Cảnh Báo Người Chơi Nguy Hiểm Xâm Lấn
-
C2: Sách cấm 18 tình duyên nhân quỷ chưa hết
Editor: Lâm Niệm
- -----
Sắc trời đã tối, một đám người đều buồn ngủ, thế là lần lượt chạy lên lầu.
May mắn là bọn họ dù mục đích là đi thám hiểm hay điều tra thì mỗi người đều chuẩn bị sẵn nguồn sáng, chuẩn bị rất đầy đủ, dù bóng đèn có phát nổ cũng không ảnh hưởng đến việc chiếu sáng.
Từ lầu một đi lên cầu thang, là tay vịn làm bằng gỗ thô, trên cầu thang trải tấm thảm màu đỏ dày nặng, khi đi ở trên đó thanh âm nhỏ đến mức gần như không có.
Vách tường hành lang cũng là màu đỏ đậm, ở trên treo một tổ những bức tranh chân dung lớn nhỏ khác nhau, có một người, cũng có hai người, nụ cười mang theo ý sạch sẽ trong trẻo, nhưng ở trong ánh sáng mờ nhạt, không hiểu sao nhìn có chút âm trầm.
"Người này là dì nhỏ của tôi, kỳ thật là dì họ, hai nhà chúng tôi cũng không thân lắm, chỉ là tôi có dạy học bù cho con gái dì ấy nên có qua lại."
"Dì họ của tôi trong nhà có điều kiện rất tốt, lại là con gái một, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều. Ông ngoại dì là một họa sĩ tranh sơn dầu, vào mỗi năm sinh nhật từ nhỏ đến lớn của dì ấy đều sẽ vì dì mà vẽ một bức tranh sơn dầu. Mấy bức lớn nhất ở đây là vài giai đoạn quan trong nhất đời người của dì, 10 tuổi, 18 tuối, kết hôn, sinh con."
Nữ sinh viên Miêu Toa một bên vừa đi vừa giới thiệu.
Cũng bởi vì có cô, nên những người khác đều biết thêm được nhiều tin tức hơn.
Trên tay Hạ Thực Tinh cầm một ngọn nến, ngọn lửa nhỏ như hạt đậu, chiếu từ dưới lên trên mặt của tranh sơn dầu chân dung, mang theo loại cảm giác âm trầm quỷ dị.
"Có... Có người... Nháy mắt!" Béo Trù Tử khẩn trương núp ở phía sau Hạ Thực Tinh, sợ tới mức bắt đầu nói lắp, dùng ngón tay chỉ vào bức tranh trên đỉnh đầu Hạ Thực Tinh, chính mình lại lẻn qua dựa vào lan can bên cạnh.
Người trong tranh sơn dầu nháy mắt?
Hạ Thực Tinh nâng ngọn nến trong tay lên, lại nhìn lên, hình ảnh vẫn bình thường như cũ, cái gì cũng không có.
Hạ Thực Tinh nhìn đôi mắt vô cơ của nhân vật, không chớp mắt nhìn chằm chằm.
"A! Ai đụng tôi vậy!" Tiếng thét đột ngột từ Tuyết Hoa Tô vang lên.
Cô hét xong liền phản ứng lại, vì mới vừa trốn dưới gầm bàn nên phản ứng có chút trì độn, cho nên lúc này mới đi ở cuối hàng.
"Cô cô... Phía sau phía sau cô..." Đầu bếp mập quay đầu nhìn một cái, nhìn phía sau lưng của Tuyết Hoa Tô, lại nói lắp càng thêm nghiêm trọng hơn.
"Trong tranh có quỷ!" Miêu Toa dùng di động trong tay chiếu sáng, đảo quay phía sau Tuyết Hoa Tô liền phát hiện một bóng đen nhanh chóng chui vào trong tranh.
Khi mọi người đều quay đầu nhìn Tuyết Hoa Tô thì ánh sáng của đèn pin, điện thoại, ánh nên đều chiếu xuống cầu thang dưới lầu, ở nơi ánh sáng không chiếu tới, tranh sơn dầu trên tường bắt đầu vẹn vẹo.
Hạ Thực Tinh đứng gần tranh sơn dầu nhất, nháy mắt vào lúc hắn quay đầu lại, cô gái trong bức tranh sơn dầu gần hắn nhất đột nhiên sống lại, ngay lập tức hướng tay tới muốn đem Hạ Thực Tinh kéo qua.
Hạ Thực Tinh cũng không quay đầu lại, duỗi tay vững vàng bắt lấy cánh tay nữ nhân trong tranh, quay lại cười xán lạn: "A, mỹ nữ!"
Bức tranh này là tấm khi nữ chủ nhân căn nhà vừa mới kết hôn, mặc áo cưới truyền thống đỏ thẫm, vốn là sắc đẹp vui vẻ may mắn, nhưng khi nữ quỷ trong tranh duỗi tay ra, trở nên vô cùng đáng sợ.
Nữ quỷ trong tranh sơn dầu cả người đều là màu đỏ của thuốc màu từ trên đầu không ngừng chảy xuống dưới, nhìn giống như mới bị lột da, cả người chảy đầy máu, nhiễm đỏ cả tay Hạ Thực Tinh, hướng theo cổ tay áo hắn mà nhỏ giọt trên mặt đất.
Hình ảnh này vô cùng kinh người, nhưng cố tình Hạ Thực Tinh lại bình tĩnh mà cầm lấy hai tay nữ quỷ, nhẹ nhàng đem hai cánh tay dường như không có xương trói lại thành gút: "Mỹ nữ, hiện tại không tiện lắm, hay là chờ tới tối rồi một mình tới tìm tôi đi~"
Những người khác:...
Người trong tranh phẫn nộ mà liếc trắng Hạ Thực Tinh một cái, vèo một cái liền muốn đem tay thu trở về. Cánh tay bị cột thành một cục, giãy giũa mà suy nghĩ cách cởi ra, thuốc màu không ngừng chảy xuống.
"Kĩ thuật trói của tôi càng ngày càng tốt." Hạ Thực Tinh thưởng thức cách trói của mình, mặt khác ánh mắt lại đảo qua tranh sơn dầu, "Hoan nghênh các vị mỹ nữ tới trải nghiệm."
Nữ quỷ:...
Nhận ánh mắt phẫn nộ của nữ quỷ, bình tĩnh mà tiếp tục đi lên lầu, mà lúc này đây, đã không còn bị nữ quỷ quấy rầy.
Mãi cho đến khi đã đi hết cầu thang, mọi người sau một lúc trầm mặc rốt cuộc đã nhịn không được, Lữ Dật Phi sinh động nhất nhịn không được mà hỏi: "Anh, không sợ à?"
"Sợ?" Hạ Thực Tinh nâng ngọn nến lên lần nữa, dùng ánh nến chiếu vào bức tranh chân dung, lộ ra gương mặt đẹp kia: "Nhiếp Tiểu Thiến đẹp đúng không? Có muốn làm Ninh Thải Thần không?"
Lữ Dật Phi, Ấn Đại Sâm cùng mấy nam nhân ý vị thâm trường mà nở nụ cười đen tối, ngay cả Béo Trù Tử cũng quên mất sợ hãi, nhìn mỹ nữ trong tranh sơn dầu nuốt nuốt nước miếng.
"Nhưng mà đó là quỷ..." Thiếu chút nữa đã bị kéo vào tranh, trong lòng Tuyết Hoa Tô còn sợ hãi, khi đi đường luôn cách bức tranh rất xa.
Hạ Thực Tinh: "Vạn nhất là người khác giả quỷ, chẳng phải là bị chiếm tiện nghi à?"
Tuyết Hoa Tô sửng sốt, che ngực lại, ánh mắt hoài nghi nhìn mấy nam nhân ở đây.
"Cũng đúng."
Hạ Thực Tinh: "Trước khi chết quỷ cũng là người, cũng không phải là sắc quỷ, nhìn trộm cô, giở trò với cô..."
"Tôi chọc..."
"Nếu là đem cô làm chết, sau đó cô khi chết biến thành quỷ mà còn bị chiếm đoạt..."
Lửa giận nháy mắt của Tuyết Hoa Tô làm nổi lên ngọn lửa dũng khí, nhiệt huyết sôi trào nắm chặt tay: "Bà đây làm chết hắn!"
Hạ Thực Tinh: "Vậy mới đúng."
Nam sinh viên Lữ Dật Phi giọng điệu u oán: "Anh trai, sao anh không an ủi chúng ta? Trọng nữ khinh nam?"
"Sao lại như vậy được." Hạ Thực Tinh với tay tới vách tường phía sau Lữ Dật Phi, thuận thế đem đầu nữ nhân chỉ mới ngo ghoe rục rịch ấn trở về, thoạt nhìn như đang kabedon Lữ Dật Phi.
Lữ Dật Phi không kịp phòng bị đột nhiên bị một nam nhân lớn hơn kabedon, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng.
Lữ Dật Phi lúc này mới phát hiện, vị bác sĩ đẹp trai văn nhã này thoạt nhìn gầy, thế nhưng đứng cùng chỗ với hắn 1m78 mà lại còn muốn cao hơn một cái đầu, hơn nữa cảm giác áp bách rất mạnh.
Lữ Dạt Phi cười gượng: "Vẫn là không được, chúng ta vẫn là làm anh em đi."
"Đáng tiếc, tôi còn đem theo rất nhiều nến."
Lữ Dật Phi:!!!
Hạ Thực Tinh hướng hắn nháy mắt ái muội, Lữ Dật Phi xấu hổ cười, chạy nhanh đem khoảng cách kéo xa.
"Lầu 2 chỉ có bốn phòng, trên lầu chắc là còn, ai muốn ở lầu 2 ai muốn ở lầu 3?" Phóng viên mặc áo mưa mang theo tâm muốn tìm tư liệu sống, đi tuốt ở đàng trước.
"Nói trước, tôi ở lầu 3!"
Hạ Thực Tinh nghĩ tới mục đích của phóng viên tới biệt thự này, tâm niệm vừa động: "Lầu 2, có phòng ngủ chính phải không?"
"Đúng vậy, anh hẳn là biết, tôi đối với cái chết của họ vẫn còn nghi vấn, nên không dám ngủ phòng chính..."
Hạ Thực Tinh đánh gãy lời nói của phong viên áo mưa: " Anh im lặng đi, nói cái gì nữa thì anh ngủ phòng chính."
Nói thêm cái gì nữa, mọi người cũng chả dám ở lại lầu 2.
Bởi vì sợ hãi, hai nữ sinh Tuyết Hoa Tô với Miêu Toa ở cùng nhau, đi theo phóng viên áo mưa lên lầu 3, yếu ớt muốn nhờ phóng viên áo mưa ở cùng, người sau đáp ứng.
Mà tổ ba người mạo hiểm, Hạ Thực Tinh, Lữ Dật Phi, Ấn Đại Sâm, còn có mục đích riêng, chẳng sợ ở lầu 2, đều tách ra ở riêng.
Hạ Thực Tinh không khách khí chiếm phòng ngủ chính lớn nhất, cũng là địa điểm tử vong của chủ nhà bị hoài nghi có khả năng lớn nhất, đối với hành động này của hắn, hai người khác đều không có ý kiến bất mãn gì.
Rốt cuộc, nơi lớn nhất cũng có thể là nơi nguy hiểm nhất.
Trong phòng đen như mực, im ắng, cửa sổ bị người mở ra, bị gió thổi rung động phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng. Sa mành màu trắng ở trong gió dập dờn nhẹ, trầm mạc âm trầm tựa như u linh.
Hạ Thực Tinh giơ ngọn nến, vừa mới vào phòng, cửa chính căn phòng ở phía sau đóng lại một tiếng rầm.
Mà cùng lúc đó, ngọn nến trong tay hắn cũng bị một trận gió đêm thổi tắt.
Thanh âm loảng xoảng loảng xoảng của cửa sổ lớn hơn nữa, phảng phất như có rất nhiều người đang chen chúc, không ngừng tiến vào, tiến vào.
Hạ Thực Tinh rũ mắt nìn ngọn nến đã tắt, trên bấc đèn có một làn khói trắng dài trôi nổi lênh đênh, lại không phải là từ từ bay lên, mà là bay theo nhiều hướng, bị thổi bay đến các phương hướng khác nhau.
Giống như vào lúc này, có rất nhiều người đang ở bên cạnh ngọn nến, khi hô hấp đem hơi thở thổi khói trắng bay theo nhiều hướng.
Hạ Thực Tinh buông ngọn nến ra, đồi thành ánh sáng điện thoại, vui vẻ thoải mái vào phòng tắm tắm gội, thái độ phóng khoáng tự nhiên tựa như đang qua đêm bên ngoài ở nhà người khác.
Hắn mở nước ra điều chỉnh một lát, nước là lạnh, không có nước ấm.
Đại mùa hè, tắm nước lạnh cũng không có việc gì, cảm giác mệt mỏi một ngày bị dòng nước rửa sạch, cả người nhẹ nhàng tự tại.
Đột nhiên, Hạ Thực Tinh nghe được loáng thoáng tiếng trẻ con khóc, từ phía sau hắn truyền đến.
Hắn lập tức cầm lấy điện thoại đặt ở trên giá xà phòng hướng vách tường phía sau chiếu tới.
Gạch men sứ màu trắng trên vách tường, lúc này tràn đầy dấu tay màu đỏ, nho nhỏ, kích cỡ kia là của trẻ con.
Dấu tay máu rậm rạp, ba mặt tường cùng trên cửa hầu như đều có, ngay cả trên trần nhà cũng vậy.
Hạ Thực Tinh giơ vòi sen lên rửa sạch, dấu tay máu bị nước trôi xuống cọ rửa chảy theo xuôi xuống, máu loãng đầy đất chảy xuôi.
Mũi Hạ Thực Tinh hít hít, đột nhiên duỗi tay liếm nước trên ngón tay, sau đó lại dùng ngón tay chạm một chút vào dấu tay máu trên vách tường.
"Chậc."
Hạ Thực Tinh phát ra một tiếng cười nhạt, bình tĩnh mà rửa sạch tay, mặc tốt quần áo, rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Điện thoại bị coi là đèn pin, vẫn luôn tắt màn hình, ngay khi hắn mới ngồi xuống giường, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, xuất hiện một phòng phát sóng trực tiếp.
Hình ảnh của phòng phát sóng trực tiếp cực kỳ quen thuộc, là một người đưa lưng về phía màn ảnh, đang ngồi ở mép giường, cúi đầu nghịch điện thoại, trong điện thoại phát ra ánh sáng, chiếu vào cổ và cằm của anh ta.
Đây chẳng phải là hắn sao?
Quần áo giống nhau, kiểu tóc giống nhau, còn có thân hình giống nhau.
Tên phòng phát sóng trực tiếp nghiễm nhiên chính là " Phòng phát sóng trực tiếp Ngôi sao tận thế của thí sinh số 1 của giải đấu cạnh tranh thứ 6".
Số 1, thí sinh khác không biết, nhưng chính Hạ Thực Tinh lại biết, hắn là người đầu tiên đi vào cái nơi gọi là Huyễn Tưởng Nhạc Viên này.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, làn đạn liên tục hiện ra.
[ Mỹ nam mới tắm xong! Mị có thể! ]
[ Anh trai nhỏ nhìn thật là đẹp mắt nha, 23333~ ] (2333: haha)
[ Hì hì, muốn cùng anh trai nhỏ tiếp xúc thân mật... ]
[ Anh trai nhỏ mau chết đi nha, mị đã chuẩn bị tốt giường ngủ cho anh ròi ó! ]
[ Nói giống như người khác không có quan tài vậy, anh trai nhỏ nên tới nhà của em nha, nhà em là khu mộ độc lập, so với nghĩa địa công cộng của lầu trên thì rộng hơn nhiều~ ]
Hạ Thực Tinh nghiêm túc quan sát hình ảnh, quan sát đến cả chi tiết của dụng cụ trong nhà.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy trong hình ảnh phòng phát sóng, ở sau lưng hắn, có bóng dáng màu đen đang vặn vẹo.
Bóng dáng đáng lẽ đang nằm trên khăn trải giường, đột ngột đứng lên, cao tới mức vượt qua đỉnh đầu hắn, cong eo, vươn hai tay, hướng cổ của hắn mà nhào tới.
Hạ Thực Tinh cũng không quay đầu lại, duỗi tay ra sau, một tay bắt lấy cổ tay của thân ảnh mà hung hăng túm lại rồi quăng ngã một cái!
Quăng ngã hai cái!
Quăng ngã ba cái!
Trong nháy mắt này, động tác của hắn giống như người khổng lồ xanh quăng ngã Loki, động tác lưu loát đẹp trai, rơi tới mức vui vẻ tràn trề.
Thân ảnh bay dập dìu, đem tay chộp lấy lại tựa như bắt lấy người giấy nhưng cho dù có là người giấy, sau khi bị quăng ngã tàn bạo tới lần thứ bảy, thứ tám, cũng tơi tan tác, mười phần đáng thương.
"Bắt được ngươi." Sau khi chờ đợi bóng dáng xụi lơ không thở động đậy nằm trên mặt đất, Hạ Thực Tinh giọng điệu ôn nhu " Thật là một con quỷ biết giữ lời, nói buổi tối tới liền tới."
"Đến đây đi, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Thân ảnh quỷ:???
Hạ Thực Tinh vẫn cầm cổ tay của thân ảnh mà không buông, một tay tự cởi dây lưng, vừa kéo, vừa mở.
"Chúng ta cùng diễn một vở kịch cho các bạn bè trong phòng phát sóng xem đi, gọi là Tình người quỷ chưa xong bản cấm dưới 18 tuổi!"
_______
Sắp tết rồi chúc mọi người ăn tết vui vẻ o(≧▽≦)o.
Về vấn đề cuộc sống nên thời gian edit của mị rất hạn hẹp. Cho nên cảm ơn rất nhiều vì sự theo dõi của mọi người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook