Canh Bạc Hôn Nhân
-
Chương 8
M thân mến,
Chỉ là một bức thư ngắn gọn của ngày hôm nay để nói cho ngài biết tất cả chúng em đều đang nghĩ về ngài, và em là người nghĩ đến ngài nhiều nhất. Em đã xin phép cha liệu tụi em có thể đến Eton chơi không, và tất nhiên ông bảo việc đó không hợp khuôn phép, bởi vì chúng ta không phải là gia đình. Thật tình, chuyện này thật ngớ ngẩn. Ngài lúc nào cũng như người nhà, giống những em gái của em. Nhất định giống như người nhà thân thiết hơn cả dì Hester của em.
Tommy sẽ về nhà vào kỳ nghỉ hè. Em đang cầu mong và hy vọng rằng ngài cùng sẽ tham gia với tụi em.
Mãi mãi - P
Trang viên Needham, tháng Năm, 1816
***
Không hồi âm
Vào buổi tối của ngày cưới, Bourne rời khỏi ngôi nhà gần như ngay lập tức sau khi đưa người vợ mới cưới vào trong và đi thẳng tới Thiên Thần Sa Ngã.
Sẽ là dối trá nếu như anh nói mình không cảm thấy đại loại như một thằng ngu xuẩn vì tự nhiên bỏ rơi cô ngay tức khắc, trong một ngôi nhà lạ hoắc cùng đội ngũ gia nhân lạ hoắc và không có gì quen thuộc, nhưng anh chỉ có một mục tiêu bất di bất dịch, và đạt được nó càng nhanh thì mọi chuyện sẽ càng tốt đẹp.
Anh sẽ gửi thông báo về cuộc hôn nhân của họ đến tờ Thời báo, lo liệu cho các tiểu thư nhà Marbury kết duyên, và báo thù.
Anh không có thời gian dành cho người vợ mới cưới của mình.
Chắc chắn anh không có thời gian cho những nụ cười dịu dàng, mồm miệng lém lỉnh và cách cô nhắc nhở anh về mọi thứ mà mình đã đánh mất. Về toàn bộ những việc mà anh đã quay lưng bỏ lại.
Cuộc đời anh không có chỗ cho những cuộc trò chuyện giữa họ. Không có cớ gì để quan tâm đến những lời cô nói. Không có lý do gì để thấy cô thú vị hay để quan tâm dù chỉ một chút đến cảm nghĩ của cô về các em gái mình, hoặc cách cô đương đầu với vụ hủy hôn của mình, giờ đây những năm tháng đó đã qua rồi.
Và nhất định trong cuộc sống của anh không có chỗ cho ước mong giết chết gã đã phá vỡ cuộc đính hôn, và khiến cô tự ti về bản thân cũng như giá trị của mình.
Việc cô đặt những bông hoa lên mộ của cha mẹ anh vào dịp Giáng sinh cũng không quan trọng với anh.
Duy trì thái độ xa cách với cô là điều cốt yếu - khoảng cách ấy sẽ thiết lập các giới hạn cố định trong cuộc hôn nhân của họ, cụ thể là, anh sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, và cô cũng sẽ tự tạo lập cuộc sống cho riêng cô, mặc dù về những lý do cá nhân, họ sẽ cùng nhau chăm lo cho hôn nhân của các em gái cô.
Vì vậy, anh bỏ rơi cô với đôi mắt ngái ngủ và nhăn nhó trong chiếc áo choàng đi đường rồi hướng đến Thiên Thần, gắng sức lờ đi chuyện cô đang trơ trọi một mình ngay vào đêm tân hôn, và việc đó có khả năng anh sẽ bị tra tấn đến cùng cực vì đã bỏ mặc cô ở đó.
Bốn tiếng đồng hồ trong một chiếc xe ngựa, và anh đã trở nên quá mềm lòng với cô.
Anh hít thở sâu, tận hưởng không khí buổi tối ẩm thấp giá lạnh, làn sương mù dày đặc của tháng Giêng khi lần đường từ Mayfair đến đường Regent, nơi một toán những kẻ bán ma túy vẫn lảng vảng trong ánh sáng đang mờ dần, nhổm dậy ra khỏi màn sương cho đến khi chỉ cách anh một sải tay. Bọn họ không nói một câu nào với anh, những bản năng được tôi luyện hoàn hảo mách bảo họ rằng anh không thèm quan tâm đến việc mua những gì họ đang bán. Thay vì thế, họ biến mất dần cũng nhanh chóng như khi họ xuất hiện. Bourne đi tiếp về phía trước, tiến đến tòa nhà cao lớn bằng đá ở chỗ đất cao nhất khu St. Jame’s.
Câu lạc bộ vẫn chưa mở cửa, và khi lủi qua cánh cổng vào dành cho các chủ sở hữu để hướng tới tầng trệt của sòng bạc, anh cảm thấy biết ơn vì không có khách khứa trong căn phòng rộng rãi thênh thang này. Những chiếc đèn măng sông được thắp sáng xung quanh nền nhà, và vài người hầu gái đang hoàn tất công việc trong ngày - cọ rửa thảm, đánh bóng các đế nến, và phủi bụi những bức họa được lồng vào khung treo trên tường.
Bourne băng ngang đến giữa sàn nhà, dừng ở đó một lúc lâu để ngắm nghía nơi này - nhà của anh trong năm năm vừa qua.
Hầu hết các buổi chiều, anh là người đến Thiên Thần Sa Ngã đầu tiên trong số các chủ sở hữu, và anh thích điều đó. Anh yêu sự yên ắng của sòng bạc vào giờ đó, khoảng thời gian tĩnh mịch trước khi những người chia bài tới để kiểm tra trọng lượng của xúc xắc, dầu mỡ trong các trục quay bánh xe, tính trơn trượt của các lá bài, chuẩn bị cho đám đông thiên hạ sẽ bu vào như châu chấu và khiến căn phòng tràn ngập những tiếng hò hét, cười nói huyên thuyên.
Anh thích câu lạc bộ trống rỗng về tất cả mọi thứ, ngoại trừ tiềm năng phát triển.
Ngoại trừ sức cám dỗ.
Anh đưa tay vào trong túi áo ghi-lê, mò mẫm tìm bùa hộ mệnh lúc nào cũng nằm ở đó, đồng tiền nhắc anh nhớ rằng chính sức cám dỗ chứ không phải điều gì khác đã luôn duy trì những cái bàn trong tình trạng chật ních người.
Rằng chính sức cám dỗ gây tán gia bại sản.
Rằng người ta không liều lĩnh cược những gì họ không thể để mất.
Đồng tiền không ở đó. Một lời nhắc nhở khác về người vợ không mong muốn của mình.
Anh đến bàn chơi rulet, quét những ngón tay dọc theo tay cầm bằng bạc nặng trịch của bánh xe rồi quay, cho các màu sắc cùng chạy quanh hết tốc lực và hoàn toàn lôi cuốn đam mê lạc thú, trong khi với tay lấy quả bóng bằng ngà mà rất nhiều niềm hy vọng đã được đặt vào nó, và tiêu tan. Với một cú ném nhanh gọn, giàu kinh nghiệm bằng cổ tay, anh cho quả bóng quay tròn trong đường rãnh, yêu thích âm thanh của ngà ma sát với kim loại, cách nó làm cả cơ thể anh rùng mình vì kích thích, âm thanh ấy toát lên vẻ mượt mà vô cùng, và cũng tội lỗi vô cùng.
Màu đỏ.
Lời thì thầm tự nhiên vang vọng qua anh, không thể ngăn lại được.
Không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Anh xoay người đi trước khi bánh xe quay chậm lại, trước khi trọng lực và ý trời kéo quả bóng xuống chỗ của nó.
“Cậu đã về.”
Ở phía bên kia căn phòng, cánh cửa dẫn vào dãy phòng rọi bóng dáng đứng của nhân viên kế toán, Cross, đối tác thứ tư trong Thiên Thần Sa Ngã. Cross lo việc tiền bạc, tài chính của câu lạc bộ, đảm bảo mỗi đồng bay qua cửa sòng bạc đều được kiểm tra, ghi chép lại đàng hoàng. Anh ta là bậc thiên tài về các con số, nhưng không hề ra vẻ mà cũng chẳng sống như một người có khả năng tài chính vô song, mặc dù anh ta đúng là người như thế.
Anh ta cao ráo, hơn Micheal đến mười lăm centimet, cao hơn cả Temple. Nhưng trong khi Temple có kích thước cỡ một ngôi nhà nhỏ thì Cross lại cao dong dỏng và thon gọn, mang những đường nét góc cạnh và khỏe mạnh. Bourne hiếm khi thấy anh ta ăn, và phần lõm sâu hoắm bên dưới đôi mắt cho thấy dấu hiệu của việc mất ngủ nhiều ngày.
“Cậu tới đây sớm nhỉ.”
Cross xoa xoa một bàn tay khắp quai hàm chưa được cạo khi nghe lời nói ấy. “Thực ra là trễ đó.” Anh ta nhích người sang bên, để một phụ nữ xinh đẹp đi ra khỏi căn phòng phía sau mình. Cô ta nhoẻn miệng cười e lệ với Bourne trước khi kéo mũ trùm đầu to lớn của áo choàng lên để che mặt.
Bourne dõi theo người phụ nữ vội vã đi ra cổng vào của câu lạc bộ, vụt một cái đã lao thẳng ra ngoài, trước khi quay lại nhìn vào ánh mắt Cross. “Tôi thấy cậu đã làm việc cật lực.”
Một bên miệng Cross nhếch lên trước câu nói đó. “Cô ta giỏi với sổ sách kế toán.”
“Tôi cho là vậy.”
“Chúng tôi không nghĩ rằng cậu quay về nhanh như thế.”
Anh cũng không nghĩ mình sẽ trở về nhanh như thế. “Mọi chuyện đã diễn biến theo một chiều hướng hơi khác chút xíu.”
“Chiều hướng tốt lên hay xấu đi?”
Tiếng vang của những lời thề nguyện hôn ước khi nói với Penelope khiến anh căng thẳng. “Tùy thuộc vào quan niệm của cậu về tình huống này.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi nghi ngờ việc cậu hiểu đấy.”
“Falconwell?”
“Của tôi.”
“Cậu đã cưới cô ấy?”
“Rồi.”
Cross khẽ huýt sáo một tiếng kéo dài. Bourne hoàn toàn đồng ý.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Quá gần. “Ở ngôi nhà trong thành phố.”
“Ngôi nhà trong thành phố của cậu ư?”
“Tôi không nghĩ đem cô ấy đến đây là phù hợp.”
Cross im lặng một lúc lâu. “Tôi thú nhận mình rất nóng lòng muốn gặp người phụ nữ đã không tháo chạy khi xem xét kỹ chuyện kết hôn với anh chàng Bourne lạnh lùng, tàn nhẫn.”
Cô đã không được lựa chọn.
Làm gì có Penelope chịu kết hôn như đã hứa nếu anh không bắt cô tới chỗ cha sở giáo khu. Nếu cô có thêm thời gian để suy nghĩ thông suốt. Anh không thuộc kiểu người như cô, mà lỗ mãng và cáu giận, không có hy vọng về việc có thể quay lại thế giới nơi anh đã chào đời. Nơi mà cô đã chào đời.
Penelope... cô đứng đắn và gia giáo, thích hợp với cuộc sống trong thế giới đó. Còn thế giới này - đầy rẫy cờ bạc, thói rượu chè be bét, tình dục và tệ hơn nữa - sẽ dọa cô sợ chết khiếp. Anh sẽ dọa cô sợ chết mất.
Nhưng cô đã yêu cầu được thấy nó.
Và vì thế anh sẽ chỉ cho cô thấy.
Tại vì anh không thể cưỡng lại sức cám dỗ về việc cô sa đọa. Nó quá đỗi hấp dẫn. Quá phấn khởi.
Cô không biết mình đã yêu cầu điều gì. Cô tưởng phiêu lưu là một cuộc dạo chơi khuya trong khu rừng quanh gia trang thuở ấu thơ. Nhưng khu vực chính của Thiên Thần vào bất cứ đêm nào cũng sẽ khiến cô rơi vào trạng thái cuồng loạn.
“Chiều hướng?”, Cross nói khi đang dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực. “Cậu nói nó không tiến triển như đã định.”
“Tôi cũng đã đồng ý chọn chồng cho các em gái của cô ấy nữa.”
Cross nhướng mày. “Bao nhiêu cô em gái?”
“Hai người. Dễ ợt, tôi nghĩ vậy.” Anh bắt gặp cái nhìn xám xịt nghiêm trang của Cross. “Cậu nên biết đây là một cuộc hôn nhân vì tình yêu. Chúng tôi đã kết hôn sáng nay. Tôi không thể chịu được việc phải rời khỏi cô ấy thêm một giây phút nào nữa.”
Cross chỉ mất một giây để hiểu ra ý nghĩa của lời nói dối đó. “Bởi vì hai người rất mực yêu nhau.”
“Chính xác.”
“Sáng nay”, Cross phân tích từ ngữ. Bourne quay đi và đặt sát lòng bàn tay lên mặt bàn chơi rulet, ấn chặt chúng vào tấm vải xanh nhung sang trọng. Biết chuyện gì sắp đến ngay cả trước khi lời nói được thốt ra. “Cậu đã bỏ cô ấy một mình trong đêm tân hôn.”
“Phải.”
“Cô ta xấu lắm à?”
Không.
Trông cô thật lộng lẫy khi vật lộn trong niềm đam mê. Anh muốn đặt cô xuống giường và biến cô thành của mình. Ký ức vê giây phút cô quằn quại trước mặt anh ở trang viên Falconwell làm anh phải di chuyển vì xoay xở với việc bị chiếc quần ống túm siết chặt.
Anh cọ một bàn tay khắp mặt trước lời nói dối. “Tôi cần một khoảng thời gian trong võ đài với Temple.”
“À. Tôi hiểu, đúng là cô ta xấu rồi.”
“Không phải vậy đâu.”
“Vậy thì có lẽ cậu nên trở về nhà và tận hưởng đêm tân hôn với người phụ nữ mà cậu yêu vô cùng nồng thắm như thế. Kể cả ông trời cũng biết trải nghiệm này lý thú hơn là bắt Temple cho cậu té dập mông trên võ đài.”
Cho dù cậu đáng bị nện một trận.
Trong một khắc thoáng qua, Bourne cân nhắc về lời nói đó. Hình dung những việc sẽ diễn ra nếu anh quay về nhà và tìm cô vợ ngây thơ của mình. Tưởng tượng chuyện sẽ như thế nào khi đặt cô nằm xuống giường và khẳng định quyền sở hữu, khi biến cô thành của mình. Khi cho cô thấy cuộc phiêu lưu mà cô còn không biết mình đã yêu cầu. Mái tóc mượt óng như tơ của cô sẽ dính chặt vào bộ râu lởm chởm trên cằm anh, đôi môi căng mọng hé ra rồi buông một tiếng thở dài khi anh vuốt ve làn da mềm mại của cô, và cô sẽ thét lên trước khoái cảm mà anh khơi gợi.
Đó là một cám dỗ mạnh mẽ, tuyệt vời.
Nhưng Penelope sẽ không đơn giản chấp nhận những trải nghiệm mình được trao. Cô sẽ đòi anh thêm nữa. Hơn những gì anh sẵn lòng cho đi.
Anh hướng ánh nhìn trở lại bánh xe của trò rulet, bị kéo miết đến vị trí của quả bóng trắng nho nhỏ.
Màu đen.
Dĩ nhiên rồi.
Anh xoay người lại. “Còn nữa.”
“Lúc nào chả thế.”
“Tôi đã đồng ý trở lại xã hội.”
“Trời đất. Tại sao?”
“Các cô em gái cần được gả chồng.”
Cross chửi thề, vẻ kinh ngạc hiện ra chỉ trong một từ xấu xa. “Needham đã thương lượng việc tái nhập của cậu ư? Tài tình thật.”
Bourne không kể sự thật rằng chính vợ anh đã thương lượng các điều kiện trước. Cực kỳ thành công. Thay vào đó, anh nói, “Ông ta có thông tin sẽ phá hủy cuộc đời Langford.”
Cross giương mắt. “Sao có thể chứ?”
“Chúng ta đã không tìm đúng chỗ.”
“Cậu có chắc nó...”
“Nó sẽ tiêu diệt lão.”
“Và Needham sẽ đưa nó cho cậu sau khi các con gái của ông ta được gả chồng?”
“Không tốn nhiều thời gian đâu. Dường như một trong số họ sắp bước vào giáo đường với Castleton rồi.”
Cross nhướng mày. “Castleton là một tên đần độn.”
Bourne khẽ nhún một bên vai bằng vẻ không chắc chắn. “Anh ta không phải quý tộc đầu tiên cưới một người phụ nữ thông minh hơn. Cũng sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Cậu có cho phép cô em gái chưa chồng của mình lấy anh ta không?”
“Tôi làm gì có đứa em gái chưa chồng nào.”
“Đối với tôi có vẻ như bây giờ cậu có hai cô rồi đó.”
Bourne nhận ra Cross đang trách khéo mình... và hiểu điều anh ta đang nói. Biết rằng kết hôn với Castleton sẽ trói buộc bất kỳ người phụ nữ thông minh nào vào một cuộc sống buồn tẻ.
Và Penelope sẽ đau khổ khi biết thêm một đứa em gái của mình bị tác thành vào một cuộc hôn nhân tệ hại. Tôi không tự lừa phỉnh khiến bản thân nghĩ rằng các em gái tôi có thể tìm thấy tình yêu, nhưng chúng có thể được hạnh phúc, phải không?
Anh mặc kệ tiếng vọng ấy. “Chuyện cũng gần xong rồi. Nó đưa tôi tới gần Langford thêm một bước. Tôi không định dừng việc đó lại đâu. Với lại, đa số phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc đều phải chịu đựng chồng của họ hết.”
Cross nhướng môt bên lông mày. “Cậu phải thừa nhận... cuộc hôn nhân với Castleton sẽ đại loại như một của nợ khốn khổ. Đặc biệt là đối với một quý cô trẻ hy vọng được, nói sao nhỉ, chuyện trò. Cậu nên giới thiệu cô ấy với người nào khác đi. Người nào có khả năng suy nghĩ ấy.”
Tới lượt Bourne nhướng một bên lông mày. “Cậu đang đề nghị được giúp đỡ à?”
Cross phóng tia nhìn qua anh. “Nhất định phải có một người nào đó.”
“Vì sao phải tìm kiếm người nào khác khi có sẵn Castleton ở đây rồi?”
“Cậu đúng là một tên khốn lạnh lùng.”
“Tôi làm việc cần phải làm. Không chừng cậu đang trở nên yếu mềm đấy.”
“Còn cậu thì vẫn cứng đầu như trước.” Khi Bourne không đáp trả, anh ta tiếp tục nói. “Cậu có thể nhận được vài lời mời mà không cần sự trợ giúp, nhưng về phần còn lại, việc quay lại xã hội một cách đích thực, cậu sẽ cần đến Chase. Đó là cách duy nhất mở khóa tất cả cánh cửa cậu cần.”
Bourne gật đầu một cái, đứng thẳng người, hít vào thật sâu vào cẩn thận chỉnh đốn lại ống tay áo choàng dài. “Chà, thế thì tôi phải đi tìm Chase thôi.” Anh nhìn vào ánh mắt xám của Cross. “Cậu sẽ bắt đầu lan truyền tin là...”
Cross gật đầu. “Cậu đã bị tình yêu hạ gục.”
Bourne do dự một giây rồi gật đầu.
Cross thấy được điều đó. “Cậu sẽ phải làm thật tốt chuyện đó nếu muốn người ta tin mình.” Bourne quay người đi, mặc kệ câu nói đó cho đến khi Cross gọi anh lại. “Còn một việc nữa. Nếu vụ trả thù của cậu dựa vào cuộc hôn nhân và danh tiếng không chút tì vết của mình thì cậu sẽ muốn nhanh chóng bảo vệ cả hai thứ đó an toàn.”
Bourne chợt nhíu mày. “Cậu đang nói gì vậy?”
Cross cười khẩy. “Tôi chỉ đơn thuần đang gợi ý cậu nên bảo đảm rằng cô vợ mới của mình sẽ không có nguyên cớ gì để hủy bỏ hôn nhân hết. Đưa cô ta lên giường đi, Bourne. Nhanh lên.”
Bourne không có dịp trả lời, vì thình lình xảy ra một vụ náo động ở lối vào chính của câu lạc bộ, phía bên kia cánh cửa bản rộng bằng gỗ sồi đang khép hờ. “Ta cóc thèm màng đến chuyện không phải là thành viên. Các người hãy để ta gặp hắn, hoặc ta sẽ biến nó thành mục đích của đời mình và phá hủy nơi này... cùng các ngươi nữa.”
Bourne nhìn Cross, và người đàn ông cao hơn vô tư nói, “Cậu có bao giờ để ý thấy là với cùng một lời hứa hẹn, nhưng chẳng bao giờ xuất phát từ người nào đủ dũng mãnh để thực hiện nó cả?”.
“Người bạn của cậu có chồng không vậy?”
Mặt Cross trở nên lạnh như tiền. “Đó là vũng bùn mà tôi không dại gì chơi đùa.”
“Thế thì không phải gặp cậu rồi.” Bourne đi tới cửa rồi mở ra, thấy Bruno cùng Asriel, hai người gác cửa của sòng bạc, đang giữ chặt một người đàn ông có chiều cao và dáng vóc trung bình áp mặt vào tường. “Các quý ông”, anh kéo dài giọng. “Hai người vừa tìm thấy gì đây?”
Asriel quay sang anh. “Hắn đi theo ngài.”
Khi nghe câu đó, người đàn ông bắt đầu vật lộn kháng cự ra trò. “Bourne! Anh sẽ tiếp tôi ngay bây giờ, hoặc gặp nhau vào lúc bình minh.”
Anh nhận ra giọng nói này.
Tommy.
Lần cuối cùng Bourne gặp Tommy Alles đã chín năm rồi, kể từ cái đêm mà cha cậu ta vô cùng thích thú cuỗm đi tất cả mọi thứ anh sở hữu. Kể từ khi Tommy chọn gia tài thừa kế - gia tài của Bourne - hơn là chọn bạn của mình.
Chín năm trời, ấy thế mà anh vẫn cảm nhận rõ nỗi cay đắng của sự phản bội trước việc người bạn ấy quay lưng lại với mình. Trước việc cậu ta dính líu đến việc làm của cha mình.
Anh đáp, “Đừng tưởng dù chỉ một giây, rằng tôi sẽ không vui sướng mà gặp cậu lúc bình minh đâu nhé. Thực ra, nếu tôi là cậu thì tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ càng trước khi đưa ra lời đề nghị.”
Tommy ngoảnh đầu, lúc này đang bị áp vào bức tường bọc nhung và nhìn về phía Bourne. “Bảo những tên chó săn của anh ra chỗ khác đi.”
Asriel gầm gừ sâu trong cổ họng, còn Bruno thì ép Tommy dính chặt vào tường. Khi nghe tiếng gầm gừ của anh ta, Bourne nói, “Cẩn thận nào, họ không thích cách hành xử bất lịch sự đâu.”
Một cánh tay bị đưa lên cao giữa hai vai, và Tommy nhăn mặt. “Đây không phải là trận chiến của họ. Mà là của anh.”
Needham hẳn đã cảnh báo Tommy về các kế hoạch của Bourne và thỏa thuận giữa họ. Không còn lý do nào khác có thể mang con trai của Langford đến đây và đối mặt với Bourne và cơn nóng giận của anh ngoài điều đó. “Thứ cậu tìm kiếm không có ở đây đâu.”
“Tôi cực kỳ mong rằng cô ấy không có ở đây.”
Cô ấy.
Và chỉ một từ đó thôi, mọi thứ trở nên sáng tỏ.
Tommy không đến vì tờ chứng thư của Needham. Thậm chí cũng không biết nó có tồn tại.
Cậu ta đến vì Penelope.
Vì Falconwell.
“Buông cậu ta ra đi.”
Ngay khi được thả ra, Tommy nhún vai trong chiếc áo choàng và ném nhanh một cái nhìn căm ghét vào hai người đàn ông. “Cảm ơn.” Bruno và Asriel nhưng không rời khỏi khoảng trống chật chội, giữ nguyên tư thế sẵn sàng lao vào tiếp cứu ông chủ nếu anh cần.
Bourne lên tiếng trước. “Tôi sẽ nói rõ. Tôi đã cưới Penelope sáng nay vì việc đó biến Falconwell thành của tôi. Cả cậu và cha cậu đều sẽ không được động tới nó. Thật ra, nếu tôi phát hiện ai trong hai người dám đặt chân lên mảnh đất đó lần nữa, tôi sẽ cho người bắt giữ vì tội xâm phạm đấy.”
Tommy đưa tay chùi dọc theo một bờ môi phình ra rồi bật cười, âm thanh trống rỗng và chẳng biểu lộ chút gì hài hước. “Anh tưởng tôi không biết anh xuất hiện vì nó sao? Tôi biết anh sẽ làm bất cứ chuyện gì cần thiết để đòi lại nó ngay giây phút nó không còn nằm trong tầm kiểm soát của cha tôi. Chứ không thì vì sao anh nghĩ tôi lại tìm cách cưới cô ấy trước?”
Lời nói vang dội qua căn phòng nhỏ, và Bourne rất biết ơn vì ánh sáng lờ mờ đã che giấu vẻ ngạc nhiên của anh.
Tommy là tên hôn phu đó.
Đáng lẽ anh phải nhận ra, đương nhiên là thế rồi. Lẽ ra anh phải hình dung ra Thomas Alles vẫn còn ở trong thế giới của Penelope. Trong cuộc đời cô. Lẽ ra phải biết rằng hắn sẽ cố giành được Falconwell cho bằng được ngay lúc nó bị loại khỏi gia tài thừa kế của hắn.
Vì vậy hắn mới cầu hôn cô, và cô đã đồng ý, cô bé khờ khạo, hẳn lúc đó cô tưởng mình yêu hắn - chàng trai mà cô đã làm bạn suốt một thời gian dài. Không phải đó là điều các cô gái ngốc nghếch mơ mộng sao? Được kết hôn với anh chàng họ quen biết từ thuở nhỏ? Người bầu bạn bình thường, thân thiện, người bạn có đủ sức che chở, người không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ngoài tiếng cười?
“Vẫn còn bị ràng buộc vào hầu bao của cha à, Tom? Phải tẩu thoát và cưới một cô gái để tự kiếm một điều trang cho riêng mình sao? Điền trang của tôi?”
“Nó không phải của anh cả thập kỷ rồi”, Tommy nạt lại. “Và anh không xứng đáng có nó. Anh không xứng đáng có cô ấy.”
Một ký ức chợt hiện về. Anh, Tommy, và Penelope trong một chiếc thuyền con có mái chèo ngay giữa mặt hồ ở Falconwell. Tommy đứng chênh vênh trên mũi thuyền, tự xưng là một thuyền trưởng vĩ đại, Penelope thì tươi cười, mái tóc vàng nhạt tỏa sáng óng ánh dưới ánh trời chiều, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cậu bé còn lại.
Bourne vừa nhìn cô vừa chụp lấy hai bên cạnh thuyền, lắc mạnh nó một lần, hai lần, ba lần, Tommy mất thăng bằng và ngã xuống hồ cùng một tiếng thét. Tommy! Penelope hét lên, vội vã lao đến mép thuyền khi cậu ta ngoi lên mặt nước, vừa cười vừa thở hổn hển hớp lấy không khí. Cô ngoái cổ lại nhìn, tập trung toàn bộ ánh mắt trách móc vào Bourne. Việc đó thật ác quá.
Anh dập tắt ký ức ấy, hướng sự chú ý trở về hiện tại, quay về với anh chàng Tommy đang lung lay chực ngã một lần nữa. Anh nên hài lòng vì mình đã giật thêm được một thứ từ tay Tommy, nhưng lại không cảm thấy thực sự vui thích, mà là thịnh nộ.
Điên tiết vì Tommy đã gần như suýt có được những gì thuộc về anh. Falconwell. Penelope. Anh nheo mắt. “Dù sao đi nữa, cả mảnh đất và vị tiểu thư ấy đều là của tôi. Cậu và cha cậu đã quá chậm chân.”
Tommy tiến một bước về phía anh, vươn thằng người, để xứng tầm với Bourne. “Chuyện này không liên quan gì đến Langford hết.”
“Đừng tự lừa phỉnh mình chứ. Mọi thứ trong chuyện này đều liên quan đến Langford. Cậu tưởng lão không cho rằng tôi sẽ theo Falconwell đến tận cùng ngay lúc Needham đoạt được nó sao? Dĩ nhiên là lão đoán ra được. Và lão hẳn cũng biết rằng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi hủy hoại được lão.” Anh ngừng lại, chăm chú nhìn người đã từng là bạn anh. “Và hủy hoại luôn cả cậu nữa.”
Điều gì đó chợt hiện ra trong ánh mắt Tommy, điều gì đó giống như thông cảm. “Anh sẽ rất thích thú với việc đó, tôi không nghi ngờ gì. Cũng thích thú với việc phá hủy luôn cuộc sống của cô ấy.”
Bourne khoanh tay lại trước ngực. “Mục tiêu của tôi rất rõ ràng - Falconwell và trả thù cha cậu. Việc cậu và Penelope cản trở những chuyện đó quả thực là không may.”
“Tôi sẽ không để anh làm tổn thương cô ấy.”
“Cao cả quá nhỉ. Cậu sẽ làm gì đây, lùng sục ráo riết để tìm cho ra cô ấy ư? Cậu định làm hiệp sĩ Lancelot đến giải cứu Guinevere sao[1]? Nói tôi nghe, ông ta cũng là con hoang à?”
[1] Lancelot là hiệp sĩ tài ba trong Hội Bàn Tròn và là người thân tín nhất của Vua Authur. Nhưng ông đem lòng yêu mến hoàng hậu xinh đẹp Guinevere. Mối quan hệ tình cảm giữa Lancelot và Guinevere bị Authur khám phá ra và nhà vua tuyên án xử Guinevere trên giàn hỏa về tội ngoại tình. Lancelot phá nhà tù để cứu Guinevere và do đó trở nên xung khắc với nhà vua.
Tommy trở nên bất động trước lời lẽ ấy. “Vậy ra đó là kế hoạch của anh - phá hủy cuộc đời cha tôi bằng cách phá hủy cuộc đời tôi.”
Bourne nhướng một bên mày. “Gia tài của lão trả lại cho tôi. Hủy hoại con trai của lão để trả cho con trai của cha tôi.”
“Anh hoàn toàn sai lầm nếu tưởng rằng ông ta có lúc nào đó nghĩ về tôi như một đứa con trai thân yêu của lòng mình.” Câu nói nghe có vẻ thành thật, bởi trong suốt thời niên thiếu của họ, Langford chưa từng nói những lời tử tế với Tommy bao giờ. Lão ta là một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn.
Bourne không còn quan tâm nữa. “Quan trọng không phải là lão nghĩ gì. Vấn đề là cả thế giới nghĩ gì cơ. Không có cậu, lão đếch có gì đâu.”
Tommy ngây người chưng hửng, quai hàm bạnh ra, một nét tương đồng gợi nhớ về cậu bé năm xưa. “Anh là một kẻ vô lại. Tôi là một quý ông. Người ta sẽ không bao giờ tin anh đâu.”
“Họ sẽ tin khi tôi đưa ra chứng cứ.”
Đôi lông mày của Tommy nhíu lại. “Làm gì có chứng cứ nào.”
“Cậu cứ việc kiểm tra giả định đó.”
Tommy nghiến răng và tiến một bước về phía trước, cơn tức giận đẩy cậu ta tới gần Bourne, nhưng anh đã né kịp một đòn trước khi Bruno bước ra từ trong bóng tối để ngăn chặn cuộc ẩu đả khó tránh. Hai người đàn ông ngó chằm chằm vào cánh tay chắc nịch như hộ pháp đang khoanh vào nhau của tay vệ sĩ. Tommy hỏi, “Anh muốn gì ở tôi?”.
“Cậu không có thứ gì mà tôi muốn cả.” Bourne tạm ngừng, để sự im lặng chọc tức kẻ thù của mình. “Tôi có Falconwell, rửa được hận và Penelope. Còn cậu chẳng có gì.”
“Cô ấy là của tôi trước khi thuộc về anh”, Tommy nói, đầy giận dữ. “Suốt bao năm qua vắng anh... cô ấy vẫn còn có tôi. Và khi cô ấy nhận ra được anh là ai... anh đã trở thành con người thế nào... cô ấy sẽ lại nương cậy vào tôi thôi.”
Bourne căm ghét khi nghĩ đến việc Tommy và Penelope vẫn duy trì tình bạn với nhau, ngay cả sau khi anh đánh mất mọi thứ, thậm chí sau khi anh không thể quay trở về Surrey và phục hồi vị trí của mình - chỗ thứ ba trong mối quan hệ giữa ba người họ. “Cậu gan lắm khi dám hăm dọa tôi.” Anh nhìn sang Bruno. “Tiễn hắn ra cửa.”
Tommy giằng ra khỏi cánh tay nắm chặt của người đàn ông to lớn. “Tôi có thể tự mình đi ra.” Anh bước ngang qua cánh cửa bên ngoài, đứng chần chừ ở đó chỉ trong tích tắc trước khi quay lại nhìn vào ánh mắt Bourne. “Trả cô ấy về Surrey đi Micheal. Trước khi anh hủy hoại cô ấy bằng cơn giận và lòng thù hằn của mình.”
Bourne muốn bác bỏ giả thiết ấy. Nhưng anh không phải tên ngốc. Tất nhiên anh sẽ phá hủy đời cô. Vì đó là việc anh đã làm. “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lo việc bảo vệ danh tiếng của mình hơn là bảo vệ vợ tôi đấy. Bởi vì khi tôi xong việc với cha cậu thì cậu sẽ không thể nào chường mặt ra ở London được đâu.”
Khi Tommy đáp lại, giọng cậu ta đanh thép, mang vẻ cương nghị mà Micheal không nhận ra từ cậu bé mình từng quen biết. “Tôi không tự lừa phỉnh bản thân tin rằng tôi có thể bảo vệ chính mình khỏi vụ bê bối anh dự định gây ra, nhưng sẽ làm mọi thứ có thể để đấu lại anh - mọi thứ có thể để bảo vệ Penelope. Để nhắc cô ấy nhớ lại đã từng có một thời các bạn của cô ấy sẽ làm bất cứ việc gì để giữ cho cô ấy không bị tổn hại.”
Bourne nhướng một bên lông mày. “Hình như cậu đã thất bại trong chuyện đó, phải không?”
Nỗi ân hận vô tình vụt hiện ra trên khuôn mặt Tommy. “Phải. Nhưng nó đáng ra không bao giờ là vai trò của tôi.”
Nếu anh cho phép, thì lời nói đó sẽ gây cảm giác đau nhói. Nhưng thay vì thế, anh mỉa mai, “Cứ yên tâm đi Tom, chí ít thì cô ấy sẽ không phải lo đương đầu với vụ bê bối của cậu khi tôi cho đăng tin lên các trang báo.”
Tommy quay người lại, ánh mắt thấu hiểu tìm kiếm cái nhìn của Bourne trong bóng tối trước khi cất lời từ biệt. “Đúng vậy, cô ấy sẽ không phải chịu trách nhiệm về vụ bê bối... nhưng cô ấy sẽ hối hận vì đã kết hôn với anh. Đừng ngờ vực chuyện đó.”
Anh không hề ngờ vực dù chỉ chút ít.
Cánh cửa nặng trịch đóng lại sau lưng Tommy, còn Bourne quay đi khỏi âm thanh ấy, nỗi tức giận, cơn bực bội và thứ gì khác - thứ gì đó anh không muốn xác định rõ - đang chạy xuyên qua cơ thể.
Chỉ là một bức thư ngắn gọn của ngày hôm nay để nói cho ngài biết tất cả chúng em đều đang nghĩ về ngài, và em là người nghĩ đến ngài nhiều nhất. Em đã xin phép cha liệu tụi em có thể đến Eton chơi không, và tất nhiên ông bảo việc đó không hợp khuôn phép, bởi vì chúng ta không phải là gia đình. Thật tình, chuyện này thật ngớ ngẩn. Ngài lúc nào cũng như người nhà, giống những em gái của em. Nhất định giống như người nhà thân thiết hơn cả dì Hester của em.
Tommy sẽ về nhà vào kỳ nghỉ hè. Em đang cầu mong và hy vọng rằng ngài cùng sẽ tham gia với tụi em.
Mãi mãi - P
Trang viên Needham, tháng Năm, 1816
***
Không hồi âm
Vào buổi tối của ngày cưới, Bourne rời khỏi ngôi nhà gần như ngay lập tức sau khi đưa người vợ mới cưới vào trong và đi thẳng tới Thiên Thần Sa Ngã.
Sẽ là dối trá nếu như anh nói mình không cảm thấy đại loại như một thằng ngu xuẩn vì tự nhiên bỏ rơi cô ngay tức khắc, trong một ngôi nhà lạ hoắc cùng đội ngũ gia nhân lạ hoắc và không có gì quen thuộc, nhưng anh chỉ có một mục tiêu bất di bất dịch, và đạt được nó càng nhanh thì mọi chuyện sẽ càng tốt đẹp.
Anh sẽ gửi thông báo về cuộc hôn nhân của họ đến tờ Thời báo, lo liệu cho các tiểu thư nhà Marbury kết duyên, và báo thù.
Anh không có thời gian dành cho người vợ mới cưới của mình.
Chắc chắn anh không có thời gian cho những nụ cười dịu dàng, mồm miệng lém lỉnh và cách cô nhắc nhở anh về mọi thứ mà mình đã đánh mất. Về toàn bộ những việc mà anh đã quay lưng bỏ lại.
Cuộc đời anh không có chỗ cho những cuộc trò chuyện giữa họ. Không có cớ gì để quan tâm đến những lời cô nói. Không có lý do gì để thấy cô thú vị hay để quan tâm dù chỉ một chút đến cảm nghĩ của cô về các em gái mình, hoặc cách cô đương đầu với vụ hủy hôn của mình, giờ đây những năm tháng đó đã qua rồi.
Và nhất định trong cuộc sống của anh không có chỗ cho ước mong giết chết gã đã phá vỡ cuộc đính hôn, và khiến cô tự ti về bản thân cũng như giá trị của mình.
Việc cô đặt những bông hoa lên mộ của cha mẹ anh vào dịp Giáng sinh cũng không quan trọng với anh.
Duy trì thái độ xa cách với cô là điều cốt yếu - khoảng cách ấy sẽ thiết lập các giới hạn cố định trong cuộc hôn nhân của họ, cụ thể là, anh sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, và cô cũng sẽ tự tạo lập cuộc sống cho riêng cô, mặc dù về những lý do cá nhân, họ sẽ cùng nhau chăm lo cho hôn nhân của các em gái cô.
Vì vậy, anh bỏ rơi cô với đôi mắt ngái ngủ và nhăn nhó trong chiếc áo choàng đi đường rồi hướng đến Thiên Thần, gắng sức lờ đi chuyện cô đang trơ trọi một mình ngay vào đêm tân hôn, và việc đó có khả năng anh sẽ bị tra tấn đến cùng cực vì đã bỏ mặc cô ở đó.
Bốn tiếng đồng hồ trong một chiếc xe ngựa, và anh đã trở nên quá mềm lòng với cô.
Anh hít thở sâu, tận hưởng không khí buổi tối ẩm thấp giá lạnh, làn sương mù dày đặc của tháng Giêng khi lần đường từ Mayfair đến đường Regent, nơi một toán những kẻ bán ma túy vẫn lảng vảng trong ánh sáng đang mờ dần, nhổm dậy ra khỏi màn sương cho đến khi chỉ cách anh một sải tay. Bọn họ không nói một câu nào với anh, những bản năng được tôi luyện hoàn hảo mách bảo họ rằng anh không thèm quan tâm đến việc mua những gì họ đang bán. Thay vì thế, họ biến mất dần cũng nhanh chóng như khi họ xuất hiện. Bourne đi tiếp về phía trước, tiến đến tòa nhà cao lớn bằng đá ở chỗ đất cao nhất khu St. Jame’s.
Câu lạc bộ vẫn chưa mở cửa, và khi lủi qua cánh cổng vào dành cho các chủ sở hữu để hướng tới tầng trệt của sòng bạc, anh cảm thấy biết ơn vì không có khách khứa trong căn phòng rộng rãi thênh thang này. Những chiếc đèn măng sông được thắp sáng xung quanh nền nhà, và vài người hầu gái đang hoàn tất công việc trong ngày - cọ rửa thảm, đánh bóng các đế nến, và phủi bụi những bức họa được lồng vào khung treo trên tường.
Bourne băng ngang đến giữa sàn nhà, dừng ở đó một lúc lâu để ngắm nghía nơi này - nhà của anh trong năm năm vừa qua.
Hầu hết các buổi chiều, anh là người đến Thiên Thần Sa Ngã đầu tiên trong số các chủ sở hữu, và anh thích điều đó. Anh yêu sự yên ắng của sòng bạc vào giờ đó, khoảng thời gian tĩnh mịch trước khi những người chia bài tới để kiểm tra trọng lượng của xúc xắc, dầu mỡ trong các trục quay bánh xe, tính trơn trượt của các lá bài, chuẩn bị cho đám đông thiên hạ sẽ bu vào như châu chấu và khiến căn phòng tràn ngập những tiếng hò hét, cười nói huyên thuyên.
Anh thích câu lạc bộ trống rỗng về tất cả mọi thứ, ngoại trừ tiềm năng phát triển.
Ngoại trừ sức cám dỗ.
Anh đưa tay vào trong túi áo ghi-lê, mò mẫm tìm bùa hộ mệnh lúc nào cũng nằm ở đó, đồng tiền nhắc anh nhớ rằng chính sức cám dỗ chứ không phải điều gì khác đã luôn duy trì những cái bàn trong tình trạng chật ních người.
Rằng chính sức cám dỗ gây tán gia bại sản.
Rằng người ta không liều lĩnh cược những gì họ không thể để mất.
Đồng tiền không ở đó. Một lời nhắc nhở khác về người vợ không mong muốn của mình.
Anh đến bàn chơi rulet, quét những ngón tay dọc theo tay cầm bằng bạc nặng trịch của bánh xe rồi quay, cho các màu sắc cùng chạy quanh hết tốc lực và hoàn toàn lôi cuốn đam mê lạc thú, trong khi với tay lấy quả bóng bằng ngà mà rất nhiều niềm hy vọng đã được đặt vào nó, và tiêu tan. Với một cú ném nhanh gọn, giàu kinh nghiệm bằng cổ tay, anh cho quả bóng quay tròn trong đường rãnh, yêu thích âm thanh của ngà ma sát với kim loại, cách nó làm cả cơ thể anh rùng mình vì kích thích, âm thanh ấy toát lên vẻ mượt mà vô cùng, và cũng tội lỗi vô cùng.
Màu đỏ.
Lời thì thầm tự nhiên vang vọng qua anh, không thể ngăn lại được.
Không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Anh xoay người đi trước khi bánh xe quay chậm lại, trước khi trọng lực và ý trời kéo quả bóng xuống chỗ của nó.
“Cậu đã về.”
Ở phía bên kia căn phòng, cánh cửa dẫn vào dãy phòng rọi bóng dáng đứng của nhân viên kế toán, Cross, đối tác thứ tư trong Thiên Thần Sa Ngã. Cross lo việc tiền bạc, tài chính của câu lạc bộ, đảm bảo mỗi đồng bay qua cửa sòng bạc đều được kiểm tra, ghi chép lại đàng hoàng. Anh ta là bậc thiên tài về các con số, nhưng không hề ra vẻ mà cũng chẳng sống như một người có khả năng tài chính vô song, mặc dù anh ta đúng là người như thế.
Anh ta cao ráo, hơn Micheal đến mười lăm centimet, cao hơn cả Temple. Nhưng trong khi Temple có kích thước cỡ một ngôi nhà nhỏ thì Cross lại cao dong dỏng và thon gọn, mang những đường nét góc cạnh và khỏe mạnh. Bourne hiếm khi thấy anh ta ăn, và phần lõm sâu hoắm bên dưới đôi mắt cho thấy dấu hiệu của việc mất ngủ nhiều ngày.
“Cậu tới đây sớm nhỉ.”
Cross xoa xoa một bàn tay khắp quai hàm chưa được cạo khi nghe lời nói ấy. “Thực ra là trễ đó.” Anh ta nhích người sang bên, để một phụ nữ xinh đẹp đi ra khỏi căn phòng phía sau mình. Cô ta nhoẻn miệng cười e lệ với Bourne trước khi kéo mũ trùm đầu to lớn của áo choàng lên để che mặt.
Bourne dõi theo người phụ nữ vội vã đi ra cổng vào của câu lạc bộ, vụt một cái đã lao thẳng ra ngoài, trước khi quay lại nhìn vào ánh mắt Cross. “Tôi thấy cậu đã làm việc cật lực.”
Một bên miệng Cross nhếch lên trước câu nói đó. “Cô ta giỏi với sổ sách kế toán.”
“Tôi cho là vậy.”
“Chúng tôi không nghĩ rằng cậu quay về nhanh như thế.”
Anh cũng không nghĩ mình sẽ trở về nhanh như thế. “Mọi chuyện đã diễn biến theo một chiều hướng hơi khác chút xíu.”
“Chiều hướng tốt lên hay xấu đi?”
Tiếng vang của những lời thề nguyện hôn ước khi nói với Penelope khiến anh căng thẳng. “Tùy thuộc vào quan niệm của cậu về tình huống này.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi nghi ngờ việc cậu hiểu đấy.”
“Falconwell?”
“Của tôi.”
“Cậu đã cưới cô ấy?”
“Rồi.”
Cross khẽ huýt sáo một tiếng kéo dài. Bourne hoàn toàn đồng ý.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Quá gần. “Ở ngôi nhà trong thành phố.”
“Ngôi nhà trong thành phố của cậu ư?”
“Tôi không nghĩ đem cô ấy đến đây là phù hợp.”
Cross im lặng một lúc lâu. “Tôi thú nhận mình rất nóng lòng muốn gặp người phụ nữ đã không tháo chạy khi xem xét kỹ chuyện kết hôn với anh chàng Bourne lạnh lùng, tàn nhẫn.”
Cô đã không được lựa chọn.
Làm gì có Penelope chịu kết hôn như đã hứa nếu anh không bắt cô tới chỗ cha sở giáo khu. Nếu cô có thêm thời gian để suy nghĩ thông suốt. Anh không thuộc kiểu người như cô, mà lỗ mãng và cáu giận, không có hy vọng về việc có thể quay lại thế giới nơi anh đã chào đời. Nơi mà cô đã chào đời.
Penelope... cô đứng đắn và gia giáo, thích hợp với cuộc sống trong thế giới đó. Còn thế giới này - đầy rẫy cờ bạc, thói rượu chè be bét, tình dục và tệ hơn nữa - sẽ dọa cô sợ chết khiếp. Anh sẽ dọa cô sợ chết mất.
Nhưng cô đã yêu cầu được thấy nó.
Và vì thế anh sẽ chỉ cho cô thấy.
Tại vì anh không thể cưỡng lại sức cám dỗ về việc cô sa đọa. Nó quá đỗi hấp dẫn. Quá phấn khởi.
Cô không biết mình đã yêu cầu điều gì. Cô tưởng phiêu lưu là một cuộc dạo chơi khuya trong khu rừng quanh gia trang thuở ấu thơ. Nhưng khu vực chính của Thiên Thần vào bất cứ đêm nào cũng sẽ khiến cô rơi vào trạng thái cuồng loạn.
“Chiều hướng?”, Cross nói khi đang dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực. “Cậu nói nó không tiến triển như đã định.”
“Tôi cũng đã đồng ý chọn chồng cho các em gái của cô ấy nữa.”
Cross nhướng mày. “Bao nhiêu cô em gái?”
“Hai người. Dễ ợt, tôi nghĩ vậy.” Anh bắt gặp cái nhìn xám xịt nghiêm trang của Cross. “Cậu nên biết đây là một cuộc hôn nhân vì tình yêu. Chúng tôi đã kết hôn sáng nay. Tôi không thể chịu được việc phải rời khỏi cô ấy thêm một giây phút nào nữa.”
Cross chỉ mất một giây để hiểu ra ý nghĩa của lời nói dối đó. “Bởi vì hai người rất mực yêu nhau.”
“Chính xác.”
“Sáng nay”, Cross phân tích từ ngữ. Bourne quay đi và đặt sát lòng bàn tay lên mặt bàn chơi rulet, ấn chặt chúng vào tấm vải xanh nhung sang trọng. Biết chuyện gì sắp đến ngay cả trước khi lời nói được thốt ra. “Cậu đã bỏ cô ấy một mình trong đêm tân hôn.”
“Phải.”
“Cô ta xấu lắm à?”
Không.
Trông cô thật lộng lẫy khi vật lộn trong niềm đam mê. Anh muốn đặt cô xuống giường và biến cô thành của mình. Ký ức vê giây phút cô quằn quại trước mặt anh ở trang viên Falconwell làm anh phải di chuyển vì xoay xở với việc bị chiếc quần ống túm siết chặt.
Anh cọ một bàn tay khắp mặt trước lời nói dối. “Tôi cần một khoảng thời gian trong võ đài với Temple.”
“À. Tôi hiểu, đúng là cô ta xấu rồi.”
“Không phải vậy đâu.”
“Vậy thì có lẽ cậu nên trở về nhà và tận hưởng đêm tân hôn với người phụ nữ mà cậu yêu vô cùng nồng thắm như thế. Kể cả ông trời cũng biết trải nghiệm này lý thú hơn là bắt Temple cho cậu té dập mông trên võ đài.”
Cho dù cậu đáng bị nện một trận.
Trong một khắc thoáng qua, Bourne cân nhắc về lời nói đó. Hình dung những việc sẽ diễn ra nếu anh quay về nhà và tìm cô vợ ngây thơ của mình. Tưởng tượng chuyện sẽ như thế nào khi đặt cô nằm xuống giường và khẳng định quyền sở hữu, khi biến cô thành của mình. Khi cho cô thấy cuộc phiêu lưu mà cô còn không biết mình đã yêu cầu. Mái tóc mượt óng như tơ của cô sẽ dính chặt vào bộ râu lởm chởm trên cằm anh, đôi môi căng mọng hé ra rồi buông một tiếng thở dài khi anh vuốt ve làn da mềm mại của cô, và cô sẽ thét lên trước khoái cảm mà anh khơi gợi.
Đó là một cám dỗ mạnh mẽ, tuyệt vời.
Nhưng Penelope sẽ không đơn giản chấp nhận những trải nghiệm mình được trao. Cô sẽ đòi anh thêm nữa. Hơn những gì anh sẵn lòng cho đi.
Anh hướng ánh nhìn trở lại bánh xe của trò rulet, bị kéo miết đến vị trí của quả bóng trắng nho nhỏ.
Màu đen.
Dĩ nhiên rồi.
Anh xoay người lại. “Còn nữa.”
“Lúc nào chả thế.”
“Tôi đã đồng ý trở lại xã hội.”
“Trời đất. Tại sao?”
“Các cô em gái cần được gả chồng.”
Cross chửi thề, vẻ kinh ngạc hiện ra chỉ trong một từ xấu xa. “Needham đã thương lượng việc tái nhập của cậu ư? Tài tình thật.”
Bourne không kể sự thật rằng chính vợ anh đã thương lượng các điều kiện trước. Cực kỳ thành công. Thay vào đó, anh nói, “Ông ta có thông tin sẽ phá hủy cuộc đời Langford.”
Cross giương mắt. “Sao có thể chứ?”
“Chúng ta đã không tìm đúng chỗ.”
“Cậu có chắc nó...”
“Nó sẽ tiêu diệt lão.”
“Và Needham sẽ đưa nó cho cậu sau khi các con gái của ông ta được gả chồng?”
“Không tốn nhiều thời gian đâu. Dường như một trong số họ sắp bước vào giáo đường với Castleton rồi.”
Cross nhướng mày. “Castleton là một tên đần độn.”
Bourne khẽ nhún một bên vai bằng vẻ không chắc chắn. “Anh ta không phải quý tộc đầu tiên cưới một người phụ nữ thông minh hơn. Cũng sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Cậu có cho phép cô em gái chưa chồng của mình lấy anh ta không?”
“Tôi làm gì có đứa em gái chưa chồng nào.”
“Đối với tôi có vẻ như bây giờ cậu có hai cô rồi đó.”
Bourne nhận ra Cross đang trách khéo mình... và hiểu điều anh ta đang nói. Biết rằng kết hôn với Castleton sẽ trói buộc bất kỳ người phụ nữ thông minh nào vào một cuộc sống buồn tẻ.
Và Penelope sẽ đau khổ khi biết thêm một đứa em gái của mình bị tác thành vào một cuộc hôn nhân tệ hại. Tôi không tự lừa phỉnh khiến bản thân nghĩ rằng các em gái tôi có thể tìm thấy tình yêu, nhưng chúng có thể được hạnh phúc, phải không?
Anh mặc kệ tiếng vọng ấy. “Chuyện cũng gần xong rồi. Nó đưa tôi tới gần Langford thêm một bước. Tôi không định dừng việc đó lại đâu. Với lại, đa số phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc đều phải chịu đựng chồng của họ hết.”
Cross nhướng môt bên lông mày. “Cậu phải thừa nhận... cuộc hôn nhân với Castleton sẽ đại loại như một của nợ khốn khổ. Đặc biệt là đối với một quý cô trẻ hy vọng được, nói sao nhỉ, chuyện trò. Cậu nên giới thiệu cô ấy với người nào khác đi. Người nào có khả năng suy nghĩ ấy.”
Tới lượt Bourne nhướng một bên lông mày. “Cậu đang đề nghị được giúp đỡ à?”
Cross phóng tia nhìn qua anh. “Nhất định phải có một người nào đó.”
“Vì sao phải tìm kiếm người nào khác khi có sẵn Castleton ở đây rồi?”
“Cậu đúng là một tên khốn lạnh lùng.”
“Tôi làm việc cần phải làm. Không chừng cậu đang trở nên yếu mềm đấy.”
“Còn cậu thì vẫn cứng đầu như trước.” Khi Bourne không đáp trả, anh ta tiếp tục nói. “Cậu có thể nhận được vài lời mời mà không cần sự trợ giúp, nhưng về phần còn lại, việc quay lại xã hội một cách đích thực, cậu sẽ cần đến Chase. Đó là cách duy nhất mở khóa tất cả cánh cửa cậu cần.”
Bourne gật đầu một cái, đứng thẳng người, hít vào thật sâu vào cẩn thận chỉnh đốn lại ống tay áo choàng dài. “Chà, thế thì tôi phải đi tìm Chase thôi.” Anh nhìn vào ánh mắt xám của Cross. “Cậu sẽ bắt đầu lan truyền tin là...”
Cross gật đầu. “Cậu đã bị tình yêu hạ gục.”
Bourne do dự một giây rồi gật đầu.
Cross thấy được điều đó. “Cậu sẽ phải làm thật tốt chuyện đó nếu muốn người ta tin mình.” Bourne quay người đi, mặc kệ câu nói đó cho đến khi Cross gọi anh lại. “Còn một việc nữa. Nếu vụ trả thù của cậu dựa vào cuộc hôn nhân và danh tiếng không chút tì vết của mình thì cậu sẽ muốn nhanh chóng bảo vệ cả hai thứ đó an toàn.”
Bourne chợt nhíu mày. “Cậu đang nói gì vậy?”
Cross cười khẩy. “Tôi chỉ đơn thuần đang gợi ý cậu nên bảo đảm rằng cô vợ mới của mình sẽ không có nguyên cớ gì để hủy bỏ hôn nhân hết. Đưa cô ta lên giường đi, Bourne. Nhanh lên.”
Bourne không có dịp trả lời, vì thình lình xảy ra một vụ náo động ở lối vào chính của câu lạc bộ, phía bên kia cánh cửa bản rộng bằng gỗ sồi đang khép hờ. “Ta cóc thèm màng đến chuyện không phải là thành viên. Các người hãy để ta gặp hắn, hoặc ta sẽ biến nó thành mục đích của đời mình và phá hủy nơi này... cùng các ngươi nữa.”
Bourne nhìn Cross, và người đàn ông cao hơn vô tư nói, “Cậu có bao giờ để ý thấy là với cùng một lời hứa hẹn, nhưng chẳng bao giờ xuất phát từ người nào đủ dũng mãnh để thực hiện nó cả?”.
“Người bạn của cậu có chồng không vậy?”
Mặt Cross trở nên lạnh như tiền. “Đó là vũng bùn mà tôi không dại gì chơi đùa.”
“Thế thì không phải gặp cậu rồi.” Bourne đi tới cửa rồi mở ra, thấy Bruno cùng Asriel, hai người gác cửa của sòng bạc, đang giữ chặt một người đàn ông có chiều cao và dáng vóc trung bình áp mặt vào tường. “Các quý ông”, anh kéo dài giọng. “Hai người vừa tìm thấy gì đây?”
Asriel quay sang anh. “Hắn đi theo ngài.”
Khi nghe câu đó, người đàn ông bắt đầu vật lộn kháng cự ra trò. “Bourne! Anh sẽ tiếp tôi ngay bây giờ, hoặc gặp nhau vào lúc bình minh.”
Anh nhận ra giọng nói này.
Tommy.
Lần cuối cùng Bourne gặp Tommy Alles đã chín năm rồi, kể từ cái đêm mà cha cậu ta vô cùng thích thú cuỗm đi tất cả mọi thứ anh sở hữu. Kể từ khi Tommy chọn gia tài thừa kế - gia tài của Bourne - hơn là chọn bạn của mình.
Chín năm trời, ấy thế mà anh vẫn cảm nhận rõ nỗi cay đắng của sự phản bội trước việc người bạn ấy quay lưng lại với mình. Trước việc cậu ta dính líu đến việc làm của cha mình.
Anh đáp, “Đừng tưởng dù chỉ một giây, rằng tôi sẽ không vui sướng mà gặp cậu lúc bình minh đâu nhé. Thực ra, nếu tôi là cậu thì tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ càng trước khi đưa ra lời đề nghị.”
Tommy ngoảnh đầu, lúc này đang bị áp vào bức tường bọc nhung và nhìn về phía Bourne. “Bảo những tên chó săn của anh ra chỗ khác đi.”
Asriel gầm gừ sâu trong cổ họng, còn Bruno thì ép Tommy dính chặt vào tường. Khi nghe tiếng gầm gừ của anh ta, Bourne nói, “Cẩn thận nào, họ không thích cách hành xử bất lịch sự đâu.”
Một cánh tay bị đưa lên cao giữa hai vai, và Tommy nhăn mặt. “Đây không phải là trận chiến của họ. Mà là của anh.”
Needham hẳn đã cảnh báo Tommy về các kế hoạch của Bourne và thỏa thuận giữa họ. Không còn lý do nào khác có thể mang con trai của Langford đến đây và đối mặt với Bourne và cơn nóng giận của anh ngoài điều đó. “Thứ cậu tìm kiếm không có ở đây đâu.”
“Tôi cực kỳ mong rằng cô ấy không có ở đây.”
Cô ấy.
Và chỉ một từ đó thôi, mọi thứ trở nên sáng tỏ.
Tommy không đến vì tờ chứng thư của Needham. Thậm chí cũng không biết nó có tồn tại.
Cậu ta đến vì Penelope.
Vì Falconwell.
“Buông cậu ta ra đi.”
Ngay khi được thả ra, Tommy nhún vai trong chiếc áo choàng và ném nhanh một cái nhìn căm ghét vào hai người đàn ông. “Cảm ơn.” Bruno và Asriel nhưng không rời khỏi khoảng trống chật chội, giữ nguyên tư thế sẵn sàng lao vào tiếp cứu ông chủ nếu anh cần.
Bourne lên tiếng trước. “Tôi sẽ nói rõ. Tôi đã cưới Penelope sáng nay vì việc đó biến Falconwell thành của tôi. Cả cậu và cha cậu đều sẽ không được động tới nó. Thật ra, nếu tôi phát hiện ai trong hai người dám đặt chân lên mảnh đất đó lần nữa, tôi sẽ cho người bắt giữ vì tội xâm phạm đấy.”
Tommy đưa tay chùi dọc theo một bờ môi phình ra rồi bật cười, âm thanh trống rỗng và chẳng biểu lộ chút gì hài hước. “Anh tưởng tôi không biết anh xuất hiện vì nó sao? Tôi biết anh sẽ làm bất cứ chuyện gì cần thiết để đòi lại nó ngay giây phút nó không còn nằm trong tầm kiểm soát của cha tôi. Chứ không thì vì sao anh nghĩ tôi lại tìm cách cưới cô ấy trước?”
Lời nói vang dội qua căn phòng nhỏ, và Bourne rất biết ơn vì ánh sáng lờ mờ đã che giấu vẻ ngạc nhiên của anh.
Tommy là tên hôn phu đó.
Đáng lẽ anh phải nhận ra, đương nhiên là thế rồi. Lẽ ra anh phải hình dung ra Thomas Alles vẫn còn ở trong thế giới của Penelope. Trong cuộc đời cô. Lẽ ra phải biết rằng hắn sẽ cố giành được Falconwell cho bằng được ngay lúc nó bị loại khỏi gia tài thừa kế của hắn.
Vì vậy hắn mới cầu hôn cô, và cô đã đồng ý, cô bé khờ khạo, hẳn lúc đó cô tưởng mình yêu hắn - chàng trai mà cô đã làm bạn suốt một thời gian dài. Không phải đó là điều các cô gái ngốc nghếch mơ mộng sao? Được kết hôn với anh chàng họ quen biết từ thuở nhỏ? Người bầu bạn bình thường, thân thiện, người bạn có đủ sức che chở, người không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ngoài tiếng cười?
“Vẫn còn bị ràng buộc vào hầu bao của cha à, Tom? Phải tẩu thoát và cưới một cô gái để tự kiếm một điều trang cho riêng mình sao? Điền trang của tôi?”
“Nó không phải của anh cả thập kỷ rồi”, Tommy nạt lại. “Và anh không xứng đáng có nó. Anh không xứng đáng có cô ấy.”
Một ký ức chợt hiện về. Anh, Tommy, và Penelope trong một chiếc thuyền con có mái chèo ngay giữa mặt hồ ở Falconwell. Tommy đứng chênh vênh trên mũi thuyền, tự xưng là một thuyền trưởng vĩ đại, Penelope thì tươi cười, mái tóc vàng nhạt tỏa sáng óng ánh dưới ánh trời chiều, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cậu bé còn lại.
Bourne vừa nhìn cô vừa chụp lấy hai bên cạnh thuyền, lắc mạnh nó một lần, hai lần, ba lần, Tommy mất thăng bằng và ngã xuống hồ cùng một tiếng thét. Tommy! Penelope hét lên, vội vã lao đến mép thuyền khi cậu ta ngoi lên mặt nước, vừa cười vừa thở hổn hển hớp lấy không khí. Cô ngoái cổ lại nhìn, tập trung toàn bộ ánh mắt trách móc vào Bourne. Việc đó thật ác quá.
Anh dập tắt ký ức ấy, hướng sự chú ý trở về hiện tại, quay về với anh chàng Tommy đang lung lay chực ngã một lần nữa. Anh nên hài lòng vì mình đã giật thêm được một thứ từ tay Tommy, nhưng lại không cảm thấy thực sự vui thích, mà là thịnh nộ.
Điên tiết vì Tommy đã gần như suýt có được những gì thuộc về anh. Falconwell. Penelope. Anh nheo mắt. “Dù sao đi nữa, cả mảnh đất và vị tiểu thư ấy đều là của tôi. Cậu và cha cậu đã quá chậm chân.”
Tommy tiến một bước về phía anh, vươn thằng người, để xứng tầm với Bourne. “Chuyện này không liên quan gì đến Langford hết.”
“Đừng tự lừa phỉnh mình chứ. Mọi thứ trong chuyện này đều liên quan đến Langford. Cậu tưởng lão không cho rằng tôi sẽ theo Falconwell đến tận cùng ngay lúc Needham đoạt được nó sao? Dĩ nhiên là lão đoán ra được. Và lão hẳn cũng biết rằng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi hủy hoại được lão.” Anh ngừng lại, chăm chú nhìn người đã từng là bạn anh. “Và hủy hoại luôn cả cậu nữa.”
Điều gì đó chợt hiện ra trong ánh mắt Tommy, điều gì đó giống như thông cảm. “Anh sẽ rất thích thú với việc đó, tôi không nghi ngờ gì. Cũng thích thú với việc phá hủy luôn cuộc sống của cô ấy.”
Bourne khoanh tay lại trước ngực. “Mục tiêu của tôi rất rõ ràng - Falconwell và trả thù cha cậu. Việc cậu và Penelope cản trở những chuyện đó quả thực là không may.”
“Tôi sẽ không để anh làm tổn thương cô ấy.”
“Cao cả quá nhỉ. Cậu sẽ làm gì đây, lùng sục ráo riết để tìm cho ra cô ấy ư? Cậu định làm hiệp sĩ Lancelot đến giải cứu Guinevere sao[1]? Nói tôi nghe, ông ta cũng là con hoang à?”
[1] Lancelot là hiệp sĩ tài ba trong Hội Bàn Tròn và là người thân tín nhất của Vua Authur. Nhưng ông đem lòng yêu mến hoàng hậu xinh đẹp Guinevere. Mối quan hệ tình cảm giữa Lancelot và Guinevere bị Authur khám phá ra và nhà vua tuyên án xử Guinevere trên giàn hỏa về tội ngoại tình. Lancelot phá nhà tù để cứu Guinevere và do đó trở nên xung khắc với nhà vua.
Tommy trở nên bất động trước lời lẽ ấy. “Vậy ra đó là kế hoạch của anh - phá hủy cuộc đời cha tôi bằng cách phá hủy cuộc đời tôi.”
Bourne nhướng một bên mày. “Gia tài của lão trả lại cho tôi. Hủy hoại con trai của lão để trả cho con trai của cha tôi.”
“Anh hoàn toàn sai lầm nếu tưởng rằng ông ta có lúc nào đó nghĩ về tôi như một đứa con trai thân yêu của lòng mình.” Câu nói nghe có vẻ thành thật, bởi trong suốt thời niên thiếu của họ, Langford chưa từng nói những lời tử tế với Tommy bao giờ. Lão ta là một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn.
Bourne không còn quan tâm nữa. “Quan trọng không phải là lão nghĩ gì. Vấn đề là cả thế giới nghĩ gì cơ. Không có cậu, lão đếch có gì đâu.”
Tommy ngây người chưng hửng, quai hàm bạnh ra, một nét tương đồng gợi nhớ về cậu bé năm xưa. “Anh là một kẻ vô lại. Tôi là một quý ông. Người ta sẽ không bao giờ tin anh đâu.”
“Họ sẽ tin khi tôi đưa ra chứng cứ.”
Đôi lông mày của Tommy nhíu lại. “Làm gì có chứng cứ nào.”
“Cậu cứ việc kiểm tra giả định đó.”
Tommy nghiến răng và tiến một bước về phía trước, cơn tức giận đẩy cậu ta tới gần Bourne, nhưng anh đã né kịp một đòn trước khi Bruno bước ra từ trong bóng tối để ngăn chặn cuộc ẩu đả khó tránh. Hai người đàn ông ngó chằm chằm vào cánh tay chắc nịch như hộ pháp đang khoanh vào nhau của tay vệ sĩ. Tommy hỏi, “Anh muốn gì ở tôi?”.
“Cậu không có thứ gì mà tôi muốn cả.” Bourne tạm ngừng, để sự im lặng chọc tức kẻ thù của mình. “Tôi có Falconwell, rửa được hận và Penelope. Còn cậu chẳng có gì.”
“Cô ấy là của tôi trước khi thuộc về anh”, Tommy nói, đầy giận dữ. “Suốt bao năm qua vắng anh... cô ấy vẫn còn có tôi. Và khi cô ấy nhận ra được anh là ai... anh đã trở thành con người thế nào... cô ấy sẽ lại nương cậy vào tôi thôi.”
Bourne căm ghét khi nghĩ đến việc Tommy và Penelope vẫn duy trì tình bạn với nhau, ngay cả sau khi anh đánh mất mọi thứ, thậm chí sau khi anh không thể quay trở về Surrey và phục hồi vị trí của mình - chỗ thứ ba trong mối quan hệ giữa ba người họ. “Cậu gan lắm khi dám hăm dọa tôi.” Anh nhìn sang Bruno. “Tiễn hắn ra cửa.”
Tommy giằng ra khỏi cánh tay nắm chặt của người đàn ông to lớn. “Tôi có thể tự mình đi ra.” Anh bước ngang qua cánh cửa bên ngoài, đứng chần chừ ở đó chỉ trong tích tắc trước khi quay lại nhìn vào ánh mắt Bourne. “Trả cô ấy về Surrey đi Micheal. Trước khi anh hủy hoại cô ấy bằng cơn giận và lòng thù hằn của mình.”
Bourne muốn bác bỏ giả thiết ấy. Nhưng anh không phải tên ngốc. Tất nhiên anh sẽ phá hủy đời cô. Vì đó là việc anh đã làm. “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lo việc bảo vệ danh tiếng của mình hơn là bảo vệ vợ tôi đấy. Bởi vì khi tôi xong việc với cha cậu thì cậu sẽ không thể nào chường mặt ra ở London được đâu.”
Khi Tommy đáp lại, giọng cậu ta đanh thép, mang vẻ cương nghị mà Micheal không nhận ra từ cậu bé mình từng quen biết. “Tôi không tự lừa phỉnh bản thân tin rằng tôi có thể bảo vệ chính mình khỏi vụ bê bối anh dự định gây ra, nhưng sẽ làm mọi thứ có thể để đấu lại anh - mọi thứ có thể để bảo vệ Penelope. Để nhắc cô ấy nhớ lại đã từng có một thời các bạn của cô ấy sẽ làm bất cứ việc gì để giữ cho cô ấy không bị tổn hại.”
Bourne nhướng một bên lông mày. “Hình như cậu đã thất bại trong chuyện đó, phải không?”
Nỗi ân hận vô tình vụt hiện ra trên khuôn mặt Tommy. “Phải. Nhưng nó đáng ra không bao giờ là vai trò của tôi.”
Nếu anh cho phép, thì lời nói đó sẽ gây cảm giác đau nhói. Nhưng thay vì thế, anh mỉa mai, “Cứ yên tâm đi Tom, chí ít thì cô ấy sẽ không phải lo đương đầu với vụ bê bối của cậu khi tôi cho đăng tin lên các trang báo.”
Tommy quay người lại, ánh mắt thấu hiểu tìm kiếm cái nhìn của Bourne trong bóng tối trước khi cất lời từ biệt. “Đúng vậy, cô ấy sẽ không phải chịu trách nhiệm về vụ bê bối... nhưng cô ấy sẽ hối hận vì đã kết hôn với anh. Đừng ngờ vực chuyện đó.”
Anh không hề ngờ vực dù chỉ chút ít.
Cánh cửa nặng trịch đóng lại sau lưng Tommy, còn Bourne quay đi khỏi âm thanh ấy, nỗi tức giận, cơn bực bội và thứ gì khác - thứ gì đó anh không muốn xác định rõ - đang chạy xuyên qua cơ thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook