Cảnh Xuân Liêu Nhân
-
2: Mùa Xuân Thứ Hai - Cô Nương Này Sao Lại Như Thế
Editor Lam Lam
Khi nàng nhìn ta, đôi mắt sáng lấp lánh!
⁻⁻《Bản chép tay: Lục Xung tự mình công lược》
Gian phòng nhỏ đầy mùi hỗn tạp, gió hè thổi qua, cuốn theo mùi thức ăn đầy dầu mỡ, mùi máu tươi gay mũi nồng nặc, bay tận sâu khoang mũi Tô Anh.
Tô Anh không chờ đến lúc hắn trả lời nhưng gông xiềng ở cổ tay phải nói cho nàng biết, nam nhân này còn sống, khi nàng có ý muốn thoát khỏi gông cùm này, tay vừa động một chút, bàn tay hắn liền siết mạnh hơn, nắm chặt lấy tay nàng.
Nhưng nam nhân trên mặt đất an tĩnh không có lấy một nửa tiếng động không khác gì đã chết.
Tô Anh đối mặt với sự uy hiếp tính mạng không có mảy may ý sợ, nhưng lúc này lại thấy lòng lạnh căm.
Tâm nàng rung lên, khuôn mặt trắng nõn căng thẳng, trái tim cũng nảy lên thình thịch, nàng do dự một chút, người cúi xuống nâng tay trái lên, ngón trỏ hơi gập, chầm chậm đặt lên trước mũi hắn, một cỗ hơi thở mỏng manh đập vào.
Tô Anh nhẹ nhõm thở một hơi.
Xích đến gần, Tô Anh đem khuôn mặt ấy thu vào đáy mắt, cẩn thận đánh giá, nàng có chút ngây dại.
Một người nam nhân trẻ tuổi, làn da tinh tế, dung nhan tuấn mỹ đến mức có thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, nhưng sườn mặt lạnh lẽo đem đến cho người khác cảm giác không thể mạo phạm, mày kiếm nhếch lên, mũi cao thẳng, môi mỏng tái nhợt mím chặt, thoạt nhìn không dễ chọc, nhưng……
Thật là cái mỹ nhân!
Lông mày mỹ nhân bỗng nhiên nhăn lại, Tô Anh hoảng loạn lại chột dạ dời ánh mắt đi, vô tình rơi xuống hắc bào bao lấy thân thể mỹ nhân.
Xiêm y ở bụng hắn nở rộng, vải dệt xem lẫn một mảng huyết nhục đầm đìa, miệng vết thương dài tận năm sáu tấc, có một phần bị đai lưng buộc chặt, còn phần bên ngoài chảy máu đầm đìa khiến người khác sợ hãi.
Mi tâm Tô Anh nhăn lại, nếu không xử lý vết thương hắn sẽ chết!
Tô Anh giơ tay muốn xem xét miệng vết thương của hắn, vừa mớ động, đã bị túm chặt, ngã ngồi trở về: "A!"
Tô Anh ngốc một chút, hai má phình lên, liếc nhìn dã nam nhân, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng một tay đẩy vải dệt lẫn trong vết thương, việc này phải vô cùng cẩn thận, tinh thần căng chặt, lấy xong thứ dính máu trong vết thương, cánh tay nàng có chút mỏi, nhưng so với miệng vết thương sâu như vậy cũng chưa là gì.
Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào đai lưng ở hông hắn, tay nhỏ xê dịch hướng về phía eo.
Đầu ngón tay dính máu đen của hắn vừa chạm vào đai lưng, liền nghe thấy âm thanh truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Ngươi làm.
gì!"
Âm thanh trầm thấp không chút suy yếu, ngược lại có chút cao lãnh.
Tô Anh bị hắn làm cho hoảng sợ, bản năng tay nhỏ thu lại, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Mắt nàng tròn trịa linh động như nai con, quá ngây thơ, quá sáng ngời, sóng mắt ánh nước lung linh, một chút tâm tư cũng không có, nhìn thẳng vào hắn giống như yêu say đắm đã lâu.
Đôi mắt phượng hẹp dài của nam nhân tối lại, vừa mở ra liền bắt được đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, lại lạnh lùng nhìn nàng, nhìn biểu tình gương mặt kia của hắn, Tô Anh đã nhận ra được tính tình khó ưa của hắn.
Tô Anh ngoan ngoãn giơ tay lên nhỏ giọng giải thích: "Ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương."
Cánh tay nhức mỏi của nàng không khống chế được mà run rẩy.
Lục Xung liếc nhìn nàng, ánh mắt từ cánh tay run rẩy của nàng chậm rãi nhìn chuyển tới vài mảnh vải ném trên mặt đất, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tô Anh không hiểu rõ ý tứ của hắn, khẽ dịch mông, lại thử nhấc cánh tay về.
Đồ vật nhỏ trong tay muốn trốn, Lục Xung theo bản năng bắt lại, nhéo nhéo, nơi chạm vào mềm mại, phấn nộn, sờ thực đã.
Tô Anh:......!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bỗng đỏ lên, làn da đỏ bừng, lại đáng yêu thanh tú, thực giống trái đào.
Bỗng nhiên phát hiện chính mình đang niết niết cánh tay nàng, Lục Xung nhanh chóng buông tay của nàng, vì che giấu sắc mặt không tự nhiên của mình, mặt đen lại, tự mình chống tay trên mặt đất ý muốn ngồi dậy.
Chạm đến vết thương ở eo, khóe môi tràn ra tiếng rêи ɾỉ.
Lục Xung nhíu mày, phẫn nộ đến mức mắng thầm.
Hắn cử động không tiện, Tô Anh lại là cô nương tốt bụng, không so đo với hắn, nhanh chân dìu hắn ngồi dậy, khi hắn đã dựa được lên khung cửa liền trở về.
Tô Anh khoác khoan bào*, vóc người bên trong tinh tế lả lướt, ở bên cạnh Lục Xung thì thu nhỏ người, Lục Xung thấy mình rơi vào hoàn cảnh phải nhờ một tiểu cô nương đỡ mới có thể ngồi dậy, trên mặt tức đến hộc máu, nhưng lại không thể không dựa vào nàng, lỗ tai đỏ lên, may mắn có làn da ngăm che lấp đi sắc mặt.
*khoan bào: áo rộng thùng thình
Lục Xung ho nhẹ một tiếng: “Ngươi……”
Hắn đang muốn nói chuyện, bỗng đại môn bị gõ vang.
“Tô cô nương, Tô cô nương!”
Tào bà bà?
Tô Anh lên tiếng, bò dậy từ trên mặt đất, vừa muốn nhấc chân đã bị người gọi lại.
“Từ từ!” Lục Xung mở miệng khàn khàn nói.
Lục Xung lần nữa nắm chặt tay nàng, một tay khác đỡ khung cửa, chậm rãi đứng dậy.
Tô Anh chỉ cao tới đầu vai hắn, Lúc Xung từ trên cao nhìn xuống, âm thanh cường ngạnh: “Nếu ngươi muốn sống, quản cho tốt miệng của mình.”
Tô Anh chớp chớp đôi mắt, gật gật cái đầu phối hợp.
Lục Xung liếc mắt phá lệ nhìn nàng một cái, nhẹ hừ một tiếng, lại nghĩ đến tay nàng ở trong lòng bàn tay hắn, nghi hoặc nhìn nàng một cái, tựa hồ uy hiếp đối với nàng vô dụng?
Tô Anh vội rũ mắt nhỏ giọng: “Ta đã biết, ta sẽ không nói!”
Cô nương này nhìn thế nào cũng không thích hợp.
Lục Xung không có hứng thú hiểu rõ tâm tư người khác: “Đừng mở cửa, ở bên trong đáp lời!”
Lục Xung chỉ vào y phục trên người nàng.
Tô Anh nhìn vết máu loang lổ trên người, tất cả đều là máu của hắn.
Tô Anh duỗi tay lau, kết quả vết máu càng loang lổ, nàng không khỏi đau lòng thay bộ y phục này, có chút sốt ruột, không biết có thể giặt sạch hay không!
Bê ngoài lại truyền đến: “Tô cô nương có đó không?”
Lục Xung đặt tay ở vai nàng hơi đẩy đẩy: “Mau đi.”
Tô Anh xoa xoa y phục, đi đến sau cửa, mở miệng: “Bà bà hiện tại ta có chút không tiện, ngươi có chuyện gì sao?”
“Ai! Cũng không có gì là đại sự, ta nói ở bên ngoài cũng được, chưởng quầy của ta hỏi cô nương, sáu tháng cuối năm còn nhận thức ăn của quán cơm chúng ta không? Tô gia bình thường đầu tháng sẽ đưa bạc nhưng không biết năm nay làm sai, đến giờ vẫn chưa đưa tới.”
“Nhưng mà, cô nương đừng lo lắng, chưởng quầy nói cô là khách quen của quán ăn chúng ta, ăn đã nhiều năm, cũng không vội, tháng này sẽ theo lệ thường đưa cơm, chỉ là mong cô nương khi báo tin cho người nhà đừng quên nhắc nhở một tiếng.”
“Không còn chuyện gì nữa, ta xuống núi trước.”
Tay xoa ý phục của Tô Anh không biết dừng lại khi nào, nàng chậm rãi tiêu hóa lời vừa rồi, thân thể khẽ run, cánh môi khẽ nhếch lên như cánh hoa, nhẹ giọng nói: “Ta biết, cảm ơn bà bà.”
Tiếng bước chân dần xa, cô nương kia cúi đầu không biết nghĩ gì, Lục Xung chỉ cảm thấy tấm lưng kia hệt như thú nhỏ đáng thương.
Lục Xung thu hồi ánh mắt, quay đầu đánh giá gian phòng này.
Gian nhà đơn sơ, khi hắn phá cửa sổ đột nhập vào, bàn dài bị hắn đẩy ngã, đồ vật rơi vỡ tứ tung mặt đất, ngoài cửa số cây cổ thụ khẽ đung đưa cành lá, trên cành cây thô tráng có treo một sợi dây…
Lục Xung ánh mắt ngưng lại, đột nhiên quay đầu.
Tiểu cô nương ánh mắt lấp lánh xán lạn, tủm tỉm cười nhìn hắn: “Vị bà bà kia đã đi rồi!”
Lục Xung không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, liếm liếm môi: “A.____”
Hắn bỗng khom lưng, che vết thương lại, kẽ ngón tay chảy ra máu tươi.
“Ngươi, ngươi, ngươi không có việc gì chứ!” Tô Anh chạy tới đỡ lấy hắn.
Lục Xung nhìn qua có vẻ không ổn, hắn hít một hơi, từ tay áo lấy ra một túi vải, giũ bình sứ ra.
Người tập võ, hành quân đánh giặc, trên người nhất định phải cầm theo thuốc cầm máu.
“Đây là thuốc sao?” Tô Anh ngửi ngửi, mùi đắng gay mũi xộc tới.
Ngón tay hắn đặt trên đai lưng, vừa muốn cởi, một cái đầu xù xù lên ghé lại đây.
Đầu Lục Xung vang lên tiếng chuông cảnh báo, sắc mặt hơi phiếm hồng, nhắm mắt, bàn tay che ngực, đem đẩy đầu nàng sang một bên, cố nén xấu hổ và giận dữ, xụ mặt: “Nhìn cái gì!”
Cô nương này sao lại thế!
Tô Anh đưa lưng về phía Lục Xung, nghe tiếng sột soạt phía sau hắn không ngừng cảnh cáo: “Không được xoay qua đây!”
Nàng cào cào lỗ tai, cái gì nàng cũng không có làm nha!
Nàng chỉ hỏi hắn đó có phải là thuốc hay không thôi mà!
Editor: Dài mỏi mệt, hôm sau phải chia đôi chương thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook