Cảnh Phỉ
Chương 1: Ông xã tận mắt thấy tôi được người khác điều giáo

Edit: Nananiwe

Lúc đeo còng tay vào, Triệu Thần Vũ không ngờ cảm giác khi đeo thứ đồ chơi này vào lại lạnh lẽo đến vậy.

Nhưng so với thứ này, hắn càng để ý đến tên cớm đích thân đeo còng tay vào cho mình hơn.

Quần áo cảnh sát bao lấy thân hình mảnh khảnh của người đàn ông này. Nhất là phần eo đeo dây lưng kia, khá là mềm dẻo làm Triệu Thần Vũ không khỏi suy nghĩ viển vông, không biết hai tay nắm chặt nó rồi tiến vào từ phía sau sẽ có cảm giác mất hồn đến cỡ nào

Người đàn ông này thật sự là cực phẩm.

Không chỉ dáng người xuất sắc mà khuôn mặt thanh lãnh luôn treo nụ cười kia mới là thứ thu hút sự chú ý của Triệu Thần Vũ nhất.

Không biết nếu đặt trên giường, lúc bị chịch đến chết đi sống lại thì có giữ được nét bình tĩnh như vậy không.

Hai mắt Triệu Thần Vũ sáng ngời có hồn, mang chút cảm giác nhất định phải bắt được con mồi.

Chỉ nghe thấy hắn hừ nhẹ một tiếng, đầu lưỡi thỉnh thoảng đâm vào khoang miệng, càn rở trêu chọc: "Vị cảnh sát này, con mẹ nó... bộ dáng anh cũng đẹp thật đấy!"

"Cảm ơn đã khích lệ."

Đối mặt với lời này, ngay cả hơi thở của người đàn ông kia cũng không chút thay đổi, thậm chí còn cười càng tươi hơn, ngữ khí cũng vô cùng đúng mực.

Triệu Thần Vũ liếm môi, lần đầu tiên tầm mắt dừng ở thẻ tên trên cảnh phục của đối phương.

Nhậm Bách Nhiên...

Một cái tên rất êm tai.

Tên cũng như người, dịu dàng như ánh mặt trời.

Người đàn ông cực phẩm như vậy, nếu là trước kia thì kiểu gì hắn cũng phải đoạt tới tay, độc chiếm cho riêng mình, "chơi" anh ta đến mức không nhớ rõ bản thân mình là ai mới thôi.

Đáng tiếc.

Tuổi còn trẻ đã phải xuống địa ngục với mình...

Lúc Triệu Thần Vũ bị giải lên xe cảnh sát, hắn vẫn thờ ơ như cũ.

Hắn vẫn thong dong nghiêng đầu, tham lam đánh giá đường cong và khuôn mặt của Nhậm Bách Nhiên bên cạnh mình.

Cần cổ tuyết trắng lộ ra quả nhiên là mê người tới cực điểm, dụ dỗ người ta phạm tội.

Làm Triệu Thần Vũ hận không thể xông lên ngay lập tức, cắn thật mạnh mấy miếng, đặt người này dưới thân hung hăng chà đạp một trận, dùng kích thích cường hãn để thỏa mãn sở thích ti tiện của mình mới tốt.

"Cảnh sát Nhậm..." Triệu Thần Vũ thổi khí bên tai Nhậm Bách Nhiên: "Anh có biết là bộ dáng của anh rất thiếu ** không?"

"Cười đến dối trá như vậy, đúng là trời sinh xứng đáng bị đàn ông ** chết trên giường..."

"Tốt nhất là đeo dây xích vào, ngày nào cũng chỉ biết phun ra nuốt vào chỗ này của tôi mới tốt." Nói xong, Triệu Thần Vũ vẫn đứng trên xe cảnh sát chậm rãi sờ soạng hung khí đã đứng sừng sững của mình, nổi lên ý dâm với Nhậm Bách Nhiên.

Nhậm Bách Nhiên vừa định mở miệng thì âm thanh đột nhiên vang lên của xe cảnh sát làm tất cả đều sửng sốt.

"Tiếng gì vậy?"

Nhìn thấy sắc mặt bối rối khó hiểu của mọi người, sau khi Triệu Thần Vũ tuốt bắn xong, tâm tình sảng khoái hiếm khi có ý tốt: "Các chú cảnh sát à, mau chạy đi, nếu không chạy thì bom sẽ nổ đó."

"Có ý gì?!!"

Triệu Thần Vũ lười trả lời, nhắc nhở thiện chí: "Có lẽ chỉ còn ba mươi giây nữa thôi, mau nắm chặt cơ hội đi."

Xe cảnh sát ồn ào náo động, người trên xe cứ vậy tràn hết xuống ngã tư đường.

Không cần biết là thật hay giả, mấy đồng chí cảnh sát nhanh chóng xuống xe, lớn tiếng sơ tán quần chúng, cả ngã tư đường loạn vô cùng, tiếng còi xe lọt vào tai không dứt, quần chúng nhân dân cuống cuồng chạy trốn.

Chỉ chốc lát sau, ngã tư vốn chật kín người chỉ còn lại chiếc xe cảnh sát đứng cô độc.

Mà Triệu Thần Vũ vẫn rất bình tĩnh ngồi trên xe cảnh sát tiêu sái huýt sáo, hoàn toàn không đếm xỉa đến sống chết của mình.

Ngay tại mấy giây cuối cùng, một lực mạnh bất ngờ ập đến, kéo cánh tay Triệu Thần Vũ ra bên ngoài.

Triệu Thần Vũ còn chưa phản ứng lại, tiếng nổ mạnh phía sau đã làm hắn ù tai chấn động não, phút chốc đã mất sạch ý thức.

Trong cơn hoảng hốt, cảnh vật lúc sáng lúc tối, mùi máu tươi gay mũi trong không khí vô cùng nồng.

"Người bệnh đang mất rất nhiều máu! Hiện tại máu trong bệnh viện không đủ dùng!"

"Nếu không có máu kịp thời có thể sẽ phiền phức!"

"Trước cứ chuẩn bị thư thông báo bệnh tình nguy kịch đi..."

...

Triệu Thần Vũ nghe thấy hết thảy tiếng cãi vã xung quanh.

Có lẽ là do thuốc tê, hắn cảm thấy thân thể mất đi tri giác, chỉ còn cảm quan miễn cưỡng hoạt động được.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một câu: "Lấy máu của tôi đi."

Là giọng điệu cực kỳ quen thuộc.

Không biết qua bao lâu.

Triệu Thần Vũ cảm giác được có một luồng nhiệt truyền vào cơ thể mình, nóng đến mức làm chất lỏng vốn có trong người hắn sôi trào, giống như cả người bị luộc sôi vậy, nóng đến mức bốc hơi.



Hắn tốn hết khí lực hơi nghiêng đầu tránh khỏi mạch máu đỏ hồng và dụng cụ tinh vi, hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy giường bệnh phía trên cách đó không xa có một sườn mặt đẹp trai vô cùng quen thuộc.

Nhậm Bách Nhiên cũng bị thương không nhẹ.

Toàn thân trên dưới đều là vết máu, sắc mặt tái nhọt đến gần như trong suốt.

Nhưng chính bộ dáng chật vật như vậy lại chứng tỏ người trước mắt này đang tồn tại, giống như máu tươi nóng bỏng dồn nén trong cơ thể anh đang tràn ngập khắp người hắn, cuối cùng truyền xuống tận đáy lòng.

Một đời một kiếp, không thể nào trừ tận gốc.

...

Năm năm sau.

Cục cảnh sát ở một huyện nhỏ lại có một vị khách không mời mà đến.

Vị này là trùm xã hội đen Triệu Thần Vũ từng nổi danh của nhiều năm trước, sau khi ra tù từ một năm trước thì gần như ngày nào cũng chạy đến cục cảnh sát nho nhỏ này.

Mà lần nào hắn đến cũng chướng tai gai mắt cực kỳ.

Không phải trộm cắp ẩu đả thì là trộm gà vịt của ông cụ hàng xóm ở ngã tư.

Mà lần nào hắn cũng không chịu sửa, biết pháp phạm pháp, khiến cho những cảnh sát này không có ngày nào yên lành.

Nghe người trên đường nói vị này từng là trùm xã hội đen tiếng xấu vang xa, có mối thù rất lớn với cảnh cục Nhậm Bách Nhiên mới được điều tới đây năm trước.

Mỗi lần Triệu Thần Vũ đến đều chỉ đích danh cảnh sát Nhậm ra đón tiếp mình, hơn nữa chỉ nghe một mình cảnh sát Nhậm "giáo dục".

Những cảnh sát còn lại nhiều ít cũng kiêng kỵ Triệu Thần Vũ từng là xã hội đen.

Nên cho dù hiện giờ nhìn qua giống như Triệu Thần Vũ đã rửa tay gác kiếm, nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ ngóc đầu trở lại. Nếu đắc tội với ông trùm này, chỉ sợ là người nhà của mình cũng bị liên lụy.

Triệu Thần Vũ đến cục cảnh sát chưa được một giờ thì cảnh sát Nhậm "tiếp đón" hắn đã bị mời tới đây.

"Yoo, cảnh sát Nhậm trăm công nghìn việc, muốn gặp mặt thật sự là khó ghê!"

Triệu Thần Vũ lười biếng ngồi phịch trên ghế, khép hai chân lại, mặt như sắp hất lên tận trời.

Từ lúc Nhậm Bách Nhiên xuất hiện trong tầm nhìn, con ngươi hắn gần như là phát sáng trong chớp mắt, máu cả người bắt đầu sôi trào hết lên.

Đây là di chứng còn lại sau trận nổ trước kia.

Có lẽ là do trên người có một phần máu của Nhậm Bách Nhiên, nên mỗi lần hắn nhìn thấy người này thì toàn thân lại kích động khó nhịn, hận không thể dán lên người Nhậm Bách Nhiên như keo 502.

Nhậm Bách Nhiên cũng không ngại hắn phiền, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu giáo dục và phê bình hành vi của hắn.

"Cảnh sát Nhậm ơi," Triệu Thần Vũ cố ý kéo dài âm điệu: "Em muốn đi WC, em muốn đi tiểu."

Nhậm Bách Nhiên bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt cợt nhả của Triệu Thần Vũ, dẫn hắn tới WC của cục cảnh sát.

Triệu Thần Vũ tiện tay đặt tấm bảng "Đang sửa chữa" ở ngoài WC nam. Giây tiếp theo hắn lật mặt rất nhanh, thô lỗ đẩy Nhậm Bách Nhiên, đè người trên tường mà bắt đầu cắn mút không ngừng nghỉ.

Nhậm Bách Nhiên thở hổn hển, ngửa đầu vươn tay vòng qua cổ Triệu Thần Vũ, hùa theo người đang làm càn trên người mình.

"Gấp như vậy, nghẹn rất lâu rồi nhỉ?" Nhậm Bách Nhiên hơi nhếch mày, cười đến mắt cũng cong cong: "Một đêm không gặp đã cơ khát như vậy rồi?"

"Cảnh sát Nhậm, em khuyên anh nên thu liễm lại một chút, em sợ chút nữa sẽ không khống chế được mà chịch chết anh!"

Nhìn thấy Triệu Thần Vũ bị mình khiêu khích đến đỏ mắt, Nhậm Bách Nhiên vừa lòng híp mắt, bày ra vẻ mặt hưởng thụ.

"Ồ... Tôi thật sự rất mong đợi."

Trong lòng Triệu Thần Vũ yên lặng chửi một câu ĐM.

Trước mặt những người khác, Nhậm Bách Nhiên luôn có một bộ nghiêm túc, nói chuyện thì ôn hòa như gió xuân; nhưng một khi bắt đầu làm tình thì lại để lộ bản tính thật sự, luôn có thể khiến Triệu Thần Vũ muốn ngừng mà không ngừng được.

Nhậm Bách Nhiên ngẩng đầu tạo thành đường vòng cung, cần cổ tuyết trắng hiện lên gân xanh rất giống biên độ rung của cơ thể đang lay động.

Triệu Thần Vũ nhìn đến ngây người, cắn lên giống như một kẻ điên thèm muốn đã lâu.

Mãi đến khi trong miệng ngập tràn mùi máu, Nhậm Bách Nhiên bên cạnh bị đau đến mức hít sâu một hơi, hắn mới chưa đã thèm mà buông ra.

"Thô lỗ như vậy sao..." Nhậm Bách Nhiên mỉm cười liếc Triệu Thần Vũ một cái, dư quang khóe mắt không nói rõ được là nhã nhặn hay bại hoại.

"Đừng nóng vội, còn có thứ càng kích thích hơn đấy!"

Triệu Thần Vũ nói xong muốn xé cảnh phục của Nhậm Bách Nhiên.

"Không sợ trong WC có người sao?" Nhậm Bách Nhiên hỏi.

"Trước khi vào em đã chỉ đích danh cảnh sát Nhậm rồi, bảo đảm mấy chú cảnh sát bên ngoài sẽ không tự ý rời khỏi vị trí công tác..." Triệu Thần Vũ gỡ thắt lưng của Nhậm Bách Nhiên ra: "Trừ-anh-"

Tiếp theo đó Nhậm Bách Nhiên bị xoay người lại, hai tay chống trên tường, quần bị cởi xuống, áo bị vén lên để lộ ra hai cánh mông trắng mềm.

Triệu Thần Vũ tách kẽ mông Nhậm Bách Nhiên ra, tay vuốt ve mông thịt vừa mềm mại vừa dẻo dai, chỉ hận không thể phá hư nó.

"Nhậm Bách Nhiên, không phải anh có tình nhân bên ngoài đấy chứ?" Triệu Thần Vũ bắt đầu dùng cả bàn tay, một ngón tay duỗi vào bên trong: "Con mẹ nó bao nhiêu ngày anh không về nhà qua đêm rồi? Em còn chưa đủ thỏa mãn anh hửm?"

Nhậm Bách Nhiên cũng bị gây sức ép quá mức.

Anh quay đầu lại, cười tươi mang theo chút ý vị không rõ: "Điều tra tôi?"

Triệu Thần Vũ liếm mồ hôi lạnh trên mặt Nhậm Bách Nhiên, rút ngón tay ra, đâm dục vọng kiêu ngạo của mình vào huyệt khẩu đã sớm ướt át kia.

"Đúng vậy." Triệu Thần Vũ thoải mái thừa nhận: "Chúng ta mới ở bên nhau được một tháng. Thế nào? Nhanh như thế đã chán rồi à?"



Nhậm Bách Nhiên bị đâm chọc rất tàn nhẫn.

Tính khí trong cơ thể giống như muốn đâm thủng bụng của anh, không ngừng va chạm vào điểm mấu chốt của bụng dưới.

"Tôi còn tưởng Triệu lão đại đang nói giỡn với tôi đấy chứ. Tốc độ chán của tôi làm sao bằng tốc đổ đổi bạn giường của Triệu đại lão trước khi vào tù chứ."

Triệu Thần Vũ rõ ràng đã có chút không vui.

Hắn trực tiếp nâng một đùi của Nhậm Bách Nhiên lên, dùng tư thế người lớn bế trẻ con đi tiểu, đè Nhậm Bách Nhiên ngã xuống bồn rửa tay.

Phía trước có một tấm gương lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí giao hoan và thần thái cao trào hiện giờ của hai người.

"Cảnh sát Nhậm, nếu không thì hiện giờ anh tiểu ra đi, em ôm anh tới bồn vệ sinh, dùng tư thế này bế anh đi tiểu, anh thấy có được không?"

"Như vậy không thú vị." Nhậm Bách Nhiên quay đầu cắn đầu v* trên ngực Triệu Thần Vũ: "Em còn chưa "chơi" chết tôi đâu..."

Cuối cùng Nhậm Bách Nhiên vẫn bị đặt trên bồn rửa tay.

Mà tư thế có điểm tựa thế này càng làm Triệu Thần Vũ xâm nhập dễ dàng hơn.

Vòng eo từng mơ ước vô số lần khi còn ở trong ngục giam hiện giờ đã yên vị trong tay mình.

Điên cuồng va chạm quả thực làm mất đi ý chí cuối cùng, phát tiết tất cả dục vọng đã tích lũy vào không gian hiện đang tạm thời không ai quấy rầy này.

Nhậm Bách Nhiên cuối cùng cũng bị chịch tới mới không chịu được.

Hai tay anh nắm thành bồn rửa tay, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, bị chơi đến dục tiên dục tử dưới trạng thái đau đớn và khoái cảm cực hạn cùng tồn tại này.

"Đau quá... Nhẹ một chút."

Khí thế duy trì nãy giờ của Triệu Thần Vũ nháy mắt bị dập tắt, lập tức dừng lại động tác.

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện...

"WC này sửa chữa từ khi nào vậy?"

"Chú gì sửa WC ơi, tôi đi vào một lát nhé?"

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Sau khi người đàn ông này vào WC, bên trong lại không có một bóng người, chỉ đành bắt đầu đi tiểu.

Nhưng có một điều anh ta không biết, chính là trong một gian cách đó không xa, vị cảnh sát ngày thường luôn ôn hòa thành thục của cục cảnh sát đang bị nhân vật luôn làm cả cục cảnh sát đau đầu chịch đến mức không dám bật ra tiếng nào.

Đến khi vất vả lắm mới kết thúc cuộc làm tình hoang đường này, Nhậm Bách Nhiên chống tường, sắc mặt đã tái nhợt vô cùng, nhìn qua có chút suy yếu.

Triệu Thần Vũ nhìn thấy bộ dáng Nhậm Bách Nhiên như vậy lại nhớ tới cảnh tượng khi còn ở bệnh viện, bất giác dâng lên cảm giác đau lòng và hối hận.

"Hôm nay về nhà được không? Đã gần một tuần rồi anh không về nhà qua đêm."

Nhậm Bách Nhiên vẫn dịu dàng cài lại dây lưng cho Triệu Thần Vũ, khôi phục lại vẻ trầm ổn nội liễm: "Hôm nay tôi tăng ca, đừng chờ tôi."

Nhìn theo bóng lưng Nhậm Bách Nhiên rời đi, Triệu Thần Vũ đấu tranh tâm lý nửa ngày, cuối cùng vẫn gọi cuộc điện thoại kia.

Cho dù kết quả ấy là điều hắn của hiện tại không thể chấp nhận được.

...

Sau khi biết được số phòng và nhận được thẻ phòng của Nhậm Bách Nhiên, Triệu Thần Vũ đứng dưới lầu hút thuốc rất lâu mới dám một mình đi lên lầu, đối diện với sự thật là có khả năng Nhậm Bách Nhiên đã phản bội mình.

Sau khi ra tù hắn liều chết quấn lấy gần một năm mới trở thành người yêu của Nhậm Bách Nhiên.

Nhưng hiện giờ...

Đại khái là báo ứng cho việc hắn từng làm xằng làm bậy ha.

Cầm thẻ phòng đứng trước cửa phòng hồi lâu, Triệu Thần Vũ không ngừng tự nhắc nhở mình, cho dù chút nữa mở cửa ra có nhìn thấy gì cũng không thể động vào một ngón tay của Nhậm Bách Nhiên.

Đây chính là gốc rễ của cái mạng hắn, bất cứ ai cũng không được động vào.

Về phần tên nhân tình kia, đành phiền gã ta biến mất khỏi thế giới của hắn và Nhậm Bách Nhiên thôi.

Hắn có thể không so đo tính toán gì cả, cũng có thể coi như việc này chưa từng xảy ra, bởi vì từ đầu đến cuối hắn vẫn tin tưởng vững chắc là hắn và Nhậm Bách Nhiên có thể bắt đầu lại lần nữa.

Nhậm Bách Nhiên chỉ muốn nếm thử chút mới mẻ thôi, giống như bản thân hắn cũng đã từng như vậy.

Hắn có thể chờ.

Nhưng đến khi mở cửa ra, nhìn thấy Nhậm Bách Nhiên quỳ trên đất, hình như đang quỳ gối trước mặt một gã đàn ông cầu xin tha thứ...

Hắn mới phát hiện, hóa ra hắn vẫn xem nhẹ vị trí của Nhậm Bách Nhiên trong lòng mình.

Giây phút ấy hắn mới sâu sắc cảm nhận được, chuyện này còn làm hắn khó chấp nhận, thậm chí là mất đi lý trí hơn cả việc Nhậm Bách Nhiên ngoại tình...

Thế mà Nhậm Bách Nhiên lại bị người khác ức hiếp ngay dưới mí mắt hắn!

Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả đều là thụ tự làm tự chịu, chỉ là gặp dịp thì chơi ( ︿_︿)

Truyện này sẽ miêu tả việc thụ dạy công từ con số 0 về cách làm thế nào để làm sub, làm thế nào để làm dom, hai người điều giáo lẫn nhau, chinh phục lẫn nhau.

Sẽ phân chia là trong và ngoài tình cảnh, mấy chương sau sẽ ngược xíu xíu, về tổng thể vẫn là truyện ngọt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương