Cảnh Xuân Tươi Đẹp FULL
5: Bứt Lông Thiết Quan Công


(nhổ lông gà trống sắt: ý chỉ lấy đi những thứ yêu thích của đối phương khiến đối phương đau lòng tức giận)
Đoàn người của Tam phu nhân buổi sáng đến Dương Châu nhìn như xử lý rất nhiều việc nhưng thực ra kiểm kê xong đồ cưới của Thẩm thị mới vừa sang trưa.

Thế tử gia Thẩm Trác từ Khánh Vân tự trở về vừa đúng lúc được xem cảnh Ngu Thượng hưu thê.
Nhà mẹ đẻ Trần thị ở một thị trấn nhỏ thuộc Dương Châu, Ngu Thượng viết xong hưu thư liền sai người hầu đánh xe ngựa đem Trần thị trả về.

Trần thị thật không cam lòng làm một nữ nhân bị chồng bỏ, ôm lấy chân Ngu Thượng khóc lóc van xin, mong hắn nể mặt con cái bỏ qua cho nàng lần này.

Nhưng hiện giờ trong đầu Ngu Thượng chỉ có danh vọng tiền tài, Tam phu nhân đã muốn đồng ý giúp, hắn làm sao có thể vì chút tư sắc của Trần thị mà hạ thủ lưu tình?
“ Người tới, đem thiếu gia tiểu thư về phòng, không cho phép bước ra ngoài”
Đám nhỏ bị mang đi, Ngu Thượng nhìn Trần thị quỳ dưới chân, tay cầm hà bao, đối Trần thị nói:” Chỗ này có trăm lượng bạc, đều là vốn riêng của ngươi có thể giúp ngươi cả đời cơm áo không lo.

Ngươi đừng oán ta, có trách thì nên trách tên đệ đệ không nên thân của ngươi.

Hưu thê là tốt cho việc thăng quan, bọn trẻ cũng có tiền đồ, nếu không chúng ta một nhà bị ngươi liên lụy cả đời này đều dừng ở đây.”
Trần thị nước mắt như mưa, Ngu Thương hưu nàng rồi, hắn phong hầu bái tướng thì có liên quan gì đến nàng nữa?
“ Lão gia à, việc để đại cô nương gả cho Tào gia là chủ ý của cả hai chúng ta, phu thê Tam gia bởi vậy hận ta , ngài nghĩ họ sẽ bỏ qua cho ngài rồi giúp ngài thu xếp chức quan sao? Bọn họ rõ ràng muốn trả thù ngài, lão gia đừng mắc mưu !”
Ngu Thượng cười lạnh, tam gia quả thật căm ghét hắn nhưng vì Ngu Ninh Sơ, việc trả thù của Tam gia cũng chỉ dừng ở đây.

Chú ý Thẩm Trác đã trở lại, Ngu Thượng ném hà bao cho Trần thị, rồi ra hiệu cho hai gã sai vặt.

Mỗi người kẹp một tay Trần thị, chặn miệng nàng, lôi ra khỏi Ngu gia, nhét lên xe ngựa.
“ Bị hưu mà không chịu trở về nhà, làm thế tử chê cười’ Ngu Thượng bước nhanh đến trước mặt Thẩm Trác, ngượng ngùng giải thích.
Thẩm Trác nhìn Ngu Thượng ghét bỏ:” Thẩm thẩm ta đang ở đâu?”
Ngu Thượng nói:” Tam phu nhân đang ở cùng a Vu, Dật công tử tại phòng khách…”
Hắn chưa nói xong, Thẩm Dật từ cửa viện bên kia đến, hướng Thẩm Trác vẫy tay:” Đại ca, tối nay chúng ta ngủ ở đây, sáng mai liền về kinh”
Thẩm Trác xoa cằm cùng Thẩm Trác rời đi.


Ngu Thượng đứng như trời trồng, căm tức nhìn về phía hai kẻ tiểu bối vô lễ, nhưng trong thâm tâm lại cực kỳ hâm mộ, không biết đến ngày tháng nào mình mới có được quyền phú như thế.
Thẩm Trác trở lại nói rõ chuyện bên Khánh Vân tự đã giải quyết xong xuôi, kết quả quẻ bói đương nhiên là hung.
Bà mối nơm nớp lo sợ chạy về chỗ Tào Khuê báo cáo.
Lúc trước hợp tác với Trần thị, Tào Khuê đã trộm nhìn Ngu Ninh Sơ một lần, tên võ tướng năm mưới tuổi rồi vẫn háo săc, liếc mắt một cái bị mỹ mão hấp dẫn, cho nên mới có việc cầu hôn sau này.

Chỉ là nghe nói mẫu tộc Ngu Ninh Sơ tới , ngay cả thế tử hầu gia cũng đến hỗ trợ, bát tự liền xung khắc, Tào Khuê biết cửa hôn sự này gặp khó khăn.

Hắn thích mỹ nhân không có nghĩa mê muội ngu đầu; lão hầu gia trước giữ biên cương có công,thánh tâm vững chắc, tốt nhất vẫn không nên cùng hầu phủ kết thù.
Suy tư một lát, Tào Khuê bảo bà mối nói lại với Ngu Thượng, cứ theo lời đại sư, nếu Ngu Ninh Sơ đã không hợp phong thủy Giang Nam, vĩ mỹ nhân lo nghĩ thôi hôn sự này hủy đi.
Tào Khuê thống khoái thu tay, Ngu Thượng cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị một phần lễ mọn nhờ bà mối đưa giúp cho Tào Khuê.

Tiễn xong bà mối, Ngu Thượng liền tự mình đi hậu viện thông báo tin tức tốt cho Tam phu nhân và Ngu Ninh Sơ.
Nằm trong dự đoán, tam phu nhân thần sắc thản nhiên.
Ngu Thượng ân cần nói:” Buổi tối ta lệnh cho đầu bếp chuẩn bị một bàn đặc sản Dương Châu, xem như thay tẩu tử và hai vị hiền chất đón gió tẩy trần”.

Tam phu nhân suy đoán gì đó, cười nói:” Vậy làm phiền muội phu”.

Tam phu nhân cũng là mỹ phụ nhân, nhưng giờ khắcc này trong tay nắm quan lộ của Ngu Thượng, hắn trông bà không khác gì lộc tinh hạ phàm, phu nhân cười là lộc tinh cười, Ngu Thượng mừng rỡ sai người hầu chuẩn bị tiệc còn hắn tự mình sắp xếp yến hội.
Ngu Thượng đi rồi, Tam phu nhân nhỏ giọng hỏi Ngu Ninh Sơ:” Phụ thân con chức quan tuy nhỏ, nhưng đất Giang Nam giàu có sung túc, hắn ở Dương Châu làm quan nhiều năm chắc cũng có chút ít của cải ?”
Ngu Ninh Sơ đối với phương diện này thiếu hiểu biết, lại ít xuất đầu lộ diện nên cũng không rõ trong tay phụ thân có bao nhiêu bạc.

Tam phu nhân nhìn về phía Ôn ma ma.
Ôn ma ma nhìn thì mờ nhạt, kì thực mắt xem lục lộ, tai nghe tám phương, chuyện gì cũng tỏ, thấp giọng nói:” Sau khi Trần thị vào cửa, mỗi năm xiêm y trang sức giá trăm lượng bạc, với phong cách tiết kiệm của lão gia, hàng năm thu được ít nhất là năm trăm lượng”
Chỉ dựa vào bổng lộc lục phẩm, Ngu Thượng không thể có nhiều như vậy.

Tam phu nhân trong lòng có tính toán.
Tới hoàng hôn, Tam phu nhân dắt Ngu Ninh Sơ cùng nhau đến tiền viện.Ngu Thương, Thẩm Trác, Thẩm Dật đều đã tới, sợ tiểu hài tử khóc nhào phá hỏng không khí nên Ngu Thượng không cho bọn nhỏ lại đây.

Thẩm Trác huynh đệ hướng tam phu nhân hành lễ, Ngu Ninh Sơ cũng vái qua.


Khách khí xong, mọi người ngồi vào vị trí.

Chính giữa phòng bày hai bàn dài đồ ăn, Ngu Thượng ngồi một bàn, Ngu Ninh Sơ cùng tam phu nhân ngồi một bàn.
Ngu Thượng vỗ tay, nha hoàn lần lượt bưng món ăn.

Tất cả đều là đặc sản Dương Châu, chế biến tinh xảo, hương vị màu sắc bắt mắt, phủ kín bàn.
Ngu Ninh Sơ thấp giọng giới thiệu tên các món ăn.

Tam phu nhân đã có nữ nhi tiếp đón, Ngu Thượng cười hỏi Thẩm Trác, Thẩm Dật :” Hai vị hiền chất có uống được rượu không? Rượu Vân Dịch thành Dương Châu thơm mát êm dịu, dư vị kéo dài, ta trước tiên phái người chuẩn bị vài vò, hiện tại sai người bưng lên nhé?”
Thẩm Dật biết Thẩm Trác mê rượu, khách khí nói :” Vậy đa tạ dượng”
Cuối cùng Thẩm Dật cũng kêu mình một tiếng dượng, Ngu Thượng cười tủm tỉm phái người đi lấy rượu.
Nha hoàn bưng một bầu rượu ra, thay Thẩm Dật, Thẩm Trác rót vào ly trước mặt.

Tam phu nhân nhướng mày cười nói:” Ngày mai còn muốn khởi hành, hai người các con đừng tham rượu”
Thẩm Trác xoa cằm, bưng chén rượu nhấp một ngụm.
Ngu Thượng :” Hương vị thế nào?”
Thẩm Trác keo kiệt nhả vài chữ :” Không hổ là danh tửu”
Ngu Thượng cười nói :” Nếu hiền chất thích, ta sẽ bảo người chuẩn bị vài vò , mang về kinh thành làm lễ vật tặng Hầu gia.”
Thẩm Trác không nói gì.
Tam phu nhân có chút đăm chiêu:”Đúng vậy, a Vu lần đầu vào kinh nên chuẩn bị cho trưởng bối, biểu ca biểu tỉ một ít lễ vật mới phải phép, chỉ là chúng ta mới đến, không rành đặc sản địa phương, trong lòng lo lắng…”
Ngu Thượng lập tức tiếp lời :” Tẩu tử đừng bận tâm, a Vu vào kinh quấy rầy, những việc đó phụ thân như đệ sẽ chuẩn bị cho nàng”
Tam phu nhân:” Vậy làm phiền muội phu, mai chúng sẽ đợi nửa ngày, giữa trưa mới đi, Dật ca nhi, sáng mai con cùng dượng đi một chuyến, phủ chúng ta đông đúc đừng quên bất kỳ ai, không trở về lại lúng túng.”
Thẩm Dật:” Vâng, buổi tối con sẽ liệt kê một danh sách, đảm bảo không sót ai”
Tam phu nhân quan tâm dặn Ngu Thượng:” Tùy tiện chọn chút đặc sản Dương Châu là được, không cần quá giá trị “
Ngu Thượng mặt ngoài dạ vâng, trong lòng nghĩ , Hầu phủ phú quý, hắn tặng lễ mọn nhỡ người ta chê cười.

Liên quan đến tiền đồ của bản thân, Ngu Thượng bỏ đau xuất bạc.

Tam phu nhân hài lòng, bữa tiệc tối nay chủ khách đều vui.
Tan tiệc, Tam phu nhân vỗ tay Ngu Ninh Sơ, nhìn Ngu Thượng nói :” Ngay mai ly biệt, con cùng phụ thân hảo hảo trò chuyện đi, lần đầu tiên con xa nhà, phụ thân con khẳng định luyến tiếc”
Ngu Thượng :….
Hắn chăm chăm nghĩ lấy lòng tam phu nhân hơi đâu quan tâm màn cha con từ biệt.

Nhưng giờ phút này không tiện để lộ manh mối, mắt thấy Ngu Ninh Sơ sợ hãi cùng háo hức nhìn qua hắn, Ngu Thượng liền nở nụ cười từ phụ, vẫy tay nói :” a Vu lại đây, phụ thân có việc dặn dò “
Ngu Ninh Sơ liền đi theo người phụ thân vừa lạ vừa quen tới thư phòng.
Màn đêm buông xuống, ánh nến leo lắt trải khắp phòng. Ngu Thượng ngồi xuống bên bàn, thời điểm liếc qua, Ngu Ninh Sơ theo bản năng hạ mắt tránh né.

Nàng không quen tiếp xúc cùng phụ thân.
Từ khi nàng nhớ chuyện, mẫu thân thì chán ghét , phụ thân quan vụ lại bận rộn , chả ai quan tâm đến nàng.

Nàng cho rằng đứa trẻ mọi nhà đều là vậy thành ra cũng không dám quấy rầy phụ mẫu.

Cho đến khi Trần thị về đây, nhìn thấy hai tỷ đệ sinh đôi vui vẻ ngịch ngợm trong lòng Ngu Thượng nàng mới biết mình đáng thương cỡ nào.

Sự ra đời của nàng không một ai mong muốn.
Ngu Thượng ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân an tĩnh trước mặt
Nữ nhi giống Thẩm thị bảy phần, ba phần kia có thể nhìn ra bóng dáng của hắn.

Ngu Thượng thường ngày bận rộn căn bản thờ ơ với nàng, nếu hôm nay không phải diễn tiết mục cha con tình thân cho tam phu nhân xem, Ngu Thượng cũng không thảnh thơi tỉ mỉ đánh giá nữ nhi.
Sự thật là, trưởng nữ rất đẹp, dung hợp mọi ưu điểm của cha mẹ, nhan sắc so với Thẩm thị còn hơn vài phần.

Tào Khuê có thể coi trọng nữ nhi, vậy nếu nữ nhi tại kinh thành , được cữu cữu hậu thuẫn, chắc chắn sẽ tìm được cửa hôn sự hoàn hảo?
Ngu Thượng mở miệng, có chút nghiêm khắc:” Mệnh ngươi tốt, ở kinh thành có cữu phụ là người hầu phủ, nhìn vào việc tam phu nhân che chở ngươi chắc rằng tam lão gia cũng rất coi trọng ngoại chất nữ , chỉ cần ngươi an phận thủ thường, tam gia khẳng định sẽ kiếm cho ngươi một phu quân tốt, đừng học theo nương ngươi làm chuyện mất mặt xấu hổ, hại chính mình cũng phú hủy thanh danh gia đình.”
Ngu Ninh Nhơ lặng lẽ cắn chặt răng.

Nàng biết mẫu thân có nhiều thiếu sót nhưng dù gì cũng là sinh mẫu, trước khi lâm chung nhớ đến để lại sản nghiệp cho nàng.

Người khác có thể kinh thường bà, Ngu Thượng kiếm được bao nhiêu chỗ tốt từ mẫu thân, có tư cách gì phán xét?
Trong mắt nàng ngập tràn thù hận, để hắn không nhìn ra, nàng lại yên lặng gật đầu.

Ngu Thượng cũng hiểu tính tình đầu gỗ của nữ nhi, không trông cậy nàng đáp lời, tiếp tục dặn dò, tổng kết là muốn nàng nghe lời, ở hầu phủ đừng kiếm chuyện rắc rối cho hắn.

Ngu Ninh Sơ thỉnh thoảng gật đầu vâng dạ.
Sau hai khắc dặn dò toàn diện mọi việc, Ngu Thượng cảm thấy đã ổn, nghĩ đưa Ngu Ninh Sơ trở về, đương nhiên cũng là làm dáng cho tam phu nhân xem.
Ngu Ninh Sơ nhác thấy Ngu Thượng định đứng dậy, liền từ tay áo xuất ra một đôi tất nam mới may buổi chiều nay, cẩn thận đưa cho Ngu Thượng:” Phụ thân , nữ nhi ngu dốt, ngài vất vả lo lắng cho con như vậy, nữ nhi lại chưa hiếu kính được phụ thân cái gì, cữu mẫu nhắc nhở ta, nói ngài đêm nay sẽ muốn đưa lộ phí cho con, phụ thân thương con, nữ nhi chỉ có đôi tất này tặng ngài, mong ngài đừng ghét bỏ.”
Ngu Thượng ngẩn ra, lộ phí?
Đúng vậy, hài tử đi xa, phụ mẫu đương nhiên phải cấp một chút bạc phòng thân ? Chờ nữ nhi trở về, tam phu nhân sẽ hỏi hắn cho nhiều hay ít, nếu nữ nhi nói một xu không đưa, tam phu nhân sẽ nghĩ thế nào?
“ Hài tử ngoan, con thật có hiếu.” Ngu thượng nhận lấy đôi vớ trông rất bình thường, vẻ mặt vui mừng nói.
Ngu Ninh Sơ tiếp tục diễn vai hiếu nữ như cữu mẫu dạy:” Phụ thân thử đi ạ, nếu không vừa, đêm nay con sửa cũng kịp.”
Ngu Thượng gật đầu dẫn nữ nhi đến phòng ngủ.

Ngu Ninh Sơ đợi bên ngoài, Ngu Thượng vào nội thật, vứt đôi tất ở một bên, rồi quay ra mở hòm.

Nha đầu thối, rõ ràng trong tay có Thẩm thị sản nghiệp, còn giàu hơn hắn, làm sao vẫn cần hắn cấp bạc? Ngu Thượng tiếc món tiền này nhưng lại lo lắng tam phu nhân gặng hỏi.

Nâng lên đặt xuống vài lượt, hắn bỏ hai trăm lượng bạc vụn vào hầu bao, trong lòng đau như cắt nhưng vẫn tỏ vẻ từ ái đưa cho Ngu Ninh Sơ.
Diễn chút phụ tử tình thân đổi lại hai trăm lượng, Ngu Ninh Sơ thấy khoan khoái hơn hẳn, theo Ngu Thượng trở về hậu viện.

Ngu Thường đưa nữ nhi về, đối với người sắp nuôi nấng nàng là tam phu nhân lại càng phải tỏ vẻ hào phóng hơn nữa.

Hắn trực tiếp xuất gia một phong thư, hai tay dâng lên cho tam phu nhân :” Sau này a Vu quầy rầy ca ca và tẩu tử, nữ nhi cưng chiều, ăn mặc so với nam hài tử phức tạp hơn, chưa kể còn chuẩn bị đồ cưới.

Đây là một chút tâm ý của người làm cha, còn thỉnh tẩu tử nhận lấy, sau này tiền tiêu vặt của a Vu đều từ nơi này lấy đi.”
Tam phu nhân nhíu mày nói:” Muội phu khách khí, a Vu là ngoại chất nữ, nếu chúng ta đã đón vào kinh tất nhiên sẽ nuôi nổi nàng, ngươi cầm lại đi, đừng nhắc nữa.”
Ngu Thượng:” Biết tẩu tử thương a Vu,nhưng dù sao đây cũng là trách nhiệm của một phụ thân”
Hai người giả bộ đưa đẩy vài lần, cuối cùng Tam phu nhân ra vẻ bị Ngu Thượng thuyết phục, rốt cục cũng nhận.
Chờ Ngu Thượng đi rồi, Tam phu nhân trước mắt Ngu Ninh Sơ mở phong thư, bên trong là mười tờ ngân phiếu trăm lượng, ngân hàng tư nhân cả nước đều có thể đối.
“ Một ngàn hai, méo mó có hơn không, con thích tiêu gì thì tiêu, đây là thứ con đáng có.” Tam phu nhân xoay người đưa cho ngoại chất nữ.
Ngu Ninh Sơ hy vọng cữu mẫu cầm, như lời phụ thân, nàng sinh hoạt tại kinh thành cũng khá tốn kém.
Tam phu nhân cười, khẽ búng mũi nàng;” Nha đầu ngốc, cữu mẫu còn không nuôi nổi con? Tiền này là cữu mẫu thay con đòi,không lại phí công con gọi hắn là cha bao nhiêu năm qua? Nghĩ đến vì chút bạc này, lòng hắn đang nhỏ máu, ta thực sảng khoái; con nhớ kỹ, lời nói gió bay, không đau không ngứa, muốn đối phương khó chịu, phải ra tay từ những thứ hắn quý trọng”
Ngu Ninh Sơ nhìn vẻ mặt cữu mẫu phấn chấn, đột nhiên nở nụ cười.
Cữu mẫu thú vị, nàng thích.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương