Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt
-
Chương 11
Nước lạnh thấu xương chảy trên da. Tôi rửa mặt không ngừng, cố khiến mình tỉnh táo lại.
Sau năm phút, tôi chống tay lên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, có chút tiều tụy, có chút… Tôi không diễn tả được.
Khoảnh khắc không thấy thông báo nào trên điện thoại, tôi không biết mình cảm thấy thương tâm hay thất vọng, mà có lẽ nhiều nhất là bất lực. Thừa nhận đi Lâm Nguyệt, lúc mày mở điện thoại lên, lúc mày mang hết thảy mong đợi mà chờ, tình huống này chẳng phải đã nằm trong dự liệu rồi sao. Tôi lo sợ, tôi bất an, tôi lảng tránh…
Tôi dựa tường hút thuốc, nếu hút thêm điếu nữa không chừng càng thêm khó chịu nên tôi vò thuốc ném vào thùng rác.
Hít sâu một hơi, tôi gọi điện cho Vương Chiêu.
Lần thứ nhất, không nghe máy, lần thứ hai, vẫn không nghe máy. Từng tiếng tút vang lên không ngừng tra tấn tôi, cũng khiến trái tim tôi càng lúc càng nặng thêm.
Có phải đang bận việc không? Không phải cố ý đúng không?
Tôi nắm chặt ý nghĩ may mắn ấy, như thể tự lừa mình dối người.
Gọi thêm một lần, thêm một lần thôi, nếu vẫn không nghe máy thì tạm thời ngừng lại, đợi về nhà xem có chuyện gì. Tôi tự nhủ như vậy.
Lần thứ ba, tôi bấm số Vương Chiêu, mang hết hi vọng chờ đợi từng tiếng tút dài. Một tiếng, hai tiếng, mãi đến lúc sắp tắt thì có người nhận.
Tôi nghiêng tai lắng nghe.
“Alo?” Giọng nói mềm mại truyền đến từ đầu kia điện thoại.
Là giọng Đường Hiểu Thần.
Tôi lập tức cúp máy, không để cậu ta nói thêm một chữ nào.
Cả người nặng như chì, tôi ngã khuỵu xuống. Tôi không biết khi rơi vào hoảng hốt cực độ thì người ta có cảm thấy mọi thứ không giống thật như tôi bây giờ không. Biết rõ bản thân không phải trong mộng mà vẫn muốn mơ thêm một lát. Chờ đến lúc ý thức trở lại, chịu trùng kích cực đại và áp lực từ bốn phương tám hướng, cơ hồ khiến tôi không thở nổi.
Không thể nào..?
Không phải đâu…
Không phải như tôi nghĩ đâu…
Nhưng tôi, người không muốn tin vào sự thật này nhất cũng không thể tìm lí do thoát thân cho Vương Chiêu.
Trên đời có rất nhiều chuyện về cơ bản thì không quá phức tạp. Chỉ là người ta không bao giờ muốn tự nguyện chấp nhận sự thật thôi. Bởi vậy nên mọi người dùng mượn cớ, giải thích, trùng hợp, hiểu lầm để tự lừa mình dối người, tự bào chữa.
Nhưng nào phải ai cũng có thể làm được.
Tôi nhìn điện thoại, ảnh nền là bức ảnh chúng tôi chụp chung. Ngón tay cái xoa nhẹ, hai người trong hình cười đến xán lạn.
Bất an và lo lắng chồng chất đến cực điểm, cảm giác này khiến tôi chỉ muốn chết đi cho sảng khoái. Những suy nghĩ bậy bạ kia sẽ dằn vặt tôi đến phát điên.
Có lẽ là do rượu nên tâm trạng tôi rất cực đoan, cảm xúc bị phóng đại nên cảm giác đau thấu xương ấy cũng bị khuếch đại.
Tôi vội lấy đồ rồi lao ra KTV. Tôi phải về ngay lập tức.
Nào ngờ ra khỏi KTV thì trời mưa tầm tã. Vô biên vô hạn. Nước mưa xối ướt toàn bộ thành phố giữa đêm khuya, như muốn cắn nuốt mất tất cả.
Trên đường không có người. Không có lấy một chiếc xe taxi. Tôi lấy điện thoại gọi xe, vừa gọi vừa chờ hai mươi phút vẫn không tài xế nào chịu tới chở tôi.
Tôi bị giam ở chỗ này.
Đi về phía trước hai bước, tôi đứng thẳng dưới trời mưa. Tôi không giải thích được vì sao mình lại làm thế, có lẽ là hơi điên cuồng.
Tôi cân nhắc hai phút, quyết định gọi cho Biên Dã.
Mặc kệ Đường Hiểu Thần và Vương Chiêu có chuyện gì, nếu Biên Dã không có động tĩnh vậy chắc chắn là anh ta không biết. Có lẽ anh ta không ở nhà cũng nên.
Tôi vừa gọi vừa nhìn đồng hồ, một giờ sáng. Tôi không biết giờ làm việc và nghỉ ngơi của Biên Dã, mong là anh ta chưa ngủ, nếu đã ngủ thì hy vọng ngủ chưa sâu.
Ngoài dự đoán, chỉ tút vài tiếng thôi đã nhận. Giọng anh ta có hơi lim dim và lười nhác, như là mới đi ngủ, như là mới chơi game xong.
“Sao vậy?”
“Anh ở đâu?”
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi nghe tiếng chăn ma sát, chắc là anh ta ngồi dậy.
Tôi tận lực giữ giọng như bình thường để Biên Dã không từ giọng nói nghe được tâm trạng tôi không ổn: “Dự tiệc ở công ty về muộn nên bị cầm chân ở KTV, anh tới đón tôi được không? Vương Chiêu hình như đang ngủ, tôi không gọi được cho anh ấy.”
Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nhanh chóng bắt được chỗ hổng trong lời nói của tôi.
“Sao anh biết tôi không ở nhà?” Anh ta hỏi, “Nếu chỉ đơn giản là nhờ giúp đỡ, anh chỉ cần nhờ tôi gọi Vương Chiêu dậy chứ không phải gọi tôi tới đón anh. Nói cho tôi, đã xảy ra chuyện gì.”
Im lặng hai giây, tôi thẳng thắn: “Tôi mới gọi cho Vương Chiêu, người bắt máy là Đường Hiểu Thần.”
Sau năm phút, tôi chống tay lên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, có chút tiều tụy, có chút… Tôi không diễn tả được.
Khoảnh khắc không thấy thông báo nào trên điện thoại, tôi không biết mình cảm thấy thương tâm hay thất vọng, mà có lẽ nhiều nhất là bất lực. Thừa nhận đi Lâm Nguyệt, lúc mày mở điện thoại lên, lúc mày mang hết thảy mong đợi mà chờ, tình huống này chẳng phải đã nằm trong dự liệu rồi sao. Tôi lo sợ, tôi bất an, tôi lảng tránh…
Tôi dựa tường hút thuốc, nếu hút thêm điếu nữa không chừng càng thêm khó chịu nên tôi vò thuốc ném vào thùng rác.
Hít sâu một hơi, tôi gọi điện cho Vương Chiêu.
Lần thứ nhất, không nghe máy, lần thứ hai, vẫn không nghe máy. Từng tiếng tút vang lên không ngừng tra tấn tôi, cũng khiến trái tim tôi càng lúc càng nặng thêm.
Có phải đang bận việc không? Không phải cố ý đúng không?
Tôi nắm chặt ý nghĩ may mắn ấy, như thể tự lừa mình dối người.
Gọi thêm một lần, thêm một lần thôi, nếu vẫn không nghe máy thì tạm thời ngừng lại, đợi về nhà xem có chuyện gì. Tôi tự nhủ như vậy.
Lần thứ ba, tôi bấm số Vương Chiêu, mang hết hi vọng chờ đợi từng tiếng tút dài. Một tiếng, hai tiếng, mãi đến lúc sắp tắt thì có người nhận.
Tôi nghiêng tai lắng nghe.
“Alo?” Giọng nói mềm mại truyền đến từ đầu kia điện thoại.
Là giọng Đường Hiểu Thần.
Tôi lập tức cúp máy, không để cậu ta nói thêm một chữ nào.
Cả người nặng như chì, tôi ngã khuỵu xuống. Tôi không biết khi rơi vào hoảng hốt cực độ thì người ta có cảm thấy mọi thứ không giống thật như tôi bây giờ không. Biết rõ bản thân không phải trong mộng mà vẫn muốn mơ thêm một lát. Chờ đến lúc ý thức trở lại, chịu trùng kích cực đại và áp lực từ bốn phương tám hướng, cơ hồ khiến tôi không thở nổi.
Không thể nào..?
Không phải đâu…
Không phải như tôi nghĩ đâu…
Nhưng tôi, người không muốn tin vào sự thật này nhất cũng không thể tìm lí do thoát thân cho Vương Chiêu.
Trên đời có rất nhiều chuyện về cơ bản thì không quá phức tạp. Chỉ là người ta không bao giờ muốn tự nguyện chấp nhận sự thật thôi. Bởi vậy nên mọi người dùng mượn cớ, giải thích, trùng hợp, hiểu lầm để tự lừa mình dối người, tự bào chữa.
Nhưng nào phải ai cũng có thể làm được.
Tôi nhìn điện thoại, ảnh nền là bức ảnh chúng tôi chụp chung. Ngón tay cái xoa nhẹ, hai người trong hình cười đến xán lạn.
Bất an và lo lắng chồng chất đến cực điểm, cảm giác này khiến tôi chỉ muốn chết đi cho sảng khoái. Những suy nghĩ bậy bạ kia sẽ dằn vặt tôi đến phát điên.
Có lẽ là do rượu nên tâm trạng tôi rất cực đoan, cảm xúc bị phóng đại nên cảm giác đau thấu xương ấy cũng bị khuếch đại.
Tôi vội lấy đồ rồi lao ra KTV. Tôi phải về ngay lập tức.
Nào ngờ ra khỏi KTV thì trời mưa tầm tã. Vô biên vô hạn. Nước mưa xối ướt toàn bộ thành phố giữa đêm khuya, như muốn cắn nuốt mất tất cả.
Trên đường không có người. Không có lấy một chiếc xe taxi. Tôi lấy điện thoại gọi xe, vừa gọi vừa chờ hai mươi phút vẫn không tài xế nào chịu tới chở tôi.
Tôi bị giam ở chỗ này.
Đi về phía trước hai bước, tôi đứng thẳng dưới trời mưa. Tôi không giải thích được vì sao mình lại làm thế, có lẽ là hơi điên cuồng.
Tôi cân nhắc hai phút, quyết định gọi cho Biên Dã.
Mặc kệ Đường Hiểu Thần và Vương Chiêu có chuyện gì, nếu Biên Dã không có động tĩnh vậy chắc chắn là anh ta không biết. Có lẽ anh ta không ở nhà cũng nên.
Tôi vừa gọi vừa nhìn đồng hồ, một giờ sáng. Tôi không biết giờ làm việc và nghỉ ngơi của Biên Dã, mong là anh ta chưa ngủ, nếu đã ngủ thì hy vọng ngủ chưa sâu.
Ngoài dự đoán, chỉ tút vài tiếng thôi đã nhận. Giọng anh ta có hơi lim dim và lười nhác, như là mới đi ngủ, như là mới chơi game xong.
“Sao vậy?”
“Anh ở đâu?”
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi nghe tiếng chăn ma sát, chắc là anh ta ngồi dậy.
Tôi tận lực giữ giọng như bình thường để Biên Dã không từ giọng nói nghe được tâm trạng tôi không ổn: “Dự tiệc ở công ty về muộn nên bị cầm chân ở KTV, anh tới đón tôi được không? Vương Chiêu hình như đang ngủ, tôi không gọi được cho anh ấy.”
Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nhanh chóng bắt được chỗ hổng trong lời nói của tôi.
“Sao anh biết tôi không ở nhà?” Anh ta hỏi, “Nếu chỉ đơn giản là nhờ giúp đỡ, anh chỉ cần nhờ tôi gọi Vương Chiêu dậy chứ không phải gọi tôi tới đón anh. Nói cho tôi, đã xảy ra chuyện gì.”
Im lặng hai giây, tôi thẳng thắn: “Tôi mới gọi cho Vương Chiêu, người bắt máy là Đường Hiểu Thần.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook