Cảnh Xuân Chợt Tiết
-
Chương 26: Chương 22
Chiếc Bently màu đen bình bình ổn mà chạy trong màn đêm.
Ngoài cửa sổ, quang cảnh thành thị lướt qua, đèn đường sắp xếp gọn gàng theo tốc độ của xe nối thành từng mảnh, tạo thành hai chùm tia vụt nhanh ở hai bên xe.
Hơn 9 giờ tối, cũng là lúc đường phố hoạt động về đêm, ánh đèn nê ông tràn ngập càng tăng thêm vẻ quyến rũ vô tận cho màn đêm.
Tài xế mắt nhìn thẳng lái xe.
Ghế sau, Thương Trì an tĩnh ôm lấy tiểu gia hỏa đang cựa quậy trong lòng hắn, mắt khẽ rũ xuống, đôi môi mỏng áp nhẹ lên trán của cô gái, lòng bàn tay chạm vào lưng cô vỗ về nhẹ nhàng.
Thành phố B vào tháng 7, nhiệt độ ban đêm thậm chí còn cao tới 30 độ, không khí khô nóng nhớp nháp, mỗi cơn gió đều mang theo luồng nhiệt.
Bạch San San vừa mới ở trước cửa tiệm lẩu phát điên, tiêu hao không ít thể lực, hơn nữa cô ra ngoài lại quên xem dự báo thời tiết, quần áo dày lúc này khiến cô sớm đã đổ mồ hôi.
Đầu óc cô mê mang trầm trọng, toàn thân trên dưới đều nóng đến phát hoảng, tuy rằng trên xe đã mở điều hòa, thân thể được cái ôm lạnh lẽo bao lấy, làm dịu đi chút cái nóng bức trên người.
Nhưng cô vẫn có chút không thoải mái.
Bạch San San nhắm hai mắt mềm oặt mà ngủ ở trên đùi Thương Trì, không biết là do nhiệt độ hay nguyên nhân nào khác, cô bỗng nhiên nhíu mày, đôi bàn tay trắng nõn chống trên ngực hắn giãy dụa vài cái, "Buông...Buông ra."
"Hư, ngoan một chút," Ánh mắt Thương Trì thâm trầm, hắn kẹp chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, môi áp lên đôi tai nhỏ ẩn dưới mái tóc đen, nhẹ giọng dỗ dành, ngữ khí mềm mại đến đáng sợ: "Đừng nhúc nhích."
Cô ở trong ngực hắn, dáng vẻ nhỏ bé này, thanh tú và yếu ớt thậm chí xương cốt mềm nhũn.
Hắn nhìn một cái đã không chịu nổi, càng đừng nói đến việc cô cứ xoay qua xoay lại thế này.
"Ưm...."
Hơi thở trong trẻo phả ra từ tai và má Bạch Thiển Sơn, mát lạnh xen lẫn một chút mùi thuốc lá.
Cô cảm nhận được, bất giác nghiêng đầu co rụt cổ lại, thật trùng hợp, hành động này vừa đưa khuôn mặt nóng bỏng vào lòng bàn tay của Thương Trì.
Tay của hắn cũng lạnh lẽo, lòng bàn tay và giữa các ngón tay có vết chai sần sùi.
Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng đến lợi hại, cái lạnh này tức khắc khiến cô thấy thỏa mãn, khuôn mặt cọ cọ vào tay của đối phương, phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ như mèo con, ngoan ngoãn nhu thuận cực kì.
"Ngoan.
Nói cho anh biết, chỗ nào không thoải mái?"Thương Trì nhìn chằm chằm mèo nhỏ trong lòng ngực, ánh mắt sâu không thấy đáy, bàn tay nhje nhàng vuốt ve hai bên má.
Bạch San San lúc này đầu óc không được tỉnh táo, căn bản nghe không rõ bất kì âm thanh nào, cô nhắm mắt lấy tay xoa hai bên thái dương, thành thành thật thật mà nói, "Đầu có chút đau.."
Ngay sau đó, bàn tay của hắn đang đặt hai bên má liền dời đến đầu cô, nhẹ nhàng xoa.
"Em say rồi."Thương Trì nhàn nhạt nhìn chăm chú cô.
"Không..." Bạch San San mồm miệng không rõ mà lầm bầm lầu bầu, ngồi ở trên đùi Thương Trì, đột nhiên đầu nghiêng, ngã vào vai hắn: "Tôi không có say."
Môi Thương Trì dán vào giữa hai lông mày cô, nhẹ nhàng hôn xuống, "Cách La Lệ đã chuẩn bị canh giải rượu, ngoan, ngủ một lát.
Rất nhanh sẽ đưa em về nhà."
Ước chừng người đang say rượu hết thảy hành vi khoa học đều không thể giải thích được.
Dù sao đi nữa, Bạch San San không biết giờ đầu mình đã như vũng nước, không hiểu rõ lời nói này là có ý gì.
Tiếng nói thanh lãnh mà trầm thấp, mỗi lời đều rõ ràng mà truyền đến tai cô.
Cả người cô đều trì trệ, đầu tiên là cau mày, sau đó mãy lại giãn ra, nửa giây sau, bỗng nhiên ghé vào lòng Thương Trì khóe miệng cười rộ lê.
Mặt đổ hồng, đôi mắt nửa khéo nửa mở, thoạt nhìn có vài phần ngây ngốc.
"Không có." Cô gái hơi chu cánh môi ngập ngừng nói.
Thương Trì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, bày tay to nhẹ nhàng xoa đầu tóc của cô, không nói.
Bạch San San lại cười, một bộ dáng thực vui vẻ, tiếng nói vẫn nhẹ nhàng, ôn nhu.
Bởi vì say rượu, âm thanh của cô không được rõ ràng, nghe có vẻ mơ hồ, "Tôi không có nhà.....!Lúc mười ba tuổi đã không còn nhà nữa...."
Giọng nói rơi xuống đất, toàn bộ trên xe đều rơi vào tĩnh mịch.
Bạch San San cảm giác được cằm mình bị hai ngón tay lạnh lẽo nắm lấy.
Lực đạo không hề nặng, mà còn có chút nhẹ nhàng, thậm chí là mang theo vài phần sợ làm đau cô, mềm mại tinh tế hơi nâng lên.
Bạch San San bị bắt phải ngẩng mặt lên, cố hết sức mà muốn mở mắt ra, kết quả là, bánh mousse dâu tây và kẹo bông gòn đám mây mà cô tưởng tượng dưới tác dụng của rượu đã biến mất đột ngột.
Thay thế chính là một gương mặt anh tuấn mà lạnh nhạt mặt, ngũ quan sắc bén, tầm mắt bức người, đường nét lạnh lùng như một viên đá cẩm thạch được chạm trổ sắc xảo.
Đầu óc cô say khướt, bản thân bị trì độn, chỉ có thể thong thả chớp chớp mắt, mờ mịt khó hiểu mà nhìn khuôn mặt trước mắt quen thuộc nhưng nửa ngày vẫn không nhận ra là ai.
Thương Trì ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, sau một lúc môi mới hé mở, nhàn nhạt mà kêu lên tên cô: "Bạch San San."
"Hả?" Bạch San San ngáo một cái, giơ hai tay lên xoa xoa gương mặt đã ngáp ra nước mắt, một con mắt mở một con mắt nhắm, hàm hồ mà thuận miệng hỏi.
"Làm một cái....An phận..."
Người kia môi mỏng mở ra khép lại, bình tĩnh nhìn cô chăm chú mà nói cái gì đó.
Giọng nói rơi xuống đất.
Thương Trì tầm mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cô gái trong lòng ngực, nhìn cô bằng một đôi mắt đen láy và long lanh.
Một giây đồng hồ qua đi,
Hai giây qua đi,
......!
Mười giây sau khi đi qua, cô gái đối với hắn hé miệng, a một tiếng mà đánh thêm cái ngáp.
Thương Trì: "....."
Kỳ thật Bạch San San cũng không phải cố ý làm lơ lời này.
Đó là vì bộ não bị rượu chi phối của cô lúc này trở nên vô ích, khả năng tiếp nhận ngôn ngữ của cô không còn nhạy,khả năng tư duy trời sinh của cô gần như bằng không.
Vì vậy, cô đã cố gắng hết sức để lắng nghe những lời nói vừa rồi, nhưng chỉ nghe được một vài từ như "an phận", "tức giận", "phụ trách".
Từ ngữ rải rác căn bản liền không thành một câu hoàn chỉnh nói.
Nghe xong lúc sau, trong đầu cô chỉ có một dấu chấm hỏi lớn.
Giây lát, nội tâm liền hiện lên nhiều câu hỏi như "Vị huynh đệ lớn lên tuấn tú này là ai?", "Lời nói của hắn vừa rồi là nói tiếng người sao?, "Vì sao cô nghe một tiếng cũng không hiểu a", "Bùn ngủ, vẫn là bùn ngủ quá đi", sau kiểu hoạt động tinh thần này, Bạch San San rốt cuộc từ bỏ quyết tâm chống lại đám sâu mọt ngủ đang hấp hối, vừa nhắm mắt lại một lần nữa vùi đầu vào trong ngực Thương Trì.
Bộ đồ đen vốn dĩ lạnh lùng không đụng đến khói lửa nhân giân, nay lại còn bốc lên mùi cay nồng của nước lẩu do đang ôm cái nồi lẩu di động.
Thương Trì hoàn toàn không nhận thức được.
Hắn khoanh hai cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ, ôm cái nồi lẩu di động này, giúp cô điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái hơn.
Sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên một bên má của nồi lẩu di động.
Nồi lẩu di động cong cong lên, bỗng nhiên nâng lên một đôi tay ôm lấy một bên cánh tay của hắn, cái đầu xù xù dán lên, ma xui quỷ khiến mà lẩm bẩm: "Đừng rời khỏi tôi, đừng đi."
Thương Trì rũ mắt, ánh mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm đôi lông mày nhăn lên mang theo vẻ bất an, nâng lên tay, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phác họa hình dạng chóp mũi và cánh môi, thấp giọng nói, "Sẽ không."
"Cảm ơn..." Nồi lẩu di động rốt cuộc yên tâm dường như trong lúc ngủ mơ cong cong môi, ngọt ngào, nhỏ giọng:"Ba ba" (TT~TT, đừng hài hước thế chứ.)
Thương Trì: "....."
Phía trước xe là gương mặt không biểu tình, toàn bộ quá trình đều thôi miên bản thân, "Tôi là kẻ điếc tôi là kẻ mù, cái gì cũng không nghe không thấy, là một người vô cảm.", tài xế Từ Vĩ: "....."
Cứ như vậy, ở câu nói "Ba ba" cuối cùng của nồi lẩu di động kia, đi theo Boss nhà mình bao lần xông nam ra bắc, vô số lần vào sinh ra tử, ngay cả cùng vị được mệnh danh là vua xe hơi đệ nhất chợ đenở LasVegas đua xe bạc mạng vẫn có thể trầm ổn bình thản, tay lái hơi run một cái, hơi chút nữa đem xe đâm thẳng vào cột điện bên đường.
Thương Trì ngước mắt, tầm mắt lạnh lùng xuyên thấu qua kính liếc Từ Vĩ một cái.
"Khụ....." Từ Vĩ tâm trầm xuống, dùng sức để cho giọng mình bình tĩnh, bình phục nỗi lòng, đem xe an ổn, "Xin lỗi, tiên sinh."
Kết quả là, lúc sau lái xe trên đường về Thương phủ, Từ Vĩ đầu óc đều là, "Không hổ danh là người phụ nữ của Boss, không chỉ dám hùng hổ tuyên bố muốn đánh chết Boss, còn dám dũng cảm lớn mật cùng Boss chơi tình thú, thật là một thế hệ nữ trung hào kiệt", đối với Bạch San San mạc danh là phu nhân của Thương thị liền bắt đầu sinh ra một loại phát ra từ sâu trong nội tâm kính nể cùng tôn kính.
Mấy phút đồng hồ sau, chiếc Bentley màu đen lái vào dinh và dừng lại.
Cách La Lệ mấy phút trước đã nhận được điện thoại của trợ lí Giang, sớm đã phân phó phòng bếp nấu canh giải rượu.
Đứng chờ ở cửa biệt thự, nghe thấy tiếng gầm của động cơ ô tô liền ngước mắt lên, thấy chiếc Bentley từ từ đi vào cổng sắt, đậu trên bãi đất trống trước hoa viên, tài xế Từ Vĩ bước xuống xe, vòng đến ghế sau, hơi rũ đầu cung cung kính kính mà kéo cửa ra.
Sau đó liền thấy người đàn ông cao lớn đang ôm trong lòng cô gái nhỏ mà bước xuống xe.
Cách La Lệ tiếng lên, nhìn vị tiểu thư đang nằm ngủ trong lòng tiên sinh nhà mình.
Trong không khí cỗ hương vị cay gay mũi thoáng chốc làm Cách La Lệ phải nhíu mi.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc liền thu hồi tầm mắt, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ngữ khí vững vàng nói, "Tiên sinh, tập đoàn Tiotu ở vùng Trung Đông vừa rồi đã gọi điện tới, bọn họ đối với việc ngài đột nhiên hủy bỏ chuyến khảo sát liền cảm thấy khó hiểu, hy vọng có thể cùng ngài video trò chuyện đàm phán...."
"Kêu Giang Húc đi xử lí." Thương Trì mặt không chút biểu tình lên tiếng đánh gãy, sắc mặt lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng, dưới chân bước không ngừng.
Cách La Lệ mặt mày bình tĩnh, "Vâng."
Thương Trì lập tức ôm Bạch San San lên lầu đi vào ở vào biệt thự lầu hai phòng ngủ chính, đem cô đặt ở trên giường.
Cách La Lệ từ bên ngoài theo vào tới, lãnh đạm nói: "Tiên sinh, ngài trước đi nghỉ ngơi, tôi sẽ phụ trách tắm rửa cho tiểu thư."
"Không cần." Thương Trì từ trên cao nhìn xuống Bạch San San, ngữ khí thực bình tĩnh, "Cách La Lệ, đem một bộ đồ sạch sẽ vào đây."
"Dạ vâng."Cách La Lệ rời khỏi phòng ngủ.
Năm phút sau, Cách La Lệ cầm một chiếc váy màu đen sạch sẽ mới tinh tiến vào phòng ngủ, nói, "Tiên sinh, quần áo đã được đưa tới." Lại bưng cái chén đặt ở đầu giường, "Đây là canh giải rượu."
"Đi ra ngoài."
"Dạ vâng."
Cửa phòng ngủ chính mở ra đóng lại, có tiếng phanh nhẹ, và ánh đèn trên hành lang bị tấm cửa chặn hoàn toàn.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Thương Trì và Bạch San San.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh.
Một lát, Thương Trì bỏ đi áo khoác ngoài, kéo xuống cà vạt tùy tay ném ở một bên trên sô pha, một tay cởi xuống ba cái nút, để lộ một mảnh cơ ngực săn chắc.
Lúc này, bé con ở trên giường mềm mại bỗng nhiên giật giật, vặn vặn cổ đá đá chân, trong miệng lẩm bẩm cái gì.
Cả khuôn mặt ửng hồng đều chôn ở trong chăn.
Thương Trì khom lưng cúi người, chống hai tay hai bên người cô, cúi đầu hơi sát vào người cô, đầu ngón tay chậm rãi lướt dọc hai bên má cô, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh, "Thích phòng ngủ của anh sao."
Bạch San San căn bản không nghe thấy hắn đang hỏi cái gì, cau mày, động động môi, giông như con thỏ mềm mại đang ăn cà rốt.
Thương Trì một tay giữ lấy cái cổ mềm mại của cô hơi nâng lên, một tay bưng lên canh giải rượu, đưa đến trên môi cô.
"Mở miệng." Hắn nói.
Cô gái vẫn còn đang choáng váng, bất giác há miệng ra, đầu lưỡi vươn tới ngập ngừng liếm thử một ít nước trong chén.
Tựa hồ như khó chịu, cả khuôn mặt nhăn lại, cái lưỡi nhanh chóng thu hồi, vẻ mặt kiên quyết biểu tình đây là cái quỷ gì a, mau lấy ra.
Như thế nào cũng không uống.
"Anh nói, mở miệng." Thương Trì mở giọng ra lệnh.
"Ưm" Trong lồng ngực nồi lẩu di động quyết thà chết không từ bỏ, a, mơ tưởng nhân cơ hội độc chết cô sao.
"Bạch San San."Thương Trì thấp giọng nói, "Nghe lời."
Nồi lẩu di động uốn éo đầu lệch về một bên, trực tiếp chuyển hướng về nơi khác.
Trên mặt đều hiện lên chữ ghét bỏ.
Thương Trì một tay bưng canh giải rượu một tay ôm Bạch San San, mắt hơi rũ, phi thường bình tĩnh mà nhìn cô.
Một lát,
Thương Trì đem canh giải rượu đựng đầy trong chén sứ đưa đến bên môi, uống một ngụm, rồi sau đó nắm cằm Bạch San San nâng lên, cúi đầu, nhắm mắt, chiếc mũi cao thẳng gần kề cánh môi hồng nhạt, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Mùi rượu trái cây thoang thoảng quyện với vị kẹo bơ cứng của dâu, cuốn từng dây thần kinh trong hắn như một cơn sóng thần.
Nếu là ngày thường, từ trước đến nay lão đại một mét sáu dãi nắng dầm mưa không sợ trời không sợ đất lúc này cảm thấy hơi thở trong không khí tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng,lúc này lão đại một mét sáu đã say khướt, tuyên bố muốn đánh chết Thương Trì kết quả lại bị ngậm tiến vào ổ sói mà không hề hay biết, còn có thể ngủ ngon lành, là người có thể ôm cánh tay lão đại Thương Trì kêu hai tiếng ba ba.
Bởi vậy, đầu óc cô như lọt vào sương mù căn bản không thấy được cái màu đổ nguy hiểm báo động trước.
Ngắn ngủn nửa giây, Thương Trì đã hung hăng hôn lên môi cô.
Khác với sự ôn nhu hồi nãy, nụ hôn này phảng phất rất lâu, gió cuốn mây tan giống nhau, công thành đoạt đất, thế như chẻ tre, liệt như hỏa, tấc tấc lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Canh giải rượu liền rơi vào trong miệng Bạch San San.
"...." Cô dùng sức nhíu mày, không biết là thiếu oxy hay do nguyên nhân nào khác, tim vô ý thức mà đập nhanh lên, hô hấp cũng rối loạn.
Tay vô ý thức xô đẩy thủ phạm đang cướp đi hô hấp của cô.
Chua xót qua đi, chính là hương rượu ngọt nhè nhẹ.
Thật lâu sau thật lâu sau, Thương Trì ngẩng đầu.
Cô gái mắt còn nhắm, môi đã hơi sưng, phiếm một tầng sáng lấp lánh ánh sáng, gương mặt không biết là bởi vì say rượu hay do ngắn ngủi thiếu oxy, càng thêm xinh đẹp ửng đỏ.
Thương Trì thấp mắt, lòng bàn tay vuốt ve cánh môi cô, đôi mắt đen đầy hứng thú, dù bận vẫn ung dung thưởng thức tác phẩm của chính mình.
Giây lát, Thương Trì khẽ vuốt tóc cô, "Thích hương vị của anh sao."
Bạch San San không có trả lời.
Hắn thanh âm thấp mà nhu, lại nói: "Anh mang em đi tắm rửa, được chứ?"
Mèo con trong giấc ngủ dường như được giải tỏa khỏi tình trạng thiếu oxy và vị đắng của chén canh, không biết mơ thấy cái gì, ngô thanh, ngây ngốc mà cười cười.
Thương Trì ưu nhã mà cong cong môi, "Bé con ngoan ngoãn."
——
Trong phòng tắm, hơi nước mỏng như sương trắng, thoáng qua phía trên bồn tắm.
Tiếng nước chảy róc rách.
Nước ấm ngâm mắt cá chân, Bạch San San đau đầu kinh khủng, không biết là do canh hay nước nóng có tác dụng, tất cả giác quan vốn đã mất đi bắt đầu quay trở lại.
Cô mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhướng mi, mở mắt.
Tầm mắt mờ mịt, dường như đèn không được bật lên, chỉ có một tia ánh trăng mỏng manh không thể gọi là nguồn sáng, cũng không thể nhìn rõ cái gì.
Cô cau mày, hơi đờ đẫn nhìn xuống thì thấy mình đang ngồi bên cạnh bồn tắm, với hai bàn chân trần mềm mại trắng nõn đang ngâm mình trong nước.
Cô sững người.
Liếc nhìn lên một lần nữa mờ mịt, thân hình cao lớn chỉ có chiếc áo sơ mi đen của người đàn ông đã lọt vào tầm mắt của cô.
Một vài chiếc cúc áo sơ mi bị nới lỏng, nên cô nhìn rõ bờ vai rộng, eo hẹp, cơ ngực cấu trúc tốt, và những vết sẹo khác nhau trên ngực.
Mười phần dã tính.
?
Bạch San San: "....."
What?! the?! Fuck?!
Cái cảnh ở trước mặt đã tác động vô cùng lớn vào thần kinh thị giác của cô, Bạch San San cả người ngây ngốc.
"Đã tỉnh?" Cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến phi thường bình tĩnh hai chữ
Giống như người máy, cô ngẩng đầu lên một cái, nhìn thấy ông chủ biến thái sắc mặt tái mét, đưa tay kéo khóa áo khoác mỏng, tự nhiên như đang thay tã cho Husky nuôi dưỡng ở nhà.
Nói thực ra, lão đại biến thái gương mặt này, cùng với ánh trăng mờ ảo lạnh lẽo trong căn phòng, thực sự là một bức tranh rất đẹp mắt.
Nếu tình huống không phải mẹ nó hắn đang định cởi quần áo cho cô, Bạch San San có thể một lần nữa thành khẩn thở dài, "Những năm tháng tuổi trẻ bồng bột, thiếu hiểu biết vẫn đáng giá."
Bạch San San: "....."
Tóm lại này tình này tình thật sự là quá kinh tủng.
Vì vậy, hoàn toàn là hành động phản xạ có điều kiện tự nhiên sau khi đối mặt với quỷ tình dục biến thái, nồi lẩu di động vừa mới thức tỉnh đã bị choáng váng, dùng hết sức bình sinh của minh, chan nhỏ đáng yêu đá một cái, cứ như vậy không nghiêng không lệch vừa vặn tốt,
Hung hăng đá vào mặt Thương trì.
======================================
Chúc mọi người có một chiều chủ nhật thật vui vẻ nha.
????????.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook