Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng
-
Chương 5: Biến Mạnh
“A! Làm bậy nha! Tứ đệ muội, ngươi nhìn xem nữ nhi tốt của ngươi đã làm gì, muốn đánh chết ba mẫu tử chúng ta sao!” Lưu thị cũng học Hàn Ứng Cúc cùng Cùng Ứng Lan, ngồi bệch dưới đất, khóc gào lên.
Lưu thị giọng vốn dĩ rất lớn, bị nàng rống một tiếng, tất cả người trong sân. Đều hướng tới Lưu thị bên này nhìn sang.
Hàn lão thái lau lau nước mắt, có chút không vui nói: “Tức phụ lão nhị, ngươi ồn ào cái gì!”
“Nương a, ngươi cần phải vì ta làm chủ a!” Một bên khóc lóc, một bên quở trách Hàn Ứng Tuyết.
“Nha đầu ngốc này không có lương tâm, cha nàng đều bị thương thành như vậy, sắp không được, nàng nước mắt cũng không rớt một giọt, nhìn đệ đệ muội muội nàng ta xem còn nhỏ vậy đều biết khóc vài tiếng, nàng lại đứng ngốc nơi này, Hàn gia ta sao lại có loại người không có lương tâm như vậy a”
Hàn lão thái nghe xong, cũng thật tức giận, quay qua nhìn Hàn Ứng Tuyết, khuôn mặt đúng thật vô tình, nơi nào nhìn thấy một giọt nước mắt.
Khuê nữ lão tứ cũng thật không có lương tâm.
“Nương a, nha đầu ngốc không lương tâm cũng liền thôi, mấy cái tỷ tỷ bất quá nói nàng vài câu, nàng liền động thủ đánh người. Nương, ngươi nhìn xem mặt của Lan nhi nhà ta, đều sắp bị đánh sưng lên!”
Hàn lão thái đảo qua mặt Hàn Ứng Lan, thấy trên mặt nàng thật sự sắp sưng lên.
“Ta dù sao cũng là trưởng bối, bất quá cũng nói hai câu, nàng ta ngay cả ta cũng động thủ đánh. Nương, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta a!” Lưu thị nói xong, lại tiếp tục gân cổ lên khóc .
Hàn lão thái sắc mặt đen xuống.
“Nha đầu ngốc, cha ngươi đã bị như vậy, ngươi sao không khóc?” Hàn lão thái phi thường không cao hứng, khuôn mặt tức giận hỏi
Hàn Ứng Tuyết mặt bình tĩnh.
Nàng lúc trước dù có bị đao kề trên cổ cũng không khóc một tiếng, đừng nói hiện tại.
Là đặc công hàng đầu Trung Quốc, mỗi ngày đều đối mặt với sinh tử. Nàng cũng không thèm để vào mắt. Nếu không phải trong thân thể này còn lưu lại chút ký ức của nguyên chủ, phỏng chừng nàng trong lòng cũng sẽ không cảm thấy khổ sở chút nào.
Lưu thị giọng vốn dĩ rất lớn, bị nàng rống một tiếng, tất cả người trong sân. Đều hướng tới Lưu thị bên này nhìn sang.
Hàn lão thái lau lau nước mắt, có chút không vui nói: “Tức phụ lão nhị, ngươi ồn ào cái gì!”
“Nương a, ngươi cần phải vì ta làm chủ a!” Một bên khóc lóc, một bên quở trách Hàn Ứng Tuyết.
“Nha đầu ngốc này không có lương tâm, cha nàng đều bị thương thành như vậy, sắp không được, nàng nước mắt cũng không rớt một giọt, nhìn đệ đệ muội muội nàng ta xem còn nhỏ vậy đều biết khóc vài tiếng, nàng lại đứng ngốc nơi này, Hàn gia ta sao lại có loại người không có lương tâm như vậy a”
Hàn lão thái nghe xong, cũng thật tức giận, quay qua nhìn Hàn Ứng Tuyết, khuôn mặt đúng thật vô tình, nơi nào nhìn thấy một giọt nước mắt.
Khuê nữ lão tứ cũng thật không có lương tâm.
“Nương a, nha đầu ngốc không lương tâm cũng liền thôi, mấy cái tỷ tỷ bất quá nói nàng vài câu, nàng liền động thủ đánh người. Nương, ngươi nhìn xem mặt của Lan nhi nhà ta, đều sắp bị đánh sưng lên!”
Hàn lão thái đảo qua mặt Hàn Ứng Lan, thấy trên mặt nàng thật sự sắp sưng lên.
“Ta dù sao cũng là trưởng bối, bất quá cũng nói hai câu, nàng ta ngay cả ta cũng động thủ đánh. Nương, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta a!” Lưu thị nói xong, lại tiếp tục gân cổ lên khóc .
Hàn lão thái sắc mặt đen xuống.
“Nha đầu ngốc, cha ngươi đã bị như vậy, ngươi sao không khóc?” Hàn lão thái phi thường không cao hứng, khuôn mặt tức giận hỏi
Hàn Ứng Tuyết mặt bình tĩnh.
Nàng lúc trước dù có bị đao kề trên cổ cũng không khóc một tiếng, đừng nói hiện tại.
Là đặc công hàng đầu Trung Quốc, mỗi ngày đều đối mặt với sinh tử. Nàng cũng không thèm để vào mắt. Nếu không phải trong thân thể này còn lưu lại chút ký ức của nguyên chủ, phỏng chừng nàng trong lòng cũng sẽ không cảm thấy khổ sở chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook