[Cảnh Khanh] Phù Thế Hội – Thất Nhật
-
Chương 4: Nhị, thừa (2) Ngày thứ ba
Nhất
Lúc Cảnh Thiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, cậu phát thệ, từ nay tuyệt đối không uống rượu nữa. Đặc biệt là không dám cùng cái tên gia hỏa xấu xa Trọng Lâu đó đi uống, không thì có ngày uống chết cũng không biết.
Cậu chịu đựng cảm giác choáng ngập đầu, miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, lại lảo đảo, xém chút té sấp xuống.
Trường Khanh đi vào nhìn thấy hình dạng chật vật của cậu, gấp gáp chạy lại đỡ: “Cảnh huynh đệ, cậu có sao không?”
Cảnh Thiên miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Trường Khanh, chỉ thấy trong ánh mắt Trường Khanh ngập tràn thần sắc quan tâm, còn một tia tình cảm nói không nên lời.
Khoảng cách giữa bọn họ trong khoảng khắc đó rất gần rất gần, gần đến mức khiến cậu mơ hồ.
Cậu thậm chí quên mất cơn choáng đầu của mình, chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trước mắt, hàng mi dài thật dài ấy, đôi môi hồng nhuận…
Đợi đến lúc thần chí quay về, cậu phát hiện bản thân đã không nhịn được xúc động mà hôn lên đôi môi của người trước mặt.
Nhị
Trường Khanh không hề ngờ đến, cậu ta sẽ hôn mình.
Nhưng anh cũng không đẩy Cảnh Thiên, mặc nam tử trước mắt ôm mình.
Không sao cả, đối anh mà nói, điều này sẽ không thành gánh nặng.
Anh vốn vì cậu mà tới, muốn xem cậu sống có tốt hay không.
Tam
Ngoài cửa có tiếng mèo kêu, đánh thức Cảnh Thiên, cậu vội vã rời khỏi Trường Khanh, trên mặt nổi lên một tia ửng hồng.
Sắc mặt Trường Khanh vẫn không thay đổi, cười cười: “Tịch, đói rồi sao? Đợi một chút ta mang đồ ăn đến cho ngươi.”
Tịch đi đến bên cạnh Trường Khanh kêu meo meo, phảng phất như đang đồng ý.
Cảnh Thiên trực tiếp ngơ ngác: “Con mèo này… linh tính thật mạnh!” Hắn cũng không biết bản thân vì sao lại nói ra từ linh tính, chỉ là trong vô thức.
Trường Khanh đỡ Cảnh Thiên về lại giường, sau đó ôm Tịch lên, nói: “Cảnh huynh đệ, lần sau đừng uống nhiều rượu như thế, không tốt cho thân thể, nằm thêm một lát đi, Trường Khanh giúp cậu nấu chút canh giải rượu.”
Cảnh Thiên vẫn còn kì quái bản thân tối hôm qua vốn là ở quán bar uống rượu, sao vừa tỉnh lại ở trong nhà rồi, nghe lời của Trường Khanh nhất thời thư thái: “A, Bạch đậu phụ, là anh mang tôi về sao? Cám ơn.”
Trường Khanh ngoái đầu lại cười: “Không cần khách khí.”
Tứ
Đợi đến lúc Trường Khanh quay lại phòng Cảnh Thiên, đã là nửa tiếng sau.
Tịch theo Trường Khanh đi theo, vừa vào cửa đã nhảy lên giường dựa vào người Cảnh Thiên, dùng đôi mắt hiếu kì nhìn cậu.
Trường Khanh đang cầm canh không tiện ôm Tịch lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Tịch, xuống đây.”
Tịch ngoan ngoãn từ bên người Cảnh Thiên nhảy xuống, Cảnh Thiên miễn cưỡng nâng người dậy, lại ngã trên giường, cảm giác vựng huyễn này thật mạnh.
Trường Khanh để bát canh xuống đỡ Cảnh Thiên ngồi dậy, cầm lấy thìa đút cho cậu.
Cảnh Thiên cảm thấy tình cảnh trước mặt có loại quen thuộc đến mạc danh kì diệu, phảng phất cách đây rất lâu, có người đã từng làm vậy cho cậu.
Nhưng, cậu rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi.
Cậu lạc vào mê võng rồi, nhưng nhìn thấy cái thìa kia đột nhiên rời đi, sau đó người trước mặt nở nụ cười khe khẽ: “Được rồi, Cảnh huynh đệ cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Uống xong canh giải rượu, cậu đích xác thanh tỉnh không ít, chỉ là cảm giác mê võng trong lòng đó, làm thế nào cũng không biến mất. Cậu gật đầu: “Ừ.”
Trường Khanh ôm Tịch lên đi ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Vậy Trường Khanh an tâm rồi.”
Ngũ
Trường Khanh vừa về phòng mình, thân hình đột nhiên lung lay mơ hồ, phảng phất như sắp tan biến.
Tịch cảm thấy không ổn, lo lắng kêu meo meo, nhưng bị Trường Khanh bịt miệng lại.
“Không thể… không thể để cậu ấy biết.” Trường Khanh thấp giọng nói.
Đêm hôm đó ngoài ý muốn gặp gỡ Ma Tôn, ma khí trên thân hắn đã làm cho thân thể anh bị thương nặng.
Trường Khanh hiểu rất rõ, bản thân không cầm cự được lâu nữa.
Tịch yên lặng rời khỏi ngực anh, trong đôi mắt băng lam đột nhiên phát ra tia lam quang, nhất thời thân ảnh Trường Khanh biến mất khỏi phòng, phảng phất như bị hút vào đôi đồng tử của Tịch, nó kêu meo meo vài tiếng, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lục
Sự biến mất đột nhiên của Trường Khanh, Cảnh Thiên hầu như không chú ý đến, vì mấy ngày qua, buổi sáng anh vẫn thường không ở, Cảnh Thiên cũng đã quen rồi.
Hơn nữa cậu vẫn còn bị hành hạ bởi cơn đau đầu tối hôm qua, không cách nào nghĩ được chuyện khác.
Đương nhiên, cậu cũng có nhớ đến nụ hôn mạc danh kì diệu sáng nay.
Cậu không rõ vì sao bản thân lại có xung động như vậy, nhưng cậu biết, cậu động tâm rồi.
Vì một người nam tử mà động tâm.
Dù người nam tử này có khuôn mặt xinh đẹp còn hơn nữ tử bình thường, anh ta cuối cùng vẫn là nam tử.
Cảnh Thiên hiểu rất rõ, cảm tình này sẽ không được người đời chấp nhận.
Thất
Lúc Trường Khanh quay về, anh đi cùng Tịch.
Cảnh Thiên đại khái vì hôm qua ngủ khá nhiều, hôm nay căn bản ngủ không được, kết quả dứt khoát ngồi ở phòng khách xem ti vi, thuận tiện chờ Trường Khanh luôn.
Trường Khanh mở cửa, ánh trăng sáng rực chiếu khắp gian phòng.
Cảnh Thiên ngồi dậy nghênh tiếp: “Anh về rồi, Bạch đậu phụ.”
Cậu không tự giác đem người nam tử trước mắt vốn chỉ vừa ở chung hai ngày này xem như người nhà, rất tự nhiên, phảng phất như anh là người đã ở cùng cậu cả một đời.
Nhưng Cảnh Thiên phát hiện một việc.
Từ sau khi Trường Khanh đến, cậu phát hiện ánh trăng mỗi đêm nơi thành phố này đều trở nên hoa mỹ một cách kỳ diệu, giống như đang tôn lên thêm vẻ xinh đẹp của người trước mắt.
Cảnh Thiên bị suy nghĩ này của mình chọc cười, ánh trăng cũng sẽ thay đổi theo tâm ý người ta sao?
Nhưng cậu không thể phủ nhận, người trước mắt dưới ánh trăng xác thực rất đẹp.
Đẹp đến mức như thể không phải người của thế gian này.
Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ đến một câu thơ:
“Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.”
Dù là miêu tả nữ tử, nhưng chẳng phải cũng thích hợp với nam tử trước mắt sao?
Cảnh Thiên nhìn đến si mê, nhưng không phát hiện thần sắc Trường Khanh có chút trắng bệch.
Trường Khanh nhìn hình dạng ngơ ngốc của cậu, phì cười: “Cảnh huynh đệ, phát ngốc gì vậy? Trễ như vậy rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Cảnh Thiên ngốc ngốc gật đầu: “A.” sau đó tiếp tục giữ nguyên thần tình ngơ ngốc đó mà vào phòng.
Trường Khanh còn chưa quay lại phòng mình, chầm chậm bước đến cửa sổ ngắm trăng. Nhẹ nhàng sờ lông mao của Tịch đang nằm trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Tịch, vì sao phải như vậy?”
Tịch có chút bất mãn kêu hai tiếng, tựa hồ oán giận cái gì.
Trường Khanh bất đắc dĩ cười: “Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, nhưng thân thể này của ta đã không cầm cự được lâu nữa, ngươi không cần tự làm khổ, hủy đi tu hành của mình.”
Tịch im lặng, nằm yên trong lòng anh không lên tiếng nữa.
“Hôm nay, là ngày thứ ba.”
Lúc Cảnh Thiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, cậu phát thệ, từ nay tuyệt đối không uống rượu nữa. Đặc biệt là không dám cùng cái tên gia hỏa xấu xa Trọng Lâu đó đi uống, không thì có ngày uống chết cũng không biết.
Cậu chịu đựng cảm giác choáng ngập đầu, miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, lại lảo đảo, xém chút té sấp xuống.
Trường Khanh đi vào nhìn thấy hình dạng chật vật của cậu, gấp gáp chạy lại đỡ: “Cảnh huynh đệ, cậu có sao không?”
Cảnh Thiên miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Trường Khanh, chỉ thấy trong ánh mắt Trường Khanh ngập tràn thần sắc quan tâm, còn một tia tình cảm nói không nên lời.
Khoảng cách giữa bọn họ trong khoảng khắc đó rất gần rất gần, gần đến mức khiến cậu mơ hồ.
Cậu thậm chí quên mất cơn choáng đầu của mình, chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trước mắt, hàng mi dài thật dài ấy, đôi môi hồng nhuận…
Đợi đến lúc thần chí quay về, cậu phát hiện bản thân đã không nhịn được xúc động mà hôn lên đôi môi của người trước mặt.
Nhị
Trường Khanh không hề ngờ đến, cậu ta sẽ hôn mình.
Nhưng anh cũng không đẩy Cảnh Thiên, mặc nam tử trước mắt ôm mình.
Không sao cả, đối anh mà nói, điều này sẽ không thành gánh nặng.
Anh vốn vì cậu mà tới, muốn xem cậu sống có tốt hay không.
Tam
Ngoài cửa có tiếng mèo kêu, đánh thức Cảnh Thiên, cậu vội vã rời khỏi Trường Khanh, trên mặt nổi lên một tia ửng hồng.
Sắc mặt Trường Khanh vẫn không thay đổi, cười cười: “Tịch, đói rồi sao? Đợi một chút ta mang đồ ăn đến cho ngươi.”
Tịch đi đến bên cạnh Trường Khanh kêu meo meo, phảng phất như đang đồng ý.
Cảnh Thiên trực tiếp ngơ ngác: “Con mèo này… linh tính thật mạnh!” Hắn cũng không biết bản thân vì sao lại nói ra từ linh tính, chỉ là trong vô thức.
Trường Khanh đỡ Cảnh Thiên về lại giường, sau đó ôm Tịch lên, nói: “Cảnh huynh đệ, lần sau đừng uống nhiều rượu như thế, không tốt cho thân thể, nằm thêm một lát đi, Trường Khanh giúp cậu nấu chút canh giải rượu.”
Cảnh Thiên vẫn còn kì quái bản thân tối hôm qua vốn là ở quán bar uống rượu, sao vừa tỉnh lại ở trong nhà rồi, nghe lời của Trường Khanh nhất thời thư thái: “A, Bạch đậu phụ, là anh mang tôi về sao? Cám ơn.”
Trường Khanh ngoái đầu lại cười: “Không cần khách khí.”
Tứ
Đợi đến lúc Trường Khanh quay lại phòng Cảnh Thiên, đã là nửa tiếng sau.
Tịch theo Trường Khanh đi theo, vừa vào cửa đã nhảy lên giường dựa vào người Cảnh Thiên, dùng đôi mắt hiếu kì nhìn cậu.
Trường Khanh đang cầm canh không tiện ôm Tịch lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Tịch, xuống đây.”
Tịch ngoan ngoãn từ bên người Cảnh Thiên nhảy xuống, Cảnh Thiên miễn cưỡng nâng người dậy, lại ngã trên giường, cảm giác vựng huyễn này thật mạnh.
Trường Khanh để bát canh xuống đỡ Cảnh Thiên ngồi dậy, cầm lấy thìa đút cho cậu.
Cảnh Thiên cảm thấy tình cảnh trước mặt có loại quen thuộc đến mạc danh kì diệu, phảng phất cách đây rất lâu, có người đã từng làm vậy cho cậu.
Nhưng, cậu rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi.
Cậu lạc vào mê võng rồi, nhưng nhìn thấy cái thìa kia đột nhiên rời đi, sau đó người trước mặt nở nụ cười khe khẽ: “Được rồi, Cảnh huynh đệ cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Uống xong canh giải rượu, cậu đích xác thanh tỉnh không ít, chỉ là cảm giác mê võng trong lòng đó, làm thế nào cũng không biến mất. Cậu gật đầu: “Ừ.”
Trường Khanh ôm Tịch lên đi ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Vậy Trường Khanh an tâm rồi.”
Ngũ
Trường Khanh vừa về phòng mình, thân hình đột nhiên lung lay mơ hồ, phảng phất như sắp tan biến.
Tịch cảm thấy không ổn, lo lắng kêu meo meo, nhưng bị Trường Khanh bịt miệng lại.
“Không thể… không thể để cậu ấy biết.” Trường Khanh thấp giọng nói.
Đêm hôm đó ngoài ý muốn gặp gỡ Ma Tôn, ma khí trên thân hắn đã làm cho thân thể anh bị thương nặng.
Trường Khanh hiểu rất rõ, bản thân không cầm cự được lâu nữa.
Tịch yên lặng rời khỏi ngực anh, trong đôi mắt băng lam đột nhiên phát ra tia lam quang, nhất thời thân ảnh Trường Khanh biến mất khỏi phòng, phảng phất như bị hút vào đôi đồng tử của Tịch, nó kêu meo meo vài tiếng, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lục
Sự biến mất đột nhiên của Trường Khanh, Cảnh Thiên hầu như không chú ý đến, vì mấy ngày qua, buổi sáng anh vẫn thường không ở, Cảnh Thiên cũng đã quen rồi.
Hơn nữa cậu vẫn còn bị hành hạ bởi cơn đau đầu tối hôm qua, không cách nào nghĩ được chuyện khác.
Đương nhiên, cậu cũng có nhớ đến nụ hôn mạc danh kì diệu sáng nay.
Cậu không rõ vì sao bản thân lại có xung động như vậy, nhưng cậu biết, cậu động tâm rồi.
Vì một người nam tử mà động tâm.
Dù người nam tử này có khuôn mặt xinh đẹp còn hơn nữ tử bình thường, anh ta cuối cùng vẫn là nam tử.
Cảnh Thiên hiểu rất rõ, cảm tình này sẽ không được người đời chấp nhận.
Thất
Lúc Trường Khanh quay về, anh đi cùng Tịch.
Cảnh Thiên đại khái vì hôm qua ngủ khá nhiều, hôm nay căn bản ngủ không được, kết quả dứt khoát ngồi ở phòng khách xem ti vi, thuận tiện chờ Trường Khanh luôn.
Trường Khanh mở cửa, ánh trăng sáng rực chiếu khắp gian phòng.
Cảnh Thiên ngồi dậy nghênh tiếp: “Anh về rồi, Bạch đậu phụ.”
Cậu không tự giác đem người nam tử trước mắt vốn chỉ vừa ở chung hai ngày này xem như người nhà, rất tự nhiên, phảng phất như anh là người đã ở cùng cậu cả một đời.
Nhưng Cảnh Thiên phát hiện một việc.
Từ sau khi Trường Khanh đến, cậu phát hiện ánh trăng mỗi đêm nơi thành phố này đều trở nên hoa mỹ một cách kỳ diệu, giống như đang tôn lên thêm vẻ xinh đẹp của người trước mắt.
Cảnh Thiên bị suy nghĩ này của mình chọc cười, ánh trăng cũng sẽ thay đổi theo tâm ý người ta sao?
Nhưng cậu không thể phủ nhận, người trước mắt dưới ánh trăng xác thực rất đẹp.
Đẹp đến mức như thể không phải người của thế gian này.
Cảnh Thiên đột nhiên nghĩ đến một câu thơ:
“Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.”
Dù là miêu tả nữ tử, nhưng chẳng phải cũng thích hợp với nam tử trước mắt sao?
Cảnh Thiên nhìn đến si mê, nhưng không phát hiện thần sắc Trường Khanh có chút trắng bệch.
Trường Khanh nhìn hình dạng ngơ ngốc của cậu, phì cười: “Cảnh huynh đệ, phát ngốc gì vậy? Trễ như vậy rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Cảnh Thiên ngốc ngốc gật đầu: “A.” sau đó tiếp tục giữ nguyên thần tình ngơ ngốc đó mà vào phòng.
Trường Khanh còn chưa quay lại phòng mình, chầm chậm bước đến cửa sổ ngắm trăng. Nhẹ nhàng sờ lông mao của Tịch đang nằm trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Tịch, vì sao phải như vậy?”
Tịch có chút bất mãn kêu hai tiếng, tựa hồ oán giận cái gì.
Trường Khanh bất đắc dĩ cười: “Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, nhưng thân thể này của ta đã không cầm cự được lâu nữa, ngươi không cần tự làm khổ, hủy đi tu hành của mình.”
Tịch im lặng, nằm yên trong lòng anh không lên tiếng nữa.
“Hôm nay, là ngày thứ ba.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook