Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt
-
Chương 30
Tôi đứng trong phòng tắm nhà Biên Dã, chà lên lau xuống gần một tiếng đồng hồ mới xong. Tắm xong lại ngồi lên bồn cầu phát ngốc quan sát phòng tắm. Dầu gội đầu, sữa tắm và sữa rửa mặt đều cùng một hãng, là kiểu nhẹ nhàng khoan khoái. Trên bồn rửa tay ngoài ba thứ đó còn có dao cạo râu, kem và bàn chải đánh răng.
Tôi dùng Biên Dã sữa rửa mặt của Biên Dã, phát hiện nó có mùi tương tự như mùi trên người Biên Dã. Khăn mặt cũng đúng thế. Trong phòng tắm nho nhỏ chỗ nào cũng tràn ngập mùi hương và vệ sinh cá nhân riêng tư của Biên Dã. Chỉ một điều này thôi cũng khiến tôi động lòng mười phần.
Lâu như vậy mà Biên Dã không giục tôi khiến tôi càng càng khẩn trương hơn, bởi vì cả hai đều ngầm biết đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tôi sờ sờ áo ngủ Biên Dã chuẩn bị cho, còn mới, màu lam đậm, chất tơ lụa mềm mại… Khỉ, sao chỉ có áo, quần lót đâu?
Xoắn xuýt một lát, tôi quyết định hỏi Biên Dã.
Kết quả tên kia ở ngoài ra vẻ không để ý mà nói: “Há, nãy tôi quên lấy, tôi để trên ghế bên ngoài phòng tắm nhé.”
Quên lấy? Anh mà quên lấy thật tôi sẽ đội quần chạy quanh phố.
Sau đó tôi vẫn đỏ mặt mặc áo ngủ vào. Dưới ánh đèn lờ mờ, màu lam đậm trở nên quyến rũ dụ người cực kì, tôi thấp thỏm mở cửa, đi chân trần, vạt áo không dài quá đầu gối tạm che đi bộ vị mấu chốt nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bên dưới không có mặc gì là mặt tôi lập tức nóng bừng như phát sốt.
Tóc tôi còn hơi ẩm, trên người thoảng mùi dễ chịu, là mùi của Biên Dã. Quả nhiên ngoài cửa chả có ghế gì sất, chỉ có Biên Dã tay cầm quần ngủ tay cầm quần lót nhàn nhạt đứng một bên.
Khi nhìn thấy tôi, Biên Dã có hơi sửng sốt, nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi biết rõ, khi nhìn tới dưới chân ánh mắt anh trở nên nóng rực.
“Đến đây.” Anh vắt quần ngủ lên khuỷu tay tôi, ngồi xổm xuống tách quần lót ra đặt bên chân tôi.
Nhận ra anh định làm gì, tôi hận không thể lập tức ngất đi. Đã vậy Biên Dã còn cố tình nhìn từ dưới lên, ánh mắt trần trụi ấy khiến tôi không tài nào nhìn thẳng.
Giúp bạn trai mặc quần lót gì đó, thôi tạm chấp nhận đi…
Tôi nhấc một chân xỏ vào rồi nhấc chân còn lại. Biên Dã nghiêng đầu hôn lên bắp đùi tôi, sau đó cầm hai bên quần lót kéo một đường từ dưới lên. Quần lót và tay anh luồn vào trong vạt áo ngủ, bàn tay thô ráp ấm nóng bóp nhẹ mông tôi rồi thả ra khiến quần lót đập vào da vang lên tiếng bốp.
… Thiệt không thể nhìn thẳng mà…
“Quần ngủ thì khỏi đi, đằng nào cũng cởi lần nữa.” Biên Dã mỉm cười kéo quần ngủ trên khuỷu tay tôi vứt qua một bên, tay còn lại siết chặt thắt lưng tôi dán sát vào anh, trán tôi vừa vặn cao tới ngang môi anh, anh cũng thuận theo hôn lên đó một cái.
Đèn bên ngoài đã tắt, rèm cửa cũng phủ xuống. Ngoài chiếc đèn nhỏ trên tủ đầu giường thì không còn nguồn sáng nào nữa.
Biên Dã nắm tay tôi, tôi đột nhiên thấy hoảng hốt. Hình như động tác này chúng tôi đã quen cửa quen nẻo làm rất nhiều lần, mỗi lần đều là anh nắm tay tôi… Lần này cũng vậy, anh nắm tay kéo tôi đi về phía giường.
Đến khi tới gần hơn tôi mới thấy cái đèn ngủ ấy rất là phạm quy. Bởi vì không sáng lắm nên phạm vi chiếu sáng cũng không lớn, nhưng khi đôi mắt đã thích ứng với đêm tối thì ánh sáng kia vừa vặn phác họa đường nét độ cong của thân thể. Cái loại ranh giới sáng tối này trở nên mê hoặc cực điểm.
Tôi rất thích ánh đèn và bầu không khí này, nhưng…
“Biên Dã, tắt đèn được không?”
Tôi ngồi trên giường, Biên Dã đứng trước mặt xoa xoa mặt tôi nên tôi chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh. Để có tác dụng tốt hơn, tôi nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nhắm hai mắt lại.
Hô hấp của Biên Dã lập tức dồn dập hơn.
Tôi dùng Biên Dã sữa rửa mặt của Biên Dã, phát hiện nó có mùi tương tự như mùi trên người Biên Dã. Khăn mặt cũng đúng thế. Trong phòng tắm nho nhỏ chỗ nào cũng tràn ngập mùi hương và vệ sinh cá nhân riêng tư của Biên Dã. Chỉ một điều này thôi cũng khiến tôi động lòng mười phần.
Lâu như vậy mà Biên Dã không giục tôi khiến tôi càng càng khẩn trương hơn, bởi vì cả hai đều ngầm biết đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tôi sờ sờ áo ngủ Biên Dã chuẩn bị cho, còn mới, màu lam đậm, chất tơ lụa mềm mại… Khỉ, sao chỉ có áo, quần lót đâu?
Xoắn xuýt một lát, tôi quyết định hỏi Biên Dã.
Kết quả tên kia ở ngoài ra vẻ không để ý mà nói: “Há, nãy tôi quên lấy, tôi để trên ghế bên ngoài phòng tắm nhé.”
Quên lấy? Anh mà quên lấy thật tôi sẽ đội quần chạy quanh phố.
Sau đó tôi vẫn đỏ mặt mặc áo ngủ vào. Dưới ánh đèn lờ mờ, màu lam đậm trở nên quyến rũ dụ người cực kì, tôi thấp thỏm mở cửa, đi chân trần, vạt áo không dài quá đầu gối tạm che đi bộ vị mấu chốt nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bên dưới không có mặc gì là mặt tôi lập tức nóng bừng như phát sốt.
Tóc tôi còn hơi ẩm, trên người thoảng mùi dễ chịu, là mùi của Biên Dã. Quả nhiên ngoài cửa chả có ghế gì sất, chỉ có Biên Dã tay cầm quần ngủ tay cầm quần lót nhàn nhạt đứng một bên.
Khi nhìn thấy tôi, Biên Dã có hơi sửng sốt, nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi biết rõ, khi nhìn tới dưới chân ánh mắt anh trở nên nóng rực.
“Đến đây.” Anh vắt quần ngủ lên khuỷu tay tôi, ngồi xổm xuống tách quần lót ra đặt bên chân tôi.
Nhận ra anh định làm gì, tôi hận không thể lập tức ngất đi. Đã vậy Biên Dã còn cố tình nhìn từ dưới lên, ánh mắt trần trụi ấy khiến tôi không tài nào nhìn thẳng.
Giúp bạn trai mặc quần lót gì đó, thôi tạm chấp nhận đi…
Tôi nhấc một chân xỏ vào rồi nhấc chân còn lại. Biên Dã nghiêng đầu hôn lên bắp đùi tôi, sau đó cầm hai bên quần lót kéo một đường từ dưới lên. Quần lót và tay anh luồn vào trong vạt áo ngủ, bàn tay thô ráp ấm nóng bóp nhẹ mông tôi rồi thả ra khiến quần lót đập vào da vang lên tiếng bốp.
… Thiệt không thể nhìn thẳng mà…
“Quần ngủ thì khỏi đi, đằng nào cũng cởi lần nữa.” Biên Dã mỉm cười kéo quần ngủ trên khuỷu tay tôi vứt qua một bên, tay còn lại siết chặt thắt lưng tôi dán sát vào anh, trán tôi vừa vặn cao tới ngang môi anh, anh cũng thuận theo hôn lên đó một cái.
Đèn bên ngoài đã tắt, rèm cửa cũng phủ xuống. Ngoài chiếc đèn nhỏ trên tủ đầu giường thì không còn nguồn sáng nào nữa.
Biên Dã nắm tay tôi, tôi đột nhiên thấy hoảng hốt. Hình như động tác này chúng tôi đã quen cửa quen nẻo làm rất nhiều lần, mỗi lần đều là anh nắm tay tôi… Lần này cũng vậy, anh nắm tay kéo tôi đi về phía giường.
Đến khi tới gần hơn tôi mới thấy cái đèn ngủ ấy rất là phạm quy. Bởi vì không sáng lắm nên phạm vi chiếu sáng cũng không lớn, nhưng khi đôi mắt đã thích ứng với đêm tối thì ánh sáng kia vừa vặn phác họa đường nét độ cong của thân thể. Cái loại ranh giới sáng tối này trở nên mê hoặc cực điểm.
Tôi rất thích ánh đèn và bầu không khí này, nhưng…
“Biên Dã, tắt đèn được không?”
Tôi ngồi trên giường, Biên Dã đứng trước mặt xoa xoa mặt tôi nên tôi chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh. Để có tác dụng tốt hơn, tôi nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nhắm hai mắt lại.
Hô hấp của Biên Dã lập tức dồn dập hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook