Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt Thế
-
C10: Chương 10
Cô đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên, bàn tay đè trên then cửa của cô dừng lại, kinh ngạc nhìn đồng hồ hoa hướng dương treo trên tường.
Kim đồng hồ chỉ về phía rạng sáng 3:00, kim giây đang răng rắc răng rắc đi tới phía trước.
Cố Ninh nhanh chóng nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó cô hoàn toàn ngây dại, đồng hồ điện tử trên cổ tay từ 8 giờ đã biến thành rạng sáng 3:00.
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao thời gian bên này lại không khớp với thời gian bên kia?
Cố Ninh thật cẩn thận mở cửa, đi tới đại sảnh, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường…đồng hồ điện tử treo tường cũng biểu hiện rạng sáng 3:00 giờ, con số màu đỏ trong bóng đêm chợt lóe, phối hợp với tâm tình hiện tại của Cố Ninh, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Cố Ninh một lần nữa lui về phòng ngủ của chính mình, ngồi trên
giường, có chút mê hoặc.
Nhưng lúc này trong lòng cô có một loại trực giác, thời gian hai thế
giới thay đổi hẳn là có quan hệ với "Thái Cực" trên cửa.
Cô tâm niệm vừa động, liền về tới không gian kia. Cô nhìn kim đồng hồ bị cô chỉnh lệch đi, trong lòng có một loại cảm giác rất huyền diệu, thời gian hai thế giới phát sinh thay đổi, chắc là do cô đã chỉnh kim đồng hồ này.
Ở mạt thế bên kia từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng, đã qua mười giờ, nhưng thời gian bên này lại mới qua có năm giờ.
Như vậy, lấy điều này suy đoán, thời gian bên này so với thời gian
mạt thế chậm hơn một nửa, khả năng ở mạt thế nghỉ ngơi hai ngày thì thế giới bên này mới qua một ngày?...... Nếu chếch kim đồng hồ về phía màu đen bên kia, như vậy có thể sẽ ngược lại hay không?
Cố Ninh nghĩ như vậy, nhìn thoáng qua thời gian trên cổ tay 3:05.
Cô vươn tay tới muốn chỉnh kim đồng hồ về phía màu trắng, nhưng
sau khi thử vài lần, phát hiện kim đồng hồ vẫn ngừng ở nơi đó.
Cố Ninh nghĩ nghĩ, lại chỉnh kim đồng hồ trở về, phát hiện có thể
động, nhưng chỉnh sang màu trắng bên kia, vẫn chỉ có thể đến được phương hướng lần trước.
Cố Ninh nhìn la bàn Thái Cực này nghĩ nghĩ, vẫn không rõ là chuyện như thế nào, chỉ có thể làm kim đồng hồ kia tiếp tục ngừng ở chỗ trước đó.
Sau đó lại lần nữa ấn xuống then cửa.
Một lúc sau, ở trong góc chết kia, liền nghe được tiếng Phương Pháp nôn nóng kêu gọi: "Cố Ninh! Cố Ninh em có còn ở đó không? Có thể trả lời một tiếng hay không? Nếu em còn không trả lời anh sẽ đi vào nhé?
Anh thật sự đi vào......"
Lời còn chưa dứt, Cố Ninh liền đi ra ngoài. Nhìn thấy Cố Ninh đi ra, Phương Pháp đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới oán giận nói: "Đã nói là năm phút, nhưng lại qua đến mười
mấy phút. Anh gọi em còn không trả lời, anh tưởng rằng em đã gặp phải chuyện gì."
Cố Ninh giơ tay nhìn, quả nhiên lại biến thành thời gian bên này, thời gian là 8:15. Xem ra lần sau đi vào phải chỉnh thời gian của Thái Cực trước.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
"Thật ngại quá, bụng em không thoải mái." Cố Ninh xin lỗi.
"Không sao. Nhưng lần sau nếu anh gọi em, em tốt nhất vẫn
nên trả lời một tiếng, bằng không anh sẽ lo lắng...... Rốt cuộc tình huống hiện tại không yên ổn." Phương Pháp nói, mở cửa xe chui vào trước.
Cố Ninh nhìn thoáng qua thi thể một con xác sống nam nằm trên mặt
đất, trên đầu bị bắn một lỗ lớn, hẳn là vừa bị Phương Pháp giải quyết,
Cố Ninh vòng qua, kéo cửa xe ngồi xuống.
Xe rất nhanh liền khởi động, Cố Ninh nhìn thẳng phía trước, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về kim đồng hồ Thái Cực trong không gian kia.
"Cố Ninh, em ngủ một lát đi. Anh sẽ giúp em nhìn xe, nếu phát hiện
sẽ gọi em tỉnh." Phương Pháp một bên nhìn hai bên đường, một bên nói.
"Không sao, em chưa buồn ngủ." Cố Ninh nói, ngồi thẳng thân mình, nhìn về phía hai bên, chú ý xe trên đường.
Phương Pháp kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói:
"Em lái xe cả đêm mà không buồn ngủ sao? Tinh lực cũng thật tốt."
"Vâng, có thể là do trước kia em thức đêm nhiều nên đã quen. Không có cảm giác gì." Cố Ninh một bên chú ý xe hai bên đường, một bên thuận miệng đáp.
Phương Pháp cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, thật là không
thấy được trên mặt cô có chút mệt mỏi nào, nhưng sắc mặt có hơi chút tái nhợt, thoạt nhìn không quá khỏe mạnh, hắn đột nhiên hỏi: "Ai, đúng rồi Cố Ninh, tóc em sao lại biến thành màu này? Lần trước chúng ta gặp mặt, không phải là màu đen sao. Em nhuộm tóc ở đâu vậy, bây giờ còn có
tâm tư nhuộm tóc sao? Nhưng màu tóc này trông khá hợp với em."
Cố Ninh chỉ cười cười không nói lời nào. Tổng không thể giải thích
với hắn là bị xác sống cắn nên biến thành như vậy đi.
Thời gian này vẫn có xe đi ở trên đường.
Rất nhiều người đều muốn đi về phía thủ đô, tuy rằng bên kia dày
đặc người, nhưng lực lượng quân sự bên kia cũng mạnh nhất, thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, khi internet vẫn còn có thể dùng, không ít người ở thủ đô đã phát rất nhiều ảnh chụp lên trên mạng, trên đường cái thủ đô thực hiện giới nghiêm quân sự, nơi nơi đều là xe tăng và quân nhân đeo súng máy.
Máy bay trực thăng mỗi ngày đều bay tới bay lui trên không trung.
Các phương hướng đi đến thủ đô đều được thiết trí vài trạm kiểm
soát, phải thông qua kiểm tra có bị xác sống cắn bị thương hay không mới được đi tiếp.
Tuy rằng trên TV mỗi ngày đều truyền phát tin tin tức kêu gọi quần
chúng nhân dân không cần mù quáng đi đến thủ đô, phương án tốt nhất là ở lại trong nhà chờ chính phủ cứu viện. Nhưng chưa chờ được cứu viện đến, gạo thóc trong nhà đã hết trước. Cho nên càng ngày càng nhiều người đi đến thủ đô.
Hiện tại đã là tháng thứ ba, mất đi thông tin và internet, chẳng khác
nào về tới thời cổ đại, hoàn toàn vô pháp biết được tin tức ở bên ngoài,
chỉ có thể căn cứ vào biến hóa ở địa phương để phán định hiện tại đã
phát triển đến loại trình độ nào. Căn cứ vào tình huống trên đường,
người càng ngày càng ít, mà xác sống càng ngày càng nhiều, chỉ sợ tình
hình hiện tại không cho phép lạc quan.
Cố Ninh hít một hơi thật sâu, hiện tại còn không phải thời điểm nghĩ
nhiều.
Quan trọng nhất chính là, tìm được ba mẹ trước.Nhưng cô cũng nhất định phải đi thủ đô, chỉ dựa vào một mình cô không có cách nào để bảo đảm ba mẹ được an toàn, chỉ khi tìm được một hoàn cảnh an toàn, cô mới có thể yên tâm. Không thể nghi ngờ, thủ đô là lựa chọn hàng đầu nhất.
Hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Trong lòng Cố Ninh cảm thấy trầm trọng, một ngày chưa tìm được ba mẹ, cô liền một ngày không thể yên tâm.
"Dừng xe!" Đột nhiên Cố Ninh nhìn thấy một cửa hàng chợt lóe qua
ven đường, kêu lên.
Phương Pháp bị khiếp sợ, chờ phản ứng lại đây, xe đã đi quá mười
mấy mét mới dừng lại: "Làm sao vậy?"
"Chờ em vài phút, em đi qua có chút việc." Cố Ninh nói, sau đó cầm theo dao, tùy tay khoác ba lô ở trên vai, mở cửa xe nhảy xuống.
"Lại vài phút?" Phương Pháp từ vị trí ghế điều khiển di chuyển đến
vị trí ghế phụ nhìn Cố Ninh từ phía sau đi đến: "Không phải vừa mới
giải quyết xong sao." Sau đó Phương Pháp nhìn thấy Cố Ninh cõng ba lô, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng tắt máy, kéo chìa khóa nhảy
xuống xe chạy qua: "Cố Ninh, từ từ, anh đi cùng em."
Cố Ninh kinh ngạc liếc hắn một cái, thấy sắc mặt của hắn rõ ràng có chút hồi hộp, cô tưởng tượng liền biết hắn có ý tưởng gì, gật gật đầu. Sau đó cầm dao trong tay bước nhanh hướng về phía cửa hàng mà cô vừa mới nhìn thấy.
Phương Pháp nhẹ nhàng thở ra, đi theo cô.
Chờ tới bên ngoài cửa hàng kia, Phương Pháp không khỏi kỳ quái hỏi:
"Cố Ninh, em đến nơi đây làm cái gì?"
"Lấy chút đồ." Cố Ninh nói xong liền chui vào cửa hàng.
Đây là một cửa hàng vàng quy mô tương đối nhỏ, hiển nhiên chủ tiệm
đi rất vội vàng, chỉ đóng cửa kính ở bên ngoài, hơn nữa đã bị đập nát,
trong tiệm đã bị cướp sạch một lần, kính của quầy đều bị gõ vỡ, nhưng
còn có một cái kệ thủy tinh chưa bị động vào, bên trong đều là dây
chuyền vàng bày chỉnh tề, đại khái có khoảng bảy tám chục chiếc, Cố Ninh không dám phá vỡ kính, miễn cho thu hút xác sống, cô vòng vào bên trong, từ bên trong đẩy cửa quầy ra, sau đó duỗi tay vào, lấy hết dây chuyền vàng ném vào ba lô.Phương Pháp nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau khi hồi phục lại tinh
thần nói: "Cố Ninh, em lấy mấy thứ này làm gì?" Thật sự không thể
trách hắn không hiểu, lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, đúng là đã lâm vào
một đoạn thời gian cướp bóc điên cuồng, nhưng không bao lâu sau, mọi người bỗng nhận ra, trận tai nạn này cũng không phải tạm thời, so với vàng và kim cương, đồ ăn và uống càng trân quý hơn, vì thế liền chuyển từ cướp bóc các vật phẩm trân quý, biến thành cướp bóc đồ ăn.
Hiện tại mọi người dù có nhìn thấy một bức tượng Phật bằng vàng
trên mặt đất cũng sẽ không muốn nhặt lên, nhưng nếu nhìn thấy một cái chocolate, vậy tuyệt đối sẽ nhào lên cướp đoạt.
Đây là mạt thế, tràn ngập vớ vẩn và châm chọc.
Cho nên, có thể hiểu tại sao khi Phương Pháp nhìn thấy Cố Ninh
cướp sạch vòng vàng thì giật mình.
Rốt cuộc Cố Ninh thoạt nhìn là người có đầu óc thông minh, thật sự
không giống người sẽ làm ra loại sự tình không có ý nghĩa này.
"Mấy thứ này có hữu dụng với em." Cố Ninh khoác ba lô lên vai, sau
đó chuẩn bị đi.
Phương Pháp đi trước, hai người đi ra khỏi cửa hàng vàng.
Đột nhiên, một tia mùi hôi thổi qua chóp mũi Cố Ninh, chóp mũi cô
hơi hơi kích thích một chút, sau đó sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên duỗi tay kéo Phương Pháp vẫn chưa hề phát giác về phía sau, sau đó dao trong tay liền chém xuống một con xác sống nhào đến!
Phương Pháp bị Cố Ninh đột nhiên kéo làm cho hoảng sợ, chờ sau khi đứng vững vàng liền nhìn thấy dao trong tay Cố Ninh chém vào vai phải con xác sống đột nhiên nhảy ra, trực tiếp chém đứt toàn bộ bả vai của nó! Anh ta giật mình không nhỏ, sức lực bao lớn mới có khả năng một dao chém đứt toàn bộ bả vai?!
Nhưng anh ta không kịp nghĩ quá nhiều, chỉ thấy một chân Cố Ninh mạnh mẽ đạp tới ngực con xác sống kia, trực tiếp làm nó ngã xuống mặt đất, sau đó một bước xông lên, nắm lấy chuôi dao, hung hăng cắm xuống đầu xác sống!
Từ khi Cố Ninh phát hiện con xác sống, đến khi giải quyết xong nó,
toàn bộ quá trình không vượt qua một phút!
Phương Pháp trợn mắt há hốc mồm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook