Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt
-
Chương 26
Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Chiêu tôi mới nhận ra đã thật lâu rồi chưa gặp lại hắn. Từ ngày chuyển đồ đi, chúng tôi không còn liên lạc nữa. Trông hắn tiều tụy đi không ít, ánh sáng trong mắt cũng không giống trước nữa. Chợt gặp mặt thế này, điều tôi tò mò nhất lại là vì sao hắn biết địa chỉ nhà chính của Biên Dã. Sau đó mới đến cảm nhận cá nhân, tâm tình hơi phức tạp.
Tôi và hắn im lặng thật lâu. Lần thứ nhất, hắn phát điên dùng bạo lực giữ tôi lại. Lần thứ hai, hắn thống khổ cầu xin tha thứ. Lần thứ ba này, hắn tính làm gì đây? Tôi chợt nhớ tới cuộc gọi tối qua, cộng cả câu kia của Biên Dã và việc tôi đứng ở đây thì xem ra dù trước không tin nhưng giờ chắc Vương Chiêu cũng tin mấy phần rồi.
Tôi cho là hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn chỉ đi tới trước hai bước, sau đó bỗng nhiên quỳ gối trước mặt tôi. Tôi miễn cưỡng đứng im tại chỗ, tay cầm túi thuốc hơi run rẩy, cuối cùng quay đầu sang một bên: “Vương Chiêu, đừng như vậy. Quá khó coi.”
“Cùng anh trở về đi, anh xin em…”
Tôi không biết vì sao giọng nói của một người có thể khàn đến thế, cũng không biết nước mắt của một người lại vẩn đục đến vậy. Đây là tư thái thấp nhất mà tôi thấy ở Vương Chiêu từ khi quen biết tới nay. Bởi trước giờ hắn đều là người cường thế, cho dù có cãi vã vẫn không chịu bỏ mặt mũi xuống, luôn nhìn người ta từ trên cao xuống. Còn bây giờ trông hắn chẳng khác gì tù nhân giơ cổ chờ người chém giết quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Đột nhiên tôi nhớ đến một câu thế này, khi bạn yêu một người, trên tay người đó nắm quyền sống chết của bạn.
Câu nói này không sai. Khi Vương Chiêu xử phạt tôi, hắn giơ tay chém xuống, mười phần thẳng thắn, thậm chí tôi còn không hề chuẩn bị đã trực tiếp bị hắn đá ra khỏi sân khấu. Mà bây giờ khi không còn đường quay đầu hắn mới khổ sở hối hận truy tìm thì có ý nghĩa gì đâu?
“Em sẽ không trở lại.” Tôi bình tĩnh đáp, “Vương Chiêu, anh tỉnh táo lại đi. Chúng ta đã chia tay rồi. Không chừng cả đời này cũng sẽ không gặp lại.”
Vương Chiêu bỗng nhiên đi tới hai bước ôm thắt lưng tôi: “Nguyệt Nguyệt, là người ai cũng có lúc phạm sai lầm, em không thể chỉ vì một lần sai phạm mà phán anh tử hình được! Xin em hãy tin tưởng anh, anh thề!!!”
“Vương Chiêu.” Tôi cắt ngang lời hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn. Chưa bao giờ tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn như bây giờ.
“Anh nhìn vào mắt em này.” Tôi nói, “Trước đây anh nói vài lời ngon tiếng ngọt, nói vài câu biển cạn đá mòn, em liền hận không thể theo anh tận chân trời góc biển. Đôi mắt không biết nói dối, anh nhìn em đi, một xíu phản ứng cũng không có. Như vậy, anh muốn em về làm gì? Cho dù anh có dẫn em về thì cũng chỉ là một cái xác không cảm xúc, không có ý nghĩa gì..”
Vương Chiêu lăng lăng nhìn tôi, hắn thật sự nhìn rất tỉ mỉ. Tôi thấy hắn đang vội vàng tìm kiếm, liều mạng tìm kiếm một phần dao động trong mắt tôi. Tiếc là không có, trong mắt tôi không có thứ mà hắn muốn tìm. Không phải tôi vứt bỏ tình cảm suốt ba năm của chúng tôi nhanh như thế, chỉ là tôi đã học được cách bước ra khỏi nó, tôi sẽ không và cũng không cần thiết phải quay đầu lại. Thật đáng tiếc khi hắn vẫn còn chìm đắm trong đó. Hắn vẫn còn sống trong thề non hẹn biển trước đây, hắn không chấp nhận sự thật, miệt mài tìm kiếm trong mắt tôi.
Không có tác dụng, tình cảm không phải kịch một người. Giờ này thảo luận chân tâm không còn tác dụng nữa, chưa nói đến có giữ được chân tâm hay không, về bản chất, tôi đã khác xưa rồi.
“Không đúng! Không phải thế! Em vẫn thích anh! Nguyệt Nguyệt! Em vẫn thích anh!” Vương Chiêu bỗng nhiên rống to, điên cuồng xiết chặt thắt lưng tôi, “Em đừng nói như thế, đừng gạt anh nữa, van cầu em, anh thật sự không chịu nổi…”
“Em không lừa anh, chính anh cũng biết mà, không phải sao?” Mũi đã hơi cay cay, tôi tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, “Hà tất gì phải làm thế này, thật đấy.”
Vương Chiêu trầm mặc ôm tôi, bỗng nhiên đứng dậy, mắt đỏ chót, nét mặt dữ tợn: “Em nói đi, có phải là Biên Dã không? Em bây giờ đang ở chung với tên đó đúng không? Sao em lại ở chung với anh ta? Lâm Nguyệt, sao em có thể lạnh lùng thờ ơ với anh thế chứ?! Có phải là vì anh ta không?! Hay là em đã sớm ở chung với anh ta, nên chia tay với em như được giải thoát, em đã sớm mong chờ ngày này rồi đúng không?!”
Trong đầu bùm một tiếng, nhất thời cảm thấy tôi thật tốt tính đến bất ngờ. Hắn dám nói tôi muốn chia tay với hắn từ lâu rồi cơ đấy. Ngày ngày đêm đêm gắng gượng vượt qua đau đớn của tôi cứ thế bị một câu của hắn dẫm nát dưới đất.
Tôi thật sự không muốn nói gì nữa, quay người rời đi.
“Em chột dạ đúng không? Chột dạ đúng không!”
Tôi quay người giơ tay lên.
Nhưng tay tôi không kịp hạ xuống.
Bởi vì có người nhanh hơn tôi, đấm thẳng vào mặt Vương Chiêu. Tốc độ rất nhanh, ra tay cũng rất tàn nhẫn, tôi chưa kịp nhìn kĩ thì Vương Chiêu đã bị Biên Dã đạp một phát lên ngực, nằm sõng soài dưới chân anh.
“Rác rưởi.” Biên Dã đang phát sốt nên càng phóng túng tâm tình của mình. Anh đạp lên ngực Vương Chiêu, khinh thường nhìn hắn, mu bàn tay vỗ hai lần lên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Vương Chiêu, nói, “Không biết nói tiếng người, muốn làm súc sinh, tôi tác thành cho anh, súc sinh thì nên nằm trong bùn mà nói chuyện.”
Tôi và hắn im lặng thật lâu. Lần thứ nhất, hắn phát điên dùng bạo lực giữ tôi lại. Lần thứ hai, hắn thống khổ cầu xin tha thứ. Lần thứ ba này, hắn tính làm gì đây? Tôi chợt nhớ tới cuộc gọi tối qua, cộng cả câu kia của Biên Dã và việc tôi đứng ở đây thì xem ra dù trước không tin nhưng giờ chắc Vương Chiêu cũng tin mấy phần rồi.
Tôi cho là hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn chỉ đi tới trước hai bước, sau đó bỗng nhiên quỳ gối trước mặt tôi. Tôi miễn cưỡng đứng im tại chỗ, tay cầm túi thuốc hơi run rẩy, cuối cùng quay đầu sang một bên: “Vương Chiêu, đừng như vậy. Quá khó coi.”
“Cùng anh trở về đi, anh xin em…”
Tôi không biết vì sao giọng nói của một người có thể khàn đến thế, cũng không biết nước mắt của một người lại vẩn đục đến vậy. Đây là tư thái thấp nhất mà tôi thấy ở Vương Chiêu từ khi quen biết tới nay. Bởi trước giờ hắn đều là người cường thế, cho dù có cãi vã vẫn không chịu bỏ mặt mũi xuống, luôn nhìn người ta từ trên cao xuống. Còn bây giờ trông hắn chẳng khác gì tù nhân giơ cổ chờ người chém giết quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Đột nhiên tôi nhớ đến một câu thế này, khi bạn yêu một người, trên tay người đó nắm quyền sống chết của bạn.
Câu nói này không sai. Khi Vương Chiêu xử phạt tôi, hắn giơ tay chém xuống, mười phần thẳng thắn, thậm chí tôi còn không hề chuẩn bị đã trực tiếp bị hắn đá ra khỏi sân khấu. Mà bây giờ khi không còn đường quay đầu hắn mới khổ sở hối hận truy tìm thì có ý nghĩa gì đâu?
“Em sẽ không trở lại.” Tôi bình tĩnh đáp, “Vương Chiêu, anh tỉnh táo lại đi. Chúng ta đã chia tay rồi. Không chừng cả đời này cũng sẽ không gặp lại.”
Vương Chiêu bỗng nhiên đi tới hai bước ôm thắt lưng tôi: “Nguyệt Nguyệt, là người ai cũng có lúc phạm sai lầm, em không thể chỉ vì một lần sai phạm mà phán anh tử hình được! Xin em hãy tin tưởng anh, anh thề!!!”
“Vương Chiêu.” Tôi cắt ngang lời hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn. Chưa bao giờ tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn như bây giờ.
“Anh nhìn vào mắt em này.” Tôi nói, “Trước đây anh nói vài lời ngon tiếng ngọt, nói vài câu biển cạn đá mòn, em liền hận không thể theo anh tận chân trời góc biển. Đôi mắt không biết nói dối, anh nhìn em đi, một xíu phản ứng cũng không có. Như vậy, anh muốn em về làm gì? Cho dù anh có dẫn em về thì cũng chỉ là một cái xác không cảm xúc, không có ý nghĩa gì..”
Vương Chiêu lăng lăng nhìn tôi, hắn thật sự nhìn rất tỉ mỉ. Tôi thấy hắn đang vội vàng tìm kiếm, liều mạng tìm kiếm một phần dao động trong mắt tôi. Tiếc là không có, trong mắt tôi không có thứ mà hắn muốn tìm. Không phải tôi vứt bỏ tình cảm suốt ba năm của chúng tôi nhanh như thế, chỉ là tôi đã học được cách bước ra khỏi nó, tôi sẽ không và cũng không cần thiết phải quay đầu lại. Thật đáng tiếc khi hắn vẫn còn chìm đắm trong đó. Hắn vẫn còn sống trong thề non hẹn biển trước đây, hắn không chấp nhận sự thật, miệt mài tìm kiếm trong mắt tôi.
Không có tác dụng, tình cảm không phải kịch một người. Giờ này thảo luận chân tâm không còn tác dụng nữa, chưa nói đến có giữ được chân tâm hay không, về bản chất, tôi đã khác xưa rồi.
“Không đúng! Không phải thế! Em vẫn thích anh! Nguyệt Nguyệt! Em vẫn thích anh!” Vương Chiêu bỗng nhiên rống to, điên cuồng xiết chặt thắt lưng tôi, “Em đừng nói như thế, đừng gạt anh nữa, van cầu em, anh thật sự không chịu nổi…”
“Em không lừa anh, chính anh cũng biết mà, không phải sao?” Mũi đã hơi cay cay, tôi tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, “Hà tất gì phải làm thế này, thật đấy.”
Vương Chiêu trầm mặc ôm tôi, bỗng nhiên đứng dậy, mắt đỏ chót, nét mặt dữ tợn: “Em nói đi, có phải là Biên Dã không? Em bây giờ đang ở chung với tên đó đúng không? Sao em lại ở chung với anh ta? Lâm Nguyệt, sao em có thể lạnh lùng thờ ơ với anh thế chứ?! Có phải là vì anh ta không?! Hay là em đã sớm ở chung với anh ta, nên chia tay với em như được giải thoát, em đã sớm mong chờ ngày này rồi đúng không?!”
Trong đầu bùm một tiếng, nhất thời cảm thấy tôi thật tốt tính đến bất ngờ. Hắn dám nói tôi muốn chia tay với hắn từ lâu rồi cơ đấy. Ngày ngày đêm đêm gắng gượng vượt qua đau đớn của tôi cứ thế bị một câu của hắn dẫm nát dưới đất.
Tôi thật sự không muốn nói gì nữa, quay người rời đi.
“Em chột dạ đúng không? Chột dạ đúng không!”
Tôi quay người giơ tay lên.
Nhưng tay tôi không kịp hạ xuống.
Bởi vì có người nhanh hơn tôi, đấm thẳng vào mặt Vương Chiêu. Tốc độ rất nhanh, ra tay cũng rất tàn nhẫn, tôi chưa kịp nhìn kĩ thì Vương Chiêu đã bị Biên Dã đạp một phát lên ngực, nằm sõng soài dưới chân anh.
“Rác rưởi.” Biên Dã đang phát sốt nên càng phóng túng tâm tình của mình. Anh đạp lên ngực Vương Chiêu, khinh thường nhìn hắn, mu bàn tay vỗ hai lần lên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Vương Chiêu, nói, “Không biết nói tiếng người, muốn làm súc sinh, tôi tác thành cho anh, súc sinh thì nên nằm trong bùn mà nói chuyện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook