Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt
-
Chương 19
Tôi cho Vương Chiêu ba ngày để bình tĩnh lại.
Ngày thứ nhất, hắn điên cuồng gọi điện thoại cho tôi, tôi đơn giản tháo sim khỏi máy. Hắn chuyển sang gọi cho Biên Dã, Biên Dã trực tiếp kéo hắn vào danh sách đen. Ngày thứ hai, Vương Chiêu bắt đầu khủng bố wechat, tin nhắn của tôi, từng câu từng chữ tình chân ý thiết, kí ức ngọt ngào, tôi xem một tin nhắn thì chịu không nổi không xem mấy tin còn lại nữa. Ngày thứ ba, hắn chỉ nhắn vỏn vẹn 4 chữ: Gặp mặt được không?
Không mắng chửi, không quấy rầy, không sến súa. Tôi lật qua lật lại điện thoại trong lòng bàn tay mới trả lời đồng ý.
Vì để chuyện lần trước không xảy ra nữa, lần này tôi dời địa điểm đến quán cà phê.
Mấy ngày nay trạng thái của tôi rất kém, vành mắt đen, hai mắt sưng vù, vằn vện tia máu, ăn không thấy ngon miệng. Tôi tin rằng mỗi người khi thất tình đều trải qua cảm giác đau đớn như bị lột từng lớp da. Tôi bây giờ đang ở giai đoạn lột lớp da đầu tiên.
Còn phải chịu nhiều đau đớn phía sau nữa.
Trước khi ra ngoài, tôi lựa bộ quần áo khéo léo một ít, mang kính râm che đi vành mắt đen. Bất kể thế nào tôi vẫn muốn mình có chút thể diện trước mặt Vương Chiêu.
Khi tôi đến quán cà phê thì Vương Chiêu đã tới rồi.
Chỉ cần một cái liếc mắt là tôi nhận ra hắn, sau đó thả chậm bước chân. Như có cảm ứng, hắn cũng nhìn thấy tôi, ngẩng đầu khỏi điện thoại, đứng dậy, bàn tay dán sát vào kính thủy tinh, dõi theo cho đến khi tôi vào quán cà phê.
Tôi gọi một ly nước lọc (?), ngồi xuống đối diện hắn. Cả hai im lặng một lúc lâu. Ánh trời chiều rọi lên ly thủy tinh, phản xạ thành một dải sáng đẹp mắt, dừng trên đầu ngón tay nắm chặt miệng ly của tôi. Tôi nhẹ nhàng di di ly nước.
“Vương Chiêu, anh có biết chúng ta bên nhau bao lâu rồi không?” Tôi hỏi hắn, “Ý em là thời gian cụ thể ấy.”
Hắn trầm mặc một chút, chậm rãi trả lời: “Chúng ta bắt đầu bên nhau vào mùa xuân, dưới tán cây ngọc lan. Lúc ấy hoa ngọc lan nở rực rỡ nhất, em còn tranh chụp ảnh nữa. Đến bây giờ, còn tám tháng nữa là hoa ngọc lan nở. Chúng ta bên nhau được ba năm bốn tháng rồi.”
Tôi dừng tay, hơi bất ngờ, tôi cứ tưởng là hắn không nhớ.
“Ba năm bốn tháng mười ngày. Nói lâu thì lâu, mà lại trôi qua nhanh như chớp. Ba năm này cả anh và em đều thay đổi, cuộc sống thay đổi dẫn đến quan hệ thay đổi. Khi em chưa làm huấn luyện viên, anh không thấy em trạch, còn rất thích nhìn em vẽ tranh, anh nhớ không? Đương nhiên là khi đó anh cũng không bận rộn như bây giờ, bạn bè và xã giao cũng ít hơn, còn rất dễ đắc tội người khác. Nhưng bây giờ anh thu liễm hơn rất nhiều, biết giấu mình, trầm ổn hơn, cũng có mị lực hơn.”
Vương Chiêu nghe ra ý tứ trong lời tôi, không nhịn được hướng phía trước thăm dò: “Anh.. “
Tôi giơ tay ngăn hắn lại.
“Đường Hiểu Thần là đứa trẻ xinh đẹp, hiểu chuyện, biết nhìn ánh mắt người khác. Một người đàn ông tâm vô sở cầu, rất dễ dao động.” Tôi nói, “Vương Chiêu, trái tim của anh đã không thuộc về riêng em. Không cần phải gấp gáp phủ nhận, anh nghĩ kỹ chút đi. Anh có để bụng với em không chẳng lẽ em lại không cảm nhận được? Hôm nay không phải Đường Hiểu Thần, ngày mai cũng sẽ là người khác. Vương Chiêu, rất nhiều chuyện có thể cưỡng cầu, chỉ riêng trái tim anh, em cầu không được.”
Vương Chiêu nghe lời tôi nói, sắc mặt xám xịt, hồn bay phách lạc. Tầm mắt của hắn rơi vào ngón tay nắm ly nước của tôi, nhưng trong mắt không có tiêu cự: “Hai ngày nay anh nghĩ rất nhiều. Anh biết, là anh bóp chết những tháng ngày đã qua. Anh vắt hết óc tìm căn nguyên của vấn đề, tìm xem vì sao chúng ta thành như bây giờ. Nhưng anh không tìm được. Giống như tích sa thành tháp, băng dày ba thước không thể do lạnh lùng một ngày tạo nên. Thật ra em rất tốt, Nguyệt Nguyệt, em vẫn rất tốt. Em bao dung anh, làm bạn với anh, hiểu anh, chỉ có…”
“Vương Chiêu!” Tôi cắt ngang.
Vương Chiêu cúi đầu: “Nhưng anh còn yêu em.”
Giọng hắn trầm thấp như muốn hòa trong bụi trần: “Nhưng anh còn yêu em…”
“Em không nhìn thấy phương hướng để đi tiếp.” Tôi nhẹ giọng nói, “Thứ quý giá nhất giữa chúng ta đã mất rồi.”
Tôi nhìn thấy tro tàn trong mắt hắn, bay lên rồi lắng xuống. Tiếp đó là khoảng lặng đau khổ. Tôi biết loại cảm giác đó, như chìm trong nước biển không quá đỉnh đầu, đổ vào khoang ngực. Không thể cử động, không thể gọi, chỉ có thể yên lặng chấp nhận.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mười hai giờ trưa mai em tới dọn đồ. Anh không cần chuyển đi đâu, em tìm được nhà trọ mới rồi.”
Tôi không muốn nhìn hắn nữa. Không phải tôi lạnh lùng. Là không nỡ.
Tôi nghe tiếng Vương Chiêu gọi tôi, hắn chỉ gọi một tiếng, rất tuyệt vọng.
Tôi không quay đầu lại.
Đi thẳng ra đường lớn, ánh mặt trời chiếu trên người, cảm giác lạnh như băng trong người vẫn không giảm bớt. Dòng người chen chúc như phần kết của một vở kịch câm, bụi bặm lắng xuống.
Tiệm cà phê nào đó trong góc đường vang lên những bài tình ca của Stefanie Sun.
Những điều tôi nhớ, không muốn nói mà cũng không thể nói. Kí ức của tôi, nóng rực cuồng nhiệt. Điều tôi nuối tiếc, là tình yêu không thể quay lại sau khi cãi vã…
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu.
Ngày thứ nhất, hắn điên cuồng gọi điện thoại cho tôi, tôi đơn giản tháo sim khỏi máy. Hắn chuyển sang gọi cho Biên Dã, Biên Dã trực tiếp kéo hắn vào danh sách đen. Ngày thứ hai, Vương Chiêu bắt đầu khủng bố wechat, tin nhắn của tôi, từng câu từng chữ tình chân ý thiết, kí ức ngọt ngào, tôi xem một tin nhắn thì chịu không nổi không xem mấy tin còn lại nữa. Ngày thứ ba, hắn chỉ nhắn vỏn vẹn 4 chữ: Gặp mặt được không?
Không mắng chửi, không quấy rầy, không sến súa. Tôi lật qua lật lại điện thoại trong lòng bàn tay mới trả lời đồng ý.
Vì để chuyện lần trước không xảy ra nữa, lần này tôi dời địa điểm đến quán cà phê.
Mấy ngày nay trạng thái của tôi rất kém, vành mắt đen, hai mắt sưng vù, vằn vện tia máu, ăn không thấy ngon miệng. Tôi tin rằng mỗi người khi thất tình đều trải qua cảm giác đau đớn như bị lột từng lớp da. Tôi bây giờ đang ở giai đoạn lột lớp da đầu tiên.
Còn phải chịu nhiều đau đớn phía sau nữa.
Trước khi ra ngoài, tôi lựa bộ quần áo khéo léo một ít, mang kính râm che đi vành mắt đen. Bất kể thế nào tôi vẫn muốn mình có chút thể diện trước mặt Vương Chiêu.
Khi tôi đến quán cà phê thì Vương Chiêu đã tới rồi.
Chỉ cần một cái liếc mắt là tôi nhận ra hắn, sau đó thả chậm bước chân. Như có cảm ứng, hắn cũng nhìn thấy tôi, ngẩng đầu khỏi điện thoại, đứng dậy, bàn tay dán sát vào kính thủy tinh, dõi theo cho đến khi tôi vào quán cà phê.
Tôi gọi một ly nước lọc (?), ngồi xuống đối diện hắn. Cả hai im lặng một lúc lâu. Ánh trời chiều rọi lên ly thủy tinh, phản xạ thành một dải sáng đẹp mắt, dừng trên đầu ngón tay nắm chặt miệng ly của tôi. Tôi nhẹ nhàng di di ly nước.
“Vương Chiêu, anh có biết chúng ta bên nhau bao lâu rồi không?” Tôi hỏi hắn, “Ý em là thời gian cụ thể ấy.”
Hắn trầm mặc một chút, chậm rãi trả lời: “Chúng ta bắt đầu bên nhau vào mùa xuân, dưới tán cây ngọc lan. Lúc ấy hoa ngọc lan nở rực rỡ nhất, em còn tranh chụp ảnh nữa. Đến bây giờ, còn tám tháng nữa là hoa ngọc lan nở. Chúng ta bên nhau được ba năm bốn tháng rồi.”
Tôi dừng tay, hơi bất ngờ, tôi cứ tưởng là hắn không nhớ.
“Ba năm bốn tháng mười ngày. Nói lâu thì lâu, mà lại trôi qua nhanh như chớp. Ba năm này cả anh và em đều thay đổi, cuộc sống thay đổi dẫn đến quan hệ thay đổi. Khi em chưa làm huấn luyện viên, anh không thấy em trạch, còn rất thích nhìn em vẽ tranh, anh nhớ không? Đương nhiên là khi đó anh cũng không bận rộn như bây giờ, bạn bè và xã giao cũng ít hơn, còn rất dễ đắc tội người khác. Nhưng bây giờ anh thu liễm hơn rất nhiều, biết giấu mình, trầm ổn hơn, cũng có mị lực hơn.”
Vương Chiêu nghe ra ý tứ trong lời tôi, không nhịn được hướng phía trước thăm dò: “Anh.. “
Tôi giơ tay ngăn hắn lại.
“Đường Hiểu Thần là đứa trẻ xinh đẹp, hiểu chuyện, biết nhìn ánh mắt người khác. Một người đàn ông tâm vô sở cầu, rất dễ dao động.” Tôi nói, “Vương Chiêu, trái tim của anh đã không thuộc về riêng em. Không cần phải gấp gáp phủ nhận, anh nghĩ kỹ chút đi. Anh có để bụng với em không chẳng lẽ em lại không cảm nhận được? Hôm nay không phải Đường Hiểu Thần, ngày mai cũng sẽ là người khác. Vương Chiêu, rất nhiều chuyện có thể cưỡng cầu, chỉ riêng trái tim anh, em cầu không được.”
Vương Chiêu nghe lời tôi nói, sắc mặt xám xịt, hồn bay phách lạc. Tầm mắt của hắn rơi vào ngón tay nắm ly nước của tôi, nhưng trong mắt không có tiêu cự: “Hai ngày nay anh nghĩ rất nhiều. Anh biết, là anh bóp chết những tháng ngày đã qua. Anh vắt hết óc tìm căn nguyên của vấn đề, tìm xem vì sao chúng ta thành như bây giờ. Nhưng anh không tìm được. Giống như tích sa thành tháp, băng dày ba thước không thể do lạnh lùng một ngày tạo nên. Thật ra em rất tốt, Nguyệt Nguyệt, em vẫn rất tốt. Em bao dung anh, làm bạn với anh, hiểu anh, chỉ có…”
“Vương Chiêu!” Tôi cắt ngang.
Vương Chiêu cúi đầu: “Nhưng anh còn yêu em.”
Giọng hắn trầm thấp như muốn hòa trong bụi trần: “Nhưng anh còn yêu em…”
“Em không nhìn thấy phương hướng để đi tiếp.” Tôi nhẹ giọng nói, “Thứ quý giá nhất giữa chúng ta đã mất rồi.”
Tôi nhìn thấy tro tàn trong mắt hắn, bay lên rồi lắng xuống. Tiếp đó là khoảng lặng đau khổ. Tôi biết loại cảm giác đó, như chìm trong nước biển không quá đỉnh đầu, đổ vào khoang ngực. Không thể cử động, không thể gọi, chỉ có thể yên lặng chấp nhận.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mười hai giờ trưa mai em tới dọn đồ. Anh không cần chuyển đi đâu, em tìm được nhà trọ mới rồi.”
Tôi không muốn nhìn hắn nữa. Không phải tôi lạnh lùng. Là không nỡ.
Tôi nghe tiếng Vương Chiêu gọi tôi, hắn chỉ gọi một tiếng, rất tuyệt vọng.
Tôi không quay đầu lại.
Đi thẳng ra đường lớn, ánh mặt trời chiếu trên người, cảm giác lạnh như băng trong người vẫn không giảm bớt. Dòng người chen chúc như phần kết của một vở kịch câm, bụi bặm lắng xuống.
Tiệm cà phê nào đó trong góc đường vang lên những bài tình ca của Stefanie Sun.
Những điều tôi nhớ, không muốn nói mà cũng không thể nói. Kí ức của tôi, nóng rực cuồng nhiệt. Điều tôi nuối tiếc, là tình yêu không thể quay lại sau khi cãi vã…
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook