Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng
-
1: No9 Bar
Tóm tắt
Đừng có gọi em là bạn nhỏ
==================================
Lục Khuynh đạp xe trên những con phố nhộn nhịp của thành phố về đêm.
Thành phố B tuy không lớn, nó cũng không được tính là thành phố phồn hoa trong cả nước.
Nhưng khói bụi mười phần nồng đậm, ở trung tâm thành phố phi thường náo nhiệt, đèn đóm sáng trưng, tựa như một thành phố không bao giờ ngủ.
Đối với thành phố này, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu.
Nhưng đối với Lục Khuynh, cậu hiện tại chỉ cảm thấy phiền chán, cậu vừa mới học phụ đạo buổi tối xong, đang định về nhà thì điện thoại bất ngờ rung lên, lấy ra xem thì thấy trên màn hình hiện chữ "Cha".
Cậu cầm điện thoại lên nghe, cha nói là cậu hãy đến No.9 rước ổng về.
Lục Khuynh đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần rồi nên cũng không có thắc mắc gì nhiều, cậu cúi đầu đạp xe đi hướng ngược lại với nhà.
Xe cộ phía trước lượn qua lượn lại đông đúc, cậu đi xe đạp nên đành phải cẩn thận từng li từng tí tiến lên, cứ dừng lại một lúc rồi lại đi tiếp, bình thường để đi hết quãng đường này chỉ mất khoảng mười phút nhưng hôm nay lại mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng khi cậu đến trước cửa "No.9" thì đã hơn mười giờ rưỡi.
"No.9" là tên của một quán bar.
Nó nằm ở trung tâm thành phố, nơi mọi người qua lại khá đông và nó khá nổi tiếng ở khu vực này.
Nhìn từ bên ngoài, "No.9" không được trang trí quá lộng lẫy như các quán bar khác, những tấm tôn đen chằng chịt, còn có một chút hoen gỉ do đã cũ và mưa gió, vài cái bóng đèn nằm rải rác dưới mái hiên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng lờ mờ, ở trước cửa vào có treo một tấm rèm được in họa tiết cổ xưa, che kín khung cảnh bên trong quán, như là có một sức hút thầm lặng lôi kéo người vào.
Lục Khuynh dừng lại trước cửa "No.9" một hồi, nhìn hoa văn trên tấm rèm.
Đậu xe đạp bên vệ đường rồi vén rèm bước vào.
"No.9" không quá náo nhiệt, ở đây không phải là kiểu quán bar mà nhiều người tụ tập lại rồi cùng nhau lắc lư gào thét theo điệu nhạc, nhưng đây cũng không phải là kiểu quán cà phê yên tĩnh, tiếng cười nói phát ra tứ phía như mũi kim đâm vào đầu Lục Khuynh, làm suy nghĩ của cậu đình trệ trong nháy mắt.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Khuynh đã thích nghi được với tiếng ồn xung quanh.
Cậu đã đến "No.9" nhiều lần và cậu biết rõ chỗ ngồi nào có ánh sáng mạnh nhất và chỗ ngồi nào tương đối yên tĩnh.
Lục Khuynh ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cậu nhìn thấy một nam nhân đang đứng trong quầy bar, giơ cánh tay lên lắc rượu.
Hắn không có mặc áo sơ mi trắng và bộ Vest Gile mà các Batender thường mặc nhưng động tác pha rượu của hắn rất nhuần nhuyễn chuyên nghiệp, giữa lúc lắc rượu hắn còn hất cả cái cốc lên.
Mái tóc hơi dài và có chút rối như chưa được chải kỹ, buộc thành túm nhỏ ở phía sau đầu, phần còn lại xõa ra.
Ở miệng còn có một chút râu, tất cả kết hợp lại, tạo nên một loại tùy ý quyến rũ.
Sau lưng nam nhân là những hàng chai rượu được đặt ngay ngắn, dưới ánh đèn mờ ảo, những chai rượu thủy tinh phản chiếu một vầng hào quang với màu sắc khó tả, chúng ánh vào mặt và cơ thể nam nhân càng làm tăng thêm một luồng tà khí quanh hắn.
Khi nhận thấy ánh mắt của Lục Khuynh, nam nhân cũng liếc cậu một cái, đuôi mắt và khóe miệng hắn cùng cong lên.
Tầm mắt của Lục Khuynh không có rời khỏi người nam nhân, cậu không có quen biết người này nhưng cứ mỗi lần cậu đến đây thì đều gặp hắn, có lúc thì thấy hắn đứng pha chế rượu như hôm nay, có lúc thì thấy hắn nói chuyện phiếm với mấy người trong quán, còn đôi khi thì thấy hắn chỉ ngồi yên tĩnh trong một góc quán dán mắt vào điện thoại.
Đây có thể là một người rất nhàn rỗi đi, Lục Khuynh thầm nghĩ, nếu không thì làm sao hắn có thể mỗi ngày đều ở trong quán bar được.
Người kia dường như cũng nhận thấy cậu rất quen mắt, mỗi khi ánh mắt cả hai vô tình va chạm, cậu luôn nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên.
Tuy nhiên, Lục Khuynh không bao giờ đáp lại, cậu không muốn dễ dàng tiếp xúc với người khác, đặc biệt là những người luôn có mặt trong quán bar, những việc này đối với cậu mà nói, vừa hao phí thời gian vừa hao tổn tinh thần.
Cậu nhìn lướt qua xung quanh lần nữa thì liền thấy cha cậu, Lục Thế Lâm đang ngồi ở ghế bên phải dưới quầy bar.
Lục Thế Lâm đang ngồi uống rượu cùng với mấy nam nhân mà cậu không hề quen biết, hắn hình như có chút chuệnh choạng, tay cầm rượu cũng có chút lung lay nhưng vẫn đang hừng hực khí thế tán gẫu, không hề có ý định muốn đi về.
Lục Khuynh trong lòng thở dài, chậm rãi đi tới.
" Cha.
"
Lục Thế Lâm nghe giọng nói quen thuộc liền sững sờ một lúc, quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của con trai.
" A, tiểu Khuynh đến rồi à! " Lục Thế Lâm giơ lên ly rượu, khoác vai người bên cạnh: " Huynh đệ, đây là con trai của tôi.
"
Vài người đàn ông xung quanh lần lượt chào hỏi Lục Khuynh.
Lục Khuynh không mở miệng đáp lại mà chỉ gật đầu, cậu liếc nhìn Lục Thế Lâm, Lục Thế Lâm lại cầm ly rượu lên uống một hơi rồi tán gẫu với đám bạn tiếp.
.
Google ngay trang ~ TRUМtru yen.me ~
Cậu rũ mắt, lặng lẽ đeo cặp sách trên lưng đi đến một góc trong quán.
Góc này là nơi nhiều ánh sáng và yên tĩnh nhất dựa trên kinh nghiệm nhiều lần đến quán của cậu.
Nhưng đây là quán bar, cái góc được coi là sáng sủa và yên tĩnh nhất này cũng không khá hơn mấy góc khác là bao.
Có thể là do chỗ ngồi này quá vắng vẻ, cách xa sự ồn ào và hỗn loạn ở gần quầy bar nên thường không có ai ngồi ở đây.
Dần dà, chỗ ngồi này đã trở thành nơi Lục Khuynh ngồi lại lâu nhất ngoài nhà và trường học.
Lục Khuynh cũng không có quá nhiều thời gian rảnh, cậu ngồi xuống, điều chỉnh tư thế ngồi, trong quán bar khá đông đúc và náo nhiệt nên không khí có chút bức bối, Lục Khuynh cởi áo khoác đồng phục học sinh để qua một bên, lấy quyển sách đề thi năm ba từ trong cặp ra, lật đến trang giấy mới, cầm bút lên, chìm vào các câu hỏi trong đề.
Thiếu niên trong độ tuổi dậy thì, mái tóc đen mượt, mềm mại ôm lấy đầu, sợi tóc đứt quãng xõa xuống trán, che đi đôi mắt, làn da tương đối trắng nõn, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar lại có chút ửng hồng.
Mặc dù xung quanh ồn ào hỗn loạn, mọi người không hề kiêng kỵ mà uống rượu, cười to, đàm luận tiếp theo nên đi đâu để giết thời gian, rồi lại phàn nàn đủ loại chuyện không hài lòng trong cuộc sống.
Nhưng dường như là Lục Khuynh đang chìm trong một thế giới khác vậy, ánh sáng mờ ảo từ trên trần chiếu xuống, bao phủ cậu trong một sự yên tĩnh khác hẳn với sự hỗn loạn xung quanh.
Nó không thích hợp, nhưng có vẻ nó là như vậy.
Cậu đắm chìm trong biển câu hỏi, hoàn toàn không cảm nhận được biến hóa của môi trường xung quanh, cho đến khi có một vị khách nào đó gõ gõ xuống bàn của cậu.
Lục Khuynh nhíu mày, cậu rất ghét bị người khác quấy rầy khi cậu làm đề thi, nhất là lúc cậu đang tập trung.
Không biết rằng người khách kia đã uống bao nhiêu rượu, cậu chỉ cảm thấy mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, suýt nữa khiến cậu choáng váng.
Lục Khuynh càng nhíu chặt mày.
Bước chân của vị khách kia lắc lư loạng choạng, như thể là sắp ngất đi trong giây tiếp theo, ngã vào người Lục Khuynh.
" Này tiểu tử, cậu ăn no rồi nên rỗi việc sao? Đến đây để làm bài tập? " Đối phương lớn tiếng hỏi.
Lục Khuynh không trả lời, như cũ cầm bút làm đề.
" Này, tao là đang hỏi mày đấy! "
Lục Khuynh nằm chặt cây bút.
" Mày làm sao vậy hả, cái thằng nhóc này? Mày có hiểu phép lịch sự cơ bản nhất là gì không hả? "
Không hiểu, Lục Khuynh nghĩ thầm.
" Mày là cái dạng học sinh chết tiệt gì a, người lớn hỏi mà không trả lời, học học cái rắm!...!Oy, oy, con mẹ nó, chắc hẳn mày là một người câm điếc đi? "
Lục Khuynh ngừng bút.
Mấy cái dạng tới kiếm chuyện như này Lục Khuynh cũng đã gặp khá nhiều, vì cậu lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, tuấn mĩ cao ráo sáng sủa, lại bị hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh tôn lên, tạo ra cho cậu một vẻ yên tĩnh mỹ lệ.
Luôn có những người vì tò mò mà tới bắt chuyện hoặc vì khó chịu mà đến khiêu khích, Lục Khuynh thường phớt lờ đi và chuyên tâm viết bài, đa số bọn họ sẽ tự cảm thấy nhục nhã rồi hậm hực rời đi, nhưng cũng sẽ có mấy người làm ầm lên.
Vị khách kia càng quá quắt hơn, những câu chửi thề liên tục được thốt ra từ miệng gã, càng lúc càng khó nghe.
Lục Khuynh cảm thấy rất bực bội, cậu duỗi tay muốn túm lấy tóc của gã.
Khi cậu vừa giơ tay lên, người đàn ông bất ngờ lùi lại, rồi vươn tay "bốp" một phát vào tay cậu, đồng thời đưa tay kia giật mạnh tờ giấy.
Đầu bút vẫn còn nằm trên tờ giấy, quẹt một đường dài trên bài làm.
Lời nói của người kia lập tức như pháo đạn truyền tới.
" Hừ! Làm sao, mày còn muốn động thủ? Là do tao đã nói mày không phải trai ngoan đi, đến quán bar để làm bài tập, giả bộ kiểu này cho ai xem? Mày chỉ là một thằng nhóc hư mà thôi, còn chạy đến quán bar, con mẹ nó mày sẽ không...!"
Lời nói còn chưa kịp dứt, Lục Khuynh đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm gã.
Gã ta sững sờ trong chốc lát, quên luôn cả việc mắng cậu.
Lông mày thiếu niên hơi cau lại, môi mím chặt, sâu trong ánh mắt như ẩn như hiện những mũi kim nhọn, đâm xuyên thấu qua người gã, uy lực không hề nhỏ.
Gã thực sự đang sợ hãi trước một đứa trẻ vị thành niên.
Người đàn ông định thần lại, khí huyết bỗng nhiên sôi lên, gã không kịp suy nghĩ gì nữa, đưa tay ra, chỉ muốn tung một cú đấm về phía thiếu niên trước mặt.
Nhưng cú đấm cũng không được tung ra.
Một bàn tay lộ rõ khớp xương đưa ra giữa Lục Khuynh và người đàn ông, ngăn chặn nắm đấm sắp được tung ra của gã khách.
Giọng nói tùy tiện phát ra từ trên đầu Lục Khuynh.
" Này, sao lại đi so đo với mấy bạn nhỏ chứ? Làm bài tập viết thôi mà, có gì liên quan đến anh à? "
Là nam nhân vẫn luôn mỉm cười với cậu.
Lục Khuynh ngẩng đầu nhìn, bị hắn chặn lại ở trước mặt, cậu không thể thấy được biểu hiện của cái gã khách say rượu kiếm chuyện kia.
Tên kia ổn định lại, mông lung nhìn người trước mắt, đột nhiên gã vỗ đầu một cái, nở nụ cười lấy lòng: " Ui, là Nhiên ca sao,...!A, anh bạn nhỏ này muốn làm bài tập đúng không, ha ha, em uống nhiều quá nên có chút choáng đầu, em xin lỗi ha ha...!"
" Đi đi, cút sang một bên, một thân toàn mùi rượu thì đừng có đi lung tung, lát nữa dọa cho người ta sợ thì phải làm sao? "
" Như thế nào lại sợ hãi được a ha ha ha.
" Gã khách cười gượng hai tiếng: " Ừm...!ở đằng kia có người bạn rủ em tới uống rượu, em đi trước.
" Vừa nói người đàn ông vừa khoát tay rồi rụt rè nhấc bước chân chạy đi.
" Mau cút đi.
" Nam nhân được gọi Nhiên ca phất tay tỏ vẻ ghét bỏ.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, Lục Khuynh gãi tóc, ngập ngừng một lúc, cậu sắp xếp lại sách vở, cầm cục gôm lên bôi đi nét bút bị quẹt lúc nãy.
" Này.
" Giọng nói kia lại vang lên, khác hẳn với tiếng quát mắng của gã khách say rượu, nó rất nhẹ nhàng, giống như lời thủ thỉ trước khi đi ngủ của người yêu.
Ghế sô pha đối diện bị lúng xuống, Nhiên ca nói: " Em không nói cảm ơn với tôi sao? Bạn nhỏ? "
Giọng nói trầm thấp ôn nhu như đang dỗ dành.
Tay đang cầm cục gôm bôi của Lục Khuynh liền dừng lại.
Giọng người này trong trẻo, mềm nhẹ, rõ ràng không có men say.
Giọng nói kia lại vang lên: " Sao em không về nhà làm bài tập? Ở đây ồn ào như vậy, lỡ mất tập trung thì phải làm sao? "
Nhìn bạn nhỏ không có phản ứng gì, Nhiên ca cũng không vội vàng, khóe miệng nở nụ cười càng sâu: " Em đang làm cái này sao? Là bài thi à? Bạn nhỏ này, em bao nhiêu tuổi thế? Cái bài thi này thoạt nhìn thật khó nha.
"
Lục Khuynh nhíu mày.
Lần này là vì ngữ khí của người kia, nó giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, chẳng lẽ hắn lại coi cậu như học sinh tiểu học sao? Rõ ràng là cậu đã sắp thành một học sinh cấp ba.
" Nhạc ở đây có lớn quá không? Lỡ làm phiền đến bạn nhỏ thì không tốt chút nào, hay tôi tắt nó đi cho em nhé? "
Nhiên ca từ từ ngồi xuống, đem đầu chống trên cánh tay, vì ở cự ly gần nên khuôn mặt của thiếu niên cũng trở nên rõ ràng hơn, lông mày và đôi mắt như vầng trăng sáng, cậu đang nhìn chăm chú vào tờ giấy, sống mũi cao thẳng tắp, trông rất đẹp mắt.
Hắn câu lên khóe miệng, mái tóc hơi rối rũ xuống che khuất tầm nhìn, Nhiên ca liền thổi nhẹ một hơi, mái tóc rũ trước mắt bị thổi bay, ngay cả tóc của thiếu niên đối diện cũng phiêu động vài sợi.
" Bạn nhỏ là đang thẹn thùng a, ca ca...!"
Đúng lúc này, Lục Khuynh đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Nhiên ca nhưng sâu trong ánh mắt của cậu lại không có ẩn chứa kim nhọn như lúc nãy.
Nhiên ca ngẩn người.
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vang lên bên tai: " Đừng có gọi em là bạn nhỏ.
"
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook