Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)
-
Chương 81: Trên cây cầu đỏ (chap ngắn)
– Oaaaaaaaa! Thiệt á?
Sakura đã hét lên như thế kèm với vỗ tay bôm bốp….
Sau khi người chủ quán trọ 2 người đang ở, giải thích về việc tại sao dân ở làng này bỗng nhiên mặc quần áo truyền thống nhiều vào mấy ngày gần đây như thế…
– Anh nghe thấy gì không Sasuke-kun? – Cô kunoichi tóc hồng kéo nhẹ vạt áo chàng trai đứng cạnh. – Lễ hội thủy thần…là lễ hội thủy thần 1 năm 1 lần đó anh. Chúng ta đúng là đi rất đúng dịp mà.
Trong khi anh chàng Uchiha tỏ vẻ chẳng mấy mặn mà gì về thứ cô nàng của mình nói…
Thì người chủ trọ vẫn không ngừng làm trí tò mò của Sakura càng ngày càng lớn lên dữ dội hơn….
– Lễ hội thủy thần là để tỏ lòng cảm tạ thần nước đã ban may mắn cho dân làng chúng tôi. – Ông cười híp mắt. – Lễ hội sẽ có rất nhiều hoạt động thú vị đấy 2 quan khách.
Đôi mắt ngọc bích của cô nàng tóc hồng sáng bừng lên rực rỡ…
Nở nụ cười đáng yêu đến chết người, cô reo lên …
– Chúng tôi sẽ đi, sẽ đi mà….. – Sakura đưa 2 tay lên che miệng, cố chặn tiếng cười khúc khích đầy vui sướng của mình. – Tôi cực thích lễ hội đó.
– Anh chưa hề nói sẽ đi. – Sasuke liếc nhìn cô kunoichi tóc hồng, nói nhỏ.
– Gì chứ? – Sakura lườm chàng trai của mình. – Đừng làm em mất hứng mà.
– Anh ghét những nơi ồn ào.
– Nhưng em thích.
– Hnm! – Mắt ai đó nhăn nhó lại.
– Đi mà….anh nghe lời em đi. Chỉ 1 lần này thôi, Sasuke-kun~ !
-…..
– Nhé…nhé….Sasuke-kun!
Tuy đã cố gắng vận hết cơ hàm cứng nhắc của mình để tỏ ra cương quyết trước lời nài nỉ của Sakura…
Nhưng…..
Tất cả đều hoàn toàn vô tác dụng ….. khi cô ấy “bưng” ra cái hành động đó….
Hành động gì ư?
Trời ạ….
Tự hỏi trên đời này…..có thằng đàn ông nào….
Có thể chịu đựng được không?…. Khi mà…..
Một cô gái đáng yêu thế kia đang xông vào ôm chặt cứng cánh tay….
Rồi dụi dụi vào ống tay áo không khác gì một con mèo nữa chứ……..
Làn da hồng hào đầy sức sống…. đôi môi mỏng không ngừng líu lo “Sasuke…Sasuke” như chim hót………
Yaaaaaaaaaaaaaaa……
Chết thôi mà!
Sĩ diện của anh….
Hình tượng “lạnh lùng boy” của anh……
…tất cả sẽ sụp đổ chỉ vì như thế thôi sao?
– Hnm. – Sasuke quay đi trước khi khuôn mặt kịp đỏ tưng bừng. – Chỉ lần này thôi nhé.
Câu nói của chàng trai Uchiha khiến ai đó hả hê vô cùng….
Nhảy choi choi xung quanh anh, Sakura hét toán loạn…làm ầm ĩ cả 1 góc phòng ….
– Ồ yê, xuất phát thôi nào!
———————————————————-
Tiếng guốc gỗ đều đều phát ra trên chiếc cầu sơn đỏ vắt ngang qua con suối….
Bên dưới, dòng nước trong veo chảy không ngừng qua những viên đá cuội lớn…
Sasuke tiến từng bước chậm rãi….
Lâu lâu, anh lại dừng lại…..chờ đợi mái tóc hồng đang mải thả hồn mình vào dòng suối kia….
Tâm hồn có chút gì đó thư thái…..và quá đỗi nhẹ nhàng….
Cuộc sống…….. đối với anh từ lúc nào đã trở nên đẹp đẽ đến thế…….
Từ khi anh nhận ra mình đã mù quáng tin vào quá khứ…. hay là từ khi có cô?
Anh không biết…thực sự không biết….
Nhưng anh có thể khẳng định rằng…..
..mọi thứ xung quanh anh đấy….. mọi thứ trong cuộc sống này….
Anh sẽ trân trọng hết thảy….
Kể cả….
– Sasuke-kun~ ….đến đây đi anh!
bóng hình bé nhỏ đó không ngừng vẫy gọi…..
Khiến đôi chân anh tự động bước đến…..
Anh đứng cạnh cô….
Con ngươi đen sâu thẳm đầy yêu thương…..
Đôi môi chợt hé mở khi nhìn theo ngón tay nhỏ nhắn của cô kunoichi tóc hồng…
” Phải rồi….
Mùa xuân đến rồi….
Và….
Hoa anh đào ….. lại nở rồi……”
Từng cánh hoa hồng nhạt thuần khiết…………
Trong veo như chính người con gái ấy………
Người con gái đã và ………luôn luôn thuộc về anh……
Đưa ngón tay nhặt một bông hoa anh đào rơi trên thành chiếc cầu đỏ….
Sasuke đưa nó lên mũi…. cố gắng lưu giữ mùi hương dễ chịu đó thật lâu …
Trước khi cẩn thận nhét nó vào vạt áo Yukata xanh biếc của mình………
Rồi anh nhìn cô….
Bàn tay luồn nhẹ vào mái tóc ngắn…..
” Hoa anh đào vốn chỉ nở vào mùa xuân……..
Ai cũng biết điều đó….
Nhưng….
Bông hoa của anh……….
Thì lại luôn nở rộ dù chẳng phải là mùa xuân đi chăng nữa………..
Và…. đó là bông hoa chỉ của riêng anh thôi………….”
” Anh sẽ mãi trân trọng bông hoa này…Sakura!”
Sakura đã hét lên như thế kèm với vỗ tay bôm bốp….
Sau khi người chủ quán trọ 2 người đang ở, giải thích về việc tại sao dân ở làng này bỗng nhiên mặc quần áo truyền thống nhiều vào mấy ngày gần đây như thế…
– Anh nghe thấy gì không Sasuke-kun? – Cô kunoichi tóc hồng kéo nhẹ vạt áo chàng trai đứng cạnh. – Lễ hội thủy thần…là lễ hội thủy thần 1 năm 1 lần đó anh. Chúng ta đúng là đi rất đúng dịp mà.
Trong khi anh chàng Uchiha tỏ vẻ chẳng mấy mặn mà gì về thứ cô nàng của mình nói…
Thì người chủ trọ vẫn không ngừng làm trí tò mò của Sakura càng ngày càng lớn lên dữ dội hơn….
– Lễ hội thủy thần là để tỏ lòng cảm tạ thần nước đã ban may mắn cho dân làng chúng tôi. – Ông cười híp mắt. – Lễ hội sẽ có rất nhiều hoạt động thú vị đấy 2 quan khách.
Đôi mắt ngọc bích của cô nàng tóc hồng sáng bừng lên rực rỡ…
Nở nụ cười đáng yêu đến chết người, cô reo lên …
– Chúng tôi sẽ đi, sẽ đi mà….. – Sakura đưa 2 tay lên che miệng, cố chặn tiếng cười khúc khích đầy vui sướng của mình. – Tôi cực thích lễ hội đó.
– Anh chưa hề nói sẽ đi. – Sasuke liếc nhìn cô kunoichi tóc hồng, nói nhỏ.
– Gì chứ? – Sakura lườm chàng trai của mình. – Đừng làm em mất hứng mà.
– Anh ghét những nơi ồn ào.
– Nhưng em thích.
– Hnm! – Mắt ai đó nhăn nhó lại.
– Đi mà….anh nghe lời em đi. Chỉ 1 lần này thôi, Sasuke-kun~ !
-…..
– Nhé…nhé….Sasuke-kun!
Tuy đã cố gắng vận hết cơ hàm cứng nhắc của mình để tỏ ra cương quyết trước lời nài nỉ của Sakura…
Nhưng…..
Tất cả đều hoàn toàn vô tác dụng ….. khi cô ấy “bưng” ra cái hành động đó….
Hành động gì ư?
Trời ạ….
Tự hỏi trên đời này…..có thằng đàn ông nào….
Có thể chịu đựng được không?…. Khi mà…..
Một cô gái đáng yêu thế kia đang xông vào ôm chặt cứng cánh tay….
Rồi dụi dụi vào ống tay áo không khác gì một con mèo nữa chứ……..
Làn da hồng hào đầy sức sống…. đôi môi mỏng không ngừng líu lo “Sasuke…Sasuke” như chim hót………
Yaaaaaaaaaaaaaaa……
Chết thôi mà!
Sĩ diện của anh….
Hình tượng “lạnh lùng boy” của anh……
…tất cả sẽ sụp đổ chỉ vì như thế thôi sao?
– Hnm. – Sasuke quay đi trước khi khuôn mặt kịp đỏ tưng bừng. – Chỉ lần này thôi nhé.
Câu nói của chàng trai Uchiha khiến ai đó hả hê vô cùng….
Nhảy choi choi xung quanh anh, Sakura hét toán loạn…làm ầm ĩ cả 1 góc phòng ….
– Ồ yê, xuất phát thôi nào!
———————————————————-
Tiếng guốc gỗ đều đều phát ra trên chiếc cầu sơn đỏ vắt ngang qua con suối….
Bên dưới, dòng nước trong veo chảy không ngừng qua những viên đá cuội lớn…
Sasuke tiến từng bước chậm rãi….
Lâu lâu, anh lại dừng lại…..chờ đợi mái tóc hồng đang mải thả hồn mình vào dòng suối kia….
Tâm hồn có chút gì đó thư thái…..và quá đỗi nhẹ nhàng….
Cuộc sống…….. đối với anh từ lúc nào đã trở nên đẹp đẽ đến thế…….
Từ khi anh nhận ra mình đã mù quáng tin vào quá khứ…. hay là từ khi có cô?
Anh không biết…thực sự không biết….
Nhưng anh có thể khẳng định rằng…..
..mọi thứ xung quanh anh đấy….. mọi thứ trong cuộc sống này….
Anh sẽ trân trọng hết thảy….
Kể cả….
– Sasuke-kun~ ….đến đây đi anh!
bóng hình bé nhỏ đó không ngừng vẫy gọi…..
Khiến đôi chân anh tự động bước đến…..
Anh đứng cạnh cô….
Con ngươi đen sâu thẳm đầy yêu thương…..
Đôi môi chợt hé mở khi nhìn theo ngón tay nhỏ nhắn của cô kunoichi tóc hồng…
” Phải rồi….
Mùa xuân đến rồi….
Và….
Hoa anh đào ….. lại nở rồi……”
Từng cánh hoa hồng nhạt thuần khiết…………
Trong veo như chính người con gái ấy………
Người con gái đã và ………luôn luôn thuộc về anh……
Đưa ngón tay nhặt một bông hoa anh đào rơi trên thành chiếc cầu đỏ….
Sasuke đưa nó lên mũi…. cố gắng lưu giữ mùi hương dễ chịu đó thật lâu …
Trước khi cẩn thận nhét nó vào vạt áo Yukata xanh biếc của mình………
Rồi anh nhìn cô….
Bàn tay luồn nhẹ vào mái tóc ngắn…..
” Hoa anh đào vốn chỉ nở vào mùa xuân……..
Ai cũng biết điều đó….
Nhưng….
Bông hoa của anh……….
Thì lại luôn nở rộ dù chẳng phải là mùa xuân đi chăng nữa………..
Và…. đó là bông hoa chỉ của riêng anh thôi………….”
” Anh sẽ mãi trân trọng bông hoa này…Sakura!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook