Mộc thị suy tư trong chốc lát, nghe khẩu khí của Triệu Vân Phi, hai lượng bạc phỏng chừng hắn thật sự sẽ không làm chủ.

Nhưng hôm nay tới đây cũng không thể không vớt được một phân tiền nào.

“Lí chính, 500 văn, không thể thấp hơn, thương tích Đại Bảo nhà ta, ta chính mình bỏ ra một ít bạc. Nếu là lại ít hơn, chính là bức tử ta a……” Mộc thị nói xong, lại bi thảm gào lên.

“Kia được rồi, quay đầu lại ta đi nói!” Triệu Vân Phi gật đầu, thần sắc cũng hoàn toàn không được đẹp.

Làm lí chính, mỗi ngày xử lý mấy vụ tranh cãi, cũng là một việc phiền lòng, không thể quá mức thiên vị ai.

Tuy nói hắn trong lòng đồng tình một nhà Hàn Ứng Tuyết, nhưng là nàng thật sự đã đánh người, mặc kệ Hồ Đại Bảo có sai hay không, tiểu hài tử hai nhà tranh cãi, đem người đánh thành như vậy, là có chỗ không đúng, không thể một phân tiền đều không bồi thường.

“500 văn?” Triệu Tử Văn mày nhíu một chút, nhìn Mộc thị.

Mộc thị bây giờ mới chú ý tới Triệu Tử Văn đứng sau Triệu Vân Phi.

Triệu Tử Văn ở trong thôn cũng là nổi danh thanh niên tài tuấn, không chỉ lớn lên tuấn tú mạo mỹ, đọc sách còn đặc biệt tốt. Gia cảnh giàu có, là lang quân trong mộng của vô số nữ hài trong thôn.

Mộc thị cũng là lần đầu thấy Triệu Tử Văn, bất quá vẫn lập tức đoán được thân phận của hắn.



“Công tử là cảm thấy có cái gì không ổn?” Mộc thị có chút văn trứu nói.

“Đương nhiên không ổn!” Triệu Tử Văn thấp giọng nói, sắc mặt cũng không đẹp.

Mộc thị trong lòng lộp bộp một tiếng, Triệu Tử Văn này chính là cháu trai ruột của lí chính, nếu là Triệu Tử Văn nói không ổn, lí chính sợ cũng sẽ không thay nàng làm chủ.

Mộc thị có chút khẩn trương nhìn Triệu Tử Văn, hỏi: “Nơi nào không ổn?”

“500 văn, theo ta nhớ nhà nàng phòng ở rách nát, còn vừa mới phân gia. Không có lương thực cùng ruộng đồng, nơi nào lấy ra được 500 văn cho ngươi?” Triệu Tử Văn không vui nói.

Triệu Vân Phi cũng ở một bên âm thầm tò mò, cháu trai này của mình ngày thường trừ bỏ đọc sách, thật đúng là không quan tâm bất cứ việc gì, hiện giờ nghe hắn nói, đối với tình huống nhà cháu gái Hàn gia dường như biết rất rõ, thật là kỳ quái.

“Không có việc gì không có việc gì, hiện tại không lấy ra, về sau chậm rãi trả là được!” Mộc thị vẫy vẫy tay.

Chỉ cần lí chính đồng ý bồi thường 500 văn tiền, đó chính là Hàn Ứng Tuyết thiếu nàng, thiếu nợ thì phải trả tiền, là việc thiên kinh địa nghĩa. Dù sao hôm nay cũng không thể một văn tiền cũng không vớt được.

“500 văn đúng không?” Triệu Tử Văn từ ống tay áo móc ra nửa xâu tiền, nhét vào trong tay Mộc thị. “Này 500 văn ta thay nàng ấy trả. Hy vọng ngươi sau này không cần lại đi tìm nàng gây phiền toái!”

Mộc thị nghe Triệu Tử Văn nói, vui sướng từ trong tay Triệu Tử Văn tiếp nhận nửa xâu tiền, gật đầu đáp: “Đại Bảo nhà ta đã có tiền thuốc men. Ta sao có thể lại đi tìm nàng gây phiền toái đâu!”

Triệu Tử Văn gật gật đầu.



Mộc thị mang theo Hồ Đại Bảo vui sướng ra khỏi nhà Triệu Vân Phi.

Triệu Tử Văn xoay người, liền nhìn thấy Triệu Vân Phi hai mắt đánh giá hắn.

“Bá phụ vì sao ngài nhìn ta như vậy?"Triệu Tử Văn hỏi.

Triệu Vân Phi ha hả cười một tiếng, tay đặt ở trên vai Triệu Tử Văn, nói: “Tử văn nha. Bá phụ thắc mắc tại sao ngươi lại thay cháu gái Hàn gia bồi thường.”

“Ta……” Triệu Tử Văn sửng sốt một chút.

Hắn vì sao phải làm như vậy? Giống như chính hắn cũng không biết nguyên nhân.

Là bởi vì Hàn Ứng Tuyết sao? Là bởi vì việc này liên quan đến nàng nên hắn mới giúp?

Triệu Tử Văn trong lòng quay cuồng, đối mặt với hai mắt nóng rực của Triệu Vân Phi, thế nhưng hắn không biết phải trả lời thế nào.

“Ta…… Ta thấy nhà nàng thật sự là quá mức nghèo khó, cũng không thể nhìn thấy người khác gặp khó khăn, ta lại không ra tay hỗ trợ……” Triệu Tử Văn chột dạ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.

“Ha ha, người nghèo khó trong thôn này thật sự quá nhiều. Nếu là giúp hết cả đám. Chúng ta cũng là bất lực!” Triệu Vân Phi sang sảng cười cười, thật không có đuổi theo cái đề tài này tra hỏi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương