Cao H Dã Hỏa
-
17: Cởi Quần Áo Ngoài Ra
Vãn Vãn cho rằng phải leo núi, còn xỏ vào đôi giày leo núi tốt nhất, kết quả đi tới đó mới biết được có thể ngồi cáp treo đi lên.
Sau đó leo một ngọn đồi nhỏ mới đến được nơi cắm trại.“Cũng không vất vả lắm.” Vãn Vãn đối với ba ba nói.Lâm Triều Sinh cười nói: “Lát nữa leo ngọn núi nhỏ sẽ vất vả một chút, nếu con cảm thấy mệt thì ba có thể cõng con lên vai đi.”“Mới không cần, con có thể tự mình leo lên được.”Hai người ngồi cáp treo điện, rất nhanh đã lên tới đỉnh núi.
Đây là đỉnh cao nhất của núi Vân Sơn, có rất nhiều người đến đây ngắm phong cảnh, cũng có nhiều người giống bọn họ mà cầm bao lớn bao nhỏ tới để cắm trại xem mặt trời mọc.Sau khi vượt qua đỉnh cao nhất là đến đường núi tương đối gồ ghề, Vãn Vãn suốt chặng đường đều được ba ba nắm tay dẫn đi.
Thể lực ba ba thật sự tốt, anh cõng một balo lớn trên vai, một tay xách hai cái túi to, mặt khác còn trống một tay đi dắt cô.
Lúc đầu còn phi thường nhẹ nhàng, nhưng do Vãn Vãn không thường xuyên rèn luyện cơ thể, nên chỉ mới leo một đoạn bậc thang, người đã thở không ra hơi.
Cô cảm thấy không thể leo lên được nữa, đứng bất động, cuối cùng bị ba ba kéo về phía trước.Hai người đi thẳng đến một ngọn núi khác, nơi đây có một khoảng trống rộng rãi, tầm nhìn khoáng đạt, phía đông cũng không có ngọn núi nào che canh, chắc canh là địa điểm tốt nhất để ngắm mặt trời mọc.“Đến nơi rồi sao, ba ba?” Vãn Vãn ôm cánh tay anh, thở phì phò hỏi.“Đến rồi, đây chính là nơi để khách du lịch đến cắm trại dã ngoại.”Vãn Vãn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có khá nhiều người đến cắm trại.
“Thật nhiều người.” Cô nói.“Đi, ba sẽ dẫn con đến một nơi yên tĩnh.” Nói xong, Lâm Triều Sinh liền dẫn Vãn Vãn đi đến khoảng trống gần ven rìa.
Lúc này Vãn Vãn mới phát hiện ở đây còn có một con đường nhỏ, không quá dễ thấy, chắc hẳn là do người ta đi lại nhiều nên mới hình thành ra.
Đường nhỏ rất dốc, quanh co ngoằn ngoèo.“Chúng ta đang đi đâu thế ba, xa quá.” Vãn Vãn nhỏ giọng nói, lúc này trời đã dần tối đen nên cô có chút sợ hãi.“Sắp tới rồi.” Lâm Triều Sinh nói.Quả nhiên, sau khi đi qua hai cây đại thụ canh đường, trước mắt cô hiện lên một khoảng trống nhỏ, ước chừng to bằng nửa sân bóng rổ.
Cây cối xung quanh vây lấy khoảng trống, tạo thành như một sân vườn nhỏ.“Thật đẹp!” Vãn Vãn phấn khích nói.Lâm Triều Sinh thấy con gái cao hứng như vậy, cũng vui lây theo, nói: “Chúng ta phải dựng lều nhanh lên, nếu không trời sẽ tối mất.”Vãn Vãn tất nhiên là nghe theo ba ba.Ngay tại thời điểm hai cha con đang cùng nhau sửa sang lại lều trại, thì có người tiến đến khoảng sân, là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Bọn họ nhìn thấy hai người cũng có chút ngạc nhiên, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, ai cũng có thể dùng được, vì thế hai người kia dựng lều ở một bên khác.Vãn Vãn một bên xem ba ba dựng lều, một bên thưởng thức bầu trời đêm đầy sao, cảm giác đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.“Vãn Vãn dựng xong rồi, mau vào đi.” Lâm Triều Sinh ngồi trong lều trại, vẫy tay với cô.Vãn Vãn cao hứng cởi giày chui vào trong, không gian lều rất lớn, ở giữa còn đặt một túi ngủ dành cho hai người, lát nữa cô và ba ba sẽ chui vào trong đó ngủ.
Vãn Vãn đặt túi dụng cụ vẽ tranh sang một bên.“Ngày mai phải dậy sớm, con có muốn vào trong túi ngủ nằm trước không?” Lâm Triều Sinh hỏi cô.
Trời đã hoàn toàn tối đen, trong lều trại thắp lên một ngọn đèn LED, ánh sáng rất rõ, đủ để nhìn thấy mọi thứ bên trong lều.“Vâng ạ.” Kỳ thật cô vẫn muốn ngắm sao thêm một lúc nữa, nhưng thân thể lại cảm thấy mệt mỏi, nên đành đi nghỉ ngơi sớm.“Chờ đã, con cứ như vậy chui vào sao? Không cởi quần áo ra à?” Ba ba hỏi cô.“Con không mang đồ ngủ tới.” Vãn Vãn vô tội chớp chớp mắt, nhìn xuống quần áo của mình.“Vậy cởi quần áo ngoài ra.”“Nhưng nếu cởi quần áo ngoài thì trên người chỉ còn lại nội y và quần lót thôi.” Mặt Vãn Vãn lại bắt đầu đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn ba ba..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook