Cảnh Xuân Lãng Phí
-
Chương 13: Chương 13
Ngày thường Hựu Chỉ rất ít khi tổ chức cuộc họp lớn, Kỷ Ức Dương thuộc thế hệ mới trưởng thành trong thời đại công nghệ thông tin, ưu tiên kết nối qua nền tảng điện tử hiệu suất cao hơn là giao tiếp mặt đối mặt. Chỉ là kể từ khi niêm yết, công ty luôn phải tuân theo một vài quy củ chung, thông báo họp đại hội đồng cổ đông đã được đăng tải trên website của sàn giao dịch, vào ngày họp thực tế, mặc dù hầu hết cổ đông chỉ tham gia qua điện thoại, ban lãnh đạo công ty chắc chắn vẫn phải thể hiện một chút.
Năm nay đại hội đồng cổ đông không thảo luận về đề án nào, tuy hai tháng nữa báo cáo tài chính thường niên mới chính thức công bố, nhưng thông qua quản lý tài khoản, người trong cuộc đều biết năm nay Kỷ Ức Dương kiếm được rất nhiều tiền, trên điện thoại không ai hỏi gì, nhà đầu tư lớn nhất quen thân với nhà họ Kỷ, thuận miệng khen ngợi một câu, không hề lo lắng về thành tích kinh doanh năm nay.
Trong phòng hội nghị dù ít dù nhiều vẫn có 20 người, không ai nói chuyện gì, tất cả đều cúi đầu chăm chú kiểm tra email hoặc phê duyệt văn bản trợ lý đã đóng dấu, hơi phân tâm nghe Kỷ Ức Dương khách sáo đáp lời nhà đầu tư.
Mọi người để ý thấy vết thương nho nhỏ trên quai hàm bên trái gần cằm Kỷ Ức Dương mấy hôm nay. Vết thương nhỏ dài, không sâu, nhìn độ đóng vảy đoán chừng là có từ hơn ba ngày trước.
Người trưởng thành hiểu rõ loại vết thương nhỏ ở bộ phận nhạy cảm như mặt và cổ, nhưng ăn ý không nói ra, hơn nữa phần lớn đều biết Kỷ Ức Dương đã kết hôn, nên càng dễ đoán nguồn gốc của vết thương ấy. Đàn ông ngồi với nhau khó tránh ngẫu nhiên nhắc tới vài chuyện mờ ám trên giường, nếu vết thương này xuất hiện trên mặt Giám đốc Tài chính hoặc kỹ sư nào đó, hẳn mọi người đã xúm vào trêu chọc, nhưng dẫu sao nửa kia của Kỷ Ức Dương cũng là nam, tuy mọi người có thể thấu hiểu và tôn trọng, nhưng vẫn cảm thấy không nên đùa giỡn.
Đúng là vết thương này xuất hiện ở trên giường, nhưng không phải cái đêm mà đến giờ nhớ lại Kỷ Ức Dương vẫn cảm thấy quá mức diễm lệ. Đêm ấy đúng là cực kỳ thỏa mãn, cộng thêm Đàm Thiếu Tông dừng việc ở riêng, ngày hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, đều đúng 8 giờ có mặt ở nhà. Kỷ Ức Dương không hỏi tại sao Đàm Thiếu Tông đột ngột thay thái độ, buổi sáng ngày thứ ba đổi thành y chủ động, hai người vốn đã rửa mặt thay quần áo đâu ra đấy, thế rồi lại mơ màng lộn xộn lăn về giường, trong lúc bất cẩn, kẹp cà vạt của Đàm Thiếu Tông cọ lên cằm y.
Dán băng cá nhân sẽ thành giấu đầu hở đuôi phản tác dụng, Kỷ Ức Dương bèn mặc kệ, lúc vết thương đóng vảy có hơi ngứa, ví dụ như giờ phút này, y vừa tuyên bố đại hội cổ đông kết thúc theo dàn ý Phòng Quan hệ nhà đầu tư chuẩn bị sẵn, vừa lấy ngón trỏ tay trái đè lên vết thương. Tay chạm lên vết thương 5 giây đã buông xuống, y nhớ lúc kiểm tra vết thương trước bồn rửa mặt sáng nay, Đàm Thiếu Tông đã dặn y đừng chạm vào, nhỡ để lại sẹo thì không ổn.
Cuộc họp lớn đầy tính hình thức kết thúc, vài người thuộc bộ phận nghiên cứu và phát triển ở lại họp một cuộc họp ngắn với y. Không biết có phải vì chương trình y tham gia tạo hiệu ứng quảng bá cao hay không, dòng sản phẩm mới ra mắt có doanh thu rất rốt, mở bán chưa đầy 2 tháng, nội bộ công ty đã bắt đầu thảo luận việc cải tiến sản phẩm.
Kỷ Ức Dương thích những cuộc họp thế này hơn, y sẵn lòng bỏ thời gian nghiên cứu số liệu hơn là phải đối phó với các nhà đầu tư, luật sư, người của ngân hàng. So sánh với các bạn nhỏ bây giờ, tính ra y không tiếp xúc với lập trình quá sớm, năm y học lớp 7, j@vascript vẫn còn là xu hướng chính, y nhanh chóng phát hiện bản thân có hứng thú với lĩnh vực này, nhìn từng chuỗi từng chuỗi ký tự trắng trên màn hình máy tính màu đen, y thấy phấn khích hơn nhiều so với lúc thảo luận về cơ cấu sở hữu và quản lý doanh nghiệp.
Sau đó Kỷ Ức Dương ra nước ngoài học chuyên ngành liên quan, năm ba đại học y cùng các bạn học xây dựng sự nghiệp từ một phòng làm việc nhỏ, y không phải trải qua tháng ngày khổ sở gõ code trong gara, phòng làm việc đầu tiên chính là bất động sản của nhà họ Kỷ ở Manhattan, cửa sổ sát đất nhìn ra công viên thành phố.
Quy mô công ty càng lúc càng lớn, việc phát triển sản phẩm thực sự không còn làm y bận tâm. Kỷ Ức Dương nhận ra bản thân có ý đồ chạy trốn, không học kinh doanh là một nỗ lực chạy trốn, nhưng cuối cùng y vẫn đi cùng đường với bố, mặc Âu phục và sơ mi thay cho áo ngắn tay in logo công ty, thời gian gặp gỡ nhà đầu tư còn dài hơn thời gian nhìn máy tính. Dù không thích, y vẫn có thể làm tốt công việc của một thương nhân, tính toán lòng người cũng chẳng phức tạp hơn lập trình ngôn ngữ máy tính, sau khi phẫu thuật tim, bố bắt đầu giao phó sản nghiệp gia đình cho y, Kỷ Ức Dương đã tiếp nhận.
Kỷ Ức Dương không để tâm chuyện vụn vặt, y biết xã hội có phân công công việc, con người có số mệnh của bản thân, ngoài tập đoàn nhà họ Kỷ, y còn có Hựu Chỉ của chính mình, đã vượt qua rất nhiều người cùng lứa trong còng quan hệ. Người như Đàm Thiếu Tông có thể làm một nhiếp ảnh gia bất cần, mà y có lẽ đã được định sẵn là một doanh nhân tầm thường nhàm chán, làm doanh nhân chẳng có gì không tốt, những người thực hiện ước mơ như Đàm Thiếu Tông cần có người chi tiền hỗ trợ sau lưng.
Hai cuộc họp trong một buổi sáng, vừa rời phòng hội nghị y đã bị Hạ Tử Tuấn chặn lại trên hành lang. Hạ Tử Tuấn là đàn em khóa dưới cùng khoa ở trường đại học của y, cũng là đàn em y đánh giá cao nhất, vậy nên khi quyết định thành lập phòng thí nghiệm, y đã chỉ đích danh Hạ Tử Tuấn làm người phụ trách.
Hạ Tử Tuấn hỏi y: “Nhóm năm dự án trong đợt kêu gọi công chúng đầu tiên gần như đã hoàn thành, bộ phận thị trường nói phải đợi anh ra quyết định mới bắt đầu triển khai nhóm thứ hai, anh tính thế nào?”
Kỷ Ức Dương hỏi lại: “Dự án thứ sáu thì sao?”
“Cũng sắp xong rồi, thực ra bản thử nghiệm không có vấn đề gì lớn, bây giờ anh muốn đi xem không?”
Kỷ Ức Dương cúi đầu như thể đang nghiêm túc tự hỏi, một lát sau mới đáp lời: “Chờ thêm đi.”
Năm đó, lúc Hựu Chỉ dừng đăng tin kêu gọi cho năm dự án, chỉ có Kỷ Ức Dương và vài người trong nhóm của Hạ Tử Tuấn biết là thực ra có tới sáu dự án. Tuy Hạ Tử Tuấn thông minh biết ý không hỏi chuyện đời tư của sếp, nhưng cũng tự đoán ra rằng năm dự án công khai kia có khi đều dùng để yểm trợ cho dự án thứ sáu này.
Kỷ Ức Dương quay về văn phòng, trợ lý Sở lập tức đứng dậy báo có người chờ y trong phòng. Trợ lý Sở rất ít khi không nói thẳng tên người đến như vậy, Kỷ Ức Dương hỏi anh ta: “Người nhà tôi à?”
“Là ngài Đàm,” Trợ lý Sở trả lời, như biết sẽ làm Kỷ Ức Dương hiểu lầm, anh ta bổ sung: “Không phải ngài Đàm đó, là bố của ngài Đàm.”
Chuyện hôn nhân của Kỷ Ức Dương quả thực làm khó trợ lý như anh ta, không thể gọi Đàm Thiếu Tông là phu nhân, cũng không thể tìm xưng hô thích hợp để gọi Đàm Khang.
Kỷ Ức Dương đẩy cửa, quả nhiên Đàm Khang đang chờ bên trong, trông thấy y, ông ta đứng dậy tươi cười chào hỏi. Kỷ Ức Dương không hiểu mục đích Đàm Khang đến đây, lễ phép thăm hỏi một lát rồi đành phải im lặng xem ông ta muốn bày trò gì.
Trước tiên Đàm Khang khen ngợi nội thất văn phòng của Kỷ Ức Dương, rõ ràng là cố ý tìm chủ đề, lúc nhìn đến chiếc đèn trên bàn thì cứng ngắc chuyển chủ đề tới Đàm Thiếu Tông, nói Đàm Thiếu Tông sợ bóng tối từ bé, lúc còn nhỏ từng được mẹ đưa tới bệnh viện khám, phát hiện bệnh quáng gà, phải bổ sung beta-carotene*, trẻ con chẳng hiểu gì, Đàm Thiếu Tông dõng dạc nói với bác sĩ là mình không thích ăn cà rốt.
Kỷ Ức Dương biết Đàm Khang đang đi bài tình cảm, nhưng y vẫn không hiểu vì sao ông ta phải vòng vo kể chuyện cũ. Dường như Đàm Khang đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, vẫn tiếp tục hồi tưởng, phần lớn nói về Đàm Thiếu Tông trước khi tốt nghiệp tiểu học, cuối cùng cảm thán với Kỷ Ức Dương rằng ông ta vô cùng hổ thẹn với mẹ Đàm Thiếu Tông, sợ rằng đời này đến lúc chết cũng không thể trả hết.
Kỷ Ức Dương chỉ được nghe vài trích đoạn vụn vặt về chuyện của Đàm Khang và mẹ Đàm Thiếu Tông. Dù thế nào người lớn cũng cảm thấy đó là loại chuyện đáng xấu hổ, rất ít khi bàn luận trước mặt con trẻ, lúc ở trường hoặc trong buổi tụ tập, thỉnh thoảng Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy có nhắc tới, tuy nhiên vì quá mức ác liệt nên lại khiến người ta cảm thấy không thể tin tưởng hoàn toàn. Nhưng Kỷ Ức Dương có thể chắp vá các mẩu chuyện và suy đoán ra cốt truyện đại khái, một câu chuyện không hiếm về người đàn ông đột nhiên trở nên giàu có.
Phương Vân Lệ quen Đàm Khang năm vừa tròn 20, hoàn toàn không biết người đàn ông áo quần sang trọng, nói năng nhã nhặn trước mắt mới đón con gái đầu lòng chào đời, chỉ cho rằng mình gặp được quý nhân. Lúc ấy, dưới sự hỗ trợ từ bố vợ, xưởng may của Đàm Khang lần đầu tiên nhìn thấy tương lai rộng mở, dòng tiền vào ra tăng theo cấp số nhân, Phương Vân Lệ chẳng qua là em gái rót bia ở quán lẩu bình thường nhất, Đàm Khang cũng chỉ động lòng vì gương mặt trẻ trung xinh đẹp của người ta.
Ông ta vốn cho rằng mình có thể xử lý ổn thỏa cả hai gia đình, đối với Phương Vân Lệ, trừ việc không thể hứa hẹn hôn nhân, Đàm Khang cho rằng bản thân đã vô cùng rộng rãi.
Sau đó Phương Vân Lệ bất ngờ mang thai, bình thường Đàm Khang thực hiện các biện pháp an toàn rất đầy đủ, dù cô gái nhiều lần mặt dày vài lần ám chỉ muốn sinh con cho ông ta, Đàm Khang vẫn luôn hết sức giữ mình, chẳng ngờ cuối cùng vẫn có chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy ông ta thực sự thích Phương Vân Lệ, khi biết đối phương mang thai 3 tháng cũng không mở miệng nói muốn bỏ đứa trẻ, Phương Vân Lệ truy hỏi bao giờ kết hôn, đứa trẻ ra đời phải có giấy khai sinh, Phương Vân Lệ vốn không sốt ruột kết hôn, nhưng tình huống bấy giờ không tiện kéo dài thêm nữa. Đàm Khang biến mất 3 ngày, buổi tối quay trở lại, ông ta vẫn nói chuyện với điệu bộ ôn tồn lễ độ mà Phương Vân Lệ ngưỡng mộ, nắm tay Phương Vân Lệ đặt lên đầu gối mình, nói, Vân Vân, anh vẫn luôn nghĩ là em biết anh đã kết hôn.
Đàm Khang thích Phương Vân Lệ trẻ trung, xinh đẹp và nghe lời, khác với người vợ gia cảnh bề thế ở nhà kia, trước mặt Phương Vân Lệ, ông ta luôn có cảm giác ưu việt, là mối quan hệ mà ông ta có quyền khống chế tuyệt đối. Nhưng khi biết ông ta đã là chồng người khác, Phương Vân Lệ hoàn toàn sụp đổ. Trong tình cảm, thời gian và không gian không phải điều quan trọng nhất, Đàm Khang hết lòng dỗ dành khuyên nhủ, thế nhưng bởi vì Phương Vân Lệ làm ầm lên, rất nhanh sau đó bố vợ Đàm Khang đã biết chuyện.
Từ khi kinh doanh thành công, lần nào gặp bố vợ Đàm Khang cũng có cảm giác bị áp bức và nhục nhã, bấy giờ càng là thế. Trước mặt ông ta, bố vợ luôn lên mặt nạt người, dù cho năm đó con gái quý giá của lão chủ động theo đuổi Đàm Khang, dù cho sau khi kết hôn tài sản của Đàm Khang tăng liên tục. Bố vợ không phí lời chỉ trích Đàm Khang không chung thủy, dường như lão cũng chẳng quá để ý chuyện hôn nhân của con gái có hạnh phúc hay không, lão chăm chăm chế nhạo Đàm Khang vô năng, trong thế giới của đàn ông, ngoại tình chẳng phải chuyện hiếm, đã có ý muốn ngoại tình thì phải hiểu cách thuần phục đàn bà, ấy thế mà Đàm Khang còn chẳng quản nổi một con đàn bà bán thân.
Phương Vân Lệ tuyệt đối không quá quắt như bố vợ Đàm Khang nói, gia cảnh không giàu có nhưng cũng chẳng đến nỗi bần cùng, Phương Vân Lệ làm thêm ở quán lẩu là vì hiểu chuyện muốn giúp đỡ gia đình, có lẽ đã bị hai chữ “bán thân” chọc giận, Đàm Khang đứng bật dậy, nhìn bố vợ đang ngồi từ trên cao xuống.
Thực ra ông ta chưa nghĩ ra điều muốn nói, thậm chí vừa đứng dậy đã hối hận ngay lập tức, bây giờ không phải là lúc có thể trở mặt với bố vợ. Bố vợ nhìn ra ông ta lùi bước chần chờ, trong mắt toàn là khinh miệt.
Giữa thời khắc xấu hổ ấy, vợ ông ta đẩy cửa xông vào phòng làm việc của bố vợ. Khi ấy bà vừa sinh con gái thứ hai, trong thời gian ở cữ hẳn nên hạn chế xuống giường đi lại. Bà phá vỡ sự im lặng ấy, chất vấn bố mình tại sao phải làm thế. Tới nước này bà vẫn một mực bảo vệ chồng, bà vốn biết rõ chuyện Đàm Khang ngoại tình, chỉ là luôn luôn chịu đựng, chưa bao giờ nói toạc ra.
Người làm bố bấy giờ không nói gì, đánh giá đôi vợ chồng trước mắt, lòng chỉ biết thở dài. Con gái lão mê muội không dứt một kẻ vô năng, đó là nỗi bất hạnh của chính nó, lão có thể cho nó thừa kế gia sản kếch xù, chứ đâu thể trả giá thay cho những lựa chọn ngu xuẩn của nó.
Từ đó, thái độ của Đàm Khang với hai người phụ nữ bắt đầu chuyển biến. Trước đây ông ta hết lòng yêu Phương Vân Lệ, thậm chí còn hận quen biết quá muộn, nếu có thể gặp gỡ sớm hơn, gặp từ trước khi ông ta hưởng qua lối tắt vinh hoa phú quý, thì có khi họ đã trở thành một gia đình khá giả vô cùng hạnh phúc. Trước đây ông ta không hề có tình cảm với người vợ cưới hỏi đàng hoàng, lucd mới biết tấm lòng của đối phương, ông ta cũng từng muốn đáp lại, nhưng trước sau chẳng thể rung động.
Mà từ sau hôm đó, tất cả mọi chuyện đã đổi khác, có lẽ là do bà Đàm xuất hiện đúng vào giờ phút ông ta yếu đuối vì chuyện Phương Vân Lệ quậy phá, dù cho gương mặt bà Đàm đã sưng vù, cuối cùng Đàm Khang vẫn tìm được một chỗ lánh nạn.
Phương Vân Lệ cũng là một chỗ lánh nạn của ông ta, giữa lúc ông ta phiền muộn vì gia cảnh của vợ, vì người nhà vợ coi thường khinh rẻ, Phương Vân Lệ đã xuất hiện kịp thời, cho ông ta cảm nhận được thế nào là tình yêu tự do chân chính, mà giữa lúc Phương Vân Lệ và những chuyện lông gà vỏ tỏi hàng ngày ép buộc ông ta hứa hẹn hôn nhân, bà Đàm đại diện cho con đường của sự giàu có, ổn định lại có vẻ hấp dẫn hơn. Hơn nữa ông ta cho rằng bà Đàm thực sự yêu ông ta, dù đã đến nước này mà vẫn chịu đựng vô điều kiện.
Đàm Khang bỏ qua những phần riêng tư hơn ở giữa, nói thêm với Kỷ Ức Dương: “Thực ra bác từng oán trách Thiếu Tông, nếu mẹ thằng bé không mang thai ngoài ý muốn, có lẽ về sau bác và Vân Vân đã không lục đục như thế. Trước khi Vân Vân mang thai, mọi chuyện vẫn rất tốt, sau ấy cũng có lúc tốt, nhưng tóm lại là không giống nhau.”
Trước những lời dối trá đê tiện ấy, Kỷ Ức Dương nhíu chặt lông mày, sự khinh thường của y với Đàm Khang đã rất khó che giấu. Y không thích thảo luận chuyện trong nhà ở văn phòng, kể cả có nhắc đến Đàm Thiếu Tông cũng vẫn khó chịu. Kiên nhẫn với Đàm Khang trước mặt thực sự đã hao hết, nhưng dù sao đối phương vẫn là người lớn tuổi bề trên, y không tiện bộc phát tại chỗ.
Đàm Khang vẫn tự lẩm bẩm, nói: “Thực ra bác biết là không thể trách nó, dù không phải nó, sớm muộn gì cũng có đứa trẻ khác, Vân Vân cũng vô tội, tất cả đều do một mình bác sai.”
Kỷ Ức Dương không trả lời, y biết Đàm Khang vẫn còn chuyện phía sau. Cuối cùng Đàm Khang cũng thoát khỏi dòng hồi ức, cười nói với Kỷ Ức Dương: “Vậy nên bác thực sự rất cảm ơn con, bác biết con thật lòng với Thiếu Tông, Thiếu Tông là đứa trẻ chậm chạp, lúc dậy thì không có ai dạy dỗ, bác không tiện ra mặt, nhưng cũng biết bà xã toàn mặc kệ nó, nó cứ tự lớn lên một mình như thế, may mà tốt số gặp được con.”
Tuy Kỷ Ức Dương luôn tự đánh giá mình là thẳng thắn chính trực, nhưng bị người lớn tuổi nói toạc tâm sự ra như thế vẫn có vẻ không ổn và xấu hổ. Y bắt đầu phỏng đoán mục đích Đàm Khang tới đây hôm nay, cứ nói mấy lời chân thành như vậy, Kỷ Ức Dương sắp cho là ông ta vừa khám ra bệnh nan y.
Đàm Khang cẩn thận quan sát sắc mặt Kỷ Ức Dương, tự biết mình đã trải chăn đúng chỗ, ông ta đổi thành nụ cười khôn khéo của con buôn, hỏi Kỷ Ức Dương: “Lần trước Thiếu Tông về nhà, chị thằng bé từng nói qua, bọn trẻ lớn cả rồi, sau này bác không còn nữa, chúng nó chỉ có nhau là người nhà ruột thịt, không thể oán hận cả đời, công ty nội thất của anh rể Thiếu Tông tham gia đấu thầu trang trí trụ sở mới của tập đoàn nhà họ Kỷ, vòng đầu tiên chuẩn bị không tốt, nhưng trình độ chắc chắn không vấn đề gì, họ đã lên phương án sửa chữa đâu ra đấy, chắc Thiếu Tông nhắc với con rồi nhỉ?”
Kỷ Ức Dương nghe thấy chuyện của y, hỏi một câu rất chậm, giọng nói tràn ngập mềm yếu và do dự: “Đàm Thiếu Tông nói gì với cháu?”
Đàm Khang tỏ ra bất ngờ, hoặc nói là diễn ra vẻ vô cùng bất ngờ: “Nó chưa nói với con à? Cũng phải, thực ra Thiếu Tông giống mẹ, da mặt mỏng, luôn xấu hổ với người mình để ý. Thế nhưng nó đã đồng ý với chị là sẽ giúp việc này rồi, đợt đấu thầu thứ hai sắp bắt đầu, còn kéo dài nữa thì không ổn.”
Từ nhỏ Kỷ Ức Dương đã được dạy rằng người làm việc lớn không được để lộ vui mừng giận dữ, nhất là trên bàn đàm phán, phải tránh để đối thủ nhìn ra tâm tư. Trước giờ y thực hiện rất khá, khi công ty tiến hành niêm yết quốc tế, người của ngân hàng đầu tư đã nói là họ chưa từng thấy nhà sáng lập nào bình tĩnh đến vậy trong cuộc họp định giá, đùa rằng có lẽ y làm việc với máy tính quá lâu, nên đã luyện được biểu cảm như máy móc khi đối mặt với con người.
Nhưng giờ phút này y lại không thể khống chế được cảm xúc. Sắc mặt vốn đã khó coi, Đàm Khang càng nói, biểu cảm y càng tối tăm lạnh lẽo. Đàm Khang dừng lời đúng lúc, chuyện mấu chốt đã nói xong, ông ta chỉ chờ Kỷ Ức Dương phản ứng.
Kỷ Ức Dương không rõ, y không còn tức giận cũng không thấy thất vọng, mà ngược lại là thở phào nhẹ nhõm. Y luôn không hiểu vì sao đêm hôm đó Đàm Thiếu Tông đột ngột nhiệt tình gần gũi, rốt cuộc bây giờ đã có đáp án, một đáp án hợp lý, y sớm nên nghĩ tới, chuyện bình thường chẳng thể làm Đàm Thiếu Tông bất thình lình đổi tính.
Đàm Khang rất vừa lòng với phản ứng của y, Kỷ Ức Dương giống vợ và bố vợ ông ta, chỉ riêng sự tồn tại của họ đã khiến Đàm Khang cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, Đàm Khang rất vui khi chứng kiến họ không được như ý muốn, hơn nửa cuộc đời ông ta xoay quanh những người sinh ra đã ưu việt như thế, nên ông ta hiểu rõ điểm yếu sống còn của họ, chen vào nói: “Người một nhà mà cứ nhắc đến lợi ích thì không hay, chắc Thiếu Tông cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều xem nên mở lời thế nào, nó cũng khó xử lắm, con đừng trách nó.”
Kỷ Ức Dương nghĩ, thực ra không phải là Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ nhắc đến, y nhớ rõ đêm đó Đàm Thiếu Tông đã từng nói, y cứ tưởng Đàm Thiếu Tông ghen và khó chịu vì gặp phải Tùng Dương, y nghĩ có lẽ vì Đàm Thiếu Tông hiếu thắng, không thích người khác mơ ước thứ mình sở hữu nên mới lấy lòng, y thuyết phục bản thân đừng để ý, muốn chiếm giữ cũng là một loại tình cảm.
Y nhớ rõ ràng rành mạch lời Đàm Thiếu Tông nói, bây giờ Đàm Thiếu Tông không thể chắp tay nhường y cho người khác, bởi vì còn có việc nhờ y.
Kỷ Ức Dương cho là y đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, dù Đàm Thiếu Tông muốn đồng hồ quý giá trong phiên đấu giá mới, hay lại nói muốn khôi phục chương trình của Đồ Tô, y đều sẵn lòng đáp ứng. Ngàn vàng đổi một nụ cười với y chưa bao giờ là việc khó, đến nỗi biết bao nhiêu tai tiếng hỗn loạn ấy, Đàm Thiếu Tông bảo không phải thì coi như là không phải, y hẳn nên tin Đàm Thiếu Tông một lần.
Chỉ là ngàn lần tính, vạn lần tính, y cũng chẳng tính ra Đàm Thiếu Tông làm vậy vì chuyện này.
Y biết rõ hai chị gái của Đàm Thiếu Tông đối xử với Đàm Thiếu Tông như thế nào, mỗi lần bạn cùng lứa trong khu biệt thự tổ chức tiệc, hai cô chị gái đều gây áp lực cho chủ tiệc không mời Đàm Thiếu Tông, lúc Đàm Thiếu Tông không có mặt, họ vui vẻ dùng những từ ngữ cực kỳ khắc nghiệt và thô bỉ để hình dung cậu em trai con hoang ấy, thậm chí không tiếc thêm mắm dặm muối kể chuyện bố ruột mình ngoại tình.
Trong nhà họ Đàm, hai cô con gái và bà Đàm có nhà ngoại sau lưng là một phe, đại diện cho những người có địa vị đặc quyền từ khi sinh ra, mà Đàm Khang và Đàm Thiếu Tông đều là kẻ ngoại lai ở xã hội thượng lưu này, tuy Đàm Khang là người thân thiết, nhưng hai cô con gái cũng chẳng ngại hạ thấp ông bố xuất thân thường thường lại gây chuyện gièm pha ấy.
Dù là người ngoài cuộc cũng cảm thấy những chuyện Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy đã làm là hết sức quá quắt, tuyệt đối không thể lấy cớ tuổi trẻ xốc nổi để dung thứ cho họ. Kỷ Ức Dương dòng dõi thương nhân không kén chọn giao lưu, khi xã giao y có thể duy trì lễ phép chiếu lệ ngoài mặt với những người mà bản thân hoàn toàn không đồng tình. Nhưng kể từ khi trưởng thành, dù lòng rất chờ mong được hội họp với bạn học cũ, nhưng một khi biết Đàm Thiếu Nhụy có tới buổi tụ tập y sẽ cố hết sức không ra mặt, kể cả trong trường hợp không thể tránh mặt, dường như y cũng không bao giờ chủ động giao lưu với Đàm Thiếu Nhụy.
Chính là người như vậy, Đàm Thiếu Tông sẵn lòng lên giường lấy lòng y vì người như vậy.
Thì ra thế này còn tổn thương hơn cả việc Đàm Thiếu Tông không chịu lấy lòng y.
Sau khi Đàm Khang rời đi, Kỷ Ức Dương gọi điện thoại nội bộ báo trợ lý Sở không làm phiền. Y cứ ngồi một mình trước bàn làm việc, không thể diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này, dường như y đã không còn quá thất vọng, là vì rốt cuộc cũng buông bỏ rồi sao, thì ra y cũng có giới hạn dành cho Đàm Thiếu Tông, người ta sẽ không thất vọng với người mình chẳng còn mong ngóng, y cũng không muốn nổi giận với Đàm Thiếu Tông nữa, không cần thiết, y đã đạt được những điều bản thân mong muốn năm 18 tuổi rồi, mong ước thêm nữa sẽ thành xa xỉ.
Hóa ra nếu muốn hôn môi hay là lên giường với Đàm Thiếu Tông thì chỉ cần trả giá bằng một dự án trang trí nội thất, trách y ngu đến nỗi đánh đổi cả hôn nhân.
Y nên cảm ơn Đàm Khang nhỉ, tùy ý tới chơi mà nói được hết những lời Đàm Thiếu Tông chưa kịp nói, ít ra đã giúp y không phải nghe từ chính miệng Đàm Thiếu Tông. Nếu là Đàm Thiếu Tông nói, có lẽ y sẽ rất khó lòng không thất lễ.
Vị trí trụ sở Hựu Chỉ rất đẹp, văn phòng của Kỷ Ức Dương nằm ở tầng có tầm nhìn tốt nhất. Bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất tối dần, mặt trời đang lặn, sau mặt trời lặn là ánh đèn neon, đèn hậu của dòng xe cộ trên đường vành đai nối vào nhau như phong cảnh, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hồi lâu sẽ biến thành một chuỗi sáng liền mạch.
Lúc còn nhỏ học đi xe đạp Kỷ Ức Dương từng ngã một lần, cằm rách thành vết thương lớn phải khâu bốn mũi, Kỷ Ức Dương hiếm khi khóc lớn, bà nội an ủi y, nói gặp tai nạn nhỏ là việc tốt, cháu sinh ra đã có quá nhiều thứ, vậy nên phải hoàn trả lại đôi chút. Năm sau bà nội qua đời, khi hay tin y chợt có cảm giác không chân thực, nhìn di ảnh trong nhà tang lễ, nước mắt Kỷ Ức Dương không hề có dấu hiệu rơi xuống, y thầm nghĩ, đây cũng là phần phải hoàn trả ư, vì sao y không được trả bằng thứ khác, một món đồ chơi trong ngăn kéo hoặc một căn phòng rộng rãi, y sẵn lòng trả những thứ ấy, chỉ cần không phải bà nội.
Sau đó y gặp được Đàm Thiếu Tông, nhiều người ôm ấp chân tình mong lọt vào mắt xanh của y đến thế, y cố tình chỉ nhìn Đàm Thiếu Tông.
Thì ra y nhớ rõ nhiều chuyện liên quan tới Đàm Thiếu Tống như vậy, có lẽ có vài chuyện đến Đàm Thiếu Tông còn chẳng nhớ.
Đúng 8 giờ y gọi điện cho Đàm Thiếu Tông, cả buổi chiều không uống nước, câu đầu tiên giọng nói rất khàn, y hỏi Đàm Thiếu Tông: “Cậu về nhà chưa?”
“Anh bị cảm à?” Đàm Thiếu Tông hỏi y, âm thanh nhẹ nhàng, hình như mấy hôm nay tâm trạng Đàm Thiếu Tông rất tốt, “Hôm nay về hơi muộn, tự dưng mọc thêm một set chụp, nhưng vừa xong rồi.”
“Về nhà đi, Đàm Thiếu Tông, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Chẳng biết y làm Đàm Thiếu Tông vừa lòng ở đâu, giọng điệu trả lời y càng thêm phần vui vẻ: “Yên tâm, bây giờ tôi rời studio ngay đây, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Đàm Thiếu Tông lái xe về nhà, mở loa Bluetooth gọi cho Ngô Xuyên: “Ngô Xuyên, tối nay tôi định nói chuyện với anh ấy.”
Ngô Xuyên nghe giọng anh rất vui, cười hỏi: “Anh chắc chắn là có đủ can đảm nói chuyện rồi à? Cuối cùng không thành làm loạn đấy chứ?”
Sau chuyện vô lý đêm Hựu Chỉ gặp mặt cuối năm, hôm sau Đàm Thiếu Tông đã báo cáo sơ lược tình hình cho chuyên gia tư vấn tâm lý của anh, Ngô Xuyên khuyên anh về sau tuyệt đối đừng làm thế, hành động của anh cực kỳ giống vừa bị điều gì đó kích động, rất khó xác định có bao nhiêu phần thật lòng, thực sự không giúp gì cho việc giải quyết những vấn đề hôn nhân kinh niên của anh.
Đàm Thiếu Tông trả lời: “Yên tâm đi, hôm nay không có chuyện gì gây kích động, hơn nữa vé tôi đặt nửa tháng sau cất cánh, nếu không nói e là anh ấy sẽ không kịp sắp xếp công việc, tôi xem lịch trình của anh ấy rồi, công việc xếp kín đến tận lúc nghỉ Tết Âm.”
Đàm Thiếu Tông đi thang máy xuyên qua tầng hầm, thẳng từ gara ngầm lên phòng khách, Kỷ Ức Dương về nhà trước anh, nghiêm chỉnh ngồi trên sofa, hình ảnh này khiến Đàm Thiếu Tông cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ, anh tự trấn an rằng thấy người nhà quen thuộc là bình thường, chắc là chuyện tương tự từng xảy ra.
Anh đi tới bàn trà tự rót một cốc nước, đắn đo xem nên mở lời với Kỷ Ức Dương ra sao, lần này nhất định không được nói bừa, chuyện đi Bangkok phải nói trước để sắp xếp, đằng nào gì cũng nói, nói muộn chẳng bằng nói sớm.
Đàm Thiếu Tông còn chưa hạ quyết tâm, Kỷ Ức Dương đã lên tiếng trước, giọng y rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra làm Đàm Thiếu Tông vô cùng bất ngờ: “Cậu về nói với Đàm Thiếu Hinh, tôi đồng ý mở cửa sau cho công ty của chồng cô ta tham gia đấu thầu, về sau đừng nhờ cậu cầu xin tôi nữa, lên giường như thế tôi còn thấy ghê tởm.”
Lúc nói ghê tởm Kỷ Ức Dương trông chẳng có vẻ gì là kích động không lựa lời, biểu cảm và giọng điệu đều bình tĩnh, thậm chí còn có thể coi là thả lỏng, y chỉ khách quan trình bày cảm nhận của bản thân, không tìm ra từ ngữ nào khác có thể diễn tả chính xác.
Kỷ Ức Dương hỏi tiếp: “Hoặc là tôi cho anh ta vào vòng cuối luôn, như vậy đã đủ thỏa mãn các người chưa? Hay cậu vẫn hy vọng tôi chỉ đích danh công ty anh ta thi công nội thất? Vế sau hơi khó, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể.”
Biểu cảm trên mặt Đàm Thiếu Tông tan rã, anh luống cuống đặt cốc nước xuống bàn trà, lần chạm đầu tiên không ổn, nước đổ ra hơn nửa, phản chiếu ánh đèn trên trần phòng khách và nửa khuôn mặt Đàm Thiếu Tông.
Anh không nói lời nào, bởi vì không biết phải nói gì, hóa ra trước mặt Kỷ Ức Dương anh chẳng hề có danh dự, chuyện vừa xảy ra đã bị gán tội. Anh có thể giải thích, có thể cãi lại, nhưng bỗng nhiên không biết liệu có ý nghĩa gì không, bây giờ mà đưa vé máy bay ra, Kỷ Ức Dương hẳn sẽ cho là anh bày trò.
Thực ra từ lâu Đàm Thiếu Tông đã biết Kỷ Ức Dương không thể cho anh tình yêu mà anh mong muốn. Anh muốn tình yêu vô điều kiện, không kỳ hạn, tình yêu có một không hai, mãi mãi không lấy lại, người kia không cần phải có công ty giá trị bạc tỷ, không cần tiêu tốn 9 chữ số vì anh, thậm chí chẳng việc gì phải làm kinh doanh, chỉ là một người bình thường, một người tầm thường cũng được, chỉ cần có thể luôn luôn yêu anh, chỉ yêu anh, yêu anh nhất. Anh có thể yên tâm đ ến muộn, chậm chạp một chút, thỉnh thoảng mắc sai lầm mà không cần lo lắng rằng giây tiếp theo những điều mình đang có liệu còn ở đó hay không.
Nước trên bàn trà chảy đến cạnh bàn rồi rơi xuống thảm, Kỷ Ức Dương cũng nhìn chằm chằm chỗ ấy, nghe tiếng nước rơi rất nhỏ, y vô cùng bình tĩnh.
“Thực ra con người rất khó có thể thú nhận, dù là thú nhận với chính mình, nghĩ bản thân muốn gì và không muốn gì, càng nghĩ lại càng tin, thực ra chỉ khi nào cậu dám chắc bản thân có đạt được hay không, thì cậu mới biết rõ rằng mình có muốn hay không.” Lời Kỷ Ức Dương nói rất phức tạp, dường như y không định cho Đàm Thiếu Tông thời gian suy xét: “Trước kia tôi cảm thấy cậu không quan tâm, tôi đã nghĩ là tôi rất sẵn lòng cho cậu tất cả lợi ích cậu muốn để đổi lấy sự quan tâm của cậu, nhưng tôi sai rồi. Nếu trao đổi lợi ích có thể đổi lấy quan tâm thì mối quan hệ này khủng khiếp quá, tôi nghĩ là ít nhất cậu cũng để lại cho tôi vài phần tình cảm.”
Đàm Thiếu Tông nhận ra phiên tòa của Kỷ Ức Dương dành cho anh sắp bắt đầu, có lẽ là từ cuộc điện thoại Kỷ Ức Dương hỏi anh có muốn kết hôn không hôm ấy, Đàm Thiếu Tông đã biết rằng một ngày nào đó họ sẽ phải cùng nhau ngồi xuống thanh toán nợ cũ.
Anh cho rằng Kỷ Ức Dương sẽ nói khi họ gặp lại ở nhà hàng Nhật, hoặc là khi bước lên tầng tầng bậc thang trước tòa thị chính, anh đã hỏi quá nhiều, nhưng Kỷ Ức Dương chưa bao giờ hồi đáp, cứ phải đến giờ phút này mới hồi đáp.
Họ từng trải qua những khoảnh khắc dịu dàng hạnh phúc hiếm hoi, có rất nhiều thời điểm tốt hơn nhưng trước giờ Kỷ Ức Dương tuyệt đối không nhắc tới, y sẵn sàng kể cho hàng ngàn hàng vạn người xem về nụ hôn đầu, nhưng nhất quyết không nói với Đàm Thiếu Tông nửa lời. Anh nhanh chóng nhận ra, bây giờ Kỷ Ức Dương sẵn lòng nói, có nghĩa là y đã muốn chấm dứt hoàn toàn.
Anh từng chứng kiến cảnh Kỷ Ức Dương chia tay người khác, một khi Kỷ Ức Dương đã hạ quyết tâm ra đi thì nhất định sẽ không quay đầu. Lần ấy thật ngẫu nhiên, sau khi truyền thông tung tin nóng anh và Kỷ Ức Dương chuẩn bị kết hôn, trong một lần anh về nhà họ Đàm ăn cơm, Đàm Thiếu Nhụy khăng khăng đòi ra ngoài ăn đồ Ý, mỗi một giây trên bàn ăn vẫn khó khăn trôi qua, vất vả lắm mới kết thúc, cả nhà đi xuống tầng một, Đàm Thiếu Nhụy bỗng lại gần, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Xem kìa, chồng sắp cưới của cậu đang ở cùng bạn trai đó, mẹ cậu chen chân vào hôn nhân của người khác, còn cậu thì chen chân vào chuyện tình yêu của người khác.”
Kỷ Ức Dương quay mặt về phía anh, quý ông ngồi đối diện y chỉ để lộ tấm lưng cũng đủ biết là tuyệt đối không tầm thường. Đàm Thiếu Tông tiến lên phía trước, tránh xa Đàm Thiếu Nhụy, anh biết Đàm Thiếu Nhụy ở sau lưng đang chờ xem trò vui, ước gì anh làm loạn lên mới hay. Nhưng Đàm Thiếu Tông đứng sau cây cột không hề nhúc nhích, bên cạnh là bàn đựng dụng cụ ăn, vị trí này vừa đủ, thậm chí anh còn có thể nghe rõ nội dung cuộc đối thoại, Kỷ Ức Dương vẫn giống trong ký ức của anh, luôn luôn lễ phép, giữ đúng chừng mực, anh nghe Kỷ Ức Dương nói: “Về sau chúng ta không nên gặp lại.”
Nói không nên gặp lại mà giọng điệu dịu dàng như lời âu yếm khi yêu đương cuồng nhiệt.
Đàm Thiếu Tông nghe đến đó, nhân viên phục vụ mở ngăn kéo bàn đựng dụng cụ ăn, ngăn kéo nặng, dao nĩa rơi xuống cất tiếng giòn vang, Đàm Thiếu Tông ngồi xổm xuống nhặt giúp, lúc đứng lên anh nhìn thấy người kia giữ chặt ống tay áo Kỷ Ức Dương, còn y thì đứng dậy thật nhanh, rút tay về và rời đi.
Kỷ Ức Dương đi rồi, cũng chẳng biết Đàm Thiếu Nhụy đi từ lúc nào, chỉ còn lại Đàm Thiếu Tông và quý ông quay lưng về phía anh. Qua vài phút, anh thấy người kia gục xuống bàn, Đàm Thiếu Tông đoán người kia khóc.
Một thời gian sau, Đàm Thiếu Tông đã biết người kia tên là Tôn Ngật, một MC thận trọng phóng khoáng trên màn ảnh.
Đàm Thiếu Tông luôn sợ một ngày nào đó tiết mục nhàm chán ấy sẽ rơi xuống đầu anh, cuối cùng muốn tránh cũng không thể tránh.
Anh và Kỷ Ức Dương đã vòng qua vòng lại hơn 10 năm, chỉ bởi vì Kỷ Ức Dương sẵn lòng, một khi Kỷ Ức Dương quyết định rời đi thì không ai có thể níu giữ. Đối với những kết cục không thể thay đổi, mọi lời biện bạch đều dư thừa. Lúc mẹ qua đời cũng thế, không liên lạc được với Đàm Khang, phòng bệnh chỉ có Đàm Thiếu Tông, một y tá, và mẹ, tiếng máy thở nặng nề, y tá thấy Đàm Thiếu Tông nhỏ tuổi, không đành lòng nhưng vẫn phải nói, bác sĩ vừa xem cho mẹ cháu rồi, thực sự không còn cách nào khác, cháu nói với mẹ vài câu đi, mẹ vẫn còn nghe được. Toàn thân Đàm Thiếu Tông run rẩy, đôi môi cũng run, biết rằng nếu không mở miệng mẹ sẽ không thể nghe thấy, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Bây giờ anh cũng không nói nên lời, thế nên chỉ có mình Kỷ Ức Dương tiếp tục nói, lần này giọng Kỷ Ức Dương rất nhẹ nhàng, thời gian đổi dời, nói về chuyện cũ, ngữ điệu y lộ vẻ tự giễu cười cợt: “Đàm Thiếu Tông, tôi vẫn luôn nhìn cậu.”
Giọng Kỷ Ức Dương vẫn hay như thế, giống như buổi chiều lần đầu tiên họ gặp gỡ, dễ dàng khiến Đàm Thiếu Tông ký thác hy vọng lên một người xa lạ.
Cuối cùng anh cũng có thể nghe những lời tâm sự bộc bạch của Kỷ Ức Dương, và cuối cùng anh cũng trở thành điều mà Kỷ Ức Dương quyết tâm dứt bỏ.
——————–
Chú thích: Beta-carotene: tiền chất của vitamin A
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook