Cao Quan
-
Chương 17: Gặp Phùng lão
Buổi sáng ngày hôm sau. Phùng Thiến Như quả nhiên nhận được điện thoại. Tuy nhiên không phải là điện thoại của Bành Viễn Chinh, mà là Tiêu Niệm Ba.
Tiêu Niệm Ba nói Bành Viễn Chinh phải đi, nên chuẩn bị mời Bành Viễn Chinh bữa cơm trưa đưa tiễn, muốn Phùng Thiến Như tham gia. Phùng Thiến Như mừng như điên, lập tức ước hẹn thời gian với Tiêu Niệm Ba, sau đó nói với nhà một tiếng rồi ngồi xe đến trường đại học Kinh Hoa.
Khi Phùng Thiến Như đến thì Bành Viễn Chinh đang cùng với đám người Tiêu Niệm Ba ngồi trên đám cỏ tại dải phân cách nói chuyện. Phùng Thiến Như bảo lái xe dừng lại, xuống xe đi đến một mạch, không cần phân trần, nắm cánh tay Bành Viễn Chinh lôi vào trong xe. Cô vâng lệnh ông cụ, mặc kệ như thế nào, trước đem Bành Viễn Chinh về rồi nói sau.
Bành Viễn Chinh bất ngờ khi bị Phùng Thiến Như kéo lên xe.
Đám người Tiêu Niệm Ba thấy Phùng Thiến Như vội vàng mà đến, rồi lại kéo tay Bành Viễn Chinh lôi đi, đều không khỏi trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn chiếc xe Hồng Kỳ màu đen lao đi, kinh ngạc không nói nên lời.
Chẳng lẽ ….Phùng Thiến Như và Bành ca…Không thể nào? Điều này sao có thể? Tiêu Niệm Ba vì ý nghĩa đột nhiên xuất hiện này của mình mà hoảng sợ.
Trên xe, Bành Viễn Chinh cố dằn cơn sóng trong lòng, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Phùng muội à, em mang tôi đi đâu vậy? Tôi nói với em, ngày hôm qua tôi có hỏi ý kiến của mẹ, mẹ tôi không đồng ý bán, nói là dù sao cũng là kỷ vật do cha tôi để lại, có bao nhiêu tiền cũng không bán. Cho nên tôi chuẩn bị trở về.
Phùng Thiến Như không giải thích, cũng không đáp lời, chỉ có điều từ vị trí lái phụ quay đầu lại, nhìn Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói một câu:
- Là ông nội tôi muốn gặp anh.
- Ông nội em? Gặp tôi?
Bành Viễn Chinh ngoài miệng lại hỏi một câu.
Phùng Thiến Như không trả lời.
Chiếc xe chạy như bay, không bao lâu sau thì tiến vào nhà của Phùng Thiến Như, khu nhà ở của Các bộ và Ủy ban trung ương. Ngay cổng có lính gác, tuy rằng cảnh vệ ở đây cấp bậc kém xa so với khu Đại Hồng Môn, nhưng cũng không phải người bình thường nào cũng đến được.
Phùng Thiến Như ngồi chiếc xe này, hiển nhiên là xe chuyên dụng của ba cô. Số xe nằm trong trí nhớ của cảnh vệ. Khi chiếc xe giảm tốc độ, lính gác giơ tay cúi chào, sau đó chiếc xe lại nhấn ga vọt lên.
Điều khiến Bành Viễn Chinh không ngờ đây chỉ mới là cửa thứ nhất. Chiếc xe ô tô chậm rãi tiến vào sâu bên trong, lúc này cánh cổng thứ hai lại hiện ra. Tại đây không ngờ có hai cảnh vệ, một ngồi trong trạm canh gác, một đứng bên ngoài.
Mặc dù là quen thuộc với chiếc xe, nhưng cảnh vệ vẫn theo lệ thường lại nhìn qua vài lần. Đang muốn cho đi thì thấy bên trong có một người xa lạ, liền ra hiệu bước xuống xe.
Phùng Thiến Như nhảy xuống xe, nhỏ giọng nói vài câu với cảnh vệ, sau đó viết tên Bành Viễn Chinh vào quyển sổ, rồi ký tên của mình vào, sau đó mới leo lại lên xe, chạy vào tiểu viện số 2 bên trong.
Chỗ ở này cơ bản đều là hệ thống cán bộ bộ môn trung tầng, từ cấp thứ trưởng trở lên.
Bành Viễn Chinh ở trong xe có chút cảm thán. Quả là gia tộc quyền quý. Đây chỉ mới là nhà của Phùng Bá Đào, còn nếu là nhà của ông cụ thì còn cảnh giới đến cỡ nào.
Chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà màu vàng nhạt.
Phùng Bá Đào là cán bộ trung tầng, nên được đãi ngộ một tòa nhà lầu. Tòa nhà này cũng chẳng khác gì cái biệt thự cho lắm.
Phùng Thiến Như nhảy xuống xe, bước ra mở cửa, rồi sau đó xoay người nhìn Bành Viễn Chinh cười nói:
- Đi thôi, đây là nhà của tôi, ông nội và ba tôi đều đang chờ anh.
Bành Viễn Chinh im lặng, không nói điều gì. Đã đến nước này, bất luận cái gì cũng đều là già mồm cãi láo.
Nhưng ngay khi Phùng Thiến Như mở cửa nhà, thì Bành Viễn Chinh đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Bước vào cánh cửa này, vận mệnh của hắn sẽ thay đổi. Nhưng đối với hắn mà nói, sau cánh cửa này ẩn chứa biết bao nhiêu điều xa lạ, và cũng đợi hắn không biết bao nhiêu cơ hội và khiêu chiến, và còn có thể có những cơn sóng gió.
- Mời vào!
Phùng Thiến Như mỉm cười tao nhã.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, bước vào trong.
Bên trong cánh cửa là phòng khách rộng lớn. Phòng khách trang hoàng và bài trí đều rất cổ kính. Dụng cụ gia đình đều là những vật dụng truyền thống, điêu khắc tinh xảo, đủ làm nổi bật thân phận và phẩm vị của chủ nhân. Ở chính giữa phòng khách có một tấm bảng, trên đó có khắc bốn chữ to rồng bay phượng múa "Khắc Kỷ Thủ Thành".
Nhìn chữ viết này có thể thấy được trình độ thư pháp rất cao. Bành Viễn Chinh đoán đây chính là bút tích của Phùng lão.
Phía dưới tấm thư pháp là hai bình sứ cao 40 cm với hình hoa mẫu đơn và phú quý. Chính giữa hai bình sứ là một cây bút lông, một cái chặn giấy đầu sư tử và một nghiên mực cổ.
Sàn nhà được lát đá cẩm thạch, không vương một hạt bụi. Bành Viễn Chinh bước lên trên, cứ có cảm giác như bước trên một tấm gương, có chút không được tự nhiên. Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thẳng sống lưng. Trước mắt hắn là mười mấy người của Phùng gia đang ngồi trên ghế sofa, có bề trên, có vãn bối, thần thái đều không đồng nhất.
Ở chính giữa là hai ông bà già. Ông cụ thì thần thái ngưng trọng, tướng mạo uy nghiêm. Còn bà cụ thì mặt mũi hiền lành, phong thái cao quý.
Bành Viễn Chinh chậm rãi bước phía sau Phùng Thiến Như, khóe mắt phát hiện, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, nhất là ánh nhìn của ông cụ.
- Đến đây, Tiểu Bành, ngồi xuống đi.
Phùng Bá Đào khẽ mỉm cười, đứng dậy chào hỏi.
- Xin cám ơn!
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, bước chân trầm ổn, ngồi xuống một bên ghế sofa, mặc cho ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ của Trương Lam đang ngồi đối diện nhìn hắn.
Phía sau vợ chồng Trương Lam và Phùng Bá Lâm là một chàng thanh niên cao 1m75, mặc một chiếc áo thun màu xanh nhạt, bộ dạng cực kỳ cao ngạo. Mặc dù vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, nhưng vẫn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn. Bành Viễn Chinh rõ ràng có thể cảm thấy chàng thanh niên này đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngạo mạn và khinh miệt.
- Tiểu Bành, đây là cha mẹ tôi. Còn đây là chú thím hai của Thiến Như. Còn đây là cô dượng của Thiến Như. Và đây là Phùng Viễn Hoa, em họ của Thiến Như.
Phùng Bá Đào cười, giới thiệu toàn bộ trên dưới của Phùng gia cho Bành Viễn Chinh. Với mỗi một người hắn đều gật đầu chào hỏi.
Từ lúc Bành Viễn Chinh từ cửa bước vào, Phùng lão vẫn im lặng nhìn hắn. Thấy quần áo của hắn tuy mộc mạc, nhưng thần thái cử chị tự nhiên hào phóng, nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh thì không khỏi âm thầm tán thưởng.
- Tiểu Bành à, là như thế này, tôi biết cậu trong lòng có chút nghi vấn. Cậu cũng đừng vội, từ từ rồi sẽ nói với cậu thôi.
Phùng Bá Đào cười, vừa muốn nói gì thì lại nghe Phùng lão mở miệng:
- Tiểu tử kia, miếng ngọc bội và tờ giấy nhận người thân của cậu có thể cho tôi xem hay không?
Phùng lão thanh âm ngưng trọng, trầm thấp, bài bản hẳn hoi, hơi có chút phương ngôn của người Giang Nam.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, gật đầu, từ trong túi xách lấy ra miếng ngọc bội và tờ giấy, đứng dậy cung kính đưa qua.
Phùng lão thần sắc ngưng trọng, cầm miếng ngọc bội trong tay, cẩn thận kiểm tra. Sau đó lại chuyển sang tờ giấy, vừa liếc mắt một cái thì bàn tay liền có chút run rẩy.
Phùng lão run run đặt miếng ngọc bội và tờ giấy lên bàn bên cạnh, mắt nhắm lại, xúc động thở ra một tiếng. Mà bà cụ Phùng bên cạnh đã sớm không kìm nổi hai mắt đỏ lên, nước mắt từ đâu chảy xuống.
Không khí trong phòng khách trở nên vô cùng yên lặng. Ông cụ chưa mở miệng, thì những người khác cũng không dám chủ động nói cái gì. Nhưng xem biểu hiện của vợ chồng ông cụ, thì người thanh niên trước mắt trên cơ bản chính là cốt nhục chia lìa của Phùng gia.
Phùng Thiến Như đứng phía sau Phùng Bá Đào, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Đã đến nước này, nhưng Bành Viễn Chinh ngược lại lại không khẩn trương. Hắn biết sự tình đã thành. Dù sao thì hắn cũng không phải là giả. Đối mặt với quan hệ huyết thống, hắn sợ gì chứ?
Thật lâu sau.
Phùng lão thần sắc chậm rãi trở nên bình tĩnh. Ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt cố ý dịu dàng, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, tôi có thể hỏi một chút hay không? Cậu đến thủ đô lần này, chính là muốn bán miếng ngọc bội gia truyền? Vì sao phải bán?
- Sức khỏe mẹ tôi không được tốt, kinh tế trong nhà lại kém, nên rất cần tiền.
Bành Viễn Chinh "thành thành thật thật" hồi đáp.
Nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Phùng gia không biết nên khóc hay nên cười. Tuy nhiên, lời này truyền vào tai vợ chồng Phùng lão lại biến thành thương cảm.
Phùng lão khóe miệng hiện lên một nụ cười hàm ý:
- Một khi đã như vậy, hiện tại vì sao lại không bán?
- Tôi đến đây là giấu mẹ tôi. Ngày hôm qua mẹ tôi gọi điện thoại, kiên quyết phản đối, bảo tôi trở về ngay.
Bành Viễn Chinh tiếp tục trả lời.
Phùng lão nghe câu trả lời này, không ngờ trầm mặc hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook