Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]
Chương 53: Mỹ Nhân Kế [4]

4.

Lâm Kinh Vũ vừa trở về Thiết Kiếm Môn, lập tức được đưa đến phòng sư nương của hắn - Thẩm Mộng Thần, tuy rằng cả người chật vật bất kham nhưng thần trí cực kỳ thanh tỉnh, hỏi cái gì đáp cái đó. Đám người Hạ Trường An ban đầu còn lo lắng Trương Tiểu Phàm đối hắn hạ độc thủ vô phương cứu chữa, thấy hắn như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bị Thẩm Mộng Thần huy chổi đuổi ra ngoài.

Thẩm Mộng Thần đè lại vết thương trên cổ Lâm Kinh Vũ, vỗ ót hắn một cái: "Có cái gì dám giấu ta!"

Lâm Kinh Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng, dung mạo mỹ lệ mới chỉ hơn ba mươi nào có phải lão bà đã gần lục tuần, mãi sau mới ngắc ngắc ngứ ngứ nói ra sự thật, lúc kể chuyện hắn cùng Trương Tiểu Phàm xảy ra này này lại kia kia, Lâm Kinh Vũ không tự chủ hổ thẹn đỏ mặt, ngay cả sư nương nuôi mình từ nhỏ đến lớn - coi như mẫu thân - cũng không dám nhìn thẳng. Thẩm Mộng Thần im lặng không nói, vẻ mặt phức tạp bảo hắn nghỉ ngơi sớm, chính mình đến phòng luyện dược tìm cách điều chế thuốc giải. Vốn dĩ nàng nghĩ dư độc nên bức ra, chẳng qua Lâm Kinh Vũ năm hồi bảy lượt kiên trì muốn tìm giải dược trước, vả lại việc lôi kéo cổ độc ra ngoài không chỉ cần có y thuật mà ngươi còn phải tinh thông dẫn dụ cổ trùng, như Trương Tiểu Phàm là minh chứng rõ ràng nhất. Lúc này cổ độc đang được dẫn ra, quá trình lại bị gián đoạn, nói thế nào cũng gây nguy hiểm đến Lâm Kinh Vũ.

Thẩm Mộng Thần suốt đêm ở tại dược phòng trù tính, vừa mới thử xong loại dược mới, liền cảm giác phía sau có người.

...

Đau nhức của Lâm Kinh Vũ đêm nay so với hôm qua tốt hơn nhiều lắm, ít nhất hắn vẫn đủ tỉnh táo để xác định người ở bên cạnh mình là ai. Chiều nay Thẩm Mộng Thần đưa tới một vị bạch y công tử đến từ Miêu Cương, nói là bằng hữu năm xưa từng giao du trên giang hồ, tên là Bạch Ngân, là một kẻ câm không biết nói chuyện. Bạch Ngân so với nàng am hiểu cổ độc nhiều hơn, nên để y ở lại bức hết toàn bộ cổ trùng còn sót lại trong người Lâm Kinh Vũ ra ngoài. Lâm Kinh Vũ đối với sư nương trước giờ không nghi ngờ, ngoan ngoãn theo lời Bạch Ngân yên lặng nhắm mắt lại. Người này khí tức ôn hòa thanh đạm, đôi mắt bịt kín một tầng vải trắng, theo lời Thẩm Mộng Thần nói chính là "dùng tâm" để lần ra dấu vết cổ trùng, như vậy hiệu quả sẽ càng tăng tiến.

Liên tục suốt mười ngày Bạch Ngân đều khoác một tầng mạo sa trắng đi tới đi lui như cái bóng ra vào Thiết Kiếm Môn, tình hình sức khỏe của Lâm Kinh Vũ cũng chuyển biến tốt đẹp, hắn đối với vị tiền bối này sinh ra cảm kích, lại không biết phải đa tạ y như thế nào. Dù sao người ta cũng là tiền bối, chắc không thích mấy cái đại loại như là...ngọc tỉ đâu hả?

Lâm Kinh Vũ mất nửa ngày để chọn ra một khối dương chi bạch ngọc có khí chất rất phù hợp với Bạch Ngân, đợi lúc y hoàn thành trị liệu ban đêm, liền mỉm cười gói vào khăn lụa tặng cho y. Mặc dù phương thức tặng quà có chút kỳ quái, nhưng Bạch Ngân vẫn cầm lấy, cước bộ phù phiếm nhanh như gió lướt đi.

Lâm Kinh Vũ há miệng, hắn không biết khinh công Bạch Ngân tốt như vậy đâu?

Hắn trở lại bàn cầm chén thuốc đen sì tản mác vị đạo cay nồng quỷ dị, một hơi cạn sạch, sau đó như cũ nhíu mày, không hiểu sư nương cho thứ gì vào được mà tanh quá đi mất, lẽ nào là sâm nhung lộc hươu cùng hoàng thiết liên?

Thẩm Mộng Thần lững thững đi tới dược phòng, bắt gặp thân ảnh bạch y ngẩn ngơ đứng bên cửa sổ, liền ho khan một tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình, đồng thời kéo tay y qua khẽ trách mắng: "Trời lạnh như vậy, đứng trước cửa lại không thèm khoác thêm y phục, ngươi muốn đông lạnh chết sao?"

"Thần y không có đông lạnh được." Âm thanh trong vắt nhẹ nhàng mang theo chút mệt mỏi vang lên, chỉ cần nghe qua liền nhớ. Bạch y nhân tháo mạo sa cùng vải che mắt xuống, dung mạo tú khí tuyệt thế chậm rãi xuất hiện, đích thị là Trương Tiểu Phàm đã lâu không thấy. Ngày đó y tới dược phòng vốn muốn để lại phương pháp dẫn cổ cho Thẩm Mộng Thần, nào ngờ vừa nhìn thấy Lâm Kinh Vũ đau đớn nằm trong phòng chịu đựng cơn nhức, y liền kìm không đặng muốn thân cận cùng hắn nhiều hơn. Thẩm Mộng Thần kinh qua giang hồ gần bốn mươi năm so có thể không nhận ra đứa nhỏ này ôm tâm tư si dại tiểu đồ đệ nhà mình, liền thuận thế giữ y lại, phối hợp y cùng nhau chữa bệnh. Nói đến Trương Tiểu Phàm, Thẩm Mộng Thần ban đầu cũng bán tín bán nghi, dù sao y thuộc về ma giáo, ai biết được sẽ đánh chủ ý quái gở gì lên người Lâm Kinh Vũ? Nhưng là khi biết được cách thức chữa bệnh của Trương Tiểu Phàm cho đồ đệ, Thẩm Mộng Thần liền bị chấn động, chỉ thiếu chút không ôm y khóc nhao nhao lên đòi Lâm Kinh Vũ trả cho y cái công đạo.

Thẩm Mộng Thần cẩn thận bôi thuốc lên da thịt Trương Tiểu Phàm, kim sang dược nhanh chóng thấm lên thật nhiều vết thương nông sâu khác nhau, vừa giận vừa thương lại không biết nên làm sao, chỉ có thể dùng lời hứa cam đoạn:

"Khiến Tiểu Vũ yêu ngươi ta làm không được, tình cảm nhân sinh vốn không thể miễn cưỡng. Nhưng giúp ngươi trông chừng nó, Mộng gia ta đây vẫn thừa sức. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để ai xen vào chuyện của các ngươi, ta có thể lấy danh dự ra đảm bảo!"

Trương Tiểu Phàm mấy ngày nay rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt một lát đã nghe thấy lời này, nhịn không được cười cười: "Hảo, quân tử nhất ngôn, một lời đã định."

"Không xong rồi sư nương!!!!"

Tiếng la thất thanh ở bên ngoài khiến hai người giật mình, Trương Tiểu Phàm nhanh chóng lui vào góc tối, chỉ nghe được âm thanh đệ tử Thiết Kiếm Môn nói gì đó với Thẩm Mộng Thần, mà nàng lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới túm y đi.

Xuyên qua dãy hành lang dài, tiếng khóc lóc cùng la hét sợ hãi vang lên ầm ĩ, Trương Tiểu Phàm vừa vừa bước tới đã cảm nhận được một đạo kình phong quát tới, theo bản năng tránh né. Một người bị ném bay vào góc tường rơi xuống đất, phấn sắc hồng y - còn ai khác ngoài Diễm Lan.

Lâm Kinh Vũ đằng đằng sát khí cầm trường kiếm đứng ở trước cửa, sắc mặt đỏ ửng, đầu tóc rối bời, khí lạnh ngùn ngụt như âm phong từng trận cuồn cuộn sau lưng hắn. Đám đệ tử không ai dám nhúc nhích, ngay cả Thẩm Mộng Thần cũng chưa từng chứng kiến đồ đệ âm ngoan quyết tuyệt như vậy, tựa hồ ngay trong tích tắc vừa trôi qua, hắn đã gϊếŧ Diễm Lan. Nàng vội nâng cô nương kia đứng dậy, mắt liếc qua đã biết chuyện gì xảy ra.

Thẩm Mộng Thần cười lạnh, Diễm Lan hại nàng suýt chút nữa bội tín với Trương Tiểu Phàm. Nữ tử này vọng tưởng trở thành thê tử Lâm Kinh Vũ? Thực hoang đường!

"Lâm đại ca..."

"Diễm cô nương, trước nên đi thôi, ở đây để Bạch Ngân giải quyết..."

Trương Tiểu Phàm gật nhẹ đầu với Thẩm Mộng Thần, chậm rãi đến trước mặt Lâm Kinh Vũ, đối phương thấy là y cũng không buông xuống đề phòng, đôi mắt đỏ ngầu sung huyết, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Trương Tiểu Phàm thấy tình hình không ổn, giật mình lạnh cả người, cường ngạnh lôi hắn vào phòng. Cửa gỗ "phanh" một tiếng đóng chặt, ánh nến lập lòe tắt ngúm.

Giống như ngày đầu tiên Trương Tiểu Phàm dùng lưỡi dao rạch một đường trên gáy hắn, trong dao có bôi thôi tình dược để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cổ trùng hoạt động. Lâm Kinh Vũ gầm nhẹ trong miệng, phát điên chống cự tung chiêu đánh Trương Tiểu Phàm, bàn ghế bị hắn phá tan tành, Trương Tiểu Phàm nhảy tới nhảy lui tránh mãi không được, cuối cùng bị hắn đè lên bàn tách hai chân ra, vô cùng hung hãn tiến tiến xuất xuất.

"Ah...ngươi chậm, ngươi chậm một chút..."

Trương Tiểu Phàm cắn răng nhẫn nại, nơi thô to kia quá nóng, thô bạo xuyên xỏ qua người y làm y có cảm tưởng tiểu huyệt cháy hư rồi. Côn ŧɦịŧ bừng bừng dữ tợn không ngừng quất tới tấp vào bên trong, không có quy luật đâm đến đâm đi, ở trong dũng đạo khô khốc dần dần trướng to, nhồi đầy hậu đình Trương Tiểu Phàm. Hắn kéo chân y, giữ chặt tiểu thí thí sáng bóng, tách sang hai bên, cắm rút cắm rút.

Dịch lỏng nhanh chóng tiết ra bôi trơn cho luật động, Lâm Kinh Vũ đỏ mắt cảm nhận bên trong càng lúc càng ấm áp mềm mại, lền ra sức chọc chọc, côn ŧɦịŧ tại tiểu huyệt ma sát tới lui không chán. Hắn rút nó ra đến bên cửa huyệt, lại hung hăng cường bách đẩy mạnh vào sâu đến tận cùng, mạnh mẽ trừu tống sáp nhập đến mức cái mông đỏ bừng, giữa hai chân Trương Tiểu Phàm ướt đẫm dâʍ ɖịƈɦ.

Phát tiết xong, Lâm Kinh Vũ như cũ úp sấp xuống lưng Trương Tiểu Phàm, thế nhưng kỳ quái là hắn không ngất đi, lại tỉnh táo một cách lạ thường. Lâm Kinh Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng Bạch Ngân xụi lơ nằm trên bàn mặc hắn thao lộng, thân người mảnh khảnh gầy yếu giống hệt người kia. Lâm đại hiệp hận không thể một kiếm tự sát, hắn cư nhiên cường bạo ân nhân của mình, kẻ tội đồ không còn mặt mũi nào đối mặt với Bạch Ngân. Thấy y run rẩy nhấc người dậy, Lâm Kinh Vũ hoảng loạn nhắm mắt bế khí, giả vờ hôn mê trốn tránh trách nhiệm.

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy, thẳng thắng cũng không phải dễ.

Trương Tiểu Phàm khó khăn đứng dậy, ôm Lâm Kinh Vũ đặt lên giường, hai chân y nhũn ra không có sức lực, phía sau rát buốt đau đớn không thể chịu nổi. Vết thương vì triền đấu và áp lực Lâm Kinh Vũ gây cho y ứa máu đỏ tươi, huyết sắc nổi bật trên tay áo trắng muốt, nhìn thấy mà ghê người. Lâm Kinh Vũ "giả vờ chết" hiển nhiên cũng nghe thấy, nội tâm hỗn loạn bỗng nghi hoặc thấp thỏm, mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Hương vị này, thật giống mùi thuốc sư nương sắc.

Đợi Trương Tiểu Phàm đi rồi, Lâm Kinh Vũ mới lặng lẽ ngồi dậy, hơi thất thần nhìn sắc trời bên ngoài.

Hắn nhớ đến tình cảnh khi mới vừa trở về Thiết Kiếm Môn, toàn thân nhuốm máu tươi, nhưng không phải máu của hắn. Màu đỏ tía pha chút sắc tím nhạt nhòa, chỉ có kẻ quanh năm luyện đan dược mới sở hữu, tục gọi dược nhân, ma giáo kêu độc nhân.

Trương Tiểu Phàm a Trương Tiểu Phàm, ngươi rốt cuộc...là sao đây?

Đảo mắt đã trải qua một tháng, cũng là tròn sáu mươi ngày Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm gặp nhau. Đối với Lâm đại hiệp, quãng thời gian này không thể nghi ngờ chính là cực hình tàn khốc khó chịu không nói hết, bởi vì hắn bị sư nương bắt buộc nghỉ ngơi trong phòng không thể chạy ra ngoài, ngày ngày uy dược ngày ngày chờ ăn cơm, quả thật so với heo còn sướng hơn gấp bội. Nhưng mà chuyện làm Lâm Kinh Vũ cảm thấy buồn bực là gần đây hắn bắt đầu mơ đến những cảnh tượng trước kia khi sống chung cùng Trương Tiểu Phàm, từng biểu tình của y trong mộng sống động y như thật, đặc biệt là âm thanh ngọt nị mê người vì bị...khụ khụ, Lâm đại hiệp đã qua cái tuổi mộng xuân - một ngày đẹp trời thức dậy nhìn thấy trên sàng đan một mảnh tối màu, liền câm nín, cả ngày âm u không nói chuyện với ai.

Còn một chuyện nữa, chính là Bạch Ngân...

Gần đây không thường ghé chỗ hắn nữa.

Lâm Kinh Vũ phiền muộn vò tóc bứt tai, hắn biết hắn tội ác tày trời, rất muốn gặp y một lần tạ tội, thà y dùng kiếm đâm chết hắn còn hơn tỏ vẻ xa cách lạnh nhạt như vậy. Rồi Lâm đại hiệp lại thở dài, người ta là tiền bối, bao nhiêu chuyện bận rộn công vụ nào có như hắn nhàn đến đau trứng, một mình mộng xuân.

Đêm nay Lâm Kinh Vũ may mắn - khó có dịp cổ độc chịu nằm yên không quấy rầy - thì hắn lại tự mình làm bậy. Hắn lại mộng thấy Trương Tiểu Phàm, toàn thân trơn bóng sạch sẽ nằm trên bàn, gương mặt kinh diễm đỏ hồng mị hoặc, mắt phượng nhuốm đầy màu tình sắc, chóp mũi phập phồng cùng cánh môi anh đào thở ra hơi ấm nóng bỏng. Trương tiểu ác ma trong mộng cũng thích câu dẫn, cái mông nhỏ vểnh cao phơi bày cảnh đẹp không sót chút nào, một tay sờ nắn xoa bóp đầṳ ѵú trướng lớn, một tay chỉ vào dâm huyệt chảy nước tí tách nức nở khóc lóc: "Bảo bối nhi...mau đến yêu thương ta..."

Lâm Kinh Vũ bị ba chữ "bảo bối nhi" đánh đến không còn manh giáp, hốt hoảng mở to mắt.

"Ngươi..."

Lâm Kinh Vũ sững sờ nhìn Trương Tiểu Phàm đứng trước mặt mình, y phục thuần trắng, cùng hương vị thảo dược nhàn nhạt chỉ Bạch Ngân mới có xộc vào mũi hắn, Lâm Kinh Vũ chớp mắt hiểu ra vấn đề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương