Lúc Lê Trúc Ly và mọi người đến resort thì đã là buổi chiều rồi, mọi người về phòng cất đồ tắm rửa rồi sẽ ra ngoài ăn tối cùng nhau.

Lê Trúc Ly mặc một bộ váy hoa màu hồng nhạt bước ra khỏi phòng tắm rồi lên tiếng nói với Ngô Hoài Phong: "Cậu đi tắm đi mình tắm xong rồi".

Ngô Hoài Phong có chút thất thần bởi vì lúc đến đây Lê Trúc Ly mặc quần jeans màu xanh rách gối và áo thun trong rất cá tính nhưng khi cô mặc váy hoa xõa tóc ra thì trông rất là dịu dàng nữ tính.

Lê Trúc Ly thấy Ngô Hoài Phong cứ ngồi thẫn người ra thì đi đến trước mặt anh rồi lên tiếng hỏi: "Này Ngô Hoài Phong cậu không sao chứ?".

Ngô Hoài Phong có chút giật mình lúng túng đáp: "Tôi đi tắm ngay đây".

Khi Ngô Hoài Phong tắm rửa thay đồ xong bước ra ngoài thì vô tình nhìn thấy Lê Trúc Ly đang đứng ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống vô cùng lãng mạn, trong cô có vẻ rất là thích thì phải.

Ngô Hoài Phong lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lén Lê Trúc Ly vài tấm mà cô không hề hay biết gì hết, anh nhìn ảnh cô gái đang mỉm cười trong điện thoại thì bất giác cũng khẽ cười nhẹ theo một cái.

Lê Trúc Ly nghe tiếng bước chân thì quay người lại, cô thấy Ngô Hoài Phong mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu và quần tây nhìn rất chững chạc trưởng thành chứ không còn là cậu thiếu niên từng ngồi bên cạnh cô thời học cấp 3 nữa.

Ngô Hoài Phong thấy Lê Trúc Ly nhìn mình chằm chằm nên lên tiếng hỏi: "Ủa mặt tôi có dính lọ nghẹ hay gì mà cậu nhìn ghê thế?".

Lê Trúc Ly có chút bối rối vội quay mặt đi chỗ khác né tránh ánh mắt của Ngô Hoài Phong: "Không có, thôi chúng ta xuống nhà hàng của resort ăn tối luôn nha, mọi người đã xuống hết rồi đó".

Ngô Hoài Phong gật đầu: "Được".

Lúc Ngô Hoài Phong và Lê Trúc Ly đến nhà hàng của resort thì mọi người đều đã có mặt đông đủ cả rồi.

Triệu Minh Luân lên tiếng trêu ghẹo Ngô Hoài Phong: "Nè, cậu làm gì con gái nhà người ta mà xuống trễ vậy hả?".

Đỗ Thanh Nhân cũng hùa theo: "Trúc Ly là tiểu thư lá ngọc cành vàng cậu đừng có mà làm bừa thì khó ăn nói với gia đình người ta lắm đó nha".


Lê Trúc Ly nghe thấy như thế liền lên tiếng: "Là tại mình mải mê ngắm hoàng hôn buông xuống trên biển nên mới làm Hoài Phong trễ theo thôi mọi người đừng trách cậu ấy".

Nguyễn Thiên Ý liền kéo tay của Lê Trúc Ly qua ngồi xuống bên cạnh mình rồi nói: "Trời ơi, xem hai người kìa ở bên cạnh nhau mới có khoảng một tiếng đồng hồ thôi mà bên vực nhau ra mặt rồi".

"Mình nói thật mà có bên vực ai đâu".

Ngô Hoài Phong kéo cái ghế trống bên cạnh Lê Trúc Ly ra ngồi xuống trong lòng có chút vui vẻ khi Lê Trúc Ly đang có ý bảo vệ mình nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự điềm tĩnh không chút nao núng gì hết.

Dùng bữa tối ở nhà hàng xong, Triệu Minh Luân lại đưa ra đề nghị mọi người cùng đi bar chơi giải trí và được đồng ý.

Ngô Hoài Phong có chút ngạc nhiên bởi vì trước giờ Lê Trúc Ly là kiểu con gái hiền lành dịu dàng chẳng bao giờ chịu đến bar lần nào hết vậy mà lần này cô lại không hề phản đối.

Vào bar, cả nhóm chọn một cái bàn trong góc ngồi xuống, không khí trong bar giờ này cũng khá náo nhiệt chủ yếu là du khách đến du lịch vào trãi nghiệm.

Phạm Mỹ Dung và Nguyễn Thiên Ý đã cùng bạn trai của mình ra ngoài nhảy nhót hòa vào những giai điệu tươi trẻ.

Đỗ Thanh Nhân và Triệu Minh Luân cũng kéo Ngô Hoài Phong ra sàn nhảy tìm bạn nhảy chỉ còn mỗi Lê Trúc Ly là ngồi một mình khá buồn, cô vốn không thích đi bar chẳng qua không muốn làm mọi người cụt hứng nên mới miễn cưỡng đi cùng mà thôi.

Lê Trúc Ly ngồi nhăm nhi ly cocktail nhìn mọi người chơi vui vẻ thì tâm trạng của cô cũng vui vẻ theo nhưng chỉ một lúc sau đó sắc mặt của Lê Trúc Ly có chút tối lại khi nhìn thấy Ngô Hoài Phong đi cùng hai cô gái ăn mặc khá khiêu gợi quay lại bàn.

Mọi người sau một lúc nhảy nhót cũng thấy mệt nên quay lại bàn ngồi uống rượu với nhau.

Triệu Minh Luân nhìn thấy hai cô gái ngồi bên cạnh Ngô Hoài Phong thì liền lên tiếng: "Ôi trời ơi, cậu đúng là sát gái thật đó nha Hoài Phong, vậy mà một lúc bắt được cả hai em xinh gái thế này".

Ngô Hoài Phong hai tay ôm hai cô gái đứng dậy rồi mỉm cười nói: "Tối nay tôi có hẹn với hai người đẹp này rồi sẽ không về đâu, mọi người cứ ở lại chơi vui rồi về trước nha không cần chờ tôi đâu".


Nói rồi Ngô Hoài Phong rời đi cùng hai cô gái kia anh còn lớn giọng nói: "Chúng ta đến khách sạn tình yêu đi, tối nay anh sẽ cho hai biết thế nào thiên đường".

Ánh mắt của Lê Trúc Ly có một nỗi thất vọng dâng lên nhưng cô không thể hiện ra ngoài chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi mà thôi.

Nguyễn Thiên Ý thở dài lên tiếng: "Mấy năm nay Hoài Phong thay đổi hẳn từ một đứa nhát gái trở thành một kẻ sát gái".

Triệu Minh Luân thì khẽ cười: "Đàn ông mà ai không ham của lạ đâu".

Lê Trúc Ly không vui nhưng vẫn cố gượng cười nói với mọi người: "Mình muốn ra ngoài đi dạo hóng gió biển một chút, mọi người cứ ở lại chơi đi nha".

Phạm Mỹ Dung tỏ vẻ áy náy: "Sao có thể để cậu đi một mình được hay là để mình đi cùng cậu".

Lê Trúc Ly cho mọi người một ánh mắt trấn an: "Mình ổn mà, tại mình không thích không khí ồn ào náo nhiệt trong bar thôi, mình ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở về resort nghỉ nếu có chuyện gì mình sẽ gọi điện báo mọi người mà".

Mọi người gật đầu: "Có chuyện gì thì phải gọi cho bọn mình đó nha".

Lê Trúc Ly đi ra khỏi bar, cô đi dạo quanh các gian hàng bán đồ mỹ nghệ buổi tối trong rất đẹp, gió biển thổi vào mát vô cùng nhưng cô lại chẳng có tâm trạng vui vẻ, cô thở dài rồi đi bộ về resort.

Lê Trúc Ly ngâm mình trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần nhưng tâm trí cứ rối bời hình ảnh Ngô Hoài Phong hai tay ôm eo hai cô gái kia rời đi cứ lởn vởn trong đầu cô mãi khiến cô vô cùng khó chịu.

Lê Trúc Ly mặc một chiếc váy ngủ hai dây cột nơ trên vai màu đen bằng lụa trông rất mềm mại lại rất là thoải mái rồi đi ra ngoài.

Lúc Lê Trúc Ly tính đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa phòng, cô nhíu mày không biết giờ này mà ai còn gõ cửa chứ cũng hơn 11 giờ đêm rồi.

Nhìn qua mắt mèo Lê Trúc Ly thấy Ngô Hoài Phong đứng bên ngoài hình như là say lắm rồi nên mở cửa ra.


"Chẳng phải cậu bảo không về à?".

Ngô Hoài Phong dường như không có nghe thấy câu hỏi của Lê Trúc Ly mà liu xiu đi vào trong phòng, nhìn dáng vẻ say không thấy đường này của anh thì cô cảm thấy khó chịu nên đi tới dìu anh qua sofa ngồi xuống.

Lê Trúc Ly lên tiếng càu nhàu: "Cậu làm gì mà uống say như thế nào chứ?".

Nói rồi Lê Trúc Ly đi đến tủ lạnh lấy một chai thuốc giải rượu đổ vào cái ly thủy tinh rồi bước đến đỡ Ngô Hoài Phong ngồi dậy cho anh uống nhưng mà anh lại gạt tay cô ra.

Lê Trúc Ly liền cau mày: "Này uống một chút thuốc giải rượu đi cậu sẽ thấy dễ chịu hơn đó".

Ngô Hoài Phong mở mắt ra nhìn Lê Trúc Ly với ánh mắt mơ hồ: "Em là ai vậy hả?".

Lê Trúc Ly cau mày càng chặt hơn: "Mình là Lê Trúc Ly, cậu đó đúng là say đến hồ đồ rồi, chẳng phải đã bảo đêm nay không về à cuối cùng sao vẫn về đây người đẹp của cậu đâu rồi".

Ngô Hoài Phong bất ngờ bắt lấy cổ tay của Lê Trúc Ly rồi kéo cô ngã vào lòng mình, lúc này anh mở hai mắt ra nhìn cô một cách tỉnh táo.

"Em vẫn lo lắng cho anh như lúc trước có đúng không hả?".

Khoảng cách gần thế này khiến cho tim của Lê Trúc Ly đập nhanh như trống bỏi trong lồng ngực trái cô chống hai tay trên hai vai của Ngô Hoài Phong.

"Cậu say rồi, uống thuốc giải rượu rồi đi ngủ đi".

Ngô Hoài Phong khẽ cười đáp: "Em vẫn ngây thơ như ngày nào dễ bị dụ ghê luôn".

"Cậu không có say sao?".

Ngô Hoài Phong nghe vậy thì biết âm mưu giả vờ say của mình bị bại lộ rồi nên không cần phải diễn nữa, anh bế cô đứng dậy rồi đi về phía giường ngủ đặt cô nằm xuống.

"Đứng trước một thân thể kiềm diễm như thế này dù có say thì anh cũng phải tỉnh táo lại thôi".


Lê Trúc Ly nhìn vẻ mặt của Ngô Hoài Phong lúc này rất là gian tà không giống như cái vẻ hiền lành mà cậu thể hiện ra lúc chiều nữa nên vội ngồi dậy lui ra sau.

Ngô Hoài Phong liền chồm người về trước đè Lê Trúc Ly nằm xuống giường anh nằm áp trụ lên người cô.

"Mấy năm không gặp em càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ khiến anh chỉ muốn đem em nằm dưới thân mình ngay lập tức mà thôi".

Lê Trúc Ly có chút sợ hãi: "Hoài Phong à cậu đừng có giỡn nữa được không?".

Vẻ mặt của Ngô Hoài Phong đông cứng lại rồi lên tiếng hỏi: "Nhìn mặt anh giống như đang đùa với em lắm sao Trúc Ly?".

Lê Trúc Ly im lặng không đáp.

Ngô Hoài Phong lại lấy ra một viên thuốc màu trắng rồi bỏ nó vào miệng của Lê Trúc Ly sau đó ép cô nuốt xuống.

Vị đắng của thuốc khiến cho Lê Trúc Ly có chút khó chịu: "Cậu cho mình uống thuốc gì vậy hả Hoài Phong?".

Ngô Hoài Phong cũng che giấu gì hết mà thẳng thắng đáp: "Là thuốc kích dục đó".

Lê Trúc Ly kinh ngạc nhíu mày: "Sao cậu có thể làm vậy với mình chứ?".

"Lát nữa anh chính là thuốc giải nguy của em đó, nếu em không ngoan ngoãn nghe lời anh sẽ mặc kệ em bị dục vọng hành hạ mà không lưu tâm đâu đó".

Lê Trúc Ly tỏ vẻ tức giận: "Cậu đúng là đồ xấu xa mà Ngô Hoài Phong".

Ngô Hoài Phong dời ánh mắt nhìn lướt qua thân thể của Lê Trúc Ly một lượt rồi mỉm cười gian lên tiếng: "Rõ ràng là em câu dẫn anh trước mà".

"Không có mà".

Ngô Hoài Phong liền hỏi tới: "Vậy tại sao lại mặc một cái váy khiêu gợi như thế này, lúc này em dìu anh vào trong anh gần như có thể nhìn thấy được hai bầu ngực căng tròn của em đó".

Lê Trúc Ly vội đặt hai tay trước ngực rồi lên tiếng giải thích: "Làm sao mà tôi biết được sẽ ở cùng phòng với cậu đâu, quần áo ngủ tôi đem theo đều là loại này, tôi biết lấy cái gì khác mà mặc được chứ, với lại cậu cũng nói là đêm nay cậu đi với hai người kia không về mà".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương