Về tra thử tài khoản, quả thật đã chuyển rồi.
Tôi gọi lại báo cáo với Lương Tiền Văn.
Chị ta hữu khí vô lực, chỉ nói cảm ơn.
Sau đó tôi lại báo cáo với sếp.
Cố Đảo Dữ nói, được, anh sẽ về nhanh, đừng chạy lung tung.

Ngoan.
Ngoan
Cái chữ này xài…
Tôi về nhà nghỉ.
Là chỉ nhà ở cùng với cha tôi mẹ tôi.
Mẹ tôi luôn muốn ở dinh thự.
Tôi tính thử.

Không lâu nữa là tôi có thể đi mua một tòa dinh thự, trang hoàng một chút, vào ở cùng với cha mẹ, cả nhà đều vui.
Bây giờ vẫn chưa được.
Mẹ tôi mở cửa.
Tôi bổ nhào vào lòng mẹ: “Mẹ ơi ~ ~ ~ ~ ~ ~”
“Sao đấy sao đấy? Thất tình rồi?”
Mẹ tôi xoa má tôi, khẩn trương hết sức.

Cha tôi ở sau lưng mẹ lạnh nhạt nhìn một cái, tiếp tục xem phim cổ trang.
“Mẹ ơi, mẹ mau luộc gà cho con đi.”
Tôi nói hết nửa câu sau.
Mẹ tôi đẩy tôi ra, xì một tiếng.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.

Ăn mà còn không mập, không cần giảm béo, tiếp tục ăn, cũng không cần tiết chế.

Sao tôi lại sinh ra thứ yêu nghiệt như cô.”
Xoay người quay lại lấy giỏ đi chợ.

Ra ngoài.
Tôi mừng rỡ, dựa vào cửa hô: “Mẹ, phải là người ta nuôi đấy, đừng mua của siêu thị, gà ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~”
“Cút vào.”
Tôi hí hửng vào nhà, gọi cha tôi một tiếng.
Cha tôi nhàn nhạt gật đầu một cái, tôi vào phòng mình.
Cha tôi là theo tuyến đường ngầu, tôi quen rồi.
Tôi mới mở máy vi tính lên, cha tôi liền gọi tôi: “Cháo, Minh Minh lên tivi rồi.”
Tôi lấy tốc độ của loài báo, xông về phòng khách.

Ngồi ngay ngắn trước tivi, tập trung xem.
“Ba, ba xem, thon thả chưa này, thần thái của Minh Minh nhà con là siêu mẫu quốc tế.”
“Ừ, lên sân khấu là phải cao gầy một chút.”
“Ba, ba xem, cúi đầu cười thấp thoáng kìa, con mà là đàn ông con lập tức cầu hôn với Minh Minh.”
“Con mà là đàn ông thì người ta cũng chướng mắt con.”
“Ba, ba nghe đi, chất giọng có từ tính này, Minh Minh nhà con rõ ràng là nên lấy giải thưởng lớn của Grammy.”
“Ừ, chất giọng có đặc điểm.”
“Ba, ba nghe nữa kìa, Minh Minh nhà con nói chuyện có chiều sâu biết mấy.”
“Ừ, có nội hàm hơn con nhiều.”
“A, Minh Minh à…”
Minh Minh xuống sân khấu rồi.
Cha tôi chuyển kênh, tiếp tục xem phim cổ trang.
Tâm trạng tôi thật lâu không thể bình ổn, ngồi ở một bên thật lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy về phòng.
Minh Minh, là ca sĩ mà tôi thích.

Giống như thiên tài vậy.

Còn thiên tài hơn cả tôi.
Vì tôi quá thích nàng, nguyên nhân thích quá nhiều, không nói kỹ thêm nữa.
Tôi mở Word ra bắt đầu công việc.

Công việc nói ở đây, là một công việc khác của tôi ngoài làm sát thủ.
Tôi bảo với mẹ tôi là tôi làm nghề tự do, soho*.
(* Viết tắt của Small Office, Home Office.)
Mẹ tôi tức: “Nghề tự do là cái thứ gì, không đi làm chính là chờ việc.

Con học từ trường cao học hạng nhất, lại ở nhà đợi việc?”
Tôi ở nhà viết chuyên mục báo.
Tôi là tác giả chuyên mục báo.
Tôi chuyên nghiên cứu chòm sao, rất có danh tiếng trong giới cung hoàng đạo.

Đài truyền hình cũng muốn tôi đi làm chương trình.

Con người tôi kín tiếng như thế, khéo léo từ chối.
Tôi chỉ viết chuyên mục cho trang mạng của tạp chí báo giấy.
Hồi tôi ở trường cao học hạng nhất đã chọn khóa học này.
Sau khóa học tự viết đường vận, đăng trên diễn đàn.

Sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội thầy cô đều nói, chuẩn quá chuẩn quá.
Sau đó một trang web tìm tôi viết.
Sau đó là rất nhiều trang web.
Sau đó nữa là truyền thông giấy.
Tác giả chuyên mục, xịn không? Còn xịn hơn cả sát thủ.
Tôi cắn đầu bút bắt đầu nghĩ vận số của mười hai chòm sao.
Đột nhiên nhìn thấy mẹ tôi đứng ngay cửa.
“Vừa về nhà đã chui vào đây.”
“Con đang làm việc!”
“Làm việc gì? Viết chòm sao, có tiền đồ gì?”
Tôi…
Tôi thụp xuống, lục tìm dưới gầm giường.
Lôi thùng giấy ra, lấy một đống báo giấy tạp chí ra.
Tuần San XX, Họa Báo XX, Trào Lưu XX, Thanh Niên XX, Tinh Anh XX, Báo Sáng XX, Báo Chiều XX…
Mệt chết tôi.
“Nhìn xem! Tây Phán.

Chuyên mục chòm sao của Tây Phán trải rộng trên các tờ báo lớn của tổ quốc.

Con gái mẹ, được mọi người săn đón tán tụng.”
Mẹ tôi hồ nghi nhìn tôi một cái, lại tự mình lật xem một hồi.

Sờ hai chữ “Tây Phán” trên giấy.
“Mẹ đi giết gà.”
Mẹ tôi vẫn yêu tôi nhé.
Gà luộc mẹ tôi làm, ngập tràn hơi ấm của gia đình, tôi thật cảm động.
Thế là, tôi ăn hết nửa con.
Về phòng tiếp tục nghĩ đường vận.
Vận thế chòm sao
Cung Bạch Dương
Trống rỗng
Nghĩ không ra.
Cần lý luận, đúng; nhưng cũng cần cảm hứng.
Tôi đặt bút xuống đi đọc sách.
Có hơi suy sụp.

Nghề phụ còn tốn tâm tư hơn cả nghề chính, tôi thất bại quá đi.
Sau đó điện thoại có cuộc gọi đến.
Tôi nhận máy, thuận thế ngã lên giường.
“Tây Fán, tôi với boss về rồi! Sao cô không ở biệt thự?” Trợ lý ngọt ngào.
“Tôi về nhà rồi.” Cố Đảo Dữ chắc chắn là lại giết người trước hạn rồi, nhanh vậy đã về.
“Boss chỉ thị tôi mua đồ đặc sản rồi, cô có rảnh thì mau về đây!”
“Được, tôi sẽ nhanh chóng đến.” Tôi vừa mới ăn no, không có động lực lớn như thế.



Tôi suy tư…
Vận khí đan điền: “Trợ lý, mau tới đây ~ ~”
Trợ lý phóng vọt tới: “Tây Fán à cô đến rồi? Tôi nhớ muốn chết luôn.”
Tôi bị ôm cứng ngắc, hít thở khó khăn.
“Tây Fán à, nhớ cái mặt non mềm này của cô muốn chết luôn!” Mặt bị véo mấy lần…
“Trợ, trợ lý, bỏ tôi ra, tôi ~ tôi ~ tôi ~”
Trợ lý tuy là không béo, nhưng cũng có sức nặng, lực tay thật lớn, ép tôi chết mất.
Trên tay nhẹ đi, trợ lý rời khỏi tôi rồi.
Trước mắt đổi thành khuôn mặt của sếp lớn.
Cố Đảo Dữ nhìn tôi, nói: “Trợ lý, chú ý lời nói cử chỉ của cô.”
Trợ lý im lặng, lùi sang một bên ngắm trăng.
Cố Đảo Dữ nhìn tôi, nói: “Đi vào đi.”
Kéo tay tôi lên rồi đi.
Tôi quay đầu lại, gọi trợ lý.
“Trợ lý, hũ củ cải muối kế xe đó, phải phiền cô bê vào đấy.”
“Tôi không muốn.

Tây Fán, cô tự xử đi!”
Trợ lý phát điên rồi, thật đáng sợ.
“Bê vào đây.”
Giọng nói uy nghiêm của đại thần.
Trợ lý câm nín.
Đầu thò đến gần đại thần, tôi hỏi: “Sếp à, xong việc trước à?”
“Ừ.”
Ê ê ê, mắt đại thần mang ý cười, lần này được tôi nhìn ra rồi, khóe môi giương lên kìa.
Tiền, tôi có tiền chia rồi ~
Trợ lý bê củ cải vào rồi, tôi phát huy tinh thần đoàn kết thân ái, bê củ cải đến bên cạnh đại thần.
Tôi đang muốn phát biểu, trợ lý kéo tôi sang một bên.
“Tây Fán, hồi nãy boss man ghê đó.” Mắt trợ lý nổi bong bóng màu hồng, tôi nhìn ra rồi.
“Man, đàn ông, sếp vốn dĩ chính là đàn ông.”
“Ôi dào, đừng phá đám.

Lúc anh ấy xách tôi sang một bên, kéo lấy cô mang tính chiếm hữu, man quá đi.”
“Trợ lý, cô mà còn bắt chước người Đài Loan nói chuyện, phạt cô học mèo kêu một ngàn lần, tiền thưởng cắt hết.”
……
Đại thần chính là đại thần, xuất quỷ nhập thần.
Tôi tiếp tục nội dung muốn phát biểu.
“Sếp.

Củ cải mẹ em muối, sếp thử đi.”
Sếp dửng dưng nhìn củ cải một cái, gọi trợ lý: “Trợ lý, bê vào nhà bếp.”
Trợ lý rú to.
Lúc đi ngang qua bên cạnh tôi cô nàng thì thầm: “Boss thế mà lại báo thù, đáng sợ quá đáng sợ quá đi ~”
Ực…
Sếp tôi không phải là loại người đó.

Không phải.
“Tháng này có tiền thưởng, có rảnh thì đi kiểm tra tài khoản.” Cố Đảo Dữ mỉm cười.
Tôi rất sung sướng, tôi bụm miệng, sợ để lộ ý cười.

Trước mặt sếp, tôi hy vọng giữ một hình tượng bình thản, cho dù không thành công, nhưng tôi vẫn cố gắng.
Tôi nói một cách thật khách quan, tư sắc của Cố Đảo Dữ không tệ, cười lên rất đẹp.

Nhất là mỗi lần tuyên bố có tiền thưởng, tôi càng cảm thấy anh ta có sức hút.
Tôi nghĩ, lúc anh ta giết người có từng dùng mỹ nam kế chưa?
Tôi vào thư phòng viết chòm sao.
Chòm sao thật sự là công việc kỹ thuật.
Tiếp tục cắn đầu bút.


Vùi đầu biết, lại cắn.
Bạch Dương xử xong, Kim Ngưu xử xong.
Song Tử.
Chòm sao đó của mẹ tôi, tôi viết ít đi một chút là được rồi.

Ừm… tình yêu, tình yêu là duy trì niềm ngây ngất ngọt ngào. Mẹ à, con đối với mẹ thật không tệ.
Cự Giải, Cự Giải viết nhiều một chút, cái kia sai thì cái này bù, ka ka.
Sư Tử, Sư Tử là trợ lý.
Ừm… véo tôi, còn mê mẩn sếp tôi.

Hừ.
Tài chính sụt giảm, đào hoa tuy có, nhưng thuộc về đào hoa thối.
……
Xử Nữ xử xong.
Thiên Bình xử xong.
Thiên Yết, oa, sếp nè.
Thiên Yết tài chính đi lên, cơ hội tốt vô hạn, phải biết nắm bắt.

Biết dùng người, cho người dưới trái ngọt, sẽ có sự hồi đáp không tưởng.

Tình yêu, tình yêu là…
Tình yêu của Cố Đảo Dữ.

Mỗi lần viết đến Thiên Yết, thì lại khó khăn ở chỗ này, phải biểu đạt cùng một ý, nhưng không thể không có biến hóa.
Tuần trước tôi viết là, tình yêu là, nói là vô tình nhưng lại có tình.
Tuần này viết làm sao?
“Vẫn chưa viết xong?”
Cố Đảo Dữ tiến vào.
Tôi vội vàng che sổ ghi chép lại.

Tiêu, lạy ông tôi ở bụi này.
“Sắp rồi, hơ hơ.”
Anh ta ngồi xuống sô pha đối diện, không hề có ý muốn đi.
Tôi chỉ đành rút sách tham khảo chòm sao ra, giả bộ tìm đọc tư liệu.
Trước mắt tối sầm.
Tôi ngẩng đầu, Cố đại thần.
“Tình yêu là gì?”
Cố đại thần, thì ra anh cũng bỉ ổi, sao có thể nhân lúc tôi chăm chú xem sách tham khảo mà nhìn trộm chòm sao của tôi?
“Tình yêu là, hơ hơ, em nghĩ ra rồi.” Tôi cầm bút lên, khẩn trương viết.
Tình yêu là, bắp ngô chờ đợi thu hoạch.
Tôi trước kia, cũng từng viết thơ đó.

Lụm ra mấy câu trừu tượng, tôi biết.
“Ngu Tây Phán, nói xem, là ý gì?”
Cố Đảo Dữ là một trong hai người duy nhất trong giới sát thủ biết tên thật của tôi, một người khác là tổng thư ký.
“Đại, đại nhân… cái trò cung hoàng đạo này, giống như giải xăm vậy.” Ám thị như thế này, không biết Cố đại nhân có đủ băng tuyết thông minh hay không.
“……” Ánh mắt đại nhân ác liệt.
Dũng sĩ chân chính, có gan trực diện với đại nhân tàn bạo.
“Giống như giải xăm, cần phí thủ tục.” Tôi rụt rụt cổ, vẫn nói ra rồi.

Đại nhân thật là, có hơi trì độn.
“…….” Tôi chú ý thấy tay của đại nhân nắm thành quyền.
Má ơi.
“Đại nhân, em…” Tôi bị ngắt lời, đại nhân xách tôi ra, rời khỏi bàn làm việc, cùng ngồi lên sô pha.
“Tiền thưởng tháng này gấp đôi.” Giọng điệu của đại thần nhàn nhạt, vậy mà lại nói ra lời như thế này, tố chất tâm lý rất tốt.
“Bắp ngô chờ đợi thu hoạch, có nghĩa là, phải kiên nhẫn chờ đợi và chăm sóc, không thể nóng vội mà hỏng việc, phải chăm bón phân, chăm tưới nước, phơi nắng nhiều nhiều, phải yêu thương thực vật, làm được những điều này, mới có thể chờ đợi bội thu, đại nhân.”
Phù, tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì.
———
Nắm giữ nội dung quan trọng giống thật mà giả, thì bạn có thể viết chòm sao.

Bạn học nào tiếp thu được câu nói này của tôi, hãy trả học phí hai trăm năm mươi tệ.
———
Đại nhân âm hiểm trầm mặc một hồi, sau đó ôm lấy tôi.
Tôi kinh hoảng.
Chẳng lẽ anh ta nghe không hiểu nên thẹn quá hóa giận muốn bóp chết tôi?
Cái chuyện chòm sao này, tin thì linh, không tin thì đừng có tin, mọi người thật sự đừng có cố chấp đấy.
Đại nhân, đừng mà ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ực… Cố đại thần chỉ là, dịu dàng hôn tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý mạnh mẽ để bị ngược đãi, mà được đối xử như thế này, khó tránh có hơi xấu hổ.
Thế là một mực thất thần.
Tay đại thần thò vào trong áo tôi, ra sức vuốt ve lưng tôi.

Tôi mới bừng tỉnh.
Thẹn quá hóa giận đến nỗi muốn tôi lấy thân báo đáp? Không được nha.
Tôi nhảy lên.
Giật mình thấy trợ lý ở ngoài mang bộ mặt như hoa đào mở to mắt chỉ vào tôi há to mồm không biết nói sao.
Tôi bi thống tận đáy lòng: “Đại nhân, em không sống nữa ~ ~ ~ ~”
Trợ lý được tan ca về nhà.
Tôi bi thống không dứt, thu dọn cặp sách.

MSN réo inh ỏi, biên tập hối thúc bản thảo.
Nghe nói, hiện giờ tôi là chị cả trong giới chòm sao.
Nhưng tính nết của tôi tốt như thế, chưa từng giở thói ngôi sao một lần nào.

Nhiều nhất là lúc ký tiếp hợp đồng yêu cầu thù lao gấp bội, không cho biên tập đòi ảnh chụp đòi ký tên đòi gặp mặt (biên tập đẹp trai sau này tôi sẽ cân nhắc), từ chối lời thỉnh cầu mở chuyên mục chị gái tri tâm.

Ngoại trừ mấy cái này ra, tôi vô cùng hiền hòa.

Tôi cũng chưa từng kéo deadline.
Hôm nay tôi vẫn chưa viết xong, nhưng phải nộp bản thảo rồi.

Tôi giở thói ngôi sao một lần, được không?
Tôi đeo cặp lên, chuẩn bị về nhà.
Cố Đảo Dữ chặn trước cửa thư phòng.
“Em phải về nhà.” Không dám nhìn sếp.
Thật lâu cũng không có động tĩnh.

Tôi chỉ đành len lén nhấc mắt lên nhìn.
Cố… Cố Đảo Dữ cũng đang nhìn tôi.
“Viết xong rồi đi.”
Tôi không thèm.
“Không được mếu.” Cố Đảo Dữ ra lệnh.
Tôi, tức muốn chết luôn ~!
Cố Đảo Dữ sấn tới hôn tôi, rất nhanh đã tách ra.

Anh ta nói: “Phải nghe lời.”
* * *
Nhân Mã. Người thuộc chòm sao này tôi không quen thân.
Một tuần lễ hơi phiền muộn, nhưng mục tiêu rõ ràng, phải tích lũy đến nơi đến chốn.

Tình yêu là đáng để mong đợi.
Ma Kết. Tiểu Hắc ơi là Tiểu Hắc, tôi nhớ cậu quá đi mất, cậu cho tôi một thứ thuốc độc có thể độc chết Cố Đảo Dữ đi.
Sự nghiệp của Ma Kết thuận lợi, nhưng phải chú ý phát triển cân bằng ở các phương diện (thuốc độc thuốc giải đều phải làm nha Tiểu Hắc), tình bạn khác giới sẽ khiến bạn cảm thấy ấm áp như gió xuân (chính là tui chính là tui).

Tình yêu là con thỏ cũng ăn cỏ gần hang (cậu cứ cùng trợ lý ở bên nhau luôn đi).
Bảo Bình. Ừm, xử lý gọn gàng.
Song Ngư.
Tôi câm nín nhìn trời.
Song Ngư vĩ đại, bạn sẽ trải qua một tuần vĩ đại như thế nào đây?
Công việc sẽ lại có thu hoạch lớn, tài vận hanh thông, cần giữ gìn năng lực phán đoán sáng suốt.

Tình yêu là, không có lòng dạ.
Tôi phiền nhất là viết về mình đấy.
Tôi nằm bò ra viết xong chòm sao.

Ấm ấm ức ức gõ vào trong word, gửi cho biên tập.

Thấy chị ta ở bên kia mừng như điên, xem xong lại ca ngợi tôi một lần nữa.
Tôi chỉ hỏi: “Tiền nhuận bút chuyển qua chưa?”
“Có ngay, lập tức.”
Ba phút sau, chuyển vào rồi.
Tôi tắt máy vi tính.
Đại thần lại lần nữa xuất quỷ nhập thần.

Cầm bản nháp của tôi lên xem.
“Không có lòng dạ.” Anh ta đọc ra.
Bản nháp cũng không cần nữa, dù sao tôi cũng đã lưu bản điện tử rồi.
Tôi đi thẳng ra cửa.
Ăn đậu hũ tôi.
Đại thần đáng chết.
Đậu hũ cũng phải trả tiền chứ.
* * *.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương