Ở Bình Tây Hầu Phủ, ngoài Tống Trì ra còn có mấy vị công tử, tiểu thư đều đã đến tuổi nghị thân.

Hai năm gần đây, thường xuyên có bà mối đến gõ cửa Hầu Phủ.
Bên Nhị phòng, Tống thị muốn chờ hai nhi tử thi đậu công danh rồi mới tính đến chuyện hôn sự nên đã sớm đã khéo léo từ chối từ lâu.
Bên Tam phòng, Tam phu nhân tạm thời cũng không lo lắng cho hôn sự của Thẩm Dật nhưng cũng thường lưu ý xem có người nào phù hợp làm con rể hay không.

Bất quá, Đại phòng có Thẩm Minh Y vẫn chưa định ra hôn sự nên Tam phu nhân cũng không vội vàng gả nữ nhi.

Bà cảm thấy đã nuôi nấng sủng ái nữ nhi mười mấy năm rồi, nuôi thêm vài năm nữa cũng không vấn đề gì nên không cần phải gấp gáp gả đi sớm.
Đại phu nhân Hàn thị trong lòng sớm đã chọn được con rể ưng ý, bây giờ chỉ đợi thời cơ đến nữa mà thôi.
Hôm nay, Hoàng hậu cho mời hai mẫu nữ Hàn thị vào cung thưởng cúc.
Thẩm Minh Y đã tròn mười sáu tuổi, qua năm mới là mười bảy.

Vóc dáng nàng cao gầy, mắt sáng mày ngài là một trong những mỹ nhân hàng đầu của kinh thành.

Nhưng dạo gần đây thường xuyên đứng chung với Ngu Ninh Sơ, người có nhan sắc quá mức kinh diễm nên mới làm hào quang của nàng giảm đi một chút.
Thái tử phi gọi Thẩm Minh Y cùng đi ngắm hoa để Hoàng Hậu cùng Hàn thị có cơ hội tâm sự riêng.

Hoàng Hậu nói: “Muội muội! Tối hôm qua, Hoàng Thượng nói với ta rằng Tử Uyên bây giờ đã là Quận Vương nên Người muốn sang năm sẽ phong Mân ca nhi làm Thân Vương.

Ý của Hoàng Thượng là nếu ta đã chọn được con dâu thích hợp rồi thì báo lại với Người để Người hạ chỉ phong Vương và tứ hôn chung một lần, coi như song hỷ lâm môn luôn.


Mân ca nhi là Nhị hoàng tử, tên tự là Tống Mân.
Hàn thị trong lòng vui vẻ, tước vị Thân Vương so với Quận Vương thì cao hơn một bậc.

Sau này khi Thái tử đăng cơ, Nhị hoàng tử là đệ đệ của Tân Hoàng chắc chắc sẽ được trọng dụng.
Trong lòng biết rõ nhưng ngoài mặt bà vẫn giả vờ hỏi thăm: “Đây rõ ràng là chuyện vô cùng tốt a.

Thế tỷ tỷ đã chọn được ai chưa? ”
Hoàng Hậu hất cằm về phía Thẩm Minh Y nói: “Từ nhỏ ta đã xem Minh Y như nữ nhi của mình nhưng không biết Minh Y có đồng ý gả cho Nhị biểu ca của nàng không nữa.


Hàn thị lập tức nói: “Nguyện ý, đương nhiên là nguyện ý.

Hai đứa chúng nó là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nếu hôn sự này mà thành thì muội cũng yên tâm.

Nữ nhi được muội nâng niu sủng ái bao nhiêu năm nay nếu gả nó cho người ngoài muội cũng không yên tâm.



Hoàng hậu nói: “Hoàng Thượng bên kia đều nghe ta nhưng không biết ý Hầu gia nghĩ như thế nào.

Muội tốt nhất là trở về thương lượng cùng Hầu gia xem sao trước đã.

Nếu Hầu gia đồng ý thì muội cho người báo sớm với ta để ta nói lại với Hoàng Thượng.


Hàn thị vui vẻ đồng ý.
Chỉ là trên đường xuất cung, niềm vui của Hàn thị liền bị dập tắt bởi hai nổi lo.

Thứ nhất là chính bản thân nữ nhi của bà, tiểu cô nương tuổi còn trẻ không hiểu chuyện bị vẻ tuấn mỹ của Tống Trì mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sợ khi biết tin chắc chắn nàng sẽ náo loạn lên cho mà xem.

Thứ hai chính là trượng phu Bình Tây Hầu của bà, bà sợ trượng phu anh tuấn thần vũ chướng mắt Nhị hoàng tử không có tài cán gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn thị quyết định đầu tiên sẽ xuống tay từ chỗ nữ nhi.
Trong nội thất, Hàn Thị vừa mới bắt đầu câu chuyện thì Thẩm minh Y đã nhảy dựng lên:” Con không gả.

Nương, người rõ ràng biết con thích ai mà.”
Hàn thị sớm đã có chuẩn bị nên vô cùng bình tĩnh nói: “Đương nhiên là ta biết con thích ai, nhưng người đó không thích con.

Hắn không sợ chậm trễ nhưng con đã sắp mười bảy tuổi rồi, ngoài Nhị hoàng tử ra thì con có thể gả cho ai có thân phận tôn quý hơn Thân Vương Phi nữa? Con đừng quên, Tống Trì cũng chỉ là Quận Vương khác chi, tương lai chắc chắn không được Thái Tử trọng dụng như Nhị hoàng tử đâu.


Thẩm Minh Y cũng biết thân phận Tống Trì thua kém Nhị hoàng tử nhưng nàng vẫn quay đầu ghét bỏ nói: “Nhưng Nhị biểu ca quá xấu.


Nhị hoàng tử mặt thì dài mà môi còn dày nữa, Thẩm Minh Y không cách nào tưởng tượng được cảm giác bị nhị hoàng tử hôn.
Hàn thị không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra một tia tự giễu: “Phụ thân con thì đẹp đấy nhưng đẹp thì thế nào? Khi ta và phụ thân con thành thân được hai năm đã bắt đầu thấy chán ghét lẫn nhau, chờ sinh con xong hai người cùng nằm trên một cái giường cũng không có tâm tư làm chuyện khác.

Còn có Nhị thúc Nhị thẩm của con nữa, lúc chưa thành thân Nhị thúc của con là người vô cùng tuấn mỹ, hiện tại không phải cũng biến thành một người mập mạp đó sao? Làm sao con biết Tống Trì sau này sẽ không mập lên giống vậy? Nam nữ đều giống nhau cả, tình yêu và nhan sắc đều sẽ phai tàn theo thời gian chỉ có vinh hoa phú quý là không đổi.


Thẩm Minh Y:…
Nhị thúc quả thật là một ví dụ quá tệ.
Trong đầu Thẩm Minh Y hiện lên gương mặt tuấn mỹ vô song của Tống Trì lại bắt đầu bới lông tìm vết nói: “Nhưng Nhị biểu ca rất háo sắc, mẫu thân chắc chắn cũng đã nghe thấy những lời đồn xấu về huynh ấy rồi chứ.”
Hàn thị nói, “Trên đời làm gì có nam nhân nào không háo sắc? Mẫu thân vẫn giữ câu nói kia, cho dù người đẹp đến đâu đi nữa thì cũng chỉ duy trì sự mới mẻ được vài năm.

Con thấy cung nữ hầu hạ bên người Nhị biểu ca con có ai chiếm được sự sủng ái lâu dài từ hắn không? Hơn nữa, tương lai con là Thân Vương Phi chỉ cần con không vừa mắt ai thì đuổi đi là được, ai có thể vượt qua con chứ? ”
Đạo lý Thẩm Minh Y đều hiểu nhưng nàng vẫn chỉ muốn gả cho Tống Trì.

Hàn thị chọn đúng trọng điểm nói: “Con muốn gả thì hắn phải nguyện ý cưới con mới được.

Nhiều năm như vậy, nương nhìn thấy rõ ràng là trong mắt hắn không hề có con.


Thẩm Minh Y không tin: “Mẫu thân không phải hắn thì làm sao biết trong lòng hắn nghĩ cái gì? ”
Hàn thị: “Vậy chúng ta đánh cuộc đi.

Mẫu thân sẽ đi nhờ Nhị thẩm con thăm dò tâm ý của hắn, nếu hắn nguyện ý cưới con thì mẫu thân liền thay ngươi làm chủ.

Nhưng nếu hắn không muốn thì con phải nghe lời mẫu thân, ngoan ngoãn gả cho Nhị biểu ca con làm Vương phi có được không? ”
Thẩm Minh Y nghĩ nếu Tống Trì thật sự không chịu cưới nàng thì dù nàng gả cho ai cũng như nhau, làm vương phi tốt xấu gì cũng tôn quý hơn thê tử tương lai của Tống Trì.
“Được, con đồng ý.

Nhưng mẫu thân phải thật tâm hợp tác cho con cùng Trì biểu ca, không thể chơi xấu.”
Hàn thị sủng nịch nói: “Đây là đại sự cả đời của con, nương cũng hy vọng con gả cho người con thật lòng yêu thương, làm sao có thể lừa gạt con được chứ.


Tim Thẩm Minh Y đập nhanh hơn, nàng bắt đầu khẩn trương chờ câu trả lời của Tống Trì.
Trong cung còn đang chờ tin tức của bà nên sau khi cùng thương lượng xong với nữ nhi, Hàn thị không chút chậm trễ liền đi đến Đông viện.
Lúc Hàn thị đến, Tống thị đang gọi Tống Tương tới để cho tú nương đo kích thước chuẩn bị quần áo mới.
Nhìn thấy bà, Tống Tương hành lễ :”Đại cô mẫu.”
Hàn thị trong lòng cũng khinh thường Tống Tương vì mẫu thân nàng là cô gái nông thôn hèn mọn, nhờ vào khuôn mặt đẹp mới được gả cho Tống Nhị gia.
Hàn thị ngồi xuống bên cạnh Tống thị, ánh mắt từ ái nhìn Tống Tương nói: “Có phải A Tương lại cao lên rồi phải không?”
Sau khi tán gẫu chuyện thường ngày, Tống thị đoán được Hàn thị có việc nên chờ tú nương đo xong kích thước liền bảo Tống Tương ra ngoài chơi.
Dù sao cũng là chị em dâu ở chung hai mươi năm, Hàn thị cũng không có vòng vo mà nói thẳng với Tống thị: “Minh Y đã sắp mười bảy tuổi rồi, hôn sự của nàng thật sự không thể kéo dài thêm được nữa làm ta rất đau đầu.

Ta đã xem đi xem lại rất nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy không ai thích hợp hơn Tử Uyên, hắn lại trưởng thành dưới mắt chúng ta nên ta cũng rất yên tâm.

Nhưng ta lo lắng Tử Uyên không có tình cảm với Minh Y, Nhị muội có thể hỏi thăm ý tứ của hắn giúp ta được không? ”
Tống thị cũng không có kinh ngạc, ánh mắt Thẩm Minh Y nhìn chất tử của mình đã sớm tiết lộ tình cảm của tiểu cô nương.

Nhưng bà lại không biết chất tử của mình có ý gì với Thẩm Minh Y không.
Dựa theo lời chất tử thì hắn chỉ lo lắng thê tử sau này không ở chung hòa thuận được với muội muội.

Nhưng nếu đó là Minh Y thì hắn không cần băn khoăn điểm này.
“Vậy muội liền gọi hắn đến hỏi thử xem sao nhé?” Tống thị nói.

Hàn thị nở nụ cười: “Được như vậy thì tốt quá.

Nếu việc này thành thì hai chúng ta đều bớt lo nhưng nếu không thành thì việc này chỉ có ta, muội cùng Tử Uyên biết thôi nhé.

Miễn cho ngày sau huynh muội bọn chúng gặp nhau lại thêm lúng túng, nhất là tiểu cô nương da mặt mỏng.

Thật ra hôm nay ta đã gạt Minh Y rồi mới đến đây đấy.


Tống thị nhìn thấu nhưng cũng không nói ra mà chỉ đáp ứng buổi chiều sẽ cho nàng tin tức.
Sau khi Hàn thị rời đi, Tống thị lấy lý do đo quần áo mới cho chất tử mà phải người gọi Tống Trì đến.
Tống Trì vừa vào cửa liền thấy cô mẫu lộ ra nụ cười quen thuộc không khỏi cười khổ: “Lại có người đến hướng cô mẫu làm mai nữa phải không? ”
Tống thị: “Coi như cháu thông minh, cháu đoán xem lần này là ai? ”
Tống Trì không biết cũng không muốn biết là ai.
Tống thị sớm đuổi hết nha hoàn ra ngoài, thấp giọng trêu chọc nói: “Cháu nói thật với cô mẫu, trong phủ có nhiều biểu muội xinh đẹp như vậy, cháu có vừa ý ai không? ”
Tống Trì đã bưng chén trà lên, nghe vậy vẫn chầm chậm thưởng thức một ngụm trà rồi mới cười nói: “Trong lòng cháu chỉ xem các biểu muội như muội muội của mình.

Nếu cô mẫu muốn tác hợp cháu với biểu muội nào thì cháu khuyên cô mẫu không nên nói ra tên của đối phương để sau này có gặp mặt nhau cháu vẫn có thể thản nhiên đối đãi.


Tống Thị buồn bực nói, “Cháu quả thật không tò mò chút nào sao? ”
Tống Trì lắc đầu, đứng dậy nói: “Nếu cô mẫu không còn chuyện gì khác thì cháu về trước đây.


Tống thị:…
Buổi chiều, Tống thị đem nội dung cuộc nói chuyện ngắn gọn giữa hai cô cháu chuyển lại cho Hàn thị.
Hàn thị lần đầu tiên thật lòng thưởng thức Tống Trì, hắn không muốn biết tên của biểu muội đó thì sau này người Đại phòng bọn họ có gặp Tống Trì cũng không cần kiêng dè gì cả.
Nàng cảm tạ Tống thị rồi về đem việc này nói cho nữ nhi biết.
Thẩm Minh Y không cảm kích sự săn sóc của Tống Trì chút nào.

Thậm chí nàng còn cảm thấy chính vì Tống Trì không biết người muốn kết thân với hắn chính là nàng nên hắn mới không hỏi là ai mà đã cự tuyệt.

Nếu Nhị phu nhân nói rõ ngày từ đầu đó là nàng thì Tống Trì có thể sẽ đáp ứng.
“Con đây là đang tự lừa dối chính mình mà.

Nếu hắn có ý gì với con thì sẽ nhờ Nhị thẩm con nói chuyện rõ ràng rồi.” Hàn thị không chút lưu tình chọc thủng kỳ vọng của nữ nhi.
Thẩm Minh Y không muốn nghe, nằm sấp trên giường khóc rống lên.
Hàn thị khuyên can nửa ngày cũng không có tác dụng, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nương nương còn đang chờ hồi đáp của ta, ta cho con thời gian một ngày để bình tĩnh lại.

Chạng vạng ngày mai trước khi phụ thân con hồi phủ, nếu con vẫn không hết hi vọng thì mẫu thân sẽ không bao giờ quản hôn sự của con nữa.

Tương lai con không gả được cho Tống Trì cũng không được làm Vương phi, đến lúc đó con chẳng còn gì thì cũng đừng trách mẫu thân không tận lực giúp con.


Nói xong, Hàn thị xụ mặt rời đi.

Thẩm Minh Y trong lòng khó chịu, ngay cả cơm chiều cũng không ăn.
Sáng hôm sau, nàng nằm ngẩn người trên giường.
Một bên là Tống Trì, một bên là nhị hoàng tử.
Nếu Tống Trì thật sự không thích nàng thì nàng sẽ nguyện ý gả cho Nhị hoàng tử làm Vương Phi.

Mặc dù Nhị hoàng tử có chút háo sắc, lại nuôi dưỡng nhiều tiểu thiếp nhưng nàng cũng không thích hắn nên cũng không sao.

Chỉ cần các tiểu thiếp không ai có thể uy hiếp được địa vị Vương Phi của nàng thì nàng sẽ để mặc các nàng tranh sủng.
Mấu chốt ở đây chính là Tống Trì.
Thẩm Minh Y rời giường, ngoan ngoãn ăn điểm tâm, sau đó cũng không mang theo nha hoàn tự mình đi hoa viên.
Nàng muốn đánh cuộc duyên phận của nàng và Tống Trì.

Nếu hai người có thể gặp nhau ở hoa viên thì có lẽ đây chính là ý trời.
Hôm nay trời nắng đẹp, Ngu Ninh Sơ bị Thẩm Minh Lam kéo đến hoa viên tản bộ, bọn nha hoàn đều đang vội vàng phơi chăn nên không có đi theo.
“Thái phu nhân đi ra ngoài rồi nên muội không cần lo lắng đụng phải bà đâu.”
Bởi vì lần trước bị Thái phu nhân giáo huấn nên Ngu Ninh Sơ càng không thích rời khỏi Tây viện, Thẩm Minh Lam cùng Tam phu nhân đều biết điều đó.
Quả thật Ngu Ninh Sơ không muốn đối mặt với Thái phu nhân.

Đồng thời, nàng cũng không muốn đến hoa viên để tránh gặp mặt Tống Trì vì hắn thường xuyên vẽ tranh ở hoa viên.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng cảnh sắc hoa viên Hầu phủ vẫn rất đẹp, ánh mặt trời len lõi qua những cành cây chiếu xuống làm không khí trở nên ấm áp hẳn lên.
Ngu Ninh Sơ đi bên trong con đường nhỏ, Thẩm Minh Lam đi bên cạnh nàng, hai người bước nhanh chân về phía trước.
Phía trước có một ngã tư, Thẩm Minh Lam rẽ ngang qua, Ngu Ninh Sơ đang muốn đuổi theo bỗng nghe bên kia truyền đến âm thanh vui vẻ của Thẩm Khoát: ” Minh Lam, A Vu biểu muội đâu?”
Ngu Ninh Sơ giật mình, theo bản năng ngừng bước nhìn Thẩm Minh Lam lắc đầu.
Thẩm Minh Lam biết Thẩm Khoát thích Ngu Ninh Sơ, nàng cũng biết biểu muội không muốn tiếp xúc với Thẩm Khoát nên nàng vô cùng phối hợp mà nói: “A Vu lười biếng không chịu theo muội đến đây.


Thẩm Khoát rất thất vọng nhưng vẫn đi về phía này.
Ngu Ninh Sơ vụng trộm trốn vào bụi trúc bên cạnh, đưa ánh mắt với Thẩm Minh Lam ý bảo biểu tỷ nhanh mang Thẩm Khoát đi, đợi lát nữa nàng sẽ tự mình trở về.
Thẩm Minh Lam nháy mắt với nàng rồi gọi Thẩm Khoát đi hồ sen bên kia chơi băng.

Lần trước sau một trận tuyết lớn hồ sen đã kết một tầng băng thật dày.
Chờ hai người đi xa, Ngu Ninh Sơ mới từ bụi trúc phía sau vòng ra dọc theo đường cũ trở về.
Xuyên qua một cánh cửa hình vòm, Ngu Ninh Sơ lại thoáng nhìn thấy bóng dáng Tống Trì ở đằng xa.
Cô thầm nghĩ xui xẻo, thừa dịp Tống Trì không nhìn thấy, nàng liền xách làn váy trốn ở phía sau núi giả bên cạnh.
Ngọn núi giả này nằm sát vách tường, trừ phi Tống Trì cũng trèo lên nếu không sẽ không phát hiện ra nàng.
Trên vách đá có những cái lỗ nhỏ như quả hạch nhìn ra bên ngoài.
Tống Trì đang đi cách núi giả ngày càng gần, hắn nhìn về phía núi giả như đang thưởng thức phong cảnh nhưng bước chân lại không dừng lại.
Mắt thấy Tống Trì sắp bước qua cửa vòm, Ngu Ninh Sơ vừa định thở phào nhẹ nhõm chợt nghe có người khẽ gọi: “Trì biểu ca.


Ngu Ninh Sơ một lần nữa nhìn vào cái lỗ nhỏ nhìn ra ngoài.
Thẩm Minh Y đuổi dọc theo con đường Tống Trì đi qua, trên khuôn mặt xinh đẹp biểu cảm phức tạp xen lẫn vui mừng và lo lắng, hơn nữa ánh mắt tràn đầy si mê.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương