Cánh Hoa Nở Trong Bão Tố
-
C7: Buổi học đầu tiên
Mộ Hàn bước vào quán bar mà hôm qua Khương Khải đã giới thiệu cho cậu. Ngay khi vừa đặt chân đến nơi, cậu đã thấy Vương Triều và Khương Khải đang ngồi tựa lưng vào quầy bar, thấy cậu, cả hai liền vẫy tay chào đón.
Khương Khải, trong lúc vừa rót một ly rượu, không quên hỏi Mộ Hàn một câu khiến không khí có phần nghiêm túc: "Không phải hôm nay mày bảo phải học kèm với gia sư mới sao, sao giờ lại ở đây rồi?"
Mộ Hàn chỉ yên lặng nhận lấy ly rượu mà Khương Khải đưa, uống một hơi dài mà không trả lời.
Bên cạnh đó, Vương Triều, người bạn luôn tinh ý, đặt câu hỏi: "Hay là anh lại làm gì khiến cô ta sợ mà chạy rồi?"
Mộ Hàn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, phát ra tiếng động, rồi nhìn Vương Triều và bảo: "Không phải."
Khương Khải tiếp tục dò xét: "Lại cãi nhau với bố mày à?"
Cậu không nói gì thêm, chỉ gật đầu im lặng.
Sau một hồi lâu, Mộ Hàn mới mở miệng, giọng nói trầm tư: "Mày biết ông ta đã thuê ai làm gia sư cho tao không?"
Khương Khải và Vương Triều, đang ngồi nghe nhạc, bỗng quay đầu lại nhìn Mộ Hàn, tỏ vẻ tò mò.
"Con nhỏ hôm trước," Mộ Hàn nói một cách khô khan.
Vương Triều bất ngờ hét lớn: "Hả? Ai cơ? Cái con nhỏ hôm trước bọn mình gặp á?"
"Ừ" Mộ Hàn xác nhận.
Vương Triều vỗ vai Mộ Hàn, không giấu được sự ngạc nhiên và cảm thán: "Đỉnh! Thế giới tròn thật đấy anh Hàn à!"
Khương Khải liền hỏi tiếp: "Vậy mày tính sao đây? Chả lẽ để con nhỏ đó làm gia sư dạy kèm của mày à?"
"Không thể nào! Tao sẽ tìm cách để con nhỏ đó phải cầu xin tao cho phép nó được nghỉ việc. Nên là chúng mày cũng giúp tao nghĩ cách đi!" Mộ Hàn quả quyết.
Vương Triều đáp lại: "Được anh Hàn, chúng em sẽ cố gắng hết sức, không để anh phải chịu uất ức như vậy."
Khương Khải, vừa nói vừa nâng ly, tuyên bố: "Được, cùng nhau chung tay đá con nhỏ đó ra khỏi cuộc đời anh Hàn nào, cạn ly!"
Ba người cụng ly trong không khí đồng lòng, mặc dù có chút u ám nhưng đầy quyết tâm.
Hôm nay, Hiểu Tâm lại bước vào căn biệt thự của Mộ Hàn để dạy kèm, nơi mà mỗi lần đến, lòng cô đều trĩu nặng lo lắng. Vừa đến, cô được thông báo rằng Mộ Hàn vẫn chưa về và được mời ngồi chờ trong phòng khách. Một giờ trôi qua, đúng 6 giờ tối, Mộ Hàn xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng, chiếc balo lơ đãng trên vai, cậu lướt thẳng lên phòng mà không thèm liếc nhìn cô giáo.
Trên nửa chặng đường lên cầu thang, Hiểu Tâm gọi theo: "Cậu muốn học ở dưới hay trên phòng?" "Lên phòng," Mộ Hàn đáp ngắn gọn.
Hiểu Tâm theo sau, ôm chặt xấp tài liệu vào lòng, bước lên lầu rồi đi vào phòng Mộ Hàn. Phòng cậu rộng và được trang trí đơn giản, không cầu kỳ. Cô đặt tài liệu xuống bàn học, kéo ghế ngồi xuống. Mộ Hàn vào phòng, vứt balo lên giường rồi đi thẳng vào phòng tắm, để lại lời nhắn với cô: "Chờ tôi tắm một lát."
30 phút sau, không thấy Mộ Hàn xuất hiện, Hiểu Tâm gọi vào: "Này, cậu định ngủ trong đó luôn à?" Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, Mộ Hàn chỉ quấn một chiếc khăn quanh hông, phần trên trần trụi. Hiểu Tâm giật mình, lập tức quay mặt đi chỗ khác, cúi xuống nhìn vào đống tài liệu.
"Cậu mặc quần áo đàng hoàng vào, chúng ta bắt đầu học," cô nói. "Tôi thích cứ thế này rồi học đấy, phòng của tôi mà, cần gì cô phải quản?" Mộ Hàn cãi lại. Hiểu Tâm định phản ứng nhưng thấy cậu đã đi vào tủ quần áo và mặc đồ, rồi bước lại bàn học ngồi xuống, cô chỉ biết im lặng.
Cô đặt trước mặt Mộ Hàn ba đề thi:Ttoán, Văn, và Tiếng Anh, hỏi cậu muốn làm môn nào trước. Mộ Hàn không trả lời, chỉ cười nhắn tin. Hiểu Tâm nói giọng bức xúc: "Này!" Nghe thấy, Mộ Hàn để điện thoại xuống và nói: "Gì cũng được."
Cuối cùng, Hiểu Tâm quyết định làm bài test toán trước để đánh giá khả năng của cậu. Sau 90 phút, cô sẽ thu bài. Thế nhưng chỉ 30 phút sau, cô phát hiện Mộ Hàn vẫn mải mê với điện thoại. Hiểu Tâm cảnh cáo, Mộ Hàn mới bỏ điện thoại, cầm bút làm bài.
Chỉ sau 5 phút, Mộ Hàn đã nộp bài. Kết quả, chỉ 2 điểm trên 100. Hiểu Tâm thất vọng, "Cậu xem, đã lớp 12 rồi, chỉ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp mà giờ một câu toán đơn giản cậu cũng không làm được. Cậu tính sau này nghỉ học đi làm ăn xin à?"
Mộ Hàn chỉ liếc cô, "Đó là việc của tôi, tôi có bắt cô phải đi ăn xin cùng tôi đâu."
Dù trong lòng bức xúc, Hiểu Tâm kiên nhẫn tiếp tục. Cô đưa đề tiếng Anh và Văn cho Mộ Hàn làm thử. Kết quả cũng không khá hơn, không môn nào quá 3 điểm. Cô thở dài "Mình có phải đang dạy cho một con người không vậy trời!"
Câu nói vô tình của cô khiến Mộ Hàn bực bội, "Cô nói ai không phải con người hả? Nếu tôi không phải con người thì cô xin nghỉ việc đi"
Hiểu Tâm đứng dậy, sắp xếp tài liệu vào balo, để lại ba tờ đề mới trên bàn. "Hôm nay học đến đây. Ba tờ đề này là bài tập về nhà, hôm sau tôi sẽ thu lại chấm điểm. Nhớ làm nhé."
Trước khi rời khỏi, Hiểu Tâm nhắc nhở, "Hôm sau nhớ về đúng giờ, tôi không rảnh để chờ cậu mãi như thế được." Cô đóng cửa, bước xuống lầu chào cô giúp việc và ra về, để lại sau lưng một không khí nặng nề chưa từng có.
Khương Khải, trong lúc vừa rót một ly rượu, không quên hỏi Mộ Hàn một câu khiến không khí có phần nghiêm túc: "Không phải hôm nay mày bảo phải học kèm với gia sư mới sao, sao giờ lại ở đây rồi?"
Mộ Hàn chỉ yên lặng nhận lấy ly rượu mà Khương Khải đưa, uống một hơi dài mà không trả lời.
Bên cạnh đó, Vương Triều, người bạn luôn tinh ý, đặt câu hỏi: "Hay là anh lại làm gì khiến cô ta sợ mà chạy rồi?"
Mộ Hàn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, phát ra tiếng động, rồi nhìn Vương Triều và bảo: "Không phải."
Khương Khải tiếp tục dò xét: "Lại cãi nhau với bố mày à?"
Cậu không nói gì thêm, chỉ gật đầu im lặng.
Sau một hồi lâu, Mộ Hàn mới mở miệng, giọng nói trầm tư: "Mày biết ông ta đã thuê ai làm gia sư cho tao không?"
Khương Khải và Vương Triều, đang ngồi nghe nhạc, bỗng quay đầu lại nhìn Mộ Hàn, tỏ vẻ tò mò.
"Con nhỏ hôm trước," Mộ Hàn nói một cách khô khan.
Vương Triều bất ngờ hét lớn: "Hả? Ai cơ? Cái con nhỏ hôm trước bọn mình gặp á?"
"Ừ" Mộ Hàn xác nhận.
Vương Triều vỗ vai Mộ Hàn, không giấu được sự ngạc nhiên và cảm thán: "Đỉnh! Thế giới tròn thật đấy anh Hàn à!"
Khương Khải liền hỏi tiếp: "Vậy mày tính sao đây? Chả lẽ để con nhỏ đó làm gia sư dạy kèm của mày à?"
"Không thể nào! Tao sẽ tìm cách để con nhỏ đó phải cầu xin tao cho phép nó được nghỉ việc. Nên là chúng mày cũng giúp tao nghĩ cách đi!" Mộ Hàn quả quyết.
Vương Triều đáp lại: "Được anh Hàn, chúng em sẽ cố gắng hết sức, không để anh phải chịu uất ức như vậy."
Khương Khải, vừa nói vừa nâng ly, tuyên bố: "Được, cùng nhau chung tay đá con nhỏ đó ra khỏi cuộc đời anh Hàn nào, cạn ly!"
Ba người cụng ly trong không khí đồng lòng, mặc dù có chút u ám nhưng đầy quyết tâm.
Hôm nay, Hiểu Tâm lại bước vào căn biệt thự của Mộ Hàn để dạy kèm, nơi mà mỗi lần đến, lòng cô đều trĩu nặng lo lắng. Vừa đến, cô được thông báo rằng Mộ Hàn vẫn chưa về và được mời ngồi chờ trong phòng khách. Một giờ trôi qua, đúng 6 giờ tối, Mộ Hàn xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng, chiếc balo lơ đãng trên vai, cậu lướt thẳng lên phòng mà không thèm liếc nhìn cô giáo.
Trên nửa chặng đường lên cầu thang, Hiểu Tâm gọi theo: "Cậu muốn học ở dưới hay trên phòng?" "Lên phòng," Mộ Hàn đáp ngắn gọn.
Hiểu Tâm theo sau, ôm chặt xấp tài liệu vào lòng, bước lên lầu rồi đi vào phòng Mộ Hàn. Phòng cậu rộng và được trang trí đơn giản, không cầu kỳ. Cô đặt tài liệu xuống bàn học, kéo ghế ngồi xuống. Mộ Hàn vào phòng, vứt balo lên giường rồi đi thẳng vào phòng tắm, để lại lời nhắn với cô: "Chờ tôi tắm một lát."
30 phút sau, không thấy Mộ Hàn xuất hiện, Hiểu Tâm gọi vào: "Này, cậu định ngủ trong đó luôn à?" Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, Mộ Hàn chỉ quấn một chiếc khăn quanh hông, phần trên trần trụi. Hiểu Tâm giật mình, lập tức quay mặt đi chỗ khác, cúi xuống nhìn vào đống tài liệu.
"Cậu mặc quần áo đàng hoàng vào, chúng ta bắt đầu học," cô nói. "Tôi thích cứ thế này rồi học đấy, phòng của tôi mà, cần gì cô phải quản?" Mộ Hàn cãi lại. Hiểu Tâm định phản ứng nhưng thấy cậu đã đi vào tủ quần áo và mặc đồ, rồi bước lại bàn học ngồi xuống, cô chỉ biết im lặng.
Cô đặt trước mặt Mộ Hàn ba đề thi:Ttoán, Văn, và Tiếng Anh, hỏi cậu muốn làm môn nào trước. Mộ Hàn không trả lời, chỉ cười nhắn tin. Hiểu Tâm nói giọng bức xúc: "Này!" Nghe thấy, Mộ Hàn để điện thoại xuống và nói: "Gì cũng được."
Cuối cùng, Hiểu Tâm quyết định làm bài test toán trước để đánh giá khả năng của cậu. Sau 90 phút, cô sẽ thu bài. Thế nhưng chỉ 30 phút sau, cô phát hiện Mộ Hàn vẫn mải mê với điện thoại. Hiểu Tâm cảnh cáo, Mộ Hàn mới bỏ điện thoại, cầm bút làm bài.
Chỉ sau 5 phút, Mộ Hàn đã nộp bài. Kết quả, chỉ 2 điểm trên 100. Hiểu Tâm thất vọng, "Cậu xem, đã lớp 12 rồi, chỉ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp mà giờ một câu toán đơn giản cậu cũng không làm được. Cậu tính sau này nghỉ học đi làm ăn xin à?"
Mộ Hàn chỉ liếc cô, "Đó là việc của tôi, tôi có bắt cô phải đi ăn xin cùng tôi đâu."
Dù trong lòng bức xúc, Hiểu Tâm kiên nhẫn tiếp tục. Cô đưa đề tiếng Anh và Văn cho Mộ Hàn làm thử. Kết quả cũng không khá hơn, không môn nào quá 3 điểm. Cô thở dài "Mình có phải đang dạy cho một con người không vậy trời!"
Câu nói vô tình của cô khiến Mộ Hàn bực bội, "Cô nói ai không phải con người hả? Nếu tôi không phải con người thì cô xin nghỉ việc đi"
Hiểu Tâm đứng dậy, sắp xếp tài liệu vào balo, để lại ba tờ đề mới trên bàn. "Hôm nay học đến đây. Ba tờ đề này là bài tập về nhà, hôm sau tôi sẽ thu lại chấm điểm. Nhớ làm nhé."
Trước khi rời khỏi, Hiểu Tâm nhắc nhở, "Hôm sau nhớ về đúng giờ, tôi không rảnh để chờ cậu mãi như thế được." Cô đóng cửa, bước xuống lầu chào cô giúp việc và ra về, để lại sau lưng một không khí nặng nề chưa từng có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook