Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt
-
Chương 34
Đường Hiểu Thần nhớ mãi ngày bố kí tên xuống đơn li hôn. Kí xong, cả người ông tiều tụy hẳn đi, mất hồn, hận không thể chết đi ngay lập tức.
“Bố, sau này có con bên cạnh bố.” Đường Hiểu Thần đi tới ôm lấy đầu ông.
Ở nơi ông không nhìn thấy, khóe miệng cậu vẽ thành nụ cười. Từ nay về sau, bố là của mình cậu. Chỉ nhìn mỗi cậu, chỉ thương mỗi cậu.
Điều thứ hai làm cho cậu vui vẻ chính là làm tình với người đàn ông kia.
Đây là lần đầu tiên của Đường Hiểu Thần, gã phá lệ dịu dàng. dương v*t của gã rất lớn, kĩ thuật lại tốt, cho Đường Hiểu Thần một đêm đầu vô cùng hoàn mỹ.
Đường Hiểu Thần yêu trúng cảm giác làm tình.
Đó là cảm giác cậu chưa bao giờ thể nghiệm qua, mãnh liệt chưa từng thấy. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được dục vọng một cách rõ ràng, cảm nhận được khát cầu của cơ thể. Vừa xa lạ vừa hấp dẫn, cho cậu một trải nghiệm tuyệt vời nhất từ bé tới giờ.
Cậu cũng yêu trúng cảm giác làm tình với đàn ông.
Đối với hàng ngon tự đưa tới cửa, gã đương nhiên không có lý do cự tuyệt. Một lần, hai lần, dần dần thành một tuần phải làm hai ba lần. Gã say mê thân thể đầy đặn dẻo dai của cậu trai trẻ tuổi, dẫn cậu cảm thụ khoái lạc trần gian lần này đến lần khác.
Mãi đến khi tình cảnh ấy bị mẹ cậu bắt gặp.
Bà rít gào lên, phẫn nộ, gần như điên cuồng lao tới. Đường Hiểu Thần đến giờ vẫn không quên được sự đau đớn khi móng tay cào lên da thịt, từng sọc đỏ kéo dài trên làn da trắng nõn của cậu, trở thành vết sẹo không thể xóa.
Hình như gã cũng cãi lại với bà, tiếng nhục mạ của bà điên cuồng hơn sự im lặng tuyệt vọng của bố nhiều.
Nó khiến Đường Hiểu Thần cảm thấy rất mới mẻ.
Trong lúc hai người kia cãi vã kịch liệt, cậu ngáp dài đứng dậy mặc quần áo rồi chậm rãi rời khỏi đó. Ừm, hết thú vị rồi.
…
“Nghiệt chủng! Mày quỳ xuống cho tao! Mày có biết mày đã làm cái gì không?!” Bố rất tức giận, cầm roi mây quất liên tục lên người cậu.
Bố khác với bà kia, cho dù mắng chửi rất nhiều cũng không nói từ gì thấp kém. Thậm chí cậu còn thấy ông thương tâm, tuyệt vọng nhiều hơn là tức giận.
Lại là tuyệt vọng.
Thật chán.
Roi mây quất trên người. Dưới tiếng rống tức giận lẫn bi thương của bố, Đường Hiểu Thần không cảm nhận được gì ngoài da thịt đau đớn.
Cuối cùng cũng đánh đến mệt, qua một đêm ông như già đi rất nhiều tuổi. Đôi mắt ông vẩn đục, ông nhìn đứa con trước mặt, trong mắt không còn tình thương sâu sắc của người cha dành cho con nữa.
“Con đi đi, sau này đừng quay lại nữa.” Ông quay mặt đi, nước mắt rơi xuống. Ông cắn răng, dùng hết sức lực để không bị thất thố, nói tiếp, “Xem như ta không có đứa con này.”
Đường Hiểu Thần theo bản năng bò tới mấy bước, nước mắt rơi lã chã nằm nhoài lên lưng bố, hệt như đứa bé cầm gấu bông năm nào, nghẹn ngào nói: “Bố, bố đừng bỏ rơi con! Con nghe lời bố, không làm loạn nữa, sau này chỉ nghe lời bố, con sẽ ngoan, bố đừng bỏ con được không?”
Ông nhìn Đường Hiểu Thần, nhìn đôi mắt tràn ngập thống khổ, dù biết tất cả chỉ là giả vờ nhưng vẫn không kìm được mà nhẹ dạ ôm lấy cậu. Hai bố con ôm nhau khóc, thật là phụ từ tử hiếu.
Nhưng ông vẫn bị chuyện đó ảnh hưởng, trở nên ngơ ngơ ngác ngác, thất vọng mất mát. Có một lần Đường Hiểu Thần ra ngoài mua đồ, ông đột nhiên sốt ruột chạy khắp nhà gọi “Hiểu Thần”, “Hiểu Thần”, sau đó chạy ra ngoài cửa…
Ông chết dưới bánh xe tải.
Lúc Đường Hiểu Thần biết được tin này, hơi ngẩn ra. Cậu theo nhân viên y tế đến bệnh viện, nghe bác sĩ thông báo bệnh nhân đã tử vong, còn nói xin nén bi thương. Khoảnh khắc ấy, Đường Hiểu Thần hoảng sợ phát hiện ra, người duy nhất để cậu dựa vào, người duy nhất giúp cậu biết là mình còn có tình cảm, người duy nhất giúp cậu cảm nhận được mình còn sống, nhánh cỏ cứu mạng của cậu, đã chết rồi.
Đáng sợ hơn là, khi người mà cậu cho là có ảnh hưởng rất lớn với cậu chết đi, cậu không hề có cảm giác gì.
…
Đường Hiểu Thần đột nhiên tỉnh lại, trợn to hai mắt nhìn trần nhà.
Một cánh tay vắt lên hông cậu, cảm nhận được động tác của cậu, mơ mơ màng màng xoa xoa lưng cậu an ủi, giọng nói khàn khàn khi còn ngái ngủ vang lên: “Sao vậy… Gặp ác mộng hả? Hay khát nước?”
Đường Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, xúc cảm chân thực dần dần trở về. Đúng rồi, tất cả đều là mộng. Chuyện đã qua rồi, cũng thật lâu rồi không mơ thấy nó nữa.
Cậu bây giờ đã sắp ba mươi, bố cậu qua đời mười hai năm rồi.
Người đàn ông bên cạnh có vẻ ngoài dễ nhìn, cũng khí chất kiêu ngạo khó thuần, chỉ là khi đối mặt với cậu lại có vẻ giật gấu vá vai eo hẹp.
Đường Hiểu Thần biết làm thế nào để tóm chặt mệnh môn của một người, ví dụ như cách để giữ chặt người đàn ông này bên người. Đếm xem nào, là người tình thứ mấy rồi nhỉ? Hmm, không nhớ nữa.
Bạn giường tiền nhiệm là một người Đường Hiểu Thần vừa ý nhất, phù hợp về mọi mặt, đối phương cũng rất thích cậu. Cậu như chơi ma túy, cảm nhận yêu thương thâm tình mà người kia dành cho cậu. Đó cũng là mối quan hệ dài nhất của cậu, tầm hai năm. Ngay cả sau khi chia tay Đường Hiểu Thần cũng cảm thấy hơi hơi không quen.
Người bình thường như thế gọi là thất tình. Nhưng với Đường Hiểu Thần, đó chẳng qua là phản ứng khi kết thúc một giai đoạn thôi.
Đường Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, nghĩ, người này không biết có thể ở cùng mình bao lâu nhỉ?
Hắn có giống tiền nhiệm không nhỉ? Lúc chia tay còn tưởng giữa bọn họ là tình yêu.
Thật buồn cười.
Loại người như cậu, căn bản sẽ không yêu người khác. Cũng không có tư cách để yêu.
Ông trời cướp đoạt quyền yêu người khác của cậu, nhưng không lấy đi quyền được yêu. Tiền nhiệm nói cậu giống như ác ma vậy, cậu hoàn toàn đồng ý.
Đường Hiểu Thần đi tới bên cửa sổ, chậm rãi hút một điếu thuốc.
Không biết vì sao lại nhớ tới vị tiền nhiệm kia. Có nên liên lạc với hắn không nhỉ? Không làm tình thì gặp mặt ăn bữa cơm thôi cũng được.
Con người qua ba mươi tuổi sẽ bắt đầu khát vọng một cuộc sống ổn định, thu liễm bớt tính cách khốn nạn. Không vì chút cảm giác thú vị mới mẻ mà liều mạng như trước nữa.
Nhưng mà, chỉ có người yêu nhau mới cảm thấy như thế.
Sướng vui đau buồn, oán tăng hội, tham giận si, cậu không có. Cả đời này cậu diễn qua không ít, cũng có kha khá người tin.
Cậu cô độc một mình đến với thế giới này, chính vì cô độc mới đi một lần nhân sinh.
Trên con đường này không có ai cả, trước kia không có, bây giờ không có, sau này càng không có.
Thật ra cậu cũng muốn trải nghiệm những cảm xúc của người bình thường một lần. Xuống địa ngục để đánh đổi cũng được, dù chỉ có khuất nhục, thống khổ, khổ sở, tuyệt vọng, phẫn nộ, lo lắng cũng được, cậu nguyện ý tiếp nhận như được ban ơn.
Đường Hiểu Thần như có điều suy nghĩ ngửa đầu nhìn mặt trăng, nhả một hơi khói.
Nhân gian không đáng.
“Bố, sau này có con bên cạnh bố.” Đường Hiểu Thần đi tới ôm lấy đầu ông.
Ở nơi ông không nhìn thấy, khóe miệng cậu vẽ thành nụ cười. Từ nay về sau, bố là của mình cậu. Chỉ nhìn mỗi cậu, chỉ thương mỗi cậu.
Điều thứ hai làm cho cậu vui vẻ chính là làm tình với người đàn ông kia.
Đây là lần đầu tiên của Đường Hiểu Thần, gã phá lệ dịu dàng. dương v*t của gã rất lớn, kĩ thuật lại tốt, cho Đường Hiểu Thần một đêm đầu vô cùng hoàn mỹ.
Đường Hiểu Thần yêu trúng cảm giác làm tình.
Đó là cảm giác cậu chưa bao giờ thể nghiệm qua, mãnh liệt chưa từng thấy. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được dục vọng một cách rõ ràng, cảm nhận được khát cầu của cơ thể. Vừa xa lạ vừa hấp dẫn, cho cậu một trải nghiệm tuyệt vời nhất từ bé tới giờ.
Cậu cũng yêu trúng cảm giác làm tình với đàn ông.
Đối với hàng ngon tự đưa tới cửa, gã đương nhiên không có lý do cự tuyệt. Một lần, hai lần, dần dần thành một tuần phải làm hai ba lần. Gã say mê thân thể đầy đặn dẻo dai của cậu trai trẻ tuổi, dẫn cậu cảm thụ khoái lạc trần gian lần này đến lần khác.
Mãi đến khi tình cảnh ấy bị mẹ cậu bắt gặp.
Bà rít gào lên, phẫn nộ, gần như điên cuồng lao tới. Đường Hiểu Thần đến giờ vẫn không quên được sự đau đớn khi móng tay cào lên da thịt, từng sọc đỏ kéo dài trên làn da trắng nõn của cậu, trở thành vết sẹo không thể xóa.
Hình như gã cũng cãi lại với bà, tiếng nhục mạ của bà điên cuồng hơn sự im lặng tuyệt vọng của bố nhiều.
Nó khiến Đường Hiểu Thần cảm thấy rất mới mẻ.
Trong lúc hai người kia cãi vã kịch liệt, cậu ngáp dài đứng dậy mặc quần áo rồi chậm rãi rời khỏi đó. Ừm, hết thú vị rồi.
…
“Nghiệt chủng! Mày quỳ xuống cho tao! Mày có biết mày đã làm cái gì không?!” Bố rất tức giận, cầm roi mây quất liên tục lên người cậu.
Bố khác với bà kia, cho dù mắng chửi rất nhiều cũng không nói từ gì thấp kém. Thậm chí cậu còn thấy ông thương tâm, tuyệt vọng nhiều hơn là tức giận.
Lại là tuyệt vọng.
Thật chán.
Roi mây quất trên người. Dưới tiếng rống tức giận lẫn bi thương của bố, Đường Hiểu Thần không cảm nhận được gì ngoài da thịt đau đớn.
Cuối cùng cũng đánh đến mệt, qua một đêm ông như già đi rất nhiều tuổi. Đôi mắt ông vẩn đục, ông nhìn đứa con trước mặt, trong mắt không còn tình thương sâu sắc của người cha dành cho con nữa.
“Con đi đi, sau này đừng quay lại nữa.” Ông quay mặt đi, nước mắt rơi xuống. Ông cắn răng, dùng hết sức lực để không bị thất thố, nói tiếp, “Xem như ta không có đứa con này.”
Đường Hiểu Thần theo bản năng bò tới mấy bước, nước mắt rơi lã chã nằm nhoài lên lưng bố, hệt như đứa bé cầm gấu bông năm nào, nghẹn ngào nói: “Bố, bố đừng bỏ rơi con! Con nghe lời bố, không làm loạn nữa, sau này chỉ nghe lời bố, con sẽ ngoan, bố đừng bỏ con được không?”
Ông nhìn Đường Hiểu Thần, nhìn đôi mắt tràn ngập thống khổ, dù biết tất cả chỉ là giả vờ nhưng vẫn không kìm được mà nhẹ dạ ôm lấy cậu. Hai bố con ôm nhau khóc, thật là phụ từ tử hiếu.
Nhưng ông vẫn bị chuyện đó ảnh hưởng, trở nên ngơ ngơ ngác ngác, thất vọng mất mát. Có một lần Đường Hiểu Thần ra ngoài mua đồ, ông đột nhiên sốt ruột chạy khắp nhà gọi “Hiểu Thần”, “Hiểu Thần”, sau đó chạy ra ngoài cửa…
Ông chết dưới bánh xe tải.
Lúc Đường Hiểu Thần biết được tin này, hơi ngẩn ra. Cậu theo nhân viên y tế đến bệnh viện, nghe bác sĩ thông báo bệnh nhân đã tử vong, còn nói xin nén bi thương. Khoảnh khắc ấy, Đường Hiểu Thần hoảng sợ phát hiện ra, người duy nhất để cậu dựa vào, người duy nhất giúp cậu biết là mình còn có tình cảm, người duy nhất giúp cậu cảm nhận được mình còn sống, nhánh cỏ cứu mạng của cậu, đã chết rồi.
Đáng sợ hơn là, khi người mà cậu cho là có ảnh hưởng rất lớn với cậu chết đi, cậu không hề có cảm giác gì.
…
Đường Hiểu Thần đột nhiên tỉnh lại, trợn to hai mắt nhìn trần nhà.
Một cánh tay vắt lên hông cậu, cảm nhận được động tác của cậu, mơ mơ màng màng xoa xoa lưng cậu an ủi, giọng nói khàn khàn khi còn ngái ngủ vang lên: “Sao vậy… Gặp ác mộng hả? Hay khát nước?”
Đường Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, xúc cảm chân thực dần dần trở về. Đúng rồi, tất cả đều là mộng. Chuyện đã qua rồi, cũng thật lâu rồi không mơ thấy nó nữa.
Cậu bây giờ đã sắp ba mươi, bố cậu qua đời mười hai năm rồi.
Người đàn ông bên cạnh có vẻ ngoài dễ nhìn, cũng khí chất kiêu ngạo khó thuần, chỉ là khi đối mặt với cậu lại có vẻ giật gấu vá vai eo hẹp.
Đường Hiểu Thần biết làm thế nào để tóm chặt mệnh môn của một người, ví dụ như cách để giữ chặt người đàn ông này bên người. Đếm xem nào, là người tình thứ mấy rồi nhỉ? Hmm, không nhớ nữa.
Bạn giường tiền nhiệm là một người Đường Hiểu Thần vừa ý nhất, phù hợp về mọi mặt, đối phương cũng rất thích cậu. Cậu như chơi ma túy, cảm nhận yêu thương thâm tình mà người kia dành cho cậu. Đó cũng là mối quan hệ dài nhất của cậu, tầm hai năm. Ngay cả sau khi chia tay Đường Hiểu Thần cũng cảm thấy hơi hơi không quen.
Người bình thường như thế gọi là thất tình. Nhưng với Đường Hiểu Thần, đó chẳng qua là phản ứng khi kết thúc một giai đoạn thôi.
Đường Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, nghĩ, người này không biết có thể ở cùng mình bao lâu nhỉ?
Hắn có giống tiền nhiệm không nhỉ? Lúc chia tay còn tưởng giữa bọn họ là tình yêu.
Thật buồn cười.
Loại người như cậu, căn bản sẽ không yêu người khác. Cũng không có tư cách để yêu.
Ông trời cướp đoạt quyền yêu người khác của cậu, nhưng không lấy đi quyền được yêu. Tiền nhiệm nói cậu giống như ác ma vậy, cậu hoàn toàn đồng ý.
Đường Hiểu Thần đi tới bên cửa sổ, chậm rãi hút một điếu thuốc.
Không biết vì sao lại nhớ tới vị tiền nhiệm kia. Có nên liên lạc với hắn không nhỉ? Không làm tình thì gặp mặt ăn bữa cơm thôi cũng được.
Con người qua ba mươi tuổi sẽ bắt đầu khát vọng một cuộc sống ổn định, thu liễm bớt tính cách khốn nạn. Không vì chút cảm giác thú vị mới mẻ mà liều mạng như trước nữa.
Nhưng mà, chỉ có người yêu nhau mới cảm thấy như thế.
Sướng vui đau buồn, oán tăng hội, tham giận si, cậu không có. Cả đời này cậu diễn qua không ít, cũng có kha khá người tin.
Cậu cô độc một mình đến với thế giới này, chính vì cô độc mới đi một lần nhân sinh.
Trên con đường này không có ai cả, trước kia không có, bây giờ không có, sau này càng không có.
Thật ra cậu cũng muốn trải nghiệm những cảm xúc của người bình thường một lần. Xuống địa ngục để đánh đổi cũng được, dù chỉ có khuất nhục, thống khổ, khổ sở, tuyệt vọng, phẫn nộ, lo lắng cũng được, cậu nguyện ý tiếp nhận như được ban ơn.
Đường Hiểu Thần như có điều suy nghĩ ngửa đầu nhìn mặt trăng, nhả một hơi khói.
Nhân gian không đáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook