Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
-
Chương 1397
Chương 1397
Người kia ném bao tải xuống đất, mở ra. Bên trong tải chứa hai cô gái trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ xinh xắn, nhưng trong mắt bọn họ tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi.
Người áo đen điểm nhẹ hai lần trên người các cô.
Hai cô gái ưm a ra tiếng, trong cổ họng có thể phát ra âm thanh, bọn họ lập tức kêu to: “Cứu với! Cứu tôi với!…”
Người áo đen cười hì hì nhìn các cô, dường như đang thưởng thức một bức tranh.
“Kêu to lên, kêu to nữa lên, tôi rất thích nghe âm thanh của các cô, vừa nghe liền khiến người ta hưng phấn, hahaha!”
Cô gái vô cùng sợ hãi, một người trong đó cầu xin: “Cầu xin ông, thả chúng tôi ra đi!”
Một người khác nói: “Trong nhà tôi có tiền, ông thả chúng tôi ra đi, tôi bảo bố mẹ tôi cho ông tiền!”
Người áo đen không nói lời nào, quay người đi đến trước con nai trên mặt đất. Người đó ngồi xổm xuống, dùng hai cánh tay mạnh mẽ vặn đầu con nai xuống.
Máu tươi phun ra, bắn tung tóe khắp người áo đen.
Nhưng người kia dường như rất hưng phấn, chôn đầu xuống cần cổ gãy lìa của con nai, hút máu.
Cảnh tượng này khiến hai cô gái cực kỳ sợ hãi, ngay cả cứu mạng cũng không dám hô nữa.
Sau một lúc lâu, người áo đen ngẩng đầu lên, thỏa mãn ợ một tiếng, như thể một con sâu rượu được uống no rượu.
Người áo đen quay đầu lại, nở nụ cười với hai cô gái.
Khuôn mặt người kia đầy máu me, trông chẳng khác gì quỷ đói. Mà cơ thể con nai trong tay người đó đã bị hút rỗng, chỉ còn có một tấm da, bao vây lấy bộ xương.
Hai cô gái bị dọa đến run lẩy bẩy.
Các cô hối hận vô cùng, họ không nên rời khỏi tuyến đường du lịch, đi về phía núi sâu không người.
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để uống.
Người áo đen vứt con nai xuống, quay người đi về phía các cô.
“A, mặc dù máu thú vật đủ uống, nhưng tiếc rằng vẫn không ngon bằng máu người, huống hồ là máu gái xinh!”
Người áo đen cười haha, tiếng cười quanh quẩn trong căn miếu hoang đổ nát âm u.
“Có điều, các cô đẹp như vậy, ăn hết luôn cũng quá đáng tiếc. Không bằng một người bị tôi ăn, một người khác làm bồ đẹp của tôi, cùng tôi vượt qua năm tháng nhàm chán trong rừng núi này. Nếu hầu hạ tôi tốt, nói không chừng lúc tôi vui vẻ sẽ thả cô đi đâu”.
Người kia nhìn hai cô gái, nhìn trái nhìn phải, chần chờ không quyết định được.
“Ăn cái nào, ngủ cái nào đây?”
Một cô gái bị dọa đến bật khóc: “Đừng… Hu hu… Cầu xin ông… Thả chúng tôi đi…”
Mà cô gái còn lại vừa rồi cũng gào khóc, giờ phút này đột nhiên bình tĩnh lại, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, kéo quần áo trên vai xuống, để lộ vai, mắt cố tình mị hoặc, xấu hổ nói: “Đại vương, để tôi hầu hạ ngài đi…”
“Đại vương? Hahahaha, có chút thú vị!”, người áo đen lập tức ôm chầm lấy cô gái, xoa vai cô ta: “Cô hầu hạ tôi, vậy tôi sẽ ăn cô ta?”
Cô gái kia bị dọa đến run lẩy bẩy, đầy mặt bất lực và hoảng sợ, muốn cầu xin tha thứ, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt lộp bộp chảy xuống.
Cô ta nhìn người bạn của mình nằm trong lòng người áo đen, ánh mắt lóe lên một tia hận ý, rất nhanh đã bị nước mắt che mờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook