Cảnh Xuân Như Mộc
-
Chương 12: Tình yêu màu nắng
【Em hỏi vì sao anh yêu em? Trái đất xoay quanh mặt trời không than mệt mỏi, cũng giống như anh đối với em.】
Ba ngày sau, Văn Cảnh và Nhan Giác hẹn nhau ở một tiệm bánh ngọt gần đường dành riêng cho người đi bộ.
Kỳ nghỉ hè đã gần hết, thời tiết đầu tháng tám, mặt trời ở Thành Đô tăng thêm nhiệt độ, ánh nắng gay gắt, những đóa hoa dại hai bên đường bị khô quéo lại. Mấy chú ve sầu núp trong tán cây, phát ra tiếng kêu ong ong để gọi bạn tình.
Thời tiết oi bức đến độ ly nước trái cây của Văn Cảnh biến thành nhão nhẹt, cô không nhịn được mở miệng hỏi: "Nhan Giác, cậu thà gặp họa cũng không chịu ở nhờ nhà tớ mà lại đến nhà Lệ Tranh đúng không?"
Tròng mắt đen láy sâu thẳm của Văn Cảnh nhìn về phía Nhan Giác, trên mặt lộ rõ cơn thịnh nộ. Vẻ mặt Nhan Giác lạnh nhạt, tay sờ vào chiếc ống hút của ly nước ngọt, thong thả nói: "Tớ làm sao dám phá hư kế hoạch ôm cháu của mẹ chồng cậu đây, ngày đó trước khi ra khỏi cửa, không phải mẹ chồng cậu đã ra hạ sách rồi sao? Tớ nghĩ cậu và Trình Bắc Vọng nên nỗ lực thôi."
Nhan Giác nhìn đăm chiêu vào cặp mắt của Văn Cảnh, ý vị sâu xa.
"Nghĩ cái đầu cậu! Tớ bắt Trình Bắc Vọng ngủ ở phòng khách ba ngày nay rồi. . . . . ." Bả vai Văn Cảnh run lên, khí thế đột nhiên giảm xuống: "Lão ấy chịu đựng sắp bệnh rồi. Cho nên, Nhan Giác, cậu nhất định phải trở về nhà tớ, nếu tớ kiên trì không cho lão ấy ngủ cùng nữa, thật mất mặt."
"Mặt mũi của cậu không đáng giá, tớ có đến ở nhà cậu hay không căn bản không quan trọng. Lệ Tranh không ở cùng tớ, đây chẳng qua chỉ là căn hộ của anh ta. Cho nên, cậu cứ yên tâm mà thực hiện ‘trọng trách’ mẹ chồng giao đi."
". . . . . ." Văn Cảnh trầm mặc một lát, chợt quẳng ly sữa xuống đứng dậy: "Không nói sớm, lão Trình sáng sớm nay cổ họng bị đau, nói không ra hơi rồi, tớ đi tới công ty thăm lão ta một chút!"
Dối trá, thấy ‘sắc’ quên bạn, gì mà trái tim luôn hướng về mình cơ chứ. . . . . . Những từ này không thể mô tả được cảm xúc bây giờ của Nhan Giác. Cô một hơi đem ly coca uống sạch, lại còn gọi thêm một ly.
Uống đến ngụm thứ hai thì điện thoại di động của Nhan Giác vang lên, cô đảo đảo mắt, lập tức ngồi ngay ngắn lại —— là Lệ Tranh. Hắng giọng một cái, cầm điện thoại lên, alô một tiếng. Nhan Giác cũng không biết tại sao, tại sao cô thường mất bình tĩnh trước anh như vậy, khoảng khắc khi cô chuyển vào căn hộ của anh, những điều trước kia giữa cô và anh trở nên vô nghĩa.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Nhan Giác, nhưng dường như anh ta cười khẽ: "Nhan Giác, bạn trai của em có phải cọp dữ đâu, đáng sợ vậy sao?"
Nhan Giác thở dài, trong lòng cảm thán con cọp ngược lại còn không đáng sợ bằng anh. ‘Bạn trai của em’ nghe xa lạ quá, xa lạ đến mức khi nghe được lại tưởng là ký ức chôn vùi kia sớm bị khai quật trở lại. Cô đem ly nước ngọt trên bàn lúc lắc: "Em không có sợ, trừ Văn Cảnh và ‘yêu nghiệt’, lần đầu tiên có người gọi em thân mật như thế, nhất thời em không quen."
Thật sự cô chưa thể quen, vào ở căn hộ của Lệ Tranh đã ba ngày, ngày nào anh cũng điện thoại cho cô, sáng tám giờ sắm vai ‘đồng hồ báo thức’ gọi cô dậy, nửa giờ sau thăm hỏi bữa ăn sáng, giờ ngủ trưa trôi qua ‘lại tiếp tục nói chuyện phiếm’ . . . . . . Lệ Tranh luôn chừa cho cô một không gian riêng, không phải lúc nào cũng xộc vào thế giới của cô.
Nước ngọt thêm đá uống nhiều quá, nhiệt độ 35°C khiến Nhan Giác rùng mình, cô xoa xoa cánh tay hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
"Em đang ở đâu?"
"Tiệm bánh ngọt gần đường dành riêng cho người đi bộ, sao vậy?" Lệ Tranh ít khi nói chuyện khó hiểu, Nhan Giác có chút hồ đồ.
"Xem như khá gần. . . . . ."
Lệ Tranh lầm bầm lầu bầu khiến Nhan Giác có chút mơ hồ: "Anh nói cái gì? Alô, Lệ Tranh."
"Nhan Giác, giúp anh một chuyện, được không?"
Anh lúc nào cũng hòa hoãn nhẹ nhàng nói chuyện với cô, để cô muốn cự tuyệt cũng không thể tìm được lý do. "Là chuyện gì vậy?"
Lệ Tranh đứng ở ngoài cửa lớn của tập đoàn Hằng Long đợi Nhan Giác, Nhan Giác đi theo anh vào cửa, mới phát hiện Chris cũng ở đây. Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Chris ngẩng đầu lên, chỉ vào một chiếc dây chuyền ngọc bích: "Lệ tổng, sinh nhật của phu nhân, cái này có vẻ hợp nhất. . . . . ."
Lời nói một nửa, Chris nhìn thấy Lệ Tranh đang đứng bên cạnh Nhan Giác, tiếng nói của cô ta lập tức dừng lại. Nhìn Lệ Tranh nắm tay Nhan Giác, ngập ngừng một lúc, Chris mới ra sức chào hỏi: "Nhan tiểu thư."
Nhân viên của cửa hàng Phù Dung nhìn thấy bộ quần áo giá trị trên người Lệ Tranh thì lập tức nhiệt tình: "Tiên sinh, thẩm mỹ của cô ấy không tệ, đây chính là kiểu mới nhất trong năm nay của cửa hàng chúng tôi, ngọc quý có thể chữa bệnh, mặt hàng cao cấp, ngài xem màu sắc của nó thử đi, rất trong suốt . . . . . ."
Người bán hàng bla bla suốt buổi, Chris nhìn Lệ Tranh quyết định. Nhưng cô ta lại không ngờ tới, cuối cùng Lệ Tranh chỉ nói: "Nhan Giác, em cảm thấy thế nào?"
Nhan Giác không ngờ Lệ Tranh lại nhờ mình chọn quà sinh nhật, có nhân vật ‘băng giá’ Chris ở đây, Nhan Giác có chút không vui. Đang đứng nhàm chán, lại thình lình nghe được vấn đề của anh, cô nhún nhún vai: "Cũng được đó ạ."
Nhìn thấy bộ dạng khen ngợi thiếu sức sống của Nhan Giác, nhân viên bán hàng hơi mất bình tĩnh: "Tiểu thư, đây thật sự là loại ngọc quý thượng hạng, rất khó kiếm được, hơn nữa giá tiền cũng rất hợp lý."
Lời của người bán hàng khiến Nhan Giác trực tiếp huơ tay, cắt ngang nói: "Tôi không biết gì về ngọc bích, nhưng cũng nghe nói qua ‘vàng có giá nhưng ngọc bích vô giá’, trừ phi hàng hoá được trộn lẫn, nếu không ‘giá cả hợp lý’ thật sự đang lừa gạt người ta. Hơn nữa ngọc thủy cũng không phải là hàng cao cấp nhất, nếu so sánh với băng ngọc vẫn còn thua xa. Cửa hàng Phù Dung đã có tiếng ở thị trường đá quý hơn 56 năm rồi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn lừa đảo khách hàng?"
Nhan Giác không phải là người tùy tiện hà khắc với người khác, nhưng đối với cái miệng bép xép kia, cô cực kỳ không ưa. Góc độ của quầy hàng này đã làm kinh động đến quản lý, anh ta bước tới mấy bước, lên tiếng hỏi thăm: "Vâng, xin chào, xin hỏi tiểu thư đang gặp vấn đề gì với nhân viên phục vụ của cửa hàng chúng tôi?"
Hỏi xong, quản lý lại chuyển tầm nhìn sang nữ nhân viên bán hàng, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch sắp tới nơi này để thị sát, cô lại làm gì sai lầm đúng không."
Anh ta vừa dứt lời, cửa chính bên kia của Hằng Long có một đám người đi vào. Mới vừa ‘giận dữ’, ánh mắt của Nhan Giác lại nhìn ra cửa, hướng quản lý khoát khoát tay: "Thôi, không có gì đâu."
"Lệ Tranh, anh cứ ở đây xem tiếp, em phải vào toalet một lát." Nhanh chóng rời đi, có chết cô cũng không dám thừa nhận là mình đang trốn một người.
Nhan Giác đi vào thang máy đến tầng hai, hướng góc toilet đi tới, chạm mặt đụng phải một ‘người’.
Trong trí nhớ của Nhan Giác, mỗi lần cô nhìn thấy Đinh Chiêu Đông sẽ tránh không được hai chữ phiền toái, lần này ngược lại cùng hai lần trước không giống nhau, Đinh đại thiếu gia lại gặp rắc rối.
Người nào có thể tưởng tượng ‘mặt người dạ thú’ như Đinh Chiêu Đông lại bị một cô gái ăn mặc lịch sự giằng co với nhau? Nếu như không phải là tận mắt chứng kiến, Nhan Giác nhất định không tin.
"Anh đã nói anh yêu em, giờ anh phải có trách nhiệm với em chứ. . . . . ." Cô gái nũng nịu dắt ống tay áo Đinh Chiêu Đông, nhất quyết không buông ra.
Đinh Chiêu Đông mặt mày hết sức đau khổ giải bày: "Đâu phải em không biết anh yêu rất nhiều, nếu ai cũng muốn phụ trách, anh phụ trách thế nào đây? Lại nói, em tình anh nguyện."
Nhan Giác đã hiểu vì sao cô lại không thể nào có ‘hảo cảm’ với Đinh Chiêu Đông, trước đó ngàn lần dụ dỗ, sau lại đổ tội do ‘nhu cầu’, đây là điều Nhan Giác khinh bỉ nhất.
Rửa tay xong, cô tính xoay người rời đi.
Nhưng chuyện cũng không dừng tại đó, Đinh Chiêu Đông không biết từ lúc nào đã nhìn thấy Nhan Giác, giống như xem cô là vị cứu tinh, hướng về ‘cô gái kia’ hô một tiếng: "Thật ra thì, anh đã trót yêu một người!"
"Là ai?"
"Cô ấy!"
Ngày ấy, Nhan Giác không hiểu rõ tình huống, cô bị Đinh Chiêu Đông ‘lăng mạ’ trên người, nói rằng gia đình cô kham khổ, được anh ta nuôi dưỡng, còn có điểm quan trọng nhất. . . . . .
"Chúng tôi yêu nhau!" Hai mắt anh ta thâm tình cuối cùng cũng phá vỡ kiên trì của cô gái kia, Nhan Giác đưa mắt nhìn cô gái kia lảo đảo rời đi. Cho nên mới nói, tình yêu có lúc không đáng tin, đối diện với người đàn ông tình cảm, phụ nữ sẽ dễ dàng xúc động, càng xúc động lại càng vướng vào ái tình của anh ta, cho đến cuối cùng, một bên vui vẻ, một bên đau lòng.
Nhan Giác nhìn người đang để cánh tay trên vai mình thật lâu, sau đó hỏi: "Sáng nay anh đã tắm chưa?"
Đinh Chiêu Đông đang cười vui vẻ, bị câu hỏi này đột nhiên trầm xuống: "Hôm qua, tối hôm qua tắm rồi, thế nào?"
"Vậy bây giờ anh có thể đi tắm rồi đó, sạch sẽ thì hãy xuống lầu tìm tôi với Lệ Tranh." Nhan Giác cười híp mắt làm một cử chỉ trêu ngươi, ngay sau đó ung dung rời đi.
Đi thang cuốn xuống lầu một, âm thanh "Khoan đã, chị dâu" của Đinh Chiêu Đông vẫn còn lượn lờ quanh tai. Cửa hàng Phù Dung đang bị người nào đó đi thị sát, Nhan Giác ngoài ý muốn cũng không thấy Chris đâu.
"Chris đâu rồi ạ?" Nhan Giác đi tới nhìn vào khối thủy tinh trong tủ trưng bày, hỏi Lệ Tranh. Anh chỉ chỉ vào chiếc vòng có hình Phượng Huyết, hỏi ý kiến cô: "Cô ấy về công ty có việc. Cái này thì như thế nào, người trong nghề?"
"Sao lại gọi em là người trong nghề?" Từ nhỏ đúng là cô đã tiếp xúc với những thứ này, mưa dầm thấm đất nên sớm khắc vào trong xương, Nhan Giác bị Lệ Tranh nói thì hơi chột dạ, không dám nói mình chuyên nghiệp: "Em thấy rất đẹp."
"Thế, em thích không? Vậy thì cái này."
Lệ Tranh hướng nhân viên bán hàng ngoắc ngoắc, ý bảo viết hoá đơn, Nhan Giác nhìn chằm chằm quầy hoa tai bạch ngọc mà Chris vừa chọn, cùng Lệ Tranh nói: "Chắc là Chris rất ghét em ."
Giác quan của phụ nữ tuyệt đối không sai, có thể trước tiên dò xét người chung quanh đối với mình, tựa như lần đầu tiên Nhan Giác nhìn thấy Chris, trong mắt cô ta hiện rõ khinh thường và tình địch.
"Phụ nữ không phải lúc nào cũng bài xích nhau sao? Huống chi. . . . . ."
"Huống chi, em còn bắt cóc thần tượng của cô ta, Lệ tổng." Nhan Giác trực tiếp bổ sung. Lệ Tranh đối với ý tứ của Nhan Giác không hề ngạc nhiên, anh nhận lấy tấm thẻ từ tay nhân viên bán hàng, ôn hòa nói: "Anh chỉ không muốn tình cảm trong tương lai của hai chúng ta bị hiểu lầm bởi Chris. Cô ấy là một cô gái thông minh, anh nghĩ cô ấy sẽ hiểu."
Lời lẽ thừa nhận của anh khiến trái tim cô xìu xuống, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, bất luận là khi đó cô có biểu hiện vui mừng hay mất hứng, Hoắc Đông Xuyên vẫn lạnh lùng nói: "Anh và Quý Vũ chỉ là bạn bè bình thường" .
Cùng là đối tượng theo đuổi, nhưng hành động của Lệ Tranh lúc nào cũng khiến cho cô xúc động, Nhan Giác hít hà mũi: "Làm sao anh lại để ý tới em như vậy?"
Nhan Giác thua Lệ Tranh đến những 10 cm, anh xoa xoa đầu cô, chỉ nói: "Điều này anh cũng không thể trả lời, hoặc là em có thể hỏi thử Trái Đất, tại sao mỗi ngày nó đều xoay quanh mặt trời tới 24 giờ, vì sao lại không biết mệt?"
Tựa như sông Seine lãng mạn chỉ thuộc về thành phố Paris, câu trả lời này không phải đáp án, nhưng lại là câu trả tốt nhất.
Nhan Giác không biết nên nói thế nào, thang máy cách bọn họ không xa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Cô không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, người nọ ăn mặc sang trọng bị té xuống mặt đất ở cầu thang cuốn. Bộ dạng này rất quen thuộc, bởi vì 10 phút trước cô bị anh ta dùng cánh tay gác qua bả vai.
Lệ Tranh ngược lại so với Nhan Giác phản ứng nhanh hơn, anh đem chiếc hộp chứa vòng tay Phượng Huyết giao cho cô: "Hình như là Đinh Chiêu Đông, anh qua xem một chút."
Nhan Giác rất muốn nói, anh đừng nhìn, đó chính là Đinh Chiêu Đông.
Ngày ấy, Nhan Giác cùng Lệ Tranh đưa Đinh Chiêu Đông đến bệnh viện, cô ngoài ý muốn biết được Đinh Chiêu Đông căn bản không phải bệnh nặng.
"Cho nên lần trước ở Giang Nam anh ta mới nhập viện?" Trong phòng bệnh Đinh Chiêu Đông kêu gào rối rít, ngoài phòng bệnh Nhan Giác giật mình hỏi lại: "Viêm ruột thừa tái phát? Cắt ruột thừa không phải tốt hơn sao?"
"Ừ." Lệ Tranh gật đầu đồng thời tiếng kêu thảm thiết trong phòng bệnh vang lên, anh cau mày mang cô theo vào, bác sĩ cầm lấy tờ đơn giải phẫu trong tay: "Buổi chiều giải phẫu."
Người ôm bụng ở trên giường đau đớn kháng nghị: "Lệ Tranh, cậu dám! Cậu mà quyết định hộ tôi thì tôi không thể kiếm tiền được nữa!"
"Yên tâm, bác sĩ đã nói rõ là không sao!" Lệ Tranh nói thản nhiên, cầm bút máy nghiêm túc ký tên.
Nhan Giác đi tới trước giường bệnh, nhìn đỉnh đầu chảy đầy mồ hôi của Đinh Chiêu Đông cảm thán, "Haiz, thật mong anh có sao, trừ hại cho dân."
"Cô!" Đinh Chiêu Đông cứ ‘cô’ ‘cô’ nửa ngày lại không biết phải nói gì, anh đúng là sợ Nhan Giác đem chuyện của mình nói với Lệ Tranh.
Ký xong, Lệ Tranh mắt nhìn Nhan Giác đang trợn mắt cùng Đinh Chiêu Đông: "Hợp đồng hiện tại của công ty cậu nên tạm dừng lại, phẫu thuật xong nghỉ ngơi cho tốt."
Thấy vẻ mặt ‘còn chưa muốn phẫu thuật’ của Đinh Chiêu Đông, Lệ Tranh bổ sung: "Cuối tuần này chú sẽ trở lại."
Ba giờ chiều, Đinh Chiêu Đông được đưa vào phòng phẫu thuật, Nhan Giác và Lệ Tranh ngồi ở ngoài, cô nhìn Lệ Tranh không hiểu: "Đinh Chiêu Đông tại sao lại sợ ‘người kia’ như vậy?"
"Bởi vì cậu ấy từng bảo với anh, ông ấy chính là cha của cậu ấy. Chú ấy không thích Chiêu Đông buôn bán."
Nhan Giác vẫn không hiểu: "Nhưng mà, anh ta lớn vậy rồi, sao còn sợ mổ ruột thừa?."
Lệ Tranh lắc đầu: "Là viêm ruột thừa mãn tính, lần đầu tiên phát tác ở quê nhà, bà nội của cậu ta bảo, viêm ruột thừa tượng trưng cho ‘việc làm giàu’. Cho nên, đau đến cỡ nào cậu ta cũng không chịu cắt."
Nhan Giác nén cười, cô không ngờ thời phong kiến mê tín lại xảy ra ở trên người Đinh Chiêu Đông.
Đinh Chiêu Đông phẫu thuật mất một canh giờ, Lệ Tranh giúp anh ta chuẩn bị xong tất cả mới đưa Nhan Giác về nhà, trời lúc này đã là sáu giờ tối. Mặt trời ở cuối đường chân trời, lưu lại ánh sáng đỏ rực cuối cùng thì cũng là lúc Nhan Giác xuống xe, cô chuẩn bị chào tạm biệt, lại nghe được bụng Lệ Tranh phát ra tiếng ‘ọc ọc’.
Nhan Giác mỉm cười: "Em cũng đói bụng, nếu không ngại tay nghề của em kém, anh có muốn lên nhà ăn một tô mì hay không?"
Đề nghị của cô, Lệ Tranh tự nhiên tiếp nhận.
Nói là một tô mì, Nhan Giác lại làm rất công phu, trước cắt thật mỏng thịt bò, tiếp đó là hai quả trứng chiên, lúc để nồi xuống thì mì cũng đã chín, vớt những sợi mì vào tô thủy tinh, bỏ nguyên liệu cùng với mấy miếng rau thơm, Nhan Giác hài lòng nhìn.
Cô bưng mì ra khỏi phòng bếp, Lệ Tranh lại trùng hợp nghe được tin tức về Liya Phạm ở trên tivi. Từ trong tay Nhan Giác nhận lấy, Lệ Tranh bày ra bàn cơm hỏi: "Là cô ta đốt căn hộ của em và Nhiếp Văn Hiên?"
"Vâng." Đói bụng dẫn đến đầu óc choáng váng, Nhan Giác cũng không nhiều lời, còn chưa ngồi xuống cô đã trực tiếp gắp miếng thịt bò vào miệng, nhai nhai rồi nói: "Chuyện kia tự em có cách giải quyết, anh đừng nhúng tay vào."
Ngẩng đầu lên, cô chống lại ánh mắt ấm áp cưng chìu của anh, lúc này mới phản ứng được tình hình ăn uống của mình bây giờ, nuốt thịt bò xuống, cô làm bộ như không quan tâm: "Em vốn là không có tài nấu ăn, anh bây giờ hối hận cũng còn kịp."
Lệ Tranh cười cười không lên tiếng, vùi đầu bắt đầu ăn mì.
Ngày ấy, mùi thơm của rau cùng với những phiến thịt bò lan tỏa khắp phòng khách, Lệ Tranh và Nhan Giác chỉ yên lặng thưởng thức, nếu như không phải là Nhan Giác thỉnh thoảng ngẩng đầu len lén nhìn anh, bữa cơm này căn bản như trước kia không khác gì nhau. Nhưng chỉ là ánh nhìn tình cảm, dịu dàng thắm thiết.
Cơm nước xong, thời gian là bảy giờ tối, bản tin thời sự kết thúc cứ theo lẽ thường vang lên. Nhan Giác rửa hết chén dĩa, đi ra ngoài tính thúc giục Lệ Tranh về nhà. Nhưng dường như anh không có ý rời đi, cô lại không biết mở miệng thế nào. Cứ như vậy, hai người ngồi ở trước tivi xem xong bộ phim truyền hình đến tám giờ.
Lệ Tranh nhìn về phía cửa sổ, màu đen như mực. Nhan Giác kéo kéo vạt áo của anh, bất lực nói: "Trời không còn sớm nữa, anh nên về nhà thôi, muộn quá lái xe sẽ không an toàn."
"Tin tức khí tượng bảo rằng hôm nay có mưa to . . . . . ." Một câu không đầu không đuôi nói với Nhan Giác, đang lúc này, ngoài cửa sổ sấm sét nổi lên, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm theo sát phía sau, mưa to tầm tả.
Lệ Tranh quay đầu, mỉm cười với cô: "Nhan Giác, em có thể cho anh qua đêm nay không?"
Ba ngày sau, Văn Cảnh và Nhan Giác hẹn nhau ở một tiệm bánh ngọt gần đường dành riêng cho người đi bộ.
Kỳ nghỉ hè đã gần hết, thời tiết đầu tháng tám, mặt trời ở Thành Đô tăng thêm nhiệt độ, ánh nắng gay gắt, những đóa hoa dại hai bên đường bị khô quéo lại. Mấy chú ve sầu núp trong tán cây, phát ra tiếng kêu ong ong để gọi bạn tình.
Thời tiết oi bức đến độ ly nước trái cây của Văn Cảnh biến thành nhão nhẹt, cô không nhịn được mở miệng hỏi: "Nhan Giác, cậu thà gặp họa cũng không chịu ở nhờ nhà tớ mà lại đến nhà Lệ Tranh đúng không?"
Tròng mắt đen láy sâu thẳm của Văn Cảnh nhìn về phía Nhan Giác, trên mặt lộ rõ cơn thịnh nộ. Vẻ mặt Nhan Giác lạnh nhạt, tay sờ vào chiếc ống hút của ly nước ngọt, thong thả nói: "Tớ làm sao dám phá hư kế hoạch ôm cháu của mẹ chồng cậu đây, ngày đó trước khi ra khỏi cửa, không phải mẹ chồng cậu đã ra hạ sách rồi sao? Tớ nghĩ cậu và Trình Bắc Vọng nên nỗ lực thôi."
Nhan Giác nhìn đăm chiêu vào cặp mắt của Văn Cảnh, ý vị sâu xa.
"Nghĩ cái đầu cậu! Tớ bắt Trình Bắc Vọng ngủ ở phòng khách ba ngày nay rồi. . . . . ." Bả vai Văn Cảnh run lên, khí thế đột nhiên giảm xuống: "Lão ấy chịu đựng sắp bệnh rồi. Cho nên, Nhan Giác, cậu nhất định phải trở về nhà tớ, nếu tớ kiên trì không cho lão ấy ngủ cùng nữa, thật mất mặt."
"Mặt mũi của cậu không đáng giá, tớ có đến ở nhà cậu hay không căn bản không quan trọng. Lệ Tranh không ở cùng tớ, đây chẳng qua chỉ là căn hộ của anh ta. Cho nên, cậu cứ yên tâm mà thực hiện ‘trọng trách’ mẹ chồng giao đi."
". . . . . ." Văn Cảnh trầm mặc một lát, chợt quẳng ly sữa xuống đứng dậy: "Không nói sớm, lão Trình sáng sớm nay cổ họng bị đau, nói không ra hơi rồi, tớ đi tới công ty thăm lão ta một chút!"
Dối trá, thấy ‘sắc’ quên bạn, gì mà trái tim luôn hướng về mình cơ chứ. . . . . . Những từ này không thể mô tả được cảm xúc bây giờ của Nhan Giác. Cô một hơi đem ly coca uống sạch, lại còn gọi thêm một ly.
Uống đến ngụm thứ hai thì điện thoại di động của Nhan Giác vang lên, cô đảo đảo mắt, lập tức ngồi ngay ngắn lại —— là Lệ Tranh. Hắng giọng một cái, cầm điện thoại lên, alô một tiếng. Nhan Giác cũng không biết tại sao, tại sao cô thường mất bình tĩnh trước anh như vậy, khoảng khắc khi cô chuyển vào căn hộ của anh, những điều trước kia giữa cô và anh trở nên vô nghĩa.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Nhan Giác, nhưng dường như anh ta cười khẽ: "Nhan Giác, bạn trai của em có phải cọp dữ đâu, đáng sợ vậy sao?"
Nhan Giác thở dài, trong lòng cảm thán con cọp ngược lại còn không đáng sợ bằng anh. ‘Bạn trai của em’ nghe xa lạ quá, xa lạ đến mức khi nghe được lại tưởng là ký ức chôn vùi kia sớm bị khai quật trở lại. Cô đem ly nước ngọt trên bàn lúc lắc: "Em không có sợ, trừ Văn Cảnh và ‘yêu nghiệt’, lần đầu tiên có người gọi em thân mật như thế, nhất thời em không quen."
Thật sự cô chưa thể quen, vào ở căn hộ của Lệ Tranh đã ba ngày, ngày nào anh cũng điện thoại cho cô, sáng tám giờ sắm vai ‘đồng hồ báo thức’ gọi cô dậy, nửa giờ sau thăm hỏi bữa ăn sáng, giờ ngủ trưa trôi qua ‘lại tiếp tục nói chuyện phiếm’ . . . . . . Lệ Tranh luôn chừa cho cô một không gian riêng, không phải lúc nào cũng xộc vào thế giới của cô.
Nước ngọt thêm đá uống nhiều quá, nhiệt độ 35°C khiến Nhan Giác rùng mình, cô xoa xoa cánh tay hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
"Em đang ở đâu?"
"Tiệm bánh ngọt gần đường dành riêng cho người đi bộ, sao vậy?" Lệ Tranh ít khi nói chuyện khó hiểu, Nhan Giác có chút hồ đồ.
"Xem như khá gần. . . . . ."
Lệ Tranh lầm bầm lầu bầu khiến Nhan Giác có chút mơ hồ: "Anh nói cái gì? Alô, Lệ Tranh."
"Nhan Giác, giúp anh một chuyện, được không?"
Anh lúc nào cũng hòa hoãn nhẹ nhàng nói chuyện với cô, để cô muốn cự tuyệt cũng không thể tìm được lý do. "Là chuyện gì vậy?"
Lệ Tranh đứng ở ngoài cửa lớn của tập đoàn Hằng Long đợi Nhan Giác, Nhan Giác đi theo anh vào cửa, mới phát hiện Chris cũng ở đây. Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, Chris ngẩng đầu lên, chỉ vào một chiếc dây chuyền ngọc bích: "Lệ tổng, sinh nhật của phu nhân, cái này có vẻ hợp nhất. . . . . ."
Lời nói một nửa, Chris nhìn thấy Lệ Tranh đang đứng bên cạnh Nhan Giác, tiếng nói của cô ta lập tức dừng lại. Nhìn Lệ Tranh nắm tay Nhan Giác, ngập ngừng một lúc, Chris mới ra sức chào hỏi: "Nhan tiểu thư."
Nhân viên của cửa hàng Phù Dung nhìn thấy bộ quần áo giá trị trên người Lệ Tranh thì lập tức nhiệt tình: "Tiên sinh, thẩm mỹ của cô ấy không tệ, đây chính là kiểu mới nhất trong năm nay của cửa hàng chúng tôi, ngọc quý có thể chữa bệnh, mặt hàng cao cấp, ngài xem màu sắc của nó thử đi, rất trong suốt . . . . . ."
Người bán hàng bla bla suốt buổi, Chris nhìn Lệ Tranh quyết định. Nhưng cô ta lại không ngờ tới, cuối cùng Lệ Tranh chỉ nói: "Nhan Giác, em cảm thấy thế nào?"
Nhan Giác không ngờ Lệ Tranh lại nhờ mình chọn quà sinh nhật, có nhân vật ‘băng giá’ Chris ở đây, Nhan Giác có chút không vui. Đang đứng nhàm chán, lại thình lình nghe được vấn đề của anh, cô nhún nhún vai: "Cũng được đó ạ."
Nhìn thấy bộ dạng khen ngợi thiếu sức sống của Nhan Giác, nhân viên bán hàng hơi mất bình tĩnh: "Tiểu thư, đây thật sự là loại ngọc quý thượng hạng, rất khó kiếm được, hơn nữa giá tiền cũng rất hợp lý."
Lời của người bán hàng khiến Nhan Giác trực tiếp huơ tay, cắt ngang nói: "Tôi không biết gì về ngọc bích, nhưng cũng nghe nói qua ‘vàng có giá nhưng ngọc bích vô giá’, trừ phi hàng hoá được trộn lẫn, nếu không ‘giá cả hợp lý’ thật sự đang lừa gạt người ta. Hơn nữa ngọc thủy cũng không phải là hàng cao cấp nhất, nếu so sánh với băng ngọc vẫn còn thua xa. Cửa hàng Phù Dung đã có tiếng ở thị trường đá quý hơn 56 năm rồi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn lừa đảo khách hàng?"
Nhan Giác không phải là người tùy tiện hà khắc với người khác, nhưng đối với cái miệng bép xép kia, cô cực kỳ không ưa. Góc độ của quầy hàng này đã làm kinh động đến quản lý, anh ta bước tới mấy bước, lên tiếng hỏi thăm: "Vâng, xin chào, xin hỏi tiểu thư đang gặp vấn đề gì với nhân viên phục vụ của cửa hàng chúng tôi?"
Hỏi xong, quản lý lại chuyển tầm nhìn sang nữ nhân viên bán hàng, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch sắp tới nơi này để thị sát, cô lại làm gì sai lầm đúng không."
Anh ta vừa dứt lời, cửa chính bên kia của Hằng Long có một đám người đi vào. Mới vừa ‘giận dữ’, ánh mắt của Nhan Giác lại nhìn ra cửa, hướng quản lý khoát khoát tay: "Thôi, không có gì đâu."
"Lệ Tranh, anh cứ ở đây xem tiếp, em phải vào toalet một lát." Nhanh chóng rời đi, có chết cô cũng không dám thừa nhận là mình đang trốn một người.
Nhan Giác đi vào thang máy đến tầng hai, hướng góc toilet đi tới, chạm mặt đụng phải một ‘người’.
Trong trí nhớ của Nhan Giác, mỗi lần cô nhìn thấy Đinh Chiêu Đông sẽ tránh không được hai chữ phiền toái, lần này ngược lại cùng hai lần trước không giống nhau, Đinh đại thiếu gia lại gặp rắc rối.
Người nào có thể tưởng tượng ‘mặt người dạ thú’ như Đinh Chiêu Đông lại bị một cô gái ăn mặc lịch sự giằng co với nhau? Nếu như không phải là tận mắt chứng kiến, Nhan Giác nhất định không tin.
"Anh đã nói anh yêu em, giờ anh phải có trách nhiệm với em chứ. . . . . ." Cô gái nũng nịu dắt ống tay áo Đinh Chiêu Đông, nhất quyết không buông ra.
Đinh Chiêu Đông mặt mày hết sức đau khổ giải bày: "Đâu phải em không biết anh yêu rất nhiều, nếu ai cũng muốn phụ trách, anh phụ trách thế nào đây? Lại nói, em tình anh nguyện."
Nhan Giác đã hiểu vì sao cô lại không thể nào có ‘hảo cảm’ với Đinh Chiêu Đông, trước đó ngàn lần dụ dỗ, sau lại đổ tội do ‘nhu cầu’, đây là điều Nhan Giác khinh bỉ nhất.
Rửa tay xong, cô tính xoay người rời đi.
Nhưng chuyện cũng không dừng tại đó, Đinh Chiêu Đông không biết từ lúc nào đã nhìn thấy Nhan Giác, giống như xem cô là vị cứu tinh, hướng về ‘cô gái kia’ hô một tiếng: "Thật ra thì, anh đã trót yêu một người!"
"Là ai?"
"Cô ấy!"
Ngày ấy, Nhan Giác không hiểu rõ tình huống, cô bị Đinh Chiêu Đông ‘lăng mạ’ trên người, nói rằng gia đình cô kham khổ, được anh ta nuôi dưỡng, còn có điểm quan trọng nhất. . . . . .
"Chúng tôi yêu nhau!" Hai mắt anh ta thâm tình cuối cùng cũng phá vỡ kiên trì của cô gái kia, Nhan Giác đưa mắt nhìn cô gái kia lảo đảo rời đi. Cho nên mới nói, tình yêu có lúc không đáng tin, đối diện với người đàn ông tình cảm, phụ nữ sẽ dễ dàng xúc động, càng xúc động lại càng vướng vào ái tình của anh ta, cho đến cuối cùng, một bên vui vẻ, một bên đau lòng.
Nhan Giác nhìn người đang để cánh tay trên vai mình thật lâu, sau đó hỏi: "Sáng nay anh đã tắm chưa?"
Đinh Chiêu Đông đang cười vui vẻ, bị câu hỏi này đột nhiên trầm xuống: "Hôm qua, tối hôm qua tắm rồi, thế nào?"
"Vậy bây giờ anh có thể đi tắm rồi đó, sạch sẽ thì hãy xuống lầu tìm tôi với Lệ Tranh." Nhan Giác cười híp mắt làm một cử chỉ trêu ngươi, ngay sau đó ung dung rời đi.
Đi thang cuốn xuống lầu một, âm thanh "Khoan đã, chị dâu" của Đinh Chiêu Đông vẫn còn lượn lờ quanh tai. Cửa hàng Phù Dung đang bị người nào đó đi thị sát, Nhan Giác ngoài ý muốn cũng không thấy Chris đâu.
"Chris đâu rồi ạ?" Nhan Giác đi tới nhìn vào khối thủy tinh trong tủ trưng bày, hỏi Lệ Tranh. Anh chỉ chỉ vào chiếc vòng có hình Phượng Huyết, hỏi ý kiến cô: "Cô ấy về công ty có việc. Cái này thì như thế nào, người trong nghề?"
"Sao lại gọi em là người trong nghề?" Từ nhỏ đúng là cô đã tiếp xúc với những thứ này, mưa dầm thấm đất nên sớm khắc vào trong xương, Nhan Giác bị Lệ Tranh nói thì hơi chột dạ, không dám nói mình chuyên nghiệp: "Em thấy rất đẹp."
"Thế, em thích không? Vậy thì cái này."
Lệ Tranh hướng nhân viên bán hàng ngoắc ngoắc, ý bảo viết hoá đơn, Nhan Giác nhìn chằm chằm quầy hoa tai bạch ngọc mà Chris vừa chọn, cùng Lệ Tranh nói: "Chắc là Chris rất ghét em ."
Giác quan của phụ nữ tuyệt đối không sai, có thể trước tiên dò xét người chung quanh đối với mình, tựa như lần đầu tiên Nhan Giác nhìn thấy Chris, trong mắt cô ta hiện rõ khinh thường và tình địch.
"Phụ nữ không phải lúc nào cũng bài xích nhau sao? Huống chi. . . . . ."
"Huống chi, em còn bắt cóc thần tượng của cô ta, Lệ tổng." Nhan Giác trực tiếp bổ sung. Lệ Tranh đối với ý tứ của Nhan Giác không hề ngạc nhiên, anh nhận lấy tấm thẻ từ tay nhân viên bán hàng, ôn hòa nói: "Anh chỉ không muốn tình cảm trong tương lai của hai chúng ta bị hiểu lầm bởi Chris. Cô ấy là một cô gái thông minh, anh nghĩ cô ấy sẽ hiểu."
Lời lẽ thừa nhận của anh khiến trái tim cô xìu xuống, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, bất luận là khi đó cô có biểu hiện vui mừng hay mất hứng, Hoắc Đông Xuyên vẫn lạnh lùng nói: "Anh và Quý Vũ chỉ là bạn bè bình thường" .
Cùng là đối tượng theo đuổi, nhưng hành động của Lệ Tranh lúc nào cũng khiến cho cô xúc động, Nhan Giác hít hà mũi: "Làm sao anh lại để ý tới em như vậy?"
Nhan Giác thua Lệ Tranh đến những 10 cm, anh xoa xoa đầu cô, chỉ nói: "Điều này anh cũng không thể trả lời, hoặc là em có thể hỏi thử Trái Đất, tại sao mỗi ngày nó đều xoay quanh mặt trời tới 24 giờ, vì sao lại không biết mệt?"
Tựa như sông Seine lãng mạn chỉ thuộc về thành phố Paris, câu trả lời này không phải đáp án, nhưng lại là câu trả tốt nhất.
Nhan Giác không biết nên nói thế nào, thang máy cách bọn họ không xa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Cô không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, người nọ ăn mặc sang trọng bị té xuống mặt đất ở cầu thang cuốn. Bộ dạng này rất quen thuộc, bởi vì 10 phút trước cô bị anh ta dùng cánh tay gác qua bả vai.
Lệ Tranh ngược lại so với Nhan Giác phản ứng nhanh hơn, anh đem chiếc hộp chứa vòng tay Phượng Huyết giao cho cô: "Hình như là Đinh Chiêu Đông, anh qua xem một chút."
Nhan Giác rất muốn nói, anh đừng nhìn, đó chính là Đinh Chiêu Đông.
Ngày ấy, Nhan Giác cùng Lệ Tranh đưa Đinh Chiêu Đông đến bệnh viện, cô ngoài ý muốn biết được Đinh Chiêu Đông căn bản không phải bệnh nặng.
"Cho nên lần trước ở Giang Nam anh ta mới nhập viện?" Trong phòng bệnh Đinh Chiêu Đông kêu gào rối rít, ngoài phòng bệnh Nhan Giác giật mình hỏi lại: "Viêm ruột thừa tái phát? Cắt ruột thừa không phải tốt hơn sao?"
"Ừ." Lệ Tranh gật đầu đồng thời tiếng kêu thảm thiết trong phòng bệnh vang lên, anh cau mày mang cô theo vào, bác sĩ cầm lấy tờ đơn giải phẫu trong tay: "Buổi chiều giải phẫu."
Người ôm bụng ở trên giường đau đớn kháng nghị: "Lệ Tranh, cậu dám! Cậu mà quyết định hộ tôi thì tôi không thể kiếm tiền được nữa!"
"Yên tâm, bác sĩ đã nói rõ là không sao!" Lệ Tranh nói thản nhiên, cầm bút máy nghiêm túc ký tên.
Nhan Giác đi tới trước giường bệnh, nhìn đỉnh đầu chảy đầy mồ hôi của Đinh Chiêu Đông cảm thán, "Haiz, thật mong anh có sao, trừ hại cho dân."
"Cô!" Đinh Chiêu Đông cứ ‘cô’ ‘cô’ nửa ngày lại không biết phải nói gì, anh đúng là sợ Nhan Giác đem chuyện của mình nói với Lệ Tranh.
Ký xong, Lệ Tranh mắt nhìn Nhan Giác đang trợn mắt cùng Đinh Chiêu Đông: "Hợp đồng hiện tại của công ty cậu nên tạm dừng lại, phẫu thuật xong nghỉ ngơi cho tốt."
Thấy vẻ mặt ‘còn chưa muốn phẫu thuật’ của Đinh Chiêu Đông, Lệ Tranh bổ sung: "Cuối tuần này chú sẽ trở lại."
Ba giờ chiều, Đinh Chiêu Đông được đưa vào phòng phẫu thuật, Nhan Giác và Lệ Tranh ngồi ở ngoài, cô nhìn Lệ Tranh không hiểu: "Đinh Chiêu Đông tại sao lại sợ ‘người kia’ như vậy?"
"Bởi vì cậu ấy từng bảo với anh, ông ấy chính là cha của cậu ấy. Chú ấy không thích Chiêu Đông buôn bán."
Nhan Giác vẫn không hiểu: "Nhưng mà, anh ta lớn vậy rồi, sao còn sợ mổ ruột thừa?."
Lệ Tranh lắc đầu: "Là viêm ruột thừa mãn tính, lần đầu tiên phát tác ở quê nhà, bà nội của cậu ta bảo, viêm ruột thừa tượng trưng cho ‘việc làm giàu’. Cho nên, đau đến cỡ nào cậu ta cũng không chịu cắt."
Nhan Giác nén cười, cô không ngờ thời phong kiến mê tín lại xảy ra ở trên người Đinh Chiêu Đông.
Đinh Chiêu Đông phẫu thuật mất một canh giờ, Lệ Tranh giúp anh ta chuẩn bị xong tất cả mới đưa Nhan Giác về nhà, trời lúc này đã là sáu giờ tối. Mặt trời ở cuối đường chân trời, lưu lại ánh sáng đỏ rực cuối cùng thì cũng là lúc Nhan Giác xuống xe, cô chuẩn bị chào tạm biệt, lại nghe được bụng Lệ Tranh phát ra tiếng ‘ọc ọc’.
Nhan Giác mỉm cười: "Em cũng đói bụng, nếu không ngại tay nghề của em kém, anh có muốn lên nhà ăn một tô mì hay không?"
Đề nghị của cô, Lệ Tranh tự nhiên tiếp nhận.
Nói là một tô mì, Nhan Giác lại làm rất công phu, trước cắt thật mỏng thịt bò, tiếp đó là hai quả trứng chiên, lúc để nồi xuống thì mì cũng đã chín, vớt những sợi mì vào tô thủy tinh, bỏ nguyên liệu cùng với mấy miếng rau thơm, Nhan Giác hài lòng nhìn.
Cô bưng mì ra khỏi phòng bếp, Lệ Tranh lại trùng hợp nghe được tin tức về Liya Phạm ở trên tivi. Từ trong tay Nhan Giác nhận lấy, Lệ Tranh bày ra bàn cơm hỏi: "Là cô ta đốt căn hộ của em và Nhiếp Văn Hiên?"
"Vâng." Đói bụng dẫn đến đầu óc choáng váng, Nhan Giác cũng không nhiều lời, còn chưa ngồi xuống cô đã trực tiếp gắp miếng thịt bò vào miệng, nhai nhai rồi nói: "Chuyện kia tự em có cách giải quyết, anh đừng nhúng tay vào."
Ngẩng đầu lên, cô chống lại ánh mắt ấm áp cưng chìu của anh, lúc này mới phản ứng được tình hình ăn uống của mình bây giờ, nuốt thịt bò xuống, cô làm bộ như không quan tâm: "Em vốn là không có tài nấu ăn, anh bây giờ hối hận cũng còn kịp."
Lệ Tranh cười cười không lên tiếng, vùi đầu bắt đầu ăn mì.
Ngày ấy, mùi thơm của rau cùng với những phiến thịt bò lan tỏa khắp phòng khách, Lệ Tranh và Nhan Giác chỉ yên lặng thưởng thức, nếu như không phải là Nhan Giác thỉnh thoảng ngẩng đầu len lén nhìn anh, bữa cơm này căn bản như trước kia không khác gì nhau. Nhưng chỉ là ánh nhìn tình cảm, dịu dàng thắm thiết.
Cơm nước xong, thời gian là bảy giờ tối, bản tin thời sự kết thúc cứ theo lẽ thường vang lên. Nhan Giác rửa hết chén dĩa, đi ra ngoài tính thúc giục Lệ Tranh về nhà. Nhưng dường như anh không có ý rời đi, cô lại không biết mở miệng thế nào. Cứ như vậy, hai người ngồi ở trước tivi xem xong bộ phim truyền hình đến tám giờ.
Lệ Tranh nhìn về phía cửa sổ, màu đen như mực. Nhan Giác kéo kéo vạt áo của anh, bất lực nói: "Trời không còn sớm nữa, anh nên về nhà thôi, muộn quá lái xe sẽ không an toàn."
"Tin tức khí tượng bảo rằng hôm nay có mưa to . . . . . ." Một câu không đầu không đuôi nói với Nhan Giác, đang lúc này, ngoài cửa sổ sấm sét nổi lên, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm theo sát phía sau, mưa to tầm tả.
Lệ Tranh quay đầu, mỉm cười với cô: "Nhan Giác, em có thể cho anh qua đêm nay không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook