Cảnh Giới Màu Hồng Phấn
-
Chương 41
Cùng với sóng lớn thủy triều, Cố Du vẫn ru rú trong ngực của Từ Trạm.
Hai người nói chuyện Vu Lập Dương, Cố Du mới biết, Vu Duệ từng kết hôn!
"Mẹ của đứa bé kia đâu?" Cố Du nhớ lúc trước Từ Trạm gọi điện thoại chỉ nhắc tới ông bà nội.
"Qua đời."
Cố Du sửng sốt, "Vậy Tư Ninh. . . . . ."
"Trước đây Tư Ninh rất thích Vu Duệ, nhưng không phải ai cũng được người trong lòng thích." Từ Trạm vuốt tóc đen mềm mại đang rối tung của Cố Du.
Vẻ mặt của Cố Du hơi ảm đạm, lại hỏi: "Mẹ của Lập Dương qua đời thế nào? Anh cũng biết?"
Từ Trạm gật đầu, "Cô ấy và Vu Duệ là cha mẹ giới thiệu biết nhau, là cô gái rất tốt, lúc Lập Dương sinh ra anh và Vu Duệ đang trong đội, kết quả xe cứu thương đưa cô ấy đi bệnh viện xảy ra tai nạn xe, khi cô ấy được đưa đến bệnh viện vẫn còn hô hấp, nhưng cuối cùng không thể sống sót."
Hơi trầm mặc, Cố Du sâu kín nói: "Trước kia tán gẫu với Tư Ninh giống em gái của em, cô ấy nói cô ấy đều học trung học và đại học ở Mĩ, có phải điều này liên quan việc Vu Duệ kết hôn hay không?"
" Vu Duệ vừa xác định quan hệ với mẹ của Lập Dương, Tư Ninh bỏ ra nước ngoài học, vừa đi là tám năm, chờ lúc cô ấy trở lại Lập Dương đã năm sáu tuổi." Từ Trạm thấp giọng nói.
Cố Du không ngờ Nhan Tư Ninh thậm chí quyết đoán lớn như vậy nói đi là đi không hề lề mề ưỡn ẹo, cô ấy luôn cho mình loại cảm giác nhu nhược tùy hứng đáng yêu, không ngờ còn có mặt cường ngạnh như thế.
Thật ra, Vu Duệ và Nhan Tư Ninh thật sự rất giống, tới nay Vu Duệ vẫn là dáng vẻ biếng nhác bất cần đời, giống như tất cả không liên quan tới anh, cử chỉ lỗ mãng ngẫu nhiên càng không giống người đàn ông đã thành gia lập nghiệp có con.
Có thể cuộc sống cho bọn họ áp lực và suy sụp chỉ có thể dùng phương thức này để từ từ giải trừ.
"Anh để Vu Duệ chăm sóc Lập Dương nhiều hơn," Cố Du nghĩ đến Lập Dương đã nghĩ đến mình trước đây, lòng có lưu luyến, "Không ai đi họp phụ huynh đứa bé rất đáng thương, dù sao lúc nhỏ em có Tiểu Nhàn."
"Chúng ta sinh đứa bé chơi với Lập Dương?" Tay của Từ Trạm không an phận lượn lờ đầu vai tròn đờ đẫn trắng mềm của Cố Du.
"Anh nói gì?" Cố Du không có cả phản ứng ngượng ngùng, lập tức giữ chặt cổ áo áo sơmi rộng mở của Từ Trạm, Từ Trạm phản ứng không kịp, bị cô kéo đến trước mặt tạo tình huống chóp mũi cả hai đụng nhau, "Anh ít nguyền rủa bọn em!"
Từ Trạm lập tức phản ứng kịp, cha mẹ của Cố Du chết sớm được Phương Tranh đưa về nhà, chỉ có cha và Phương Nhàn làm chị em. Anh định an ủi cô, mà chưa nói gì, khoảng cách của hai người quá gần, thậm chí anh có thể thấy rõ trên chóp mũi và mép tóc của cô đổ mồ hôi vì vừa mới kịch liệt, cô nghiêm mặt khẩn trương căng thẳng, hơi giống vẻ mặt nhớn nhác gặp lúc trước, khiến người đau lòng lại muốn khi dễ.
Không để ý suy nghĩ của cô, anh khẽ cắn chóp mũi xinh xắn hoạt bát của cô, cắn môi cô đang chuẩn bị lải nhải giáo huấn anh, dụ dỗ giống như hưởng thụ cô giãy giụa chui vào trong ngực của anh.
Mùi vị trên người cô thật thơm, đặc biệt sau mỗi lần thân mật, tiết ra lớp mồ hôi mỏng hồng nhạt, tỏa ra màu sắc và hương vị dụ dỗ người, nhưng đến lần hai khi cô không chịu phối hợp, hoặc là khốn, hoặc là mệt mỏi, đẩy đưa không được liền đưa tay chân lên. Chỉ tự trách mình quá dung túng cô, hôm nay không ăn no, Từ Trạm vốn không có ý định lái xe quay về.
Lần đầu tiên Cố Du bị bắt nếm thử duy trì tư thế ngồi, chưa bao giờ trải qua thâm |nhập gần như khiến cột sống của cô tê dại, mở miệng rên rỉ, kiều mỵ mềm mại khiến tiếng thủy triều cũng mang theo thanh âm run rẩy.
Lăn qua lăn lại, cuối cùng thắt lưng của cô không dậy nổi, chỉ tùy ý Từ Trạm ngắt ở đỉnh nhỏ, muốn làm gì thì làm.
Cô bị âm thanh hành hạ mình phát ra khiến mặt hồng tai đỏ, cuối cùng ngón chân buộc chặt không còn sức cử động.
Dù sao Cố Du đã chịu huấn luyện quân sự, như vậy cơ thể bị Từ Trạm gắng sức lăn qua lăn lại chống đỡ hết nổi, cô xem như biết thường ngày anh quan tâm cảm nhận của cô bao nhiêu.
Cuối cùng cô ngủ thật say, đến lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Cố Du nghe Từ Trạm đang nói chuyện mới khôi phục ý thức mông lung.
"Đã tìm những chỗ thông thường?"
Từ Trạm nói chuyện với ai? Giọng của anh đè ép rất thấp, còn có tiếng mặc quần áo sột soạt quanh quẩn bên tai của Cố Du.
"Tôi biết bọn họ nói gì đó," cô nghe Từ Trạm tạm dừng sau đó nói tiếp, "Điều tra thêm người nhà của hắn."
Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, thân xe gần như không có lắc lư, Cố Du ló đầu ra khỏi áo khoác tây trang có hơi thở của Từ Trạm, xuyên qua thủy tinh, tia nắng ban mai đang từ từ hiện ra đường chân trời, tô điểm những áng mây, Từ Trạm mặc áo sơmi quần tây cầm điện thoại đi đến bờ biển, bóng lưng thẳng vừa tới gần đã mọc mảng hồng thật lớn.
Cố Du vụng trộm quay cửa kính xe xuống, muốn nghe anh nói gì, nhưng thủy triều vỗ bãi đá nuốt hết toàn bộ âm thanh, đợi Từ Trạm để điện thoại di động xuống, Cố Du vẫn không nghe được nửa câu. Thấy động tác xoay người của anh, cô kích động ấn nâng cửa kính xe quay mặt vào trong tây trang trên người, giả bộ ngủ say như trước.
Sau khi cửa xe mở ra gió biển mặn thổi mạnh vào, đóng cửa xe lại biến mất không thấy, chỉ giữ lại hơi thở biển cả.
Trong xe, mùi vị hai người lưu lại cũng bị thổi tán.
"Thức dậy thì ngồi dậy," Từ Trạm bắt được mắt cá chân nhỏ nhắn của Cố Du, kéo cô ra khỏi áo khoác giống như lột quả trứng gà, "Còn giả bộ."
Phẫn nộ cuộn mình, Cố Du nhịn không được trừng mắt liếc Từ Trạm, "Nói bí mật gì mà không cho em biết, có tật giật mình."
Trong đống quần áo lộn xộn, ngồi trên ghế da thật, cô cuộn nửa người hình dáng thân thể trơn bóng trong suốt đầy dụ hoặc vô cùng đối lập phía dưới, liếc mắt không biết sống chết vừa rồi càng khỏi phải nói là có bao nhiêu tính hoang dã trêu chọc người.
Trước mặt cô thì Từ Trạm chưa từng làm quân tử nửa ngày, cúi xuống liền bắt đầu liên tục thu phục đất bị mất, nghe tiếng kêu sợ hãi của cô, quả thực khiến anh mất hồn cả người thiêu đốt.
"Anh làm tiếp em sẽ nhảy xuống biển!" Cố Du gấp đến độ thật muốn mở cửa xe, kết quả bị Từ Trạm bắt trở về lấy dây an toàn và caravat buộc chặc, lại trở thành bàn thức ăn Trung Quốc.
Từ Trạm thành toàn cho cô, để đầu cô chui qua cửa xe rướn người ra biển, không có cả cơ hội cầu xin tha thứ.
Trong xe không gian nhỏ hẹp, rất thích hợp để cả hai lau súng cướp cò, Cố Du thề kiếp sau sẽ không ở trên xe của Từ Trạm, sau ba lần mỗi khớp xương cốt và bắp thịt của cô đã kháng nghị.
Suốt đường đi, Cố Du không chịu nói chuyện với Từ Trạm, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Từ Trạm cảm thấy dáng vẻ cô tức giận rất thú vị, rõ ràng cô hưởng thụ tột cùng cũng không kháng cự thân mật, lúc nào cũng vì xấu hổ và giận dữ mà tự cảm thấy khó chịu.
Cô đương nhiên xấu hổ và giận dữ, rõ ràng trong cuộc sống cô chiếm thượng phong, lại bị anh nắm chắc nhược điểm, giống như từ cốc khiếm hác nan điền, thật sự là vô cùng nhục nhã!
Vì hiểu Cố Du, Từ Trạm biết bây giờ không cần dỗ cô, chỉ cần nói chính sự có thể kéo tâm tư bất thường của cô quay về, đang thế này, tin tức vừa rồi quan trọng như vậy, anh cứ đợi mình ăn uống no đủ rồi mới mở miệng.
"Em quen thuộc cô gái Tiểu Tước kia bao nhiêu?" Giọng điệu của anh giống như lái xe tùy ý nói chuyện phiếm.
"Để làm chi!" Cố Du không nhìn anh, chỉ nhìn lui cảnh vật không ngừng lướt nhanh.
"Cô ấy mất tích." Từ Trạm thản nhiên nói.
Cố Du quay đầu mạnh nhìn anh, "Chuyện lúc nào?"
"Tối hôm qua."
"Là mất tích hay là. . . . . ." Cố Du cảm thấy kỳ quái, "Cố tình trông thấy em liền gặp chuyện không may?"
"Bọn em có cho nhau cách để liên lạc?" Sắc mặt Từ Trạm trầm tĩnh như nước, giọng nói cũng trầm thấp.
Cố Du gật đầu.
"Nếu cô ta gọi điện thoại tìm em, trăm ngàn không nên nhận." Phía trước có đèn đỏ, Từ Trạm dừng xe nhìn Cố Du nói, "Lập tức cho anh biết."
"Kỳ quái , chuyện này sao giống nhắm tới em?" Cố Du thật sự không hiểu ra sao, chuyện ngòi nổ không phải tập đoàn Bắc Phương phiền toái sao? Sao đột nhiên phát sinh quan hệ với cô.
"Mặc kệ thế nào, nhắm tới em chính là nhắm tới anh," chuyển đèn xanh, Từ Trạm nhìn về phía trước lần nữa, trong mắt lóe ra vầng sáng tàn nhẫn, "Không có gì khác nhau."
Anh hết chỗ chê, cô là nhược điểm duy nhất của anh, cũng là uy hiếp không thể thay thế nhất.
Người này mặc kệ là ai đã biết gần như toàn bộ về anh, muốn phá hủy tất cả, chuyện xưa của Cố Du bị khơi ra chỉ muốn trong lòng anh đại loạn, hai mặt khó mà băn khoăn, Tiểu Tước mất tích, tuyệt đối không trùng hợp như vậy.
Chân tướng từ từ nổi lên mặt nước, anh đúng là thiếu một lý do.
Lý do vì sao xuống tay với mình.
Nhưng mà chỉ cần có hành động thì không sợ không tìm ra động cơ, Từ Trạm nhìn Cố Du trên tay lái phụ như nghĩ tới điều gì, lại không hề có ý sợ hãi.
Hạnh phúc không dễ có, anh không phải chỉ bảo vệ bản thân.
Từ Trạm đưa Cố Du về nhà trước, để cô ngủ bù thật tốt.
Cố Du rất mệt mỏi, không đợi anh chân trước bước ra cửa đã ngủ say, đến khi bị điện thoại của Nhan Tư Ninh đánh thức.
Trong điện thoại Nhan Tư Ninh líu ríu nói nửa ngày mà không nói trọng điểm, Cố Du miễn cưỡng đáp lại, kỳ thật trong đầu đều là bột nhão, cuối cùng giống như Nhan Tư Ninh không thể nhịn được nữa, buông câu chờ cô tới đây liền cúp điện thoại, Cố Du nửa ngày không kịp phản ứng, sao Nhan Tư Ninh xuất viện?
Nhưng cô không còn tinh lực phản ứng, vứt điện thoại ngã đầu ngủ tiếp.
Vừa cảm giác hơi thoải mái, nửa tiếng, tiếng chuông cửa kéo Cố Du như xác không hồn xuống giường.
"Chị Du Du, chị thật sự bị bắt?" Nhan Tư Ninh vọt vào phòng chuyện đẩu tiên là hỏi cô cuối cùng xảy ra chuyện gì.
"Ừ. . . . . ." Mí mắt của Cố Du đang kịch liệt đánh nhau, mặc kệ cô ấy hỏi gì đều là một chữ "Ừ".
Nhan Tư Ninh vô cùng gấp gáp, vừa muốn hỏi đến cùng tình huống thế nào, ánh mắt quét qua thân thể của Cố Du đang mặc áo ngủ, chợt rùng mình, "Bọn họ còn nghiêm hình bức cung?"
Cổ và xương quai xanh của Cố Du lộ ra ngoài nhiều vết màu hồng, cổ tay mắt cá chân cũng lộ ra dấu vết, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Ừ. . . . . ." Cố Du vốn không nghe tiếng cô ấy nói gì, bản năng lên tiếng trả lời.
Chờ Nhan Tư Ninh bị phẫn nộ lay động thanh tỉnh sau đó mới thấy xấu hổ mặt đỏ, vội vàng giải thích việc này tuyệt đối không phải cảnh sát làm, cảnh sát nào có mất trí như vậy.
Ở bệnh viện Nhan Tư Ninh ghét buồn, cha Nhan hạ tối hậu thư cho công ty đại diện của cô để cô phải nghỉ ngơi thật tốt nửa năm không có hoạt động, vì vậy chỉ có thể tìm Cố Du giải buồn, hai người chưa ăn cơm, vì thế chuẩn bị gọi đồ ăn mua ngoài, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
"Nhà Chị không có chuông cửa sao?" Nhan Tư Ninh hỏi.
Cố Du cũng tò mò, sao không ấn chuông cửa mà gõ cửa đây? Cô đến mắt mèo nhìn ra ngoài, không ai, vừa mới quay người, tiếng đập cửa lại vang lên, âm thanh không lớn, tiết tấu hơi nhanh. Cô vốn không định mở cửa, ai ngờ Nhan Tư Ninh đi tới giành trước, "Ai vậy?" Sau đó thuận tay đẩy cửa ra.
Người đứng ở ngoài cửa khiến cả hai đều sửng sốt.
Vu Lập Dương gần như không dự đoán được có hai người ở đây, nhưng mà cậu hiển nhiên không hề không chuyên tâm, chạy vào nhà ôm đùi Nhan Tư Ninh không chịu buông tay, "Chị Tiểu Ninh! Sao chị cũng ổ đây!"
Đứa nhỏ không thể ý thức được trong thế giới của người lớn không thể không biết xấu hổ, nhưng Cố Du rõ ràng chú ý sắc mặt Nhan Tư Ninh trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó biến thành nụ cười sáng lạn.
"Vì sao em tự mình chạy đến? Ông bà nội và ba của em biết không?" Nhan Tư Ninh xoa xoa đầu Vu Lập Dương.
"Hôm nay là thứ Bảy, trường học không có lớp, em học bổ túc Piano xong thì tới đây, chị Tiểu Ninh cũng tới chơi với chị Du Du?" Vu Lập Dương vò nát váy của Nhan Tư Ninh không có ý muốn buông tay.
Nhan Tư Ninh đưa tay cóc đầu cậu, "Đi, gọi điện thoại cho ông bà nội nói em ở chỗ chị đây."
Vu Lập Dương buông lỏng tay, Cố Du không biết nên nói với Nhan Tư Ninh cái gì cho phải, điện thoại của cô bỗng nhiên đỗ chuông. Từ Trạm sẽ không tùy tiện gọi điện thoại ầm ỹ cô ngủ, Cố Du đột nhiên nhớ anh đã nhắc nhở, không khỏi cảnh giác. Mà khi cô nhìn số điện thoại là dãy số vùng xa lạ.
"Alo? Tôi là Cố Du, ai vậy?" Cô nghi ngờ nhận điện thoại.
"Là chú."
Giọng Lâm Viện ngoài ý muốn truyền vào trong tai.
Hôm qua giằng co rành rành trước mắt, Cố Du nhất thời trầm mặc, cảm thấy không có lời nào để nói với ông.
"Chuyện hôm qua là lỗi của chú, Du Du, thật xin lỗi."
Trong giọng nói của Lâm Viện có loại mệt mỏi Cố Du chưa từng nghe qua, cô không nói gì, thấp giọng nói: "Không sao, đã qua rồi."
"Điện thoại cho con không chỉ vì xin lỗi," Lâm Viện còn nói thêm, "Thật ra nhà bị tịch thu niêm phong của con vẫn không chuyển cho ai dùng, đồ đạc không nhúc nhích, tối qua chú liên hệ với tòa án bọn họ nói nếu đã sửa án thì có thể trả lại cho con, chút nữa chú kêu thư ký đến ngoài tiểu khu thị ủy đưa chìa khóa, con đi sửa sang lại di vật của ba con."
Hai người nói chuyện Vu Lập Dương, Cố Du mới biết, Vu Duệ từng kết hôn!
"Mẹ của đứa bé kia đâu?" Cố Du nhớ lúc trước Từ Trạm gọi điện thoại chỉ nhắc tới ông bà nội.
"Qua đời."
Cố Du sửng sốt, "Vậy Tư Ninh. . . . . ."
"Trước đây Tư Ninh rất thích Vu Duệ, nhưng không phải ai cũng được người trong lòng thích." Từ Trạm vuốt tóc đen mềm mại đang rối tung của Cố Du.
Vẻ mặt của Cố Du hơi ảm đạm, lại hỏi: "Mẹ của Lập Dương qua đời thế nào? Anh cũng biết?"
Từ Trạm gật đầu, "Cô ấy và Vu Duệ là cha mẹ giới thiệu biết nhau, là cô gái rất tốt, lúc Lập Dương sinh ra anh và Vu Duệ đang trong đội, kết quả xe cứu thương đưa cô ấy đi bệnh viện xảy ra tai nạn xe, khi cô ấy được đưa đến bệnh viện vẫn còn hô hấp, nhưng cuối cùng không thể sống sót."
Hơi trầm mặc, Cố Du sâu kín nói: "Trước kia tán gẫu với Tư Ninh giống em gái của em, cô ấy nói cô ấy đều học trung học và đại học ở Mĩ, có phải điều này liên quan việc Vu Duệ kết hôn hay không?"
" Vu Duệ vừa xác định quan hệ với mẹ của Lập Dương, Tư Ninh bỏ ra nước ngoài học, vừa đi là tám năm, chờ lúc cô ấy trở lại Lập Dương đã năm sáu tuổi." Từ Trạm thấp giọng nói.
Cố Du không ngờ Nhan Tư Ninh thậm chí quyết đoán lớn như vậy nói đi là đi không hề lề mề ưỡn ẹo, cô ấy luôn cho mình loại cảm giác nhu nhược tùy hứng đáng yêu, không ngờ còn có mặt cường ngạnh như thế.
Thật ra, Vu Duệ và Nhan Tư Ninh thật sự rất giống, tới nay Vu Duệ vẫn là dáng vẻ biếng nhác bất cần đời, giống như tất cả không liên quan tới anh, cử chỉ lỗ mãng ngẫu nhiên càng không giống người đàn ông đã thành gia lập nghiệp có con.
Có thể cuộc sống cho bọn họ áp lực và suy sụp chỉ có thể dùng phương thức này để từ từ giải trừ.
"Anh để Vu Duệ chăm sóc Lập Dương nhiều hơn," Cố Du nghĩ đến Lập Dương đã nghĩ đến mình trước đây, lòng có lưu luyến, "Không ai đi họp phụ huynh đứa bé rất đáng thương, dù sao lúc nhỏ em có Tiểu Nhàn."
"Chúng ta sinh đứa bé chơi với Lập Dương?" Tay của Từ Trạm không an phận lượn lờ đầu vai tròn đờ đẫn trắng mềm của Cố Du.
"Anh nói gì?" Cố Du không có cả phản ứng ngượng ngùng, lập tức giữ chặt cổ áo áo sơmi rộng mở của Từ Trạm, Từ Trạm phản ứng không kịp, bị cô kéo đến trước mặt tạo tình huống chóp mũi cả hai đụng nhau, "Anh ít nguyền rủa bọn em!"
Từ Trạm lập tức phản ứng kịp, cha mẹ của Cố Du chết sớm được Phương Tranh đưa về nhà, chỉ có cha và Phương Nhàn làm chị em. Anh định an ủi cô, mà chưa nói gì, khoảng cách của hai người quá gần, thậm chí anh có thể thấy rõ trên chóp mũi và mép tóc của cô đổ mồ hôi vì vừa mới kịch liệt, cô nghiêm mặt khẩn trương căng thẳng, hơi giống vẻ mặt nhớn nhác gặp lúc trước, khiến người đau lòng lại muốn khi dễ.
Không để ý suy nghĩ của cô, anh khẽ cắn chóp mũi xinh xắn hoạt bát của cô, cắn môi cô đang chuẩn bị lải nhải giáo huấn anh, dụ dỗ giống như hưởng thụ cô giãy giụa chui vào trong ngực của anh.
Mùi vị trên người cô thật thơm, đặc biệt sau mỗi lần thân mật, tiết ra lớp mồ hôi mỏng hồng nhạt, tỏa ra màu sắc và hương vị dụ dỗ người, nhưng đến lần hai khi cô không chịu phối hợp, hoặc là khốn, hoặc là mệt mỏi, đẩy đưa không được liền đưa tay chân lên. Chỉ tự trách mình quá dung túng cô, hôm nay không ăn no, Từ Trạm vốn không có ý định lái xe quay về.
Lần đầu tiên Cố Du bị bắt nếm thử duy trì tư thế ngồi, chưa bao giờ trải qua thâm |nhập gần như khiến cột sống của cô tê dại, mở miệng rên rỉ, kiều mỵ mềm mại khiến tiếng thủy triều cũng mang theo thanh âm run rẩy.
Lăn qua lăn lại, cuối cùng thắt lưng của cô không dậy nổi, chỉ tùy ý Từ Trạm ngắt ở đỉnh nhỏ, muốn làm gì thì làm.
Cô bị âm thanh hành hạ mình phát ra khiến mặt hồng tai đỏ, cuối cùng ngón chân buộc chặt không còn sức cử động.
Dù sao Cố Du đã chịu huấn luyện quân sự, như vậy cơ thể bị Từ Trạm gắng sức lăn qua lăn lại chống đỡ hết nổi, cô xem như biết thường ngày anh quan tâm cảm nhận của cô bao nhiêu.
Cuối cùng cô ngủ thật say, đến lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Cố Du nghe Từ Trạm đang nói chuyện mới khôi phục ý thức mông lung.
"Đã tìm những chỗ thông thường?"
Từ Trạm nói chuyện với ai? Giọng của anh đè ép rất thấp, còn có tiếng mặc quần áo sột soạt quanh quẩn bên tai của Cố Du.
"Tôi biết bọn họ nói gì đó," cô nghe Từ Trạm tạm dừng sau đó nói tiếp, "Điều tra thêm người nhà của hắn."
Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, thân xe gần như không có lắc lư, Cố Du ló đầu ra khỏi áo khoác tây trang có hơi thở của Từ Trạm, xuyên qua thủy tinh, tia nắng ban mai đang từ từ hiện ra đường chân trời, tô điểm những áng mây, Từ Trạm mặc áo sơmi quần tây cầm điện thoại đi đến bờ biển, bóng lưng thẳng vừa tới gần đã mọc mảng hồng thật lớn.
Cố Du vụng trộm quay cửa kính xe xuống, muốn nghe anh nói gì, nhưng thủy triều vỗ bãi đá nuốt hết toàn bộ âm thanh, đợi Từ Trạm để điện thoại di động xuống, Cố Du vẫn không nghe được nửa câu. Thấy động tác xoay người của anh, cô kích động ấn nâng cửa kính xe quay mặt vào trong tây trang trên người, giả bộ ngủ say như trước.
Sau khi cửa xe mở ra gió biển mặn thổi mạnh vào, đóng cửa xe lại biến mất không thấy, chỉ giữ lại hơi thở biển cả.
Trong xe, mùi vị hai người lưu lại cũng bị thổi tán.
"Thức dậy thì ngồi dậy," Từ Trạm bắt được mắt cá chân nhỏ nhắn của Cố Du, kéo cô ra khỏi áo khoác giống như lột quả trứng gà, "Còn giả bộ."
Phẫn nộ cuộn mình, Cố Du nhịn không được trừng mắt liếc Từ Trạm, "Nói bí mật gì mà không cho em biết, có tật giật mình."
Trong đống quần áo lộn xộn, ngồi trên ghế da thật, cô cuộn nửa người hình dáng thân thể trơn bóng trong suốt đầy dụ hoặc vô cùng đối lập phía dưới, liếc mắt không biết sống chết vừa rồi càng khỏi phải nói là có bao nhiêu tính hoang dã trêu chọc người.
Trước mặt cô thì Từ Trạm chưa từng làm quân tử nửa ngày, cúi xuống liền bắt đầu liên tục thu phục đất bị mất, nghe tiếng kêu sợ hãi của cô, quả thực khiến anh mất hồn cả người thiêu đốt.
"Anh làm tiếp em sẽ nhảy xuống biển!" Cố Du gấp đến độ thật muốn mở cửa xe, kết quả bị Từ Trạm bắt trở về lấy dây an toàn và caravat buộc chặc, lại trở thành bàn thức ăn Trung Quốc.
Từ Trạm thành toàn cho cô, để đầu cô chui qua cửa xe rướn người ra biển, không có cả cơ hội cầu xin tha thứ.
Trong xe không gian nhỏ hẹp, rất thích hợp để cả hai lau súng cướp cò, Cố Du thề kiếp sau sẽ không ở trên xe của Từ Trạm, sau ba lần mỗi khớp xương cốt và bắp thịt của cô đã kháng nghị.
Suốt đường đi, Cố Du không chịu nói chuyện với Từ Trạm, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Từ Trạm cảm thấy dáng vẻ cô tức giận rất thú vị, rõ ràng cô hưởng thụ tột cùng cũng không kháng cự thân mật, lúc nào cũng vì xấu hổ và giận dữ mà tự cảm thấy khó chịu.
Cô đương nhiên xấu hổ và giận dữ, rõ ràng trong cuộc sống cô chiếm thượng phong, lại bị anh nắm chắc nhược điểm, giống như từ cốc khiếm hác nan điền, thật sự là vô cùng nhục nhã!
Vì hiểu Cố Du, Từ Trạm biết bây giờ không cần dỗ cô, chỉ cần nói chính sự có thể kéo tâm tư bất thường của cô quay về, đang thế này, tin tức vừa rồi quan trọng như vậy, anh cứ đợi mình ăn uống no đủ rồi mới mở miệng.
"Em quen thuộc cô gái Tiểu Tước kia bao nhiêu?" Giọng điệu của anh giống như lái xe tùy ý nói chuyện phiếm.
"Để làm chi!" Cố Du không nhìn anh, chỉ nhìn lui cảnh vật không ngừng lướt nhanh.
"Cô ấy mất tích." Từ Trạm thản nhiên nói.
Cố Du quay đầu mạnh nhìn anh, "Chuyện lúc nào?"
"Tối hôm qua."
"Là mất tích hay là. . . . . ." Cố Du cảm thấy kỳ quái, "Cố tình trông thấy em liền gặp chuyện không may?"
"Bọn em có cho nhau cách để liên lạc?" Sắc mặt Từ Trạm trầm tĩnh như nước, giọng nói cũng trầm thấp.
Cố Du gật đầu.
"Nếu cô ta gọi điện thoại tìm em, trăm ngàn không nên nhận." Phía trước có đèn đỏ, Từ Trạm dừng xe nhìn Cố Du nói, "Lập tức cho anh biết."
"Kỳ quái , chuyện này sao giống nhắm tới em?" Cố Du thật sự không hiểu ra sao, chuyện ngòi nổ không phải tập đoàn Bắc Phương phiền toái sao? Sao đột nhiên phát sinh quan hệ với cô.
"Mặc kệ thế nào, nhắm tới em chính là nhắm tới anh," chuyển đèn xanh, Từ Trạm nhìn về phía trước lần nữa, trong mắt lóe ra vầng sáng tàn nhẫn, "Không có gì khác nhau."
Anh hết chỗ chê, cô là nhược điểm duy nhất của anh, cũng là uy hiếp không thể thay thế nhất.
Người này mặc kệ là ai đã biết gần như toàn bộ về anh, muốn phá hủy tất cả, chuyện xưa của Cố Du bị khơi ra chỉ muốn trong lòng anh đại loạn, hai mặt khó mà băn khoăn, Tiểu Tước mất tích, tuyệt đối không trùng hợp như vậy.
Chân tướng từ từ nổi lên mặt nước, anh đúng là thiếu một lý do.
Lý do vì sao xuống tay với mình.
Nhưng mà chỉ cần có hành động thì không sợ không tìm ra động cơ, Từ Trạm nhìn Cố Du trên tay lái phụ như nghĩ tới điều gì, lại không hề có ý sợ hãi.
Hạnh phúc không dễ có, anh không phải chỉ bảo vệ bản thân.
Từ Trạm đưa Cố Du về nhà trước, để cô ngủ bù thật tốt.
Cố Du rất mệt mỏi, không đợi anh chân trước bước ra cửa đã ngủ say, đến khi bị điện thoại của Nhan Tư Ninh đánh thức.
Trong điện thoại Nhan Tư Ninh líu ríu nói nửa ngày mà không nói trọng điểm, Cố Du miễn cưỡng đáp lại, kỳ thật trong đầu đều là bột nhão, cuối cùng giống như Nhan Tư Ninh không thể nhịn được nữa, buông câu chờ cô tới đây liền cúp điện thoại, Cố Du nửa ngày không kịp phản ứng, sao Nhan Tư Ninh xuất viện?
Nhưng cô không còn tinh lực phản ứng, vứt điện thoại ngã đầu ngủ tiếp.
Vừa cảm giác hơi thoải mái, nửa tiếng, tiếng chuông cửa kéo Cố Du như xác không hồn xuống giường.
"Chị Du Du, chị thật sự bị bắt?" Nhan Tư Ninh vọt vào phòng chuyện đẩu tiên là hỏi cô cuối cùng xảy ra chuyện gì.
"Ừ. . . . . ." Mí mắt của Cố Du đang kịch liệt đánh nhau, mặc kệ cô ấy hỏi gì đều là một chữ "Ừ".
Nhan Tư Ninh vô cùng gấp gáp, vừa muốn hỏi đến cùng tình huống thế nào, ánh mắt quét qua thân thể của Cố Du đang mặc áo ngủ, chợt rùng mình, "Bọn họ còn nghiêm hình bức cung?"
Cổ và xương quai xanh của Cố Du lộ ra ngoài nhiều vết màu hồng, cổ tay mắt cá chân cũng lộ ra dấu vết, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Ừ. . . . . ." Cố Du vốn không nghe tiếng cô ấy nói gì, bản năng lên tiếng trả lời.
Chờ Nhan Tư Ninh bị phẫn nộ lay động thanh tỉnh sau đó mới thấy xấu hổ mặt đỏ, vội vàng giải thích việc này tuyệt đối không phải cảnh sát làm, cảnh sát nào có mất trí như vậy.
Ở bệnh viện Nhan Tư Ninh ghét buồn, cha Nhan hạ tối hậu thư cho công ty đại diện của cô để cô phải nghỉ ngơi thật tốt nửa năm không có hoạt động, vì vậy chỉ có thể tìm Cố Du giải buồn, hai người chưa ăn cơm, vì thế chuẩn bị gọi đồ ăn mua ngoài, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
"Nhà Chị không có chuông cửa sao?" Nhan Tư Ninh hỏi.
Cố Du cũng tò mò, sao không ấn chuông cửa mà gõ cửa đây? Cô đến mắt mèo nhìn ra ngoài, không ai, vừa mới quay người, tiếng đập cửa lại vang lên, âm thanh không lớn, tiết tấu hơi nhanh. Cô vốn không định mở cửa, ai ngờ Nhan Tư Ninh đi tới giành trước, "Ai vậy?" Sau đó thuận tay đẩy cửa ra.
Người đứng ở ngoài cửa khiến cả hai đều sửng sốt.
Vu Lập Dương gần như không dự đoán được có hai người ở đây, nhưng mà cậu hiển nhiên không hề không chuyên tâm, chạy vào nhà ôm đùi Nhan Tư Ninh không chịu buông tay, "Chị Tiểu Ninh! Sao chị cũng ổ đây!"
Đứa nhỏ không thể ý thức được trong thế giới của người lớn không thể không biết xấu hổ, nhưng Cố Du rõ ràng chú ý sắc mặt Nhan Tư Ninh trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó biến thành nụ cười sáng lạn.
"Vì sao em tự mình chạy đến? Ông bà nội và ba của em biết không?" Nhan Tư Ninh xoa xoa đầu Vu Lập Dương.
"Hôm nay là thứ Bảy, trường học không có lớp, em học bổ túc Piano xong thì tới đây, chị Tiểu Ninh cũng tới chơi với chị Du Du?" Vu Lập Dương vò nát váy của Nhan Tư Ninh không có ý muốn buông tay.
Nhan Tư Ninh đưa tay cóc đầu cậu, "Đi, gọi điện thoại cho ông bà nội nói em ở chỗ chị đây."
Vu Lập Dương buông lỏng tay, Cố Du không biết nên nói với Nhan Tư Ninh cái gì cho phải, điện thoại của cô bỗng nhiên đỗ chuông. Từ Trạm sẽ không tùy tiện gọi điện thoại ầm ỹ cô ngủ, Cố Du đột nhiên nhớ anh đã nhắc nhở, không khỏi cảnh giác. Mà khi cô nhìn số điện thoại là dãy số vùng xa lạ.
"Alo? Tôi là Cố Du, ai vậy?" Cô nghi ngờ nhận điện thoại.
"Là chú."
Giọng Lâm Viện ngoài ý muốn truyền vào trong tai.
Hôm qua giằng co rành rành trước mắt, Cố Du nhất thời trầm mặc, cảm thấy không có lời nào để nói với ông.
"Chuyện hôm qua là lỗi của chú, Du Du, thật xin lỗi."
Trong giọng nói của Lâm Viện có loại mệt mỏi Cố Du chưa từng nghe qua, cô không nói gì, thấp giọng nói: "Không sao, đã qua rồi."
"Điện thoại cho con không chỉ vì xin lỗi," Lâm Viện còn nói thêm, "Thật ra nhà bị tịch thu niêm phong của con vẫn không chuyển cho ai dùng, đồ đạc không nhúc nhích, tối qua chú liên hệ với tòa án bọn họ nói nếu đã sửa án thì có thể trả lại cho con, chút nữa chú kêu thư ký đến ngoài tiểu khu thị ủy đưa chìa khóa, con đi sửa sang lại di vật của ba con."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook