Edit: Ai Shiteru

Như Hứa để quên dù trên xe buýt nên một mình đứng đợi ở nhà ga chờ mưa tạnh.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Muốn gọi điện hỏi Giang Đường Dã chừng nào anh về nhà nhưng do dự một lát vẫn là không gọi.

Tuy rằng mưa không lớn nhưng về đến nhà cũng ướt hết một nửa.

Lúc đi đến dưới lầu thì trùng hợp anh cũng đang đi tới từ phía đối diện.

Anh cầm ô, năm ngón tay thon dài như ngọc, nắm trên cán dù, khẽ nâng dù lên, lộ ra khuôn cằm chữ V cùng với khuôn mặt anh tuấn của anh.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, anh hơi khom lưng, quan sát kỹ càng.

“Đã khóc.”

Giọng anh nhàn nhạt, không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Như Hứa không muốn nói chuyện, giọng mũi khản đặc mà ‘ừ’ một tiếng, vừa nhìn thấy anh đã muốn đưa tay lau nước mắt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vì sao lại khóc?”

“Em để quên dù trên xe buýt.”

“Thì mua một cây khác.”

Cô gái nhỏ hít hít mũi, đi về phía trước hai bước rồi vùi đầu vào ngực anh, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh thì nhắm nửa mắt lại, nhỏ giọng nói: “Mua không được.”

“Vậy anh giúp em tìm về.”

Như Hứa không nói gì nữa, ngơ ngẩn nhìn mưa bụi, kéo ngón tay của anh rồi nắm trong lòng bàn tay.

“Về nhà thôi.”

Anh cầm dù, hơi nghiêng về phía cô một chút, ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Như Hứa, đi về phía trước.

“Em có biết vì sao hai ngày nay ông trời cứ mưa hoài không?”

“Vì sao?”


“Bởi vì em rơi nước mắt.”

“... Em không có.”

Ngu Dữu bước ra từ sau thân cây, nhìn bóng dáng hai người họ ôm nhau, đôi mắt khép hờ, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trên điện thoại, lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới bước về hướng ngược lại.

Về đến nhà, Giang Đường Dã thu dù lại, cất gọn rồi hỏi Như Hứa chiều nay muốn ăn gì.

Nhưng Như Hứa co hai gối lại, nhìn chằm chằm vào bó hoa trên bàn, còn có chiếc găng tay bị bỏ quên, cô ngẩng đầu nhìn Giang Đường Dã, nói: “Hôm nay cô Ngu có đến đây.”

Giang Đường Dã còn không kịp nhớ ra đã chòng ghẹo cô: “Cô Cá* gì chứ, cô Cá Vàng sao?”, anh nói xong vài giây rồi mới phản ứng lại.

*Do hai chữ đồng âm với nhau.

Anh đi vào phòng bếp rồi đột ngột quay lại, anh ngồi trên thảm, tùy tay rút vở ghi chép của Như Hứa ra, hừ một tiếng, nói: “Sao mà chữ viết lại đáng yêu giống như người vậy.”

Trước đó còn không biết là ai đánh giá là xiêu vẹo, bây giờ lại nói là đáng yêu.

“Vậy có làm ra một màn cẩu huyết như mấy bộ phim dành cho mấy bà nội trợ xem không?”

Anh nhướng mày, dáng vẻ cười như không cười.

Như Hứa nhớ lại một chút rồi nói: “Không có, không có xảy ra chuyện gì hết.”, ngay sau đó lại nói: “Nhưng mà em ngửi thấy.”

“Cái gì?”

“Mùi hương bưởi, mùi mà anh thích nhất.”

Anh không trả lời, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Như Hứa trong vài giây, nhìn đến khi nhịp tim cô tăng nhanh mới chịu tha.

“Em cảm thấy anh thích cô ta?”

Như Hứa vươn tay vuốt mấy bông hoa, muốn nói không thích nhưng lại không có dũng khí và lòng tin để nói ra, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng, cũng không dám nhìn vào mắt anh.

Giang Đường Dã không nói tiếng nào đã ném hoa vào thùng rác, sau đó quay lại áp người Như Hứa xuống thảm, rúc vào trong hõm cổ của cô một lúc lâu sau mới rẫu rĩ nói: “Người anh thích nhất chính là em, được không?”

Cô gái có mùi hương quả quýt.

Như Hứa nằm trên thảm, nhớ tới người mê mang chậm chạp lúc trưa nay, lông mi run rẩy tựa hồ có chút khó hiểu, sau lúc đó cô lại dũng cảm như vậy, ngược lại bây giờ lại nhút nhát như thế.

Con người không phải là như vậy sao.

Vĩnh viễn không thể lường trước được có bao nhiêu khó khăn, cho rằng tình yêu mới là vĩnh viễn.


“Em cũng vậy.”

“Là anh.”
​……

“Chú nhỏ, khi đó vì sao anh lại thích cô ấy?”

“Cảm thấy cô ấy xinh đẹp.”

“Vì sao bây giờ lại không thích nữa?”

“Bởi vì đã xuất hiện người càng xinh đẹp hơn.”

“Có thể sao này lại có người càng xinh đẹp hơn xuất hiện nữa không?”

“Không có, về sau không có ai xinh đẹp hơn nữa đâu.”

Như Hứa cười nhưng khuôn mặt có chút gượng, đôi mắt cũng có chút gượng gạo nên dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ rồi.

Trong mơ, cái gì cũng không có.

*
Lần nữa khi Giang Đường Dã chạm mặt Ngu Dữu là ở một buổi tiệc nào đó vào tháng tư.

Lúc mọi người đang bàn tán rôm rả thì Giang Đường Dã chỉ ngồi kế bên châm thuốc, nghe mọi người nói lung tung, vân đạm phong khinh mà cười hai cái, vừa ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt sáng trong của Ngu Dữu.

Người bên cạnh đã nhìn ra, chế nhạo một câu: “Diễm phúc không cạn à nha!”

Anh cười ha hả, nói mình không gánh nổi đâu.

Lúc bước ra từ nhà vệ sinh, Ngu Dữu đã chờ sẵn ở cửa, mở điện thoại ra ngay bức ảnh chụp ngày đó rồi cho anh xem, giọng điệu vô cùng bình thản, hỏi: “Đây là lý do anh vẫn luôn trốn tránh em?”

Giang Đường Dã liếc mắt nhìn bức ảnh chụp, đứng thẳng người, cẩn thận đánh giá một cái rồi nói: “Bức ảnh này chụp không đẹp.”

Nói xong rồi đi thẳng về phòng bao.

Ngu Dữu dẫm đôi giày cao gót đuổi theo anh, đôi mắt ửng đỏ, cắn răng, không nghĩ rằng mình lại đi chất vấn anh như mấy mụ Hoạn Thư.

“Anh không có gì để nói với em sao?”


Khuôn mặt của anh lạnh như băng tuyết, đôi mắt đen không có chút ấm áp nào, ánh mắt nhìn Ngu Dữu vừa cay độc vừa lạnh lùng.

“Cách xa tôi một chút, cũng cách xa cô ấy một chút.”

Nếu Thẩm Ngân ở đây thì nhất định anh ta sẽ cảm khái, lúc còn sống mà được nghe Giang Đường Dã nói lời tuyệt tình đến như vậy, mà còn là đối với hoa khôi học đường thì có chút không thể tưởng tượng nổi.

Ngu Dữu chết trân tại chỗ, ngón tay đặt sẵn trên màn hình điện thoại, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nở nụ cười động lòng người.

“Hình như phải thi đại học.”

Không bằng để tôi tìm cô gái nhỏ nhà anh tâm tình chị em vài câu.”

Giang Đường Dã thở dài, nghĩ rằng sao trên đời lại luôn có những người không biết sống chết như vậy.

Anh cúi người xuống bên tai của cô ta, lại cách ra một khoảng vì ngửi được mùi hương bưởi trên người cô, chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Cô có thể thử xem.”

Nụ cười của Ngu Dữu cứng lại trên môi, không sợ rằng cười lên quá xinh đẹp cũng không che giấu được nỗi sợ hãi trong đáy mắt, cố làm ra vẻ bình tĩnh giả trân.

Anh đã đi xa.

Điện thoại tinh tinh một tiếng, là tin báo thúc giục kết hôn trong nhà gửi đến, Ngu Dữu vừa xem xong lập tức xóa đi.

Cô gái đứng yên trên hành lang một lúc lâu, chân đứng đến tê rần, cuối cùng khập khễnh từng bước trở về, dáng vẻ chật vật.

Lúc Giang Đường Dã về đến nhà thì Như Hứa đã ngủ rồi.

Dưới mắt có có cái quầng thâm nhàn nhạt, gần đây luôn thức đêm nên vô cùng buồn ngủ, giờ phút này cuộn tròn trong chăn như một đứa trẻ, tay chân trắng mịn lộ ra bên ngoài giống như một động vật nhỏ mơi sinh.

Anh ngồi thật lâu ở mép giường nhìn cô, cuối cùng chỉ vươn tay vuốt phẳng nếp hằn giữa đầu mày của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong đáy mắt là sự dịu dàng vô hạn.

Đột nhiên cảm thấy rất có lỗi.

Trước khi ở bên cạnh cô, anh lại là một tên bại hoại như vậy.

*

Ngày kết thúc kỳ thi đại học, Lục Giảo tới tìm cô, hai người ngồi rất lâu ở quán trà sữa gần trường .

Lục Giảo nói, rất xin lỗi.

Như Hứa nhìn cái cây đại thụ bên ngoài cửa sổ, trên thên cây có ve đang chậm rãi bò lên, cô nhìn thấy thất thần.

Lúc nghe được lời xin lỗi, Như Hứa chớp mắt, cười lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Thời điểm khó chịu nhất đã qua mà tới nay cô cũng chưa cảm giác gì.


Cô yêu anh, anh yêu cô ấy, cô ấy yêu anh ấy.

Nói cho cùng chính là như vậy.

Vừa nghĩ như vậy đã thấy nhẹ lòng.

Lục Giảo nhìn góc nghiêng điềm tĩnh của Như Hứa, hít một hơi rồi nói: “Mình không theo được không phải vì mình không có bản lĩnh mà do cậu ấy không có mắt nhìn.”

Như Hứa cắn ống hút, gật đầu, cười nói: “Là cậu ấy không có mắt nhìn.”

Không còn những ngày làm cú đêm luyện đề thi nữa, chỉ còn lại những ngày phóng túng.

Cô tạm biệt Lục Giảo rồi về nhà, Như Hứa dọn dẹp lại phòng khách rồi quét dọn nhà cửa, làm xong mọi việc mới trải một tấm đệm lớn ra, nằm lên, nhắm mắt lại ngủ rồi, còn để lộ ra một mảng eo trắng như tuyết.

Phòng khách có mở điều hòa nên Như Hứa ngủ được một lát đã cảm thấy lạnh, cuộn người lại, khó khăn lắm mới tìm được một cái lò sửa, cố gắng áp người lên.

Cái mũi giống như mấy con chó con ngửi ngửi, Như Hứa mơ màng mở mắt ra phát hiện hơn nửa nút áo trước ngực đã bị cởi bỏ, Giang Đường Dã ngẩng mặt lên, bất đắc dĩ thở dài: “Em mặc cái áo nút gì vậy, khó mở quá.”

Bộ ngực sữa của cô gái hờ hững sau chiếc áo ngực khép hờ, trắng như búng ra sữa rất thu hút ánh mắt.

Anh vươn tay ra xoa xoa, thấy Như Hứa đỏ mặt, đuôi mắt ẩm ướt mới không nhịn được cười: “Đã làm bao nhiêu lần mà còn đỏ mặt.”

Điều hòa không ngừng thổi khí lạnh.

Lần cao trào đầu tiên của Như Hứa làm cô hoàn toàn không có cảm giác lạnh, trên thái dương đổ đầy mồ hôi, răng cắn vào môi dưới, mui bàn chân duỗi thẳng, đầu mày khóe mắt đều là phong tình vẽ thành từ sự ngây ngô.

Cô mềm như vũng nước, thở phì phò, móng tay nhéo vào cơ bụng rắn chắc của anh, không đợi điều hòa lại hơi thở đã bị anh rút bao cũ ra, thay bao mới, cúi người nói mấy lời đường mật ở bên tai cô rồi chậm rãi đi vào.

Anh vuốt ve làn da đùi như phấn của cô một cách tinh tế, rồi mạnh mẽ tách ra, xâm nhập, lòng bàn tay đỡ phía sau cổ cô, giống như đang nâng niu bảo bối dễ vỡ.

Anh sợ cô bị thương, lại vô cớ làm cô bị thương.

Thật là mâu thuẫn.

Anh nói, cô biết anh nghẹn bao lâu rồi không?

Tiếng rên rỉ nức nở của Như Hứa phát ra từ cổ họng, chịu đựng khoái cảm rùng mình, cô bám víu vào trên vai của anh, lông mị khẽ chớp vào cái, có nước mắt rơi xuống.

Âm thanh của cô vừa mỏng vừa yếu ớt, hoảng loạn như mèo con sắp phải rời ổ.

Cô nói, chúng ta có thể mãi ở bên nhau hay không.

Giang Đường Dã trấn an cô gái ở trong ngực, hôn môi cô, nói có thể.

Sẽ có lúc như vậy, trong nháy mắt cho rằng, yêu nhau là có thể cùng nhau đi đến già.

Kết cục của tình yêu chính là cùng nhau già đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương