Cánh Bướm Của Màn Đêm
-
Chương 26: Tình tiết ngôn tình
Những lời nói của Trần Hữu Phong khiến tôi suy nghĩ rất là nhiều, mà nếu mà người mù như tôi vừa đi đường vừa suy nghĩ nhiều thì các bạn đã biết hậu quả rồi đấy.
Tôi đụng phải không biết là bao nhiêu là học sinh ở trên đường nữa, tôi phải xin lỗi rất nhiều lần đấy nhiều đến nổi muốn méo cả miệng.
Về đến lớp thì đúng ngay giờ giải lao mười lăm phút, mới vừa ngồi xuống tôi đã nghe tiếng líu ríu của cô bạn Miêu Tuệ Ngữ rồi. Nói gì mà Lưu Tuấn có đẹp trai học giỏi như Trần Hữu Phong đâu còn có tính gian xảo nữa không chính nghĩa bằng Hữu Phong... nói chung là Miêu Tuệ Ngữ dìm hàng Lưu Tuấn đến xuống dưới đáy xã hội.
Tôi cũng không ngờ rằng người yêu Lưu Tuấn của tôi trong mắt của cô bạn tôi lại tệ đến như vậy, mà thôi tôi yêu người ta thì chấp nhận cái khuyết điểm của người đó thôi.
- Lưu Tuấn đến chưa vậy? Đi lén phén với con nào rồi ư, sao chưa thấy cậu ta vậy. - Mặc kệ những lời nhận xét của cô bạn tôi vẫn muốn gặp anh Lưu Tuấn, trong đầu tôi giờ này chỉ có anh ta thôi.
- Chưa đến, chắc là do hôm qua anh ta thức trắng một đêm để chăm sóc cậu nên giờ này không dậy nổi đâu. Ừ, hắn ta cũng có một mặt tốt đấy.
- Thế à, còn Ngôn Tình đâu rồi?
- Mặc kệ cậu ta đi, cậu ta uống nước trà dưới căn tin đấy hừ hừ. - Miêu Tuệ Ngữ giận hờn không thèm nói chuyện với tôi nữa, ả ta lại chuyển sang bàn khác mà tiếp tục chia sẻ những câu chuyện từ trên trời xuống dưới đất.
Tôi lười để ý đến Miêu Tuệ Ngữ chỉ cảm thấy ngọt ngào lắm vì ngoài cha của tôi ra chưa ai tốt với tôi như vậy. Đúng là người yêu của mình mà lỵ.
Hình như tôi quên nói cái gì đó cho Miêu Tuệ Ngữ rồi mà thôi kệ, tôi phải cố gắng ôn lại bài để chuẩn bị kiểm tra một tiết cho môn Ngữ Văn nữa.
Cứ tưởng mọi thứ đã sẽ đâu vào đấy thôi thì có một người muốn nói chuyện với tôi, không ai xa lạ chính là Lãnh Hàn.
- Tớ van xin cậu hãy buông tha cho anh ấy đi, có được không? - Cô ta nức nở khóc thành tiếng, giọng nói run run cầu xin tôi.
- À thì...
Tôi không biết nói gì cho phải, hành động của cô nàng Lãnh Hàn thật là quái lạ mà. Chỉ mới vừa sáng nay thôi cô ta còn dùng quyền lực của lời nói để chia rẽ tôi và Lưu Tuấn, vậy mà giờ đây cô ta lại mít ướt cầu xin tôi.
- Lãnh Hàn à, có phải cậu uống nhầm thuốc gì không vậy để tớ đưa cậu đến bệnh viện.
Cứ tưởng là câu nói của tôi sẽ chọc tức Lãnh Hàn nhưng không, cậu ta càng khóc lớn hơn nữa.
Tiếng khóc ấy khiến cả lớp phải nghị luận xôn xao.
- Tội nghiệp Lãnh Hàn, cậu ấy thật là hiền lành nên mới bị con quỷ tiểu tam ức hiếp đến nỗi phải cầu xin như thế này - Người lên tiếng là Nu Yến, giọng của cậu ta đúng là sặc mùi giả tạo cứ ỏng ẹo như mấy bà đứng đường ở xóm nhà tôi.
- Thôi đừng van xin ả ta, mọi người xem cái bản mặt của ả ta y như mấy con hồ ly tinh mà tớ xem trên youtube vậy. - Một học sinh khác phụ họa theo lời của cậu ta, mà người này tôi cũng quen đó là lớp phó của lớp Tú Trinh.
Hai người đã lên tiếng rồi thì tất nhiên cả lớp đều hùa theo, họ nói tôi hồ ly dực chồng, tiểu tam bẩn thỉu... nói chung là thứ gì đó tồi tệ thì quy hết về cho tôi.
Đến lúc này tôi biết cô nàng Lãnh Hàn này định làm gì rồi, ả ta muốn chơi tôi một vố đây mà. Mà lần này thì tôi bó tay đến cả cô bạn hùng biện là Miêu Tuệ Ngữ cũng không giúp gì được trong tình huống này.
Đang lúc không biết làm sao bỗng dưng có một tiếng nói vang lên khiến cho mọi chuyện đi vào ngõ cụt.
- Ủa? Sao em không kêu anh thức dậy, tối hôm qua em... à sao các cậu bu vào bàn của Hứa Nguyệt đông vậy?
Nghe thấy câu nói lỡ miệng của Lưu Tuấn là tôi cảm thấy không ổn chút nào rồi.
Quả nhiên Lãnh Hàn òa khóc rời khỏi bàn của tôi mà chạy đi mất, tôi đoán là chạy lại ôm Lưu Tuấn đây mà.
- Em yêu anh rất nhiều, tại sao? Tại sao lại không chọn em mà chọn cô ta chứ? Em có gì mà không tốt chứ? Hu Hu.
Gì thế này? Tôi mới là người bị hại cơ mà sao bây giờ lại thành như ra như thế này nhỉ? À khoan đã sao cảnh quen vậy? Sao giống mấy tình tiết trong truyện ngôn tình tôi nghe qua radio hằng ngày sao.
Cái cảnh này không phải là cảnh nữ chính đang bị ức hiếp bởi tiểu tam là tôi sao? Tôi thành phe phản diện rồi à.
Tôi đoán chắc chắn mọi người sẽ quay qua chỉ trích nam chính nè, rồi sau đó anh ta sẽ kéo tôi chạy ra khỏi trường bỏ lại nữ chính đáng thương lẽ lôi ở chốn đông người.
Y như dự đoán, mọi người quay qua chất vấn Lưu Tuấn, hỏi tại sao cậu ta lại vô tâm đến vậy đã có một người vợ đẹp như hoa thế này còn tìm hoa thơm cỏ lạ, Nhiều cậu học sinh cũng bình phẩm nói anh ta là sở khanh, đàn ông tồi tệ... hơn bốn mươi cái miệng cùng trỉ trích khiến cho Lưu Tuấn á khẩu không nói được gì.
Tôi đụng phải không biết là bao nhiêu là học sinh ở trên đường nữa, tôi phải xin lỗi rất nhiều lần đấy nhiều đến nổi muốn méo cả miệng.
Về đến lớp thì đúng ngay giờ giải lao mười lăm phút, mới vừa ngồi xuống tôi đã nghe tiếng líu ríu của cô bạn Miêu Tuệ Ngữ rồi. Nói gì mà Lưu Tuấn có đẹp trai học giỏi như Trần Hữu Phong đâu còn có tính gian xảo nữa không chính nghĩa bằng Hữu Phong... nói chung là Miêu Tuệ Ngữ dìm hàng Lưu Tuấn đến xuống dưới đáy xã hội.
Tôi cũng không ngờ rằng người yêu Lưu Tuấn của tôi trong mắt của cô bạn tôi lại tệ đến như vậy, mà thôi tôi yêu người ta thì chấp nhận cái khuyết điểm của người đó thôi.
- Lưu Tuấn đến chưa vậy? Đi lén phén với con nào rồi ư, sao chưa thấy cậu ta vậy. - Mặc kệ những lời nhận xét của cô bạn tôi vẫn muốn gặp anh Lưu Tuấn, trong đầu tôi giờ này chỉ có anh ta thôi.
- Chưa đến, chắc là do hôm qua anh ta thức trắng một đêm để chăm sóc cậu nên giờ này không dậy nổi đâu. Ừ, hắn ta cũng có một mặt tốt đấy.
- Thế à, còn Ngôn Tình đâu rồi?
- Mặc kệ cậu ta đi, cậu ta uống nước trà dưới căn tin đấy hừ hừ. - Miêu Tuệ Ngữ giận hờn không thèm nói chuyện với tôi nữa, ả ta lại chuyển sang bàn khác mà tiếp tục chia sẻ những câu chuyện từ trên trời xuống dưới đất.
Tôi lười để ý đến Miêu Tuệ Ngữ chỉ cảm thấy ngọt ngào lắm vì ngoài cha của tôi ra chưa ai tốt với tôi như vậy. Đúng là người yêu của mình mà lỵ.
Hình như tôi quên nói cái gì đó cho Miêu Tuệ Ngữ rồi mà thôi kệ, tôi phải cố gắng ôn lại bài để chuẩn bị kiểm tra một tiết cho môn Ngữ Văn nữa.
Cứ tưởng mọi thứ đã sẽ đâu vào đấy thôi thì có một người muốn nói chuyện với tôi, không ai xa lạ chính là Lãnh Hàn.
- Tớ van xin cậu hãy buông tha cho anh ấy đi, có được không? - Cô ta nức nở khóc thành tiếng, giọng nói run run cầu xin tôi.
- À thì...
Tôi không biết nói gì cho phải, hành động của cô nàng Lãnh Hàn thật là quái lạ mà. Chỉ mới vừa sáng nay thôi cô ta còn dùng quyền lực của lời nói để chia rẽ tôi và Lưu Tuấn, vậy mà giờ đây cô ta lại mít ướt cầu xin tôi.
- Lãnh Hàn à, có phải cậu uống nhầm thuốc gì không vậy để tớ đưa cậu đến bệnh viện.
Cứ tưởng là câu nói của tôi sẽ chọc tức Lãnh Hàn nhưng không, cậu ta càng khóc lớn hơn nữa.
Tiếng khóc ấy khiến cả lớp phải nghị luận xôn xao.
- Tội nghiệp Lãnh Hàn, cậu ấy thật là hiền lành nên mới bị con quỷ tiểu tam ức hiếp đến nỗi phải cầu xin như thế này - Người lên tiếng là Nu Yến, giọng của cậu ta đúng là sặc mùi giả tạo cứ ỏng ẹo như mấy bà đứng đường ở xóm nhà tôi.
- Thôi đừng van xin ả ta, mọi người xem cái bản mặt của ả ta y như mấy con hồ ly tinh mà tớ xem trên youtube vậy. - Một học sinh khác phụ họa theo lời của cậu ta, mà người này tôi cũng quen đó là lớp phó của lớp Tú Trinh.
Hai người đã lên tiếng rồi thì tất nhiên cả lớp đều hùa theo, họ nói tôi hồ ly dực chồng, tiểu tam bẩn thỉu... nói chung là thứ gì đó tồi tệ thì quy hết về cho tôi.
Đến lúc này tôi biết cô nàng Lãnh Hàn này định làm gì rồi, ả ta muốn chơi tôi một vố đây mà. Mà lần này thì tôi bó tay đến cả cô bạn hùng biện là Miêu Tuệ Ngữ cũng không giúp gì được trong tình huống này.
Đang lúc không biết làm sao bỗng dưng có một tiếng nói vang lên khiến cho mọi chuyện đi vào ngõ cụt.
- Ủa? Sao em không kêu anh thức dậy, tối hôm qua em... à sao các cậu bu vào bàn của Hứa Nguyệt đông vậy?
Nghe thấy câu nói lỡ miệng của Lưu Tuấn là tôi cảm thấy không ổn chút nào rồi.
Quả nhiên Lãnh Hàn òa khóc rời khỏi bàn của tôi mà chạy đi mất, tôi đoán là chạy lại ôm Lưu Tuấn đây mà.
- Em yêu anh rất nhiều, tại sao? Tại sao lại không chọn em mà chọn cô ta chứ? Em có gì mà không tốt chứ? Hu Hu.
Gì thế này? Tôi mới là người bị hại cơ mà sao bây giờ lại thành như ra như thế này nhỉ? À khoan đã sao cảnh quen vậy? Sao giống mấy tình tiết trong truyện ngôn tình tôi nghe qua radio hằng ngày sao.
Cái cảnh này không phải là cảnh nữ chính đang bị ức hiếp bởi tiểu tam là tôi sao? Tôi thành phe phản diện rồi à.
Tôi đoán chắc chắn mọi người sẽ quay qua chỉ trích nam chính nè, rồi sau đó anh ta sẽ kéo tôi chạy ra khỏi trường bỏ lại nữ chính đáng thương lẽ lôi ở chốn đông người.
Y như dự đoán, mọi người quay qua chất vấn Lưu Tuấn, hỏi tại sao cậu ta lại vô tâm đến vậy đã có một người vợ đẹp như hoa thế này còn tìm hoa thơm cỏ lạ, Nhiều cậu học sinh cũng bình phẩm nói anh ta là sở khanh, đàn ông tồi tệ... hơn bốn mươi cái miệng cùng trỉ trích khiến cho Lưu Tuấn á khẩu không nói được gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook