Cao Quan
-
Chương 75: Gia Cát Cấu
Bành Viễn Chinh đi theo Gia Cát Cấu đến phòng họp của Ban tuyên giáo.
- Đồng chí Tiểu Bành ngồi đi, tôi tìm cậu nói chuyện chút.
Gia Cát Cấu tuổi không lớn, nhưng vì công tác nhiều năm ở cơ quan, học theo kiểu cách làm quan nhưng thật ra học chưa được thấu đáo.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, ngồi đối diện với Gia Cát Cấu, nói:
- Lãnh đạo có chỉ thị gì, tôi xin lắng nghe.
Gia Cát Cấu cười tủm tỉm nhìn Bành Viễn Chinh hạ giọng nói:
- Tiểu Bành, chuyện của cậu kỳ thực tôi trước tiên cũng đã cùng lãnh đạo phân công quản lý kết nối qua, vừa rồi sau khi mọi người đi, tôi đã tranh luận với lãnh đạo. Ý kiến cá nhân tôi là không hy vọng cậu đi xuống cơ sở. Ý của tôi là muốn Mã Tự đi, rèn luyện một chút rồi sau đó trở về làm phong phú nghiệp vụ của phòng chúng ta.
Gia Cát Cấu lời này nửa thật nửa giả. Bành Viễn Chinh trong lòng biết rõ nhưng tạm thời chỉ lắng nghe.
Rất hiển nhiên, việc điểm danh Bành Viễn Chinh xuống cơ sở là chủ ý của Lưu Cường chứ không phải là Gia Cát Cấu mong muốn.
Gia Cát Cấu tuy rằng đến phòng không lâu, nhưng đối với tình huống của phòng Tin tức cũng đã sớm có hiểu biết qua. Mã Tự và Vương Na năng lực nghiệp vụ rất kém, gần như không viết được tài liệu. Việc ở phòng hầu như là do Cung Hàn Lâm đảm trách. Tôn Bình thì tổng hợp lại. Mã Tự và Vương Na chỉ là chân chạy vặt.
Trong tình huống như vậy, Gia Cát Cấu dĩ nhiên là không muốn Bành Viễn Chinh rời khỏi. Đây không liên quan gì đến quan hệ cảm tình cá nhân mà chỉ quan hệ đến công tác. Y chủ trì công tác của phòng Tin tức, dưới tay không có nghiệp vụ nòng cốt, chẳng phải là rất khó xem? Còn với Vương Na, Gia Cát Cấu còn có điểm mờ ám riêng tư. Cho nên, suy đi xét lại thì cũng chỉ có thể để Mã Tự đi xuống mà thôi.
Nhưng Gia Cát Cấu lại không dám đối kháng với lãnh đạo phân công, đã nghĩ muốn nói chuyện với Bành Viễn Chinh, xui hắn chủ động đến tìm lãnh đạo yêu cầu ở lại.
Nói cách khác, y muốn lợi dụng Bành Viễn Chinh, rồi lại muốn trước mặt lãnh đạo biểu hiện mình. Vừa muốn cho Bành Viễn Chinh cảm kích y, lại không để người khác nghĩ rằng mình vì cấp dưới mà tranh thủ lợi ích. Cơ quan còn rất nhiều hạng người như thế. Bành Viễn Chinh trong lòng mỉm cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
- Chúng ta làm lãnh đạo phân công công tác thì cũng xuất phát từ công tác mà thôi. Đối với khả năng viết tài liệu trời cho của cậu rất là thưởng thức. Trưởng ban Lưu không dưới một lần khen ngợi cậu trước mặt tôi.
Gia Cát Cấu nói rất nhanh:
- Tôi đề nghị cậu nên chủ động gặp lãnh đạo nói chuyện một chút. Nói ra cách nghĩ của mình. Tôi nghĩ, chỉ cần thái độ cậu đúng đắn, lại thành khẩn thì lãnh đạo sẽ suy nghĩ lại.
- Ngoài ra, còn một số việc, cậu cũng hiểu nên làm thì phải làm. Tôi thời điểm còn ở UBND cũng nghe nói đến một việc. Tiểu Bành à, lãnh đạo chung quy vẫn là lãnh đạo. Lãnh đạo không có khả năng cúi đầu trước chúng ta. Chúng ta làm cấp dưới, nên tạo mối quan hệ tốt với lãnh đạo. Chỉ có như vậy thì mới tiến bộ được.
Gia Cát Cấu nói một cách đầy thâm ý:
- Tiểu Bành, cậu hiểu lời tôi nói không?
Bành Viễn Chinh trong lòng cười lạnh. Gia Cát Cấu đây là ám chỉ hắn nên đi tặng quà cáp cho Lưu Cường, chủ động kết nối, giải trừ ác cảm trong lòng Lưu Cường đối với hắn. Sau đó ở lại giúp Gia Cát Cấu làm tốt công tác ở phòng.
Bành Viễn Chinh là ai, làm sao có khả năng để y đùa giỡn chứ.
- Lãnh đạo lời nói quá thâm ý, tôi có chút nghe không rõ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, thản nhiên cười.
Gia Cát Cấu sắc mặt đột nhiên thay đổi. Y thấy mình đã đủ thẳng thắn, thành khẩn, tính toán chu toàn và thậm chí đã nói trắng ra. Nhưng tên tiểu tử này lại phán một câu: nghe không rõ.
Não hắn chứa nước à?
Gia Cát Cấu tức giận mắng trong lòng, sắc mặt có chút khó coi. Y trầm giọng nói:
- Tiểu Bành, sự việc liên quan đến tiền đồ, cũng không thể không lo. Cậu phải biết rằng, cơ sở và cơ quan khác biệt nhau rất lớn.
- Tôi kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức, kỳ thật rèn luyện mấy tháng ở cơ sở cũng không có gì là không tốt. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Đồng thời, tôi cũng là một đảng viên, trong thời khắc mấu chốt, tuyệt không chối từ và không đưa ra bất luận một yêu cầu nào với tổ chức.
Bành Viễn Chinh thần thái trịnh trọng, kiên quyết, ra vẻ hiểu lầm ý của Gia Cát Cấu.
Gia Cát Cấu giận tím mặt. Tên tiểu tử này không ngờ lại giả ngây giả dại trước mặt mình.
Gia Cát Cấu ngăn cơn tức, vừa muốn nói gì thì lại nghe Bành Viễn Chinh nói tiếp:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi sẽ không mang phiền phức đến cho lãnh đạo. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép trở về làm việc.
Nói xong, Bành Viễn Chinh mỉm cười đứng dậy.
Gia Cát Cấu trong lòng cơn tức không thể phát ra ngoài, chỉ có thể khoát tay:
- Được, cậu trở về đi.
Bành Viễn Chinh gật đầu. Hắn bước ra khỏi phòng họp chưa xa, chợt nghe Gia Cát Cấu đá mạnh vào cánh cửa, hướng phòng Lưu Cường đi đến. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://qtruyen.net
Mặc kệ Bành Viễn Chinh nghe hiểu hay không hiểu, y cũng phải vì tiền đồ của mình, cũng muốn hết sức giữ Bành Viễn Chinh ở lại. Vì thế, y ráng dằn cơn tức, muốn đi thăm dò thái độ của Lưu Cường lại lần nữa. Nếu thái độ Lưu Cường kiên quyết, vậy thì chỉ có thể để vậy thôi.
Khi Gia Cát Cấu trở về, sắc mặt không được tốt lắm. Hiển nhiên là từ Lưu Cường không có được những gì y muốn.
Buổi chiều, Vương Na nghe một cuộc điện thoại, sau đó nở nụ cười đi qua bàn Bành Viễn Chinh, nói rất nhỏ:
- Viễn Chinh, mẹ cậu không ở đây, chắc buổi tối cũng rảnh. Hoàng Đại Long muốn mời cậu ăn cơm, cậu có thể nể mặt một chút hay không?
Bành Viễn Chinh do dự, rồi gật đầu. Hoàng Đại Long trong lúc Mạnh Lâm nằm viện cũng chạy ngược chạy xuôi, tốn không ít sức lực. Hắn cảm thấy nên ăn với Hoàng Đại Long một bữa cơm để nói lời cảm ơn.
Thấy Bành Viễn Chinh đồng ý, Vương Na thật cao hứng. Cô thay Hoàng Đại Long hẹn Bành Viễn Chinh mấy lần, nhưng chưa lần nào thành. Hôm nay thành công, Hoàng Đại Long nhất thời cao hứng, nói không chừng sẽ mua cho cô một sợi dây chuyền.
Vương Na là loại đàn bà rất ham thích vật chất, dục vọng. Bởi vậy, cô ta mới qua lại với Hoàng Đại Long. Hoàng Đại Long tuy rằng không có đăng ký kết hôn với cô, nhưng đối với cô cũng chưa từng keo kiệt.
Vương Na mặt mày hớn hở đứng ở bàn làm việc Bành Viễn Chinh. Từ góc độ của Gia Cát Cấu thì hai người xem qua có chút rất thân mật.
Y trong lòng cảm thấy không được thoải mái. Y đã sớm có chủ ý với Vương Na. Lúc còn ở UBND thành phố đã từng để ý đến cô, nhưng Vương Na làm sao mà để ý đến y chứ.
Hiện giờ y được điều nhiệm đến phòng Tin tức, trở thành lãnh đạo trực tiếp của Vương Na, biết rằng Vương Na đến nay vẫn chưa kết hôn, tâm tư trong lòng của y lại bùng phát.
Khụ khụ khụ!
Gia Cát Cấu làm bộ ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn hai người nhíu mày nói:
- Đây là lúc đi làm, tất cả im lặng đi. Hihihaha mãi, khiến người khác trong phòng không làm việc được.
Bành Viễn Chinh không để ý, tiếp tục xem báo.
Vương Na có chút coi thường không thèm để ý, liếc mắt nhìn Gia Cát Cấu, bĩu môi một cái rồi quay lại bàn làm việc của mình, lầm bầm cái gì đó.
Tuy rằng nghe không rõ, nhưng khẳng định là chẳng có cái gì hay.
Bành Viễn Chinh khóe mắt phát hiện, Gia Cát Cấu đến bên cạnh Vương Na, cúi người xuống làm như đang sắp xếp công việc. Nhưng Vương Na vẻ mặt trào phúng, xoay đi chỗ khác, không thèm để ý đến y.
Gia Cát Cấu cảm thấy sượng mặt, nhưng y lại không phát cáu với Vương Na, chỉ có thể xoay về chỗ ngồi.
Vương Na quả thật không thể nào đem Gia Cát Cấu để vào mắt. Đừng nhìn y làm Phó trưởng phòng chủ trì công tác phòng Tin tức, nhưng trong mắt Vương Na, y không hơn không kém chỉ là một tên ăn mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook