Nhưng Lọ Lem không hề quay lại căn nhà đó, cô thấy chàng trai đó là một tên ác quỷ.

Trước kia tuy cô sống rất khổ cực, ăn cũng không no nhưng phần lớn thời gian rất vui vẻ, chỉ cần có chuột nhắt và chim chóc bầu bạn, cô sẽ lại cười được. Sau khi bị anh ta làm bẩn, dù có chúng bầu bạn cô cũng thường không cầm lòng được rơi nước mắt; càng làm cô thấy thảm hại hơn là rõ ràng cô bị cướp mất trinh tiết, nhưng cô lại không quên được cảm giác vui thích anh ta mang lại.

Trong mơ hằng đêm, Lọ Lem luôn mơ thấy anh ta vào ra trong cơ thể cô, cảm giác thỏa mãn khó diễn tả bằng lời như làm cô nghẹn thở, khi tỉnh lại thì giữa hai chân đã ướt đẫm, những lúc đó cô luôn quỳ bên giường cầu nguyện, hi vọng mình có thể nhanh chóng quên anh ta.

Thế nhưng chỉ cần bóng tối ập xuống, cô sẽ lại chìm vào giấc mơ sa đọa đó, trong mơ cô cào lưng anh ta đến chảy máu, quên đi tất cả rên rỉ dưới thân anh ta, còn không hề xấu hổ khao khát nhiều hơn nữa.

Mấy tháng sau, lâu đài của đứa vua truyền tin ra, hoàng tử mở vũ hội, mời tất cả các thiếu nữ trong vương quốc tham gia. Biết tin, các thiếu nữ đều thầm mừng. Hoàng tử cao quý như vậy, trước kia chắc chắn không cưới dân thường, nay lại mở vũ hội mời tất cả các thiếu nữ, đây chẳng phải cơ hội để bất cứ ai biến thành phượng hoàng sao?

Thiếu nữ toàn vương quốc vui mừng khôn xiết, ai ai cũng nườm nượp đi mua sắm cho bản thân thật xinh đẹp, nhờ buổi vũ hội này, hai chị gái của Lọ Lem cũng không ngoại lệ. Trong bầu không khí náo nhiệt này, người duy nhất không bị ảnh hưởng có lẽ chỉ có mình Lọ Lem.

Khi hai chị gái ngồi xe ngựa đi đến lâu đài, Lọ Lem một mình chạy đến căn nhà hoang kia, bụm mặt khóc tức tưởi. Cô không muốn cưới hoàng tử, cô chỉ muốn quên đi tên ác ma kia, nhưng có thế nào cô cũng không quên được anh ta, cuối cùng cô lại chạy về đây.

Đương nhiên trong phòng không một bóng người, bên trong có bày một cái rương to rất đẹp, hoàn toàn không ăn nhập với căn nhà rách nát lụp xụp này.

Lọ Lem sợ hãi mở rương ra, phát hiện bên trong là một bộ lễ phục lộng lẫy và châu báu, cô mặc thử mới thấy đáy rương có một đôi giày pha lê rất đẹp.

Giày pha lê trong suốt, trong căn phòng tối om như tự tỏa sáng, đẹp như có phép thuật. Lọ Lem không nhịn nổi mà ướm chân vào, đôi giày này vừa khít, cứ như thể tạo ra cho riêng cô, làm cô không nỡ bỏ ra.

Cô nhìn đôi giày pha lê trên chân, quyết định tối nay buông thả một lần, mặc trang phục lộng lẫy, đeo những bộ trang sức lấp lánh, đến lâu đài tham gia vũ hội, hoàn toàn quên đi tên ác ma đã cướp đi trinh tiết của cô.

May thay, khi cô thay trang phục xong, trên đường đến lâu đài gặp được một người tốt dìu cô lên xe ngựa sang trọng, chở cô đến lâu đài. Khi cô bước vào đại sảnh lộng lẫy, tất cả mọi người đều im bặt, hồi lâu sau mới xôn xao những tiếng trầm trồ.

"Tiểu thư nhà ai mà đẹp quá."

"Cô xem bộ váy của cô ấy kìa, cả trang sức và đôi giày kia nữa, nào phải thứ người bình thường có được. Cộng thêm khí chất tao nhã ấy, chỉ sợ là công chúa nước nào rồi?"

"Ghen tị quá, muốn xé nát bộ váy của cô ta."

"Cô gái xinh đẹp đến vậy, trước kia trốn ở đâu không biết?"

"Tôi đến đẩy cô ta ngã được không?"

Nhưng Lọ Lem không nghe thấy những câu này, bởi chủ nhân của vũ hội, chính là hoàng tử cao quý, đang mỉm cười đi về phía cô.


Chàng mặc lễ phục đen, cử chỉ tao nhã vô cùng, tóc đen mắt xanh, điển trai đến nghẹt thở ... cũng chính là ác ma đã chiếm lấy cô đêm đó.

Cô muốn hét lên, muốn được quay lưng chạy trốn, nhưng hoàng tử đã nắm lấy tay cô, làm cô không trốn được, lúc này nhạc nổi lên, anh ta kéo cô vào lòng, nhảy điệu waltz với cô.

"Em thông minh hơn tôi tưởng đấy."

Hoàng tử thì thầm vào tai cô, vẻ mặt anh ta cực kỳ dịu dàng lịch thiệp, nhưng giọng nói lại lạnh lùng vô cùng: "Biết tôi một đêm đã say mê em nên không chỉ muốn làm tình nhân, mà còn muốn nhân cơ hội bay lên đầu cành, làm vợ tôi?"

Đôi mắt long lanh của cô trừng to, cuối cùng cũng bật thốt lên câu mà hằng đêm cô vẫn nói với anh ta trong mơ: "Ác ma! Ai muốn ở với mi chứ?". Nhưng Lọ Lem quên rằng, trong mơ mỗi khi cô nói câu này, ác ma sẽ đè cô xuống, chà đạp cô lần thứ hai.

Thực tế cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa kết thúc điệu nhảy, hoàng tử lập tức kéo cô ra vườn hoa sau lâu đài, anh ta vén làn váy của Lọ Lem lên, xé rách quần lót của cô, không hề có màn mở đầu mà vọt thẳng vào trong cô.

"A ưm. . . "

Nháy mắt đó, hai người đều bật kêu lên, cơn đau và sự vui thích ập đến cùng lúc, cảm giác như điện giật từ nơi hai người kết hợp truyền thẳng lên đầu họ.

Hoàng tử cao quý trong đại sảnh, nay lại lắc mình biến thành thú dữ trong nơi sâu nhất của vườn hoa tối om, buông thả dục vọng trên người cô gái, cô gái kia thì vốn ban đầu từ chối nay biến thành rên rỉ than nhẹ, dưới sự dụ dỗ của ác ma mà yêu kiều rên rỉ.

"A a a . . . Xin chàng cho em, em xin chàng!"

Ác ma rút cũ căn đã ướt đẫm mật ngọt ra, lạnh lùng nói : "Em muốn tôi cho em cái gì?"

"Phép thuật . . .Phép thuật của chàng."

Anh ta bật cười, tàn nhẫn đâm thẳng vào mật huyệt của cô, như có như không ấn một cái: "Thích không?"

"Thích . . . A ư . . . "

Lọ Lem khóc, dại ra nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cô không biết sao mình lại như thế, lại say mê ác ma, say mê sự tàn nhẫn của anh, say mê sự hạ lưu của anh, say mê sự vui sướng đầy trụy lạc anh mang đến.

Hoàng tử ôm cô, để cặp chân trắng nõn của cô quấn chặt hông anh, vừa đẩy cự căn thẳng vào nơi mềm nhất trong cô vừa đi sâu hơn vào vườn hoa.

" . . .A . . . Anh dẫn tôi . . . đi đâu thế?"


Lọ Lem bị kích thích muốn ngất đi rồi tỉnh táo lại, cảm nhận được phía dưới của mình trừ việc dính lấy anh thì chỉ sót lại đôi giày pha lê kia. Cô vốn muốn đi đôi giày đó để khiêu vũ với người khác, nào hay chính nó lại dẫn lối cô đến dưới thân ác ma.

"Dẫn em đến căn phòng của ác quỷ."

Hoàng tử nham hiểm nói, vừa đi vừa đưa vào sâu trong cô, ôm cô vào căn phòng trong tòa tháp cao ở tận cùng vườn hoa.

Trong phòng có một cái giường lớn trắng như tuyết, phía trên giăng màn lãng mạn, xung quanh còn đặt rất nhiều thứ hay ho, lông công, thắt lưng thiết kế kì quái, mấy viên thạch anh lấp lánh và bình thủy tinh, chai rượu đỏ trong thùng băng, mấy thứ còn lại trong phòng thì hơi quái dị, con ngựa gỗ trắng như tuyết được chế tạo đặc biệt, bên trên còn đặt mấy con chuột đồ chơi lông xù.

Lạ thay, trên giường có rất nhiều xiềng xích kim loại và dây đeo bằng da, dù những thứ đó được gắn đá trang trí lên nhưng Lọ Lem vẫn thấy có chỗ không đúng.

Hoàng tử đặt cô lên giường, ra vào trong cơ thể cô mấy lần, khi hoàn toàn ở trong cô rồi thì lại rút ra khỏi cơ thể Lọ Lem. Nhất thời cô thấy trống rỗng, mật ngọt tràn ra ngoài làm bẩn ga giường trắng như tuyết, lại thêm Lọ Lem thuần khiết nằm trên càng làm tăng cảm giác bị vấy bẩn.

Hoàng tử nâng một chân cô lên, từ từ liếm từ mắt cá chân cô lên hỏi: "Thích đôi giày pha lê này không? Lúc đó ép thợ thủ công làm thật nhanh, muốn làm em vui, nào ngờ em lại chẳng đoái hoài, biết đêm đó tôi chờ em bao lâu không?"

Lọ Lem đỏ mặt không đáp, hoàng tử nhẹ nhàng cởi giày ra, lấy một chai rượu bên cạnh đổ rượu ra rửa lớp bụi trên giày pha lê, rồi lại cầm một cái bình thủy tinh óng ánh xanh biếc ra, uống một hớp rồi mớm vào miệng Lọ Lem.

Thứ đó có vị ngòn ngọt, cô ngoan ngoãn uống, không bao lâu thì thấy toàn thân lâng lâng nhũn ra. Lọ Lem không nhịn được hỏi.

" . . . Đó là gì vậy?"

"Uống rồi mới hỏi, quả nhiên em cũng chẳng quá thông minh." Hoàng tử cười nói: "Tôi không chịu nổi hoàng tử phi đần quá đâu."

"Tôi cũng chẳng định gả cho anh." Tuy giọng Lọ Lem hơi yếu nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết.

Hoàng tử liếc cô một cái, không nói gì, cầm một chiếc giày lên, đưa vào giữa hai chân cô, nhếch mép ấn mũi giày vào giữa hai cánh hoa của cô.

Pha lê lạnh lẽo khiến Lọ Lem như bị điện giật, cô không khống chế được co rúm lại, cùng lúc này, hoàng tử cười, đâm thẳng gót giày vào mật huyệt của cô.

Tuy giày pha lê được mài bóng nhẵn, không đến mức làm cô bị thương nhưng vẫn khiến cô lạnh cả người, khác hoàn toàn với tiểu huyệt đang nóng bừng. Lọ Lem thấy mình như chìm trong tảng băng, vì bị mớm thuốc kích dục nên tiểu huyệt nhanh chóng trở nên nhạy cảm hơn, không chịu nổi kích thích như vậy mà phun ra nhiều nước hơn nữa.

Lọ Lem thấy hoàng tử cầm giày pha lê đâm chọc vào cơ thể cô, sợ hãi kêu lên.


" . . . Đừng . . . A a a!"

Ác ma dùng rìa gót giày cọ vào điểm G của cô, ý đồ đưa cô lên đỉnh, Lọ Lem cuối cùng không chịu nổi ngồi dậy muốn đẩy anh ta ra nhưng lại không thể làm anh ta nhúc nhích chút nào.

"Nghịch nữa là tôi trói em lại đấy."

Nghe anh ta nói vậy, Lọ Lem không thể làm gì khác hơn là bất lực nhìn giày pha lê xâm phạm tiểu huyệt của mình, thỉnh thoảng hoàng tử còn dùng đế giày kích thích hoa hạch và cánh hoa cô, mật nước óng ánh dính đầy trên chiếc giày phát ra tiếng nhóp nha nhóp nhép.

Nhìn thấy cảnh đó, Lọ Lem xấu hổ muốn chết.

Cũng may không lâu sau, gót giày cũng ấm dần lên, không kích thích như vậy nữa, nào ngờ hoàng tử lại đổi ý, rút ra rồi đâm mũi giày vào trong cơ thể cô.

" . . . . A a a . . . Không . . . "

Mũi giày lạnh lẽo to hơn gót giày nhiều, hoàng tử thì lại ác độc đâm mũi giày vào điểm nhạy cảm nhất trong cô, lại thêm cảm giác vừa lạnh vừa cứng của giày pha lê không ngừng ra vào. Giày pha lê trong suốt trở thành một công cụ tà ác trong tay hoàng tử, liên tục xâm phạm Lọ Lem, ép đóa hoa của cô phải phun ra nuốt vào nó, còn chỗ sâu nhất đang bị đùa bỡn của Lọ Lem lại bị hoàng tử nhìn rõ không sót cái gì.

"Chà, lần trước tôi chiếm lấy em, chẳng phải em vẫn là xử nữ còn gì? Em nhìn em bây giờ đi, đã trở nên dâm đãng đến mức này rồi cơ đấy."

Hoàng tử cúi xuống nhìn cảnh tượng bên trong xuyên qua lớp pha lê, cố ý nói to: "Tiểu huyệt mút chặt như thế cơ à? Thích làm tình bằng giày pha lê lắm sao?"

Vừa nói, hoàng tử còn cố ý thả một viên đá vào trong giày, giữ nhiệt độ thấp cho nó để kéo dài khoái cảm, càng không ngừng kích thích vách tường mềm mại trong Lọ Lem.

Lọ Lem bị thủ đoạn hạ lưu của hoàng tử đưa lên đỉnh, hoàng tử lại đột nhiên buông giày ra, cầm một tấm gương có trang trí hoa khô chiếu trước mật huyệt của Lọ Lem, để cô nhìn rõ bộ dạng của mình.

Cánh hoa đỏ tươi mút chặt lấy mũi giày pha lê, khiến đôi giày pha lê tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ đầy dâm loạn, tiểu huyệt không ngừng mút lấy giày pha lê như đang hít thở, làm chiếc giày mấp mô lên xuống theo như muốn kéo cả chiếc giày vào trong. Qua đường nét của giày có thể lờ mờ thấy được phía sâu trong mũi giày, thịt non dính sát vào phập phồng run run như vật sống.

Toàn bộ chiếc giày đã dính đầy mật nước, dâm thủy khi ẩn khi hiện sắp chảy xuống.

"Xem ra em rất thích đôi giày này." . Hoàng tử dịu dàng nói.

"Không . . . Tôi không . . . A!"

"Phạch!"

Hoàng tử rút chiếc giày ra, tiểu huyệt phát ra tiếng kêu dâm đãng, Lọ Lem hoàn toàn suy sụp, mật huyệt dâm loạn đỏ tươi phun một đợt dâm thủy ra ngoài ngay tức thì.

Hoàng tử ác độc không hề định tha cho cô, đưa chiếc giày ra hứng lấy mật ngọt của cô, lắc lắc chiếc giày trước mặt cô: "Đến khi chiếc giày này đầy nước rồi, chỉ sợ em không thể rời xa tôi đâu. "


Trong chiếc giày trong suốt như thủy tinh óng ánh chất lỏng trong suốt, nhìn dâm đãng đến khó tin, Lọ Lem run lên nói: "Ác ma!"

"Em đã nói thế rồi, đương nhiên tôi không thể khiến em thất vọng." Hoàng tử tao nhã cầm một sợi lông công lên, từ từ đến gần cô.

"Đừng . . ."

"Cộc cộc cộc."

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, hoàng tử không vui nhăn mặt, kéo rèm giường che khuất cô rồi mới ra ngoài mở cửa, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ, không lâu sau hoàng tử đóng cửa lại, bỏ đi theo người ngoài kia.

Lọ Lem cố nén khoái cảm tê dại đang ùa đến từng đợt một trong cô, run rẩy mặc quần áo rồi lồm cồm bò ra từ cửa sổ, thoát ra khỏi bàn tay của ác quỷ trước mười hai giờ đêm.

Về đến nhà, Lọ Lem giấu quần áo trang sức và một chiếc giày đi, tự thề với mình sẽ không bao giờ quay lại căn nhà kia nữa, cũng không bao giờ đi đôi giày có chứa sự mê hoặc của ác ma kia nữa.

Cô biết anh ta không nói sai, nếu cô rơi vào tay anh ta lần nữa, chỉ sợ cô sẽ không muốn chạy trốn nữa.

Nhưng ác ma không muốn tha cho cô,anh ta cử sứ giả đi khắp nơi dò hỏi chủ nhân của chiếc giày còn sót lại, tuyên bố nếu ai đi vừa chiếc giày đó thì sẽ trở thành vợ của hoàng tử.

Khi sứ giả đến nhà của Lọ Lem, Lọ Lem trốn biệt trên gác xép, còn mẹ kế và hai cô chị tham lam độc ác cũng không chủ động nói cho sứ giả biết trong nhà vẫn còn có một cô con gái.

Khi hai cô chị thử giày xong, chắc chắn sứ giả đã đi rồi, Lọ Lem mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cứ thế là có thể cắt đứt mọi liên quan với tên ác ma đó. Nào ngờ ba ngày sau, hoàng tử đích thân dẫn sứ giả đến nhà họ hỏi: "Nhà các người vẫn còn một cô con gái nữa đúng không?"

Lọ Lem ngây thơ nào biết sứ giả được hoàng tử cử đi không chỉ tìm chủ nhân của chiếc giày mà còn tìm cô gái khốn khổ có mẹ kế và hai chị kế, Lọ Lem hoàn toàn có thể trốn không thử giày, nhưng những người xung quanh đều biết nhà này có một Lọ Lem bị ức hiếp.

Trước mặt hoàng tử, Lọ Lem không thể không xỏ chân vào chiếc giày, giày được làm cho cô, đương nhiên vừa như in.

Mọi người thấy Lọ Lem không ngừng run lên, ai cũng ngỡ cô mừng đến phát run, nhưng chỉ có hoàng tử và cô biết, cô run là vì mình xỏ một chân vào giày, chân kia cũng đã bước xuống vực sâu.

Trước hôn lễ, hoàng từ dẫn cô đến căn phòng trong tháp, nói rằng muốn chuẩn bị cho hôn lễ. Không lâu sau, trong hôn lễ long trọng, Lọ Lem mặc bộ váy cưới trắng lộng lẫy không tì vết, được dẫn về phía hoàng tử cao quý điển trai.

Cô bước từng bước thật chậm, hơi run run, nhìn rất giống cô dâu đang hạnh phúc bước từng bước thận trọng. Thực ra giữa hai chân cô có một cái trụ thủy tinh đang cử động trong cơ thể theo bước chân của cô, có một cái thắt lưng khóa liền nó với eo cô, khiến cô chỉ có thể dùng tiểu huyệt cố sức kẹp chặt lấy trụ thủy tinh bôi xuân dược.

Hoàng tử nói với cô, chỉ cần cô đồng ý cưới anh ta trong lễ cưới, anh ta sẽ gỡ nó ra cho cô. Nhưng cô biết, bỏ nó ra, anh ta sẽ xuyên qua cô bằng thứ đũa phép còn to lớn hơn.

Nhưng Lọ Lem nhắm mắt lại, nhớ đến khi ở trên tháp cao, khi hai chiếc giày đều chứa đầy mật ngọt của cô, cô không thể lý trí được nữa, trước cha sứ, cô đỏ mặt đáp:

"Con đồng ý."

[Hoàn chính văn]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương