chu Húc uống hai hớp rượu vẫn chưa hả giận, trông thấy Lý Dục Thần điềm nhiên ngồi một bên, càng nhìn càng thấy giận, bèn giơ ly lên rồi đặt mạnh xuống bàn.

“Mẹ nó, hôm nay gặp phải hạng người thấp kém, bảo sao lại xui xẻo đến thế”.

Lý Dục Thần biết anh ta đang nói mình, anh cũng không so đo.

Anh tin rằng gã đầu trọc sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, để xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thể diện của anh Trương này có còn tác dụng nữa hay không.

Vừa nghĩ thế, cửa phòng VIP lại được mở ra lần nữa.

“Thể diện của cậu Trương đó lớn thế à, tôi muốn đưa một người đi cũng không được sao?”

Cùng với tiếng nói chuyện, một người khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước vào, ông ta ưỡn cái bụng bự, mặt bóng dầu, có một vết sẹo dài từ cằm xuống đến cổ, khi nói vết sẹo chuyển động theo trông như một con rết còn sống.

Phía sau ông ta, ngoài gã đầu trọc xăm mình thì còn hai người khác nữa, họ cao ráo, không hề giống côn đồ chút nào.

Vừa nhìn thấy ông ta, Trương Nhất Bình lập tức thay đổi sắc mặt, gọi: “Tổng giám đốc Lưu!”

“Ồ, thì ra là cậu Trương của Vĩnh Thanh à, nếu biết trước cậu đang ở đây, tôi đã ghé qua mời rượu rồi”.

Lão mặt sẹo cầm một chai rượu trên bàn lên xem: “Át Bích à, rượu này được đó, đáng tiếc là rượu của phụ nữ, uống không đủ đô. Này, Báo Tử, đi lấy rượu của tôi sang đây”.

Gã đầu trọc đáp “vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài, không lâu sau đã đem một chai rượu Mao Đài vào.

Lão mặt sẹo cầm lấy chai rượu Mao Đài rót vào hai ly, một ly cho mình, ly còn lại đưa cho Trương Nhất Bình.

“Không có rượu Tây như của cậu, nhưng loại này ngon lắm, đàn ông phải uống cái này. Nào, cậu Trương, tôi mời cậu một ly”.

Trương Nhất Bình hơi do dự.

Người trước mặt này tên là Lưu Hồng Vũ, có biệt hiệu là Lưu mặt sẹo, ông ta kinh doanh trong lĩnh vực hậu cần và cũng có hợp tác với tập đoàn Vĩnh Thanh.

Ông ta từng là một tay xã hội đen, địa bàn hậu cần trong tay đều giành được nhờ việc đánh đấm.

Xét về khối lượng tài sản, ông ta không là gì so với Vĩnh Thanh.

Nhưng người này rất khó đối phó, lòng dạ độc ác, ngay cả bố của Trương Nhất Bình, Trương Căn Mậu cũng không dám tự tiện dây vào.

“Tổng giám đốc Lưu, tôi không uống rượu mạnh”, Trương Nhất Bình từ chối.

Lưu Hồng Vũ lập tức sầm mặt lại: “Sao nào, cậu không nể mặt tôi à?”

“Không, không phải”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương