Hàn Ứng Tuyết đi đến đầu giường, tay đặt lên mạch đập của Triệu thị , chuẩn bệnh.

Thấy mạch đập nàng vẫn bình thường, không có gì trở ngại, chỉ là do thương tâm quá độ nên mới ngất đi, tâm của Hàn Ứng Tuyết lúc này mới nhẹ nhỏm.

“Mẫu thân không có việc gì, các ngươi đừng quá lo lắng!” Hàn Ứng Tuyết sờ sờ đầu các đệ muội .

“Đại tỷ……” Ba cái tiểu oa nghe Hàn Ứng Tuyết nói vậy, đều ngạc nhiên nhìn nàng.

“Các ngươi nhìn ta làm gì?”

Ba cái hài tử đôi mắt càng mở lớn hơn.

“Đại tỷ…… Ngươi không ngốc?” Hàn Ứng Hà nhàn nhạt hỏi.

Hàn Ứng Tuyết hướng lên trời trợn trắng mắt.

“Ân, không ngốc!”

“Đại tỷ, ngươi không ngốc!” Ba cái hài tử như nghe được cái gì cực kì hưng phấn chạy tới, ôm thân thể Hàn Ứng Tuyết hô lên.

Hàn Ứng Tuyết mặt hơi hơi dịu lại.

Ba cái tiểu quỷ này mới vừa rồi còn khóc oa oa, hiện tại như thế nào lại cười vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ nhanh như vậy liền đem sự việc bi thương vừa rồi quên hết?

“Nương chỉ là thương tâm quá mức nên hôn mê bất tỉnh, đợi chút liền sẽ tỉnh.” Hàn Ứng Tuyết ôn nhu an ủi nói.

Nàng cái dạng này, liền sợ ngay cả bản thân cũng bị doạ.



Trời sinh nàng tính tình lãnh đạm, chưa từng có giống như vậy biểu hiện ôn nhu.

Trước kia vì cuộc sống trôi qua đầy mùi máu tươi, dẫn đến tính tình nàng đầy lãnh đạm. Nàng không có người thân, cho nên cũng chưa từng có cảm nhận được cảm giác có người thân là thế nào.

Nhưng là lúc này, nhìn mấy cái đệ muội, nhìn bọn họ bởi vì nàng mà sung sướng mở miệng cười. Nàng hạ quyết tâm vì bọn họ nàng sẽ cố gắng biểu hiện tính tình ôn hoà của bản thân.

Hàn Ứng Tuyết cùng ba đệ muội ngồi canh bên người Triệu thị khoảng một giờ, Triệu thị mới có dấu hiệu tỉnh lại.

“Nương, ngươi thế nào?” Hàn Ứng Hà ghé vào đầu giường hỏi.

Triệu thị nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của các hài tử nhà mình, gắn gượng nở nụ cười.

“Nương không có việc gì, các ngươi đừng lo lắng.”

“Nương, uống chén nước!” Hàn Ứng Tuyết bưng một chén nước ấm đưa qua.

Triệu thị có chút kinh ngạc nhìn Hàn Ứng Tuyết.

Đây thật là nữ nhi của nàng sao?

“Nương, đại tỷ đã tốt lên rồi, không còn ngốc!” Hàn Ứng Võ mỉm cười giơ ra một hàm răng trắng.

“Đúng nha, nương, tỷ hiện tại không còn ngốc!”

“Này……” Triệu thị vẫn có chút kinh ngạc nhìn Hàn Ứng Tuyết.

“Nương, ta thật sự tốt, không còn ngốc!”

Hàn Ứng Tuyết cầm lấy tay Triệu thị.



Nàng biết Triệu thị vừa mới mất chồng, trong lòng khẳng định đau khổ, ở cổ đại, không có nam nhân che chở cho, còn phải mang theo bốn cái hài tử, về sau cuộc sống khẳng định càng khó khăn.

Nàng muốn lúc này tiếp thêm chút ấm áp, tiếp thêm chút sức lực cho Triệu thị, ít nhất từ nay về sau, cái nhà này có nàng cùng Triệu thị cùng nhau cố gắn.

Triệu thị trong mắt ngân ngấn nước, đưa bàn tay thô ráp lên xoa xoa gương mặt Hàn Ứng Tuyết.

“Tuyết nhi nhà ta đã tốt rồi? Khẳng định là cha ngươi ở trên trời phù hộ ngươi……” Triệu thị nói, lại anh anh khóc lên.

“Nương, đừng khóc, ngươi còn đang mang thai đâu. Tuy rằng cha hiện tại không còn nữa, về sau còn có ta, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi cùng đệ đệ muội muội.”

Ba ngày sau, Hàn Gia lão tứ đưa tang.

Hàn Ứng Tuyết cùng mấy người đệ muội mặc tang phục, Triệu thị nằm trên mộ phần Hàn lão tứ khóc có thể nói là ruột gan đứt từng khúc.

Làm xong tang sự cho Hàn lão tứ, Hàn lão cha triệu tập cả gia đình thương lượng công việc sau này.

Hàn lão cha hút sợ thuốc lá . Blah blah bốc lên một vòng khói mù mịt.

Hàn lão cha nhíu mày nói: “Lão tứ đi rồi, để lại mấy cái hài tử, gia đình lão tứ hiện tại không có người xuống đất làm việc, cuộc sống Hàn gia có thể càng thêm khó khăn!”

“Cha, lão tứ đi rồi, Hàn gia ta cũng có mười mấy mẫu đất, không có Tứ đệ làm việc, chẳng lẽ muốn thúc bá bọn ta nuôi dưỡng mấy cái miệng ăn ?” Hàn Gia lão nhị có chút oán giận nói.

Hàn gia trước giờ không có phân gia, thời điểm lão tứ còn sống, lúc làm xong công việc nhà, thời điểm nông nhàn còn có thể đi trấn trên tìm kiếm việc làm, góp thêm ít tiền cho Hàn gia. Lão tứ lúc đó có bốn cái hài tử, bọn họ cũng không thể nói gì.

Nhưng hôm nay lão tứ mất rồi, trong nhà cũng không thể trông cậy vào tức phụ lão tứ ra ngoài làm việc, bốn cái hài tử còn há mồm ăn cơm, không có một ít tiền thu vào, này sau này còn không phải là dựa vào các thúc bá nuôi dưỡng bọn họ sao?

Lúc này tức phụ lão tứ cũng đang mang thai, đợi đến lúc sinh ra, chính là năm cái hài tử há mồm muốn ăn cơm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương