Cao H Thế Thân Cảnh Nóng FULL
-
9: Đang Làm Tình Trên Sô-pha Thì Bị Anh Trai Bắt Gặp
Edit: Tiểu Vũ YY
Cách vách hình như có người mới chuyển đến.
Lâm Tiêu Tiêu cầm túi rác đi xuống lầu định vứt, kết quả mới ra cửa đã bị thùng thùng hộp hộp chặn.
Cô ló đầu xem, chỉ thấy hàng hiên chất đầy các loại thùng giấy, một bóng người cao cao gầy gầy đang ở giữa đống thùng bận rộn.
"Xin lỗi, vui lòng đẩy thùng giấy gọn một chút được không? Tôi không đi ra được."
"A, rất xin lỗi, tôi dọn liền ngay đây."
Hoá ra là một cậu thiếu niên có gương mặt còn chưa thoát hết tính trẻ con, cười rộ lên hai mắt sáng ngời, bừng bừng sức sống thanh xuân.
Cậu ta dọn mấy cái thùng che trước nhà cô, rộng rãi xong mới tự giới thiệu, "Tôi tên Doãn Xuyên, mới chuyển đến, sau này xin giúp đỡ nhiều ạ."
"Chị là Lâm Tiêu Tiêu, nhiều đồ như thế, chỉ một mình em dọn sao?" Lâm Tiêu Tiêu vội vàng nhìn lướt qua, nơi này chất đống thùng giấy ít nhất cũng cỡ mười cái.
"Em một mình cũng dư xăng hihi." Mới là đứa trẻ sáu mười bảy tuổi mà phải lăn lộn một mình thế này, ba mẹ cậu bé cũng yên tâm được sao? Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được nói câu: "Nếu không vội lắm, chị có thể hỗ trợ."
Doãn Xuyên tươi sáng cười: "Loại việc cần thể lực này là của đàn ông, nào có lý nhờ phụ nữ giúp đỡ đâu ạ, em không sao." Miệng lại rất ngọt.
Lâm Tiêu Tiêu âm thầm lắc đầu, cầm túi rác hướng xuống lầu.
Một cô gáy mặc bộ váy đỏ màu rượu nghênh ngang đi tới: "Xin hỏi cô là Lâm Tiêu Tiêu sao?"
"Đúng vậy, có việc ạ?" Lâm Tiêu Tiêu đánh giá cô gái lạ trước mặt.
Cô ta lớn lên không tính xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất ưu nhã được bồi dưỡng từ nhỏ.
Cô gái giơ tay lên mỉm cười: "Tôi cuối cùng tìm được cô."
Lời còn chưa dứt, má trái Lâm Tiêu Tiêu liền bỏng rát.
Bang —— một âm thanh thanh thúy vang vọng ở hành lang.
Lâm Tiêu Tiêu bị đánh đến ngốc, nhất thời không có phản ứng.
Nghe được động tĩnh, Doãn Xuyên bước nhanh tới.
Cậu thoáng nhìn dấu tay trên sườn mặt Lâm Tiêu Tiêu, bất động thanh sắc mà đem cô kéo đến sau lưng mình, chất vấn: "Cô dựa vào cái gì mà đánh chị của tôi?"
"Chỉ bằng cô ta không biết liêm sỉ mà câu dẫn đàn ông." Cô gái từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu, tùy tay ném lên người Doãn Xuyên, trào phúng nói, "Chỉ là lịch sử đi khách sạn mà tốn nhiều giấy đến như vậy, chị của cậu cũng thật bỏ nhiều công phu trên giường quá."
Một tập 4 tờ giấy sôi nổi rơi rụng trên mặt đất.
Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt một cái liền ở mặt trên thấy được cái tên vô cùng quen thuộc: Phó Hi.
Lâm Tiêu Tiêu mặc cho má trái bị một cái tát thiêu cháy, giận quá hoá cười: "Vị tiểu thư này, tất cả mọi người đều là người trưởng thành.
Phó Hi không có bạn gái, tôi tình anh nguyện, đừng nói đi thuê phòng, chính là chụp hình hay quay video tính ái đều không liên quan đến cô."
"Phó Hi không có bạn gái, nhưng hắn có vị hôn thê." Cô gái hung hăng mà trừng mắt, "Tôi chính là vị hôn thê của hắn."
"..." khí thế của Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên liền xẹp đi.
Cô không biết anh đã có vị hôn thê "Tất cả mọi người đều là phụ nữ, tôi nghĩ cô cũng hiểu.
Tôi không được biết chuyện này, không tính là phá hoại tình cảm người khác, không phải sao?"
Cô ta cuối cùng nhìn Tiêu Tiêu một cái, lạnh lùng nói, "Tôi hy vọng các người không liên hệ nhau nữa, nếu không..."
"Cô yên tâm!" Lâm Tiêu Tiêu giương giọng đánh gãy lời cô ta nói, "Tôi sẽ không trở thành tiểu tam."
Cô bị người khác cướp đi bạn giường, không rõ nổi đây là loại cảm giác như thế nào.
"Tốt." Cô ta giương cằm, như một con khổng tước kiêu ngạo vểnh đuôi mà rời đi.
Lâm Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, nhặt đống giấy trên mặt đất, nhét luôn vào túi rác đang cầm.
Doãn Xuyên không biết từ đâu lấy ra một cây kem, đưa cho cô.
"Em ăn đi." Lúc này Lâm Tiêu Tiêu nơi nào còn có tâm tình ăn gì.
"Không phải cho chị ăn." Doãn Xuyên đem cây kem dán ở cái má sưng đỏ của cô, "Dùng cái này đắp một chút, cũng hiệu quả như chườm đá.
Em mỗi lần đánh bóng rổ bị vặn đau chân, đều là lấy cái này đắp."
"Cảm ơn." Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng mỉm cười.
Chờ mặt thoáng tiêu sưng, Lâm Tiêu Tiêu cầm theo chiếc trâm cài áo được cô cất giữ cẩn thận, đi tới công ty của Phó Hi.
Gặp lại cô thư ký có bộ dáng tiêu chuẩn, cười đúng với chức nghiệp: "Lâm tiểu thư, Phó tổng đang trong phòng họp, cô muốn gặp, cần chờ một lát."
Thật đúng lúc, cô bây giờ căn bản cũng không muốn gặp anh.
"Có thể giúp tôi đem cái này chuyển cho Phó tổng được không?" Lâm Tiêu Tiêu đem hộp nữ trang có trâm cài đặt lên bàn.
"Vâng, không vấn đề gì." Nhìn nhìn mặt cô, thật cẩn thận hỏi, "Lâm tiểu thư, mặt của cô...!xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, thẳng tắp nhìn về phía cửa văn phòng của Phó Hi đang đóng chặt, đôi mắt hơi lên men.
Cô vội vàng xoay người đi vào thang máy, khi cửa thang máy vừa khép lại, nước mắt bỗng nhiên rớt xuống.
Cảm thấy ủy khuất, không thể hiểu được mà bị đánh một cái tát.
Lại thêm tức giận, tức giận Phó Hi lừa cô, anh rõ ràng có vị hôn thê, tại sao lại không nói cho cô biết.
Càng cảm thấy khổ sở, khổ sở là từ đây về sau, khả năng không được nhìn thấy anh nữa, trong ngực truyền đến từng trận đau đớn, suýt nữa làm cô thở không nổi.
Ở nơi không có người trong thang máy, cô ngồi xổm xuống, cuộn tròn trong góc, che lại mặt không tiếng động mà khóc lên.
Trên đường về nhà, Lâm Tiêu Tiêu ngồi trên xe buýt, qua lại vài chuyến, mới miễn cưỡng thu thập được tâm tình.
Đàn ông hết thảy đều là mây bay, chỉ tiền mới không phản bội lại chính mình! Cô cưỡng bách mình chuyên chú về công việc, nỗ lực tranh thủ tìm vai diễn.
Chỉ là thế thân cảnh nóng nhu cầu không lớn, huống chi cô còn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
"Tiêu Tiêu, giường diễn là không có tiền đồ, vẫn là cùng tớ đi tranh thủ vai quần chúng đi, có lẽ ngày nào đó gặp vận cứt chó, một phát đỏ lên nổi tiếng thì sao."
Hồ Điệp là bạn của cô, quen nhau ở phim trường, bởi sở thích giống nhau, hai người thường xuyên nói chuyện phiếm trên mạng.
Lâm Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
"Đêm nay có một bữa tiệc, chúng ta cùng mấy diễn viên trong đoàn mời Thẩm đạo diễn ăn cơm, cậu cũng đến đây đi, cho mọi người quen mắt."
Tuy là nói ăn cơm, nhưng địa chỉ lại một quán bar.
Lâm Tiêu Tiêu tự nhiên rõ ràng, chầu này ăn, bị sờ cái đùi, bị bóp cái gì là điều không thể tránh khỏi.
Đèn đêm rực rỡ.
Lâm Tiêu Tiêu tới nơi thì Hồ Điệp đã ở đó rồi.
Mặt khác các cô gái kia, một nửa quen mắt, một nửa xa lạ, cái vòng luẩn quẩn này nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn.
Hồ Điệp đem nút áo sơ mi của cô mở ra một chút, đem khe ngực lộ ra: "Cái này là phim truyền hình《 hậu cung liệt truyện 》 của Thẩm đạo diễn, nghe nói dàn diễn viên chính đều là hoa đán nổi tiếng, nếu có thể xin được vai mấy cung nữ có lời kịch, không biết chừng được lộ diện trước công chúng đó, Phạm Băng Băng chẳng phải cũng đi lên từ vai cung tỳ sao."
Lâm Tiêu Tiêu chưa bao giờ tham gia trường hợp này, hỏi thật sự lo lắng: "Không cần bồi ngủ chứ?"
"Lại không phải muốn tranh thủ nữ chính, nữ phụ loại nhân vật tôm tép này, nơi nào yêu cầu bồi ngủ." Hồ Điệp vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng thoải mái đi.
Thẩm đạo diễn là người đàn ông đầu trọc mập mạp, cười rộ lên thật hòa ái, nhưng tay chân không thành thật, vẫn luôn hướng móng heo sờ lên đùi mấy cô gái.
Lâm Tiêu Tiêu ngồi ở góc ngoài cùng của ghế lô, một mình uống rượu.
"Tới tới tới! Lại làm một ly!" Thẩm đạo diễn hô.
Mấy vòng qua lại, mọi người dần dần có men say.
Ở dưới tác dụng của cồn, tay Thẩm đạo càng hoạt động tích cực, Lâm Tiêu Tiêu thấy hắn đã đem bàn tay lọt vào nội y một cô, dạ dày cuộn lên một trận ghê tởm.
Cô đi ra, dựa vào vách tường trẻn hành lang tự hỏi nhân sinh: Chẳng lẽ đây là cách sau này cô phải dùng để đối mặt thế giới sao?
Di động trong túi rung lên, Lâm Tiêu Tiêu móc ra, trên màn hình hiện ba chữ to: Thẩm Thư Lạc.
"Alo?" Cô rất ngoài ý muốn khi anh còn liên hệ mình.
"Tiêu Tiêu, em bây giờ có tiện trò chuyện không?" Giọng nói của Thẩm Thư Lạc nhàn nhạt, không hiểu sao cô lại cảm thấy phảng phất như rất xa xôi.
Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới đối phương không nhìn thấy, vội vàng bổ sung: "Thuận tiện, anh nói đi."
"Bộ phim chúng ta diễn cùng nhau lúc trước, cuối tuần là lễ chiếu đầu, em có muốn đi xem không?"
"Muốn chứ!" Lâm Tiêu Tiêu vui vẻ, cô chưa bao giờ được mời đi xem lễ chiếu đầu.
Cô nắm di động đi qua đi lại ở hành lang, phòng thuê bên cạnh có người đi ra, cửa mở, âm nhạc bên trong ầm ĩ nháy mắt thoát ra.
"Em đang ở nơi nào thế?"
"Là nghe không rõ sao?" Lâm Tiêu Tiêu đi nhanh hướng WC, "Nơi này thì sao, có nghe rõ hơn không?"
"Vẫn không nghe rõ."
Lâm Tiêu Tiêu tiếp tục vội vã đi về phía trước, đột nhiên đâm vào một lồng ngực ấm áp.
Cô ngẩng đầu, đập vào là đôi mắt mang theo ý cười của đối phương.
Thẩm Thư Lạc quơ quơ di động, cười nói: "Thật trùng hợp, gặp được em ở đây."
Anh mặc một thân đen thui, áo đen, quần jean đen thêm cãi mũ lưỡi trai màu đen nốt.
Màu đen càng làm nổi bật làn da trắng bóc của anh.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Cô hỏi.
"Đoàn phim có đồng nghiệp sinh nhật hôm nay, tiện tới đây mở tiệc."
Thoáng nhìn cổ áo mở rộng của cô, ánh mắt Thẩm Thư Lạc khẩn khẩn, "Còn em, cùng bạn bè tới ca hát sao?"
"Là tới nịnh bợ Thẩm đạo diễn." Lâm Tiêu Tiêu tự giễu mà cười.
Thẩm Thư Lạc vừa nhìn đã hiểu, đề nghị: "Anh đưa em về nhà, cùng người đáng ghét ở bên nhau, còn không bằng về nhà xem TV."
"Không cần không cần, em tự mình trở về được." Lâm Tiêu Tiêu sợ thêm phiền toái cho anh, đầu lắc như cái trống bỏi.
"Không có việc gì, tiện đường." Thẩm Thư Lạc khoác vai cô kéo đi, "813, là phòng này sao?"
Mắt thấy anh sắp đẩy cửa đi vào, Lâm Tiêu Tiêu nhanh tay ngăn lại: "Không phải phòng này, là 821."
Nói xong, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình bị anh tính kế.
Lâm Tiêu Tiêu đi vào ghế lô, chào hỏi Hồ Điệp nói mình về trước.
Hồ Điệp gật gật đầu, một bên Thẩm đạo diễn lại say khướt mà kéo cánh tay cô: "Đừng đi~, ở lại chơi với anh~." Móng heo mập mạp chặt chẽ mà bắt lấy cô, cô tránh mãi mà không được.
Lúc này, bàn tay khớp xương ngón tay rõ ràng tay bắt lấy móng heo của Thẩm đạo diễn, Thẩm đạo bị ăn đau hô nhỏ một tiếng, buông lỏng tay ra.
Thẩm thư Lạc mỉm cười nói: "Đàn ông cậy mạnh, cũng không phải để dùng lên người phụ nữ đâu."
Ghế lô ánh đèn lờ mờ, chỉ có hai cô gái ngồi gần nhất nhận ra Thẩm Thư Lạc.
Các cô kinh ngạc mà kêu lên: "Anh, anh là Thẩm Thư Lạc!?"
Anh hướng về phía các cô mà cười cười hiền lành, rồi mới ôm Lâm Tiêu Tiêu rời đi.
Ban đêm đường cao tốc thông suốt không bị ngăn trở, nửa giờ sau, Thẩm Thư Lạc liền lái xe vào tiểu khu nhà cô.
Trong tiểu khu yên tĩnh vô cùng, chỉ có một hai người ở trên đường nhỏ chạy bộ tới tới lui lui.
Bên trong xe, Lâm Tiêu Tiêu cởi dây an toàn, nghiêm túc hướng về phía anh nói lời cảm tạ: "Cảm ơn anh đã đưa em về."
Thẩm Thư Lạc nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, không nói lời nào, ánh mắt kia khiến cô cảm thấy hồi hộp.
Anh vươn tay, đóng lại cúc áo trước ngực của cô.
"?" Lâm Tiêu Tiêu khó hiểu mà nhìn.
Thẩm Thư Lạc vẫn im lặng.
"Vậy em lên trước nhé." Lâm Tiêu Tiêu đẩy ra cửa, xuống xe.
Phanh —— tiếng mở cửa xe đối diện, Thẩm Thư Lạc cũng xuống xe.
Anh dựa lên thân xe, mỉm cười hỏi: "Không mời anh lên ngồi một chút sao?"
Hình ảnh của Phó Hi bỗng nhiên hiện lên ở trước mắt, Lâm Tiêu Tiêu hô hấp cứng lại, không có tâm tình đi làm việc kia, thuận miệng cái dối: "Hôm nay không tiện lắm, là cái kia tới."
"Anh cũng không có ý tứ muốn làm chuyện đó." Rồi duỗi tay ôm lấy cô, động tác mềm nhẹ đến như phảng phất dỗ dành trẻ con.
Anh đem cằm để ở tựa lên đầu cô, thấp giọng nói: "Quan hệ nam nữ cũng không phải mỗi chuyện kia.
Anh cũng không phải vì muốn làm, mới liên lạc cho em.
Quả thật hôm nay hơi đường đột, em mau lên đi, ngủ ngon."
Bị ôm trong lồng ngực ấm áp, ngửi mùi hương nam tính nhẹ nhàng của anh, mũi đột nhiên có chút ê ẩm.
"Cái biểu cảm gì vậy, mau đi lên đi." Thẩm Thư Lạc lại xoa xoa tóc của cô, xoay người muốn đi, Lâm Tiêu Tiêu thấy thế giữ chặt góc áo của anh.
"Em nói dối đó."
"Hử?" Anh nghiêng đầu nhìn.
Lâm Tiêu Tiêu rũ nửa mi mắt xuống, nói: "Cái kia tới, là lừa anh."
"Không sao đâu."
"Vậy anh muốn đi lên ngồi một chút sao?"
Thẩm Thư Lạc đánh giá khuôn mặt cô, ánh mắt ôn nhu mang theo chút thận trọng: "Tiêu Tiêu, là em mời anh lên sao?"
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, dùng tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu: "Vâng."
Vào phòng, Lâm Tiêu Tiêu liền đẩy anh vào cửa, nhón chân lên hôn.
Đầu lưỡi không có kết cấu nào mà đảo loạn xạ trong miệng anh, bên tai ẩn ẩn truyền đến giọng cười cười nhẹ của đàn ông, tiếp theo Thẩm Thư Lạc liền đảo khách thành chủ mà dùng tay chế trụ đầu cô.
Đầu lưỡi đàn ông linh hoạt đảo qua khoang miệng Tiêu Tiêu, dây dưa lưỡi công thành đoạt đất, dễ như trở bàn tay mà hóa giải chiêu tấn công vụng về của cô.
Lâm Tiêu Tiêu chủ động cởi quần áo, Thẩm Thư Lạc cũng đi theo một tay thoát áo trên, một tay cởi dây lưng.
Từ sảnh đến phòng khách, quần áo hai người hỗn loạn rơi xuống đầy đất.
Sô pha mang màu xám đậm, cả người cô trần trụi ngồi trên, làn da phá lệ trắng nõn.
Thẩm Thư Lạc xoay lưng cô dựa vào mình, từ sau cổ, chậm rãi đặt từng chiếc hôn cắn.
Đôi tay trượt dài xuống dưới thân, một tay nắm âm đế không nhẹ không nặng xoa nắn, một tay nhẹ nhàng chọc phá vào môi huyệt động.
Lâm Tiêu Tiêu chịu không nổi trêu chọc, thật mau dâm thuỷ lũ lượt tràn ra.
Thẩm Thư Lạc duỗi duỗi ngón trỏ, thuận lợi mà cả cây hoàn toàn đi vào tiểu huyệt.
Ngón tay đẩy tầng tầng lớp thịt, đầu ngón đỉnh đỉnh ngay điểm thần bí khiến cả hai đều ngứa ngáy.
"Không cần làm thế" Lâm Tiêu Tiêu lật người qua, chủ động cầm hạ thân của anh.
Dương vật nhan sắc thật xinh đẹp, hồng hồng trắng trắng khoẻ mạnh, cùng chủ nhân giống nhau.
Thẩm Thư Lạc chiều theo ý tứ của cô, rút ngón tay ra, thay thế bằng dương vật chầm chậm đi vào.
Tuy rằng bề ngoài nhìn văn nhã, nhưng lực lượng lại rất kinh người, vừa mới đút vào, đã trực tiếp xông lên đánh thẳng vào tử cung của cô.
Nháy mắt phát ra khoái cảm, cô theo bản năng mà cuộn chân ngón chân lên.
Anh ôm cô lên, chuyển sang tư thế dựa lưng vào sô pha, còn cô thì dựa vào ngực anh.
Hai đầu vú kiêu hãnh đứng ngất ngưởng, hai chân dạng ra, nơi giao hợp hoàn toàn phô bày trước không khí
"A~ a~"
Vừa nhấp, vừa duỗi tay bóp ngực, hai đầu vú đáng thương bị lăn lộn thành đủ loại hình dáng.
Dường như chỉ vuốt ve còn chưa đủ, mỗi lần cắm vào đều đẩy lên thật sâu, thân thể cô bị dập như muốn nhảy ra khỏi người anh, khi đó hai tay lại kéo cả vú lẫn người cô sát lại, không cho cô ngã xuống.
Trọng lượng cơ thể cô dựa cả vào người anh, hai chân rộng mở như chiếc thuyền lênh đênh giữa những cơn sóng, mặc cho anh thọc vào rút ra, phát ra tiếng "Phụt~ phụt~" đầy dâm mĩ.
Cả xúc giác lẫn thính giác đều được thoã mãn, dâm thuỷ từ huyệt chảy ra không ngừng, tí tách rớt xuống túi trứng của Thẩm Thư Lạc, nhuộm ướt nhẹp cả đám lông của anh.
Kẽo kẹt —— cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang ưỡn ngực phối hợp bạch~ bạch~ với dương vật cứng cáp mất hồn kia thì thấy Lâm Bạch Thuật ngoài cửa còn đang cầm hai túi ni lông, mắt trợn to.
Lâm Bạch Thuật thấy cô trần trụi mà ngồi trên dương vật đàn ông, sửng sốt một chút, sau đó giật mình lùi lại ra ngoài, đóng cửa một cái "Rầm!!!".
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Lâm Tiêu Tiêu thật ngơ ngác.
Cô bị anh trai bắt gặp đang làm tình?! Thẩm Thư Lạc chậm lại nhưng không có ý tứ dừng, quan tâm hỏi: "Sẽ có phiền toái sao?"
"Không biết" trong đầu cô bây giờ loạn thành một đống hồ nhão, có suy nghĩ gì đó chợt thoáng qua song cảm giác đong đưa dưới hạ thân làm cô không nắm bắt được.
Mặc kệ, cô vặn vẹo vòng eo, phối hợp theo động tác của anh.
Thẩm Thư Lạc là người thông minh cỡ nào, vừa cảm nhận là hiểu ý cô.
Thế là anh điều chỉnh tốc độ một lần nữa, cơ thể cô đột nhiên bị thọc vào rút ra liên tiếp không thương tiếc, mỗi lần đều nặng nề đánh vào điểm sâu nhất, đâm khiến cả hai sướng đến tê dại.
"Phòng ngủ ở đâu, chúng ta lên giường được không?" Thẩm Thư Lạc liếm liến vành tai cô thầm thì.
Sô pha thật sự quá nhỏ, có chút không thi triển được hết kĩ năng.
"Bên kia." Lâm Tiêu Tiêu chỉ hướng.
Anh đứng dậy bế cô lên, bước vào phòng ngủ.
Trên đường đi, anh không cắm ở bên trong, chỉ ngắn ngủn mấy giây nhưng cô đã là cảm thấy phí dưới nhột nhạt hư không.
Vừa đến giường, cô liền chủ động ngồi lên, gắng gượng đem dương vật to dài nhét đầy tiểu huyệt, gân xanh ẩn đầy cây khiến cô thoải mái không nên lời.
Thẩm Thư Lạc sợ cô gấp quá sẽ bị thương, vội duỗi tay đỡ lấy eo nhỏ.
Cô gian nan ngồi hẳn lên người anh, vận động cả eo cả mông lắc lư, tự chủ ma xát dương vật đang cắm trên cơ thể, tay che miệng nhỏ phát ra từng tiếng dâm đãng ngắt quãng.
Thẩm Thư Lạc thương cô mệt, thường thường dùng sức phối hợp tiện đỉnh thêm vài cái, chọc đến cô kêu sợ hãi ra tiếng.
"Không được, em kiệt sức rồi" Lâm Tiêu Tiêu hướng cả người ra sau, ngã xuống trên giường nhưng luyến tiếc không nhả dương vật của Thẩm Thư Lạc ra.
Anh liền quỳ gối trên giường, sờ sờ gương mặt đẫm mồ hôi của cô, ôn nhu nói: "Vất vả cho em rồi." Tiếp theo, anh văn nhã hạ thân, nhưng tiểu Thẩm Thư Lạc lại không có chút văn nhã nào mà cắm lút cán vào.
"A~"
Quy đầu đâm mở vách tường thịt, nguyên cây thô dài đều đi vào, cô thật có thể cảm giác bụng nhỏ chỗ bị đâm nhô lên một khối.
Anh thoải mái đẩy nhanh tốc độ, cô lại lần nữa tiết thân.
Tiếng rên rỉ i a như ma chướng, khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải trầm luân.
Đường đi bị đẩy ra bao lần vẫn chặt hẹp như cũ, không phải chỉ cắn dương vật mà như cắn chặt cả mệnh của anh.
Âm thanh thọc ra rút vào, tiếng rên rỉ của anh và cô quyện lại với nhau.
Anh không chịu nổi mà cắn chặt răng, liên tiếp mấy chục lần thọc vào rút ra, chịu đựng tới thời điểm cuối cùng mới rút ra.
Lấy tờ khăn giấy ở đầu giường, bắn lên.
Lâm Tiêu Tiêu nằm ở trên giường, muốn chết chìm trong ánh mắt ấm áp của anh.
Tuy rằng thời gian ở chung với Thẩm Thư Lạc không nhiều lắm, nhưng chỉ tính từ phương diện này, là có thể cảm giác sự chăm sóc tận tình của anh, lần trước ở trong xe, anh cũng tự mình dùng khăn ấm lau hạ thân cho cô.
Lần này, lại cố tình không bắn ở trên cơ thể cô, rất nhiều đàn ông vì thoả mãn thị giác, sẽ cố ý bắn trên mặt hoặc ngực phụ nữ, anh lại hoàn toàn không phải kiểu người đó.
Thẩm Thư Lạc lấy quần từ phòng khách kéo mặc lên, thân trên vẫn để trần, có thể thấy lấm tấm mồ hôi mang theo mùi vị của riêng anh, cầm bật lửa dò hỏi: "Anh hút thuốc có được không?"
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu: "Đóng phim có áp lực rất lớn sao?"
"Anh không phải vì áp lực công việc mới hút thuốc." Thẩm Thư Lạc nằm bên cạnh cô, thở ra một ngụm khói, "Anh có thói quen ở hút thuốc khi ăn no."
Lâm Tiêu Tiêu cười khẽ.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, hỏi: "Ngày mai phải đóng phim sao?"
"Không cần, anh xin nghỉ." Thẩm Thư Lạc tựa hồ rất thích tóc của cô, ngón tay quấn quanh vài lọn, thấp giọng nói, "Cho nên em cứ an tâm ngủ đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Vâng." Lâm Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, thật sự có chút mệt nhọc.
Chỉ là rất kỳ quái, rõ ràng cái gì cô cũng không nói ra, nhưng lại giống như anh đã biết tất cả vậy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook