Càng Chơi Càng Lớn
-
Chương 27-2: Cường công và Nhược Thụ
Editor: Aishiteru
Beta 1: Nhã
Beta 2: Esley
Trầm Ngôn cả ngày chỉ chú tâm lựa chọn trang phục, ở gương trước xoay qua xoay lại, chỉ sợ bản thân trang điểm chưa được hoàn mỹ. Mẹ cô thấy thế, liền cất cao giọng châm chọc: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy, chuẩn bị đi gặp người nào đây?" Bà hiểu rất rõ con gái của mình, cái "danh sách người yêu" từ lâu đã sớm loạn xà ngầu, không phân biệt nam nữ, chỉ cần đẹp là đều có thể cùng cô lên giường.
"Lần này không phải là người tầm thường đâu." Trầm Ngôn không quay đầu nhìn mẹ mình, vẫn tiếp tục soi gương, nhẹ nhàng thoa son lên môi.
Mẹ cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì bà cũng sẽ bị đứa con gái hư đốn này làm tức chết: "Thật không hiểu nổi, mẹ và cha con đều không phải là người phong lưu gì, sao lại sinh ra một kẻ trăng hoa như con chứ?"
Lại tới nữa, lại tới nữa! Trầm Ngôn ở trong lòng kêu rên, những lời này nghe đi nghe lại cũng hơn mười năm rồi, nghe riết lỗ tai cũng thấy nhàm, mẹ cứ tiếp tục nhai mãi, không thấy phiền sao?
"Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không đột nhiên dắt cháu ngoại về ra mắt hai người đâu."Sau khi hài lòng với vẻ ngoài của mình, Trầm Ngôn dường như cảm thấy cô còn chưa chọc tức mẹ mình đủ, bồi thêm một câu cuối cùng trước khi cầm ví ra khỏi nhà.
"Con... đúng là nghiệp chướng!" Mẹ cô bị chọc tức đến thiếu chút nữa muốn tăng huyết áp. Nếu một ngày nào đó cô thật sự mang cháu ngoại trở về thì bà liền cảm ơn trời đất, như vậy còn tốt hơn việc cứ để đứa nhỏ này ở ngoài làm càn.
Trầm Ngôn không thèm mảy may để ý, nói câu "Con đi đây" liền đóng sầm cửa lại, chuồn mất, mặc cho mẹ cô đang tức giận muốn lộn gan lộn ruột.
"Xin hỏi, Mạnh Giai tiểu thư có ở đây không?" Trầm Ngôn cầm tấm danh thiếp mà Tề Thấm Khải ngày đó đưa cho mình, đi tới công ty của Mạnh Giai.
"Cô ấy đi thị sát công trình rồi, chắc một lát nữa mới quay lại. Ơ, Mạnh Giai."
Nhân viên lễ tân đang nói thì thấy Mạnh Giai trở về.
"Mạnh Giai, có người tìm cô."
Khuôn mặt Mạnh Giai vốn đang bình thường, nhưng vừa thấy Trầm Ngôn, sắc mặt cô liền trở nên cứng ngắt.
"Mạnh Giai." Trầm Ngôn vui vẻ kêu nàng.
Mạnh Giai đi tới, lạnh lùng nói: "Theo tôi vào đây."
Trầm Ngôn cảm thấy mình cứ như là cấp dưới của Mạnh Giai, đã làm sai bị cấp trên kêu vào văn phòng khiển trách. Gì chứ, cô gái này như thế nào cứ luôn trưng ra bộ mặt lãnh đạm, biểu tình nghiêm túc? Mệt chính mình còn có lòng trang điểm thật đẹp, vui vẻ đến tìm cô ấy!
Sau khi đóng cửa lại, thái độ của Mạnh Giai vẫn tiếp tục lãnh đạm, nói: "Tìm tôi làm gì?" Hôm đó ở trong nhà hàng, Trầm Ngôn đã để lại cho Mạnh Giai ấn tượng cực kì kém, cho nên hiện tại giọng nói của Mạnh Giai ngay cả một tí lịch sự, khách sáo cũng không có.
"Trả lại cho cô." Trầm Ngôn lấy ra từ trong túi một tờ giấy kết quả báo cáo xét nghiệm, đưa đến trước mặt Mạnh Giai.
Mạnh Giai thấy tên Nghiêm Đồng trên tờ kết quả xét nghiệm, ánh mắt dao động, cái cảm giác thống khổ chậm rãi lan ra toàn thân, đau đến cơ hồ khiến nàng không thở được.
"Đồ đã đưa xong, Trầm tiểu thư có thể đi rồi." Mạnh Giai không nói nhiều lời, hạ lệnh trực tiếp đuổi khách.
Trầm Ngôn không nghĩ tới người ta sẽ tuyệt tình như vậy, thật là không nể mặt mình chút nào. Cô nói: "Cô... Cô cứ như vậy đuổi tôi đi sao?"
Mạnh Giai nhíu mày, nghĩ nửa ngày nói: "Cám ơn, đã phải phiền cô đích thân đến đây."
Trầm Ngôn chạy đến nơi này cũng không phải là vì một câu nói cám ơn của Mạnh Giai: "Cám ơn? Chỉ vậy thôi sao?"
Mạnh Giai bắt đầu nhận thấy được sự vô lại của cô: "Nếu không như vậy thì Trầm tiểu thư còn muốn gì?"
Trầm Ngôn nghẹn lời, trầm mặc một hồi lâu thì bất ngờ đi đến trước mặt Mạnh Giai, thô bạo hôn lên đôi môi mê người kia.
Phản ứng của hai người với nụ hôn này hoàn toàn không giống nhau. Mạnh Giai không hề lường trước được cho nên lúc đầu, nàng đắm chìm trong kinh ngạc, rồi sau đó chuyển sang cự tuyệt và chán ghét. Về phần Trầm Ngôn cũng không có ý định gây ra hành động này, chẳng qua thái độ lạnh lùng của Mạnh Giai làm cho cô lần đầu tiên cảm thấy luống cuống, hôn lên môi của đối phương hoàn toàn xuất phát từ bản năng, mặc dù trong mắt người khác, cái bản năng này hơi hạ lưu và đê tiện một chút. Môi của Mạnh Giai làm cô điên cuồng, tuy nó mang đến cho cô cảm giác thật là lạnh, lạnh như chính chủ nhân của nó, nhưng nó thật mềm mại, làm cho Trầm Ngôn ngày càng đắm chìm sâu vào. Mặc dù kỹ thuật hôn của cô vô cùng thành thạo, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể áp dụng được với người trước mặt, điều này khiến một cảm giác bất lực bất chợt dâng lên trong lòng cô.
Thái độ của Mạnh Giai vô cùng rõ ràng, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ —— cự tuyệt. Nàng cự tuyệt Trầm Ngôn, cuối cùng còn hung ác cắn nát môi của Trầm Ngôn, chỉ có như vậy mới khiến cô nhả môi nàng ra.
"Trầm tiểu thư hơi quá đáng rồi." Son môi của Trầm Ngôn còn lưu trên môi của Mạnh Giai, nàng chán ghét liền dùng ngón tay lau đi, không thèm nhìn Trầm Ngôn một cái. Đây là sự cự tuyệt tàn nhẫn nhất.
"Đây là cái giá cô phải trả cho việc lần trước cô dám hôn tôi." Lòng tự tôn của Trầm Ngôn không tránh khỏi việc bị hạ nhục, nhưng là nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trong lòng của cô nháy mắt dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc thật lớn, liếm liếm môi, trên đó tựa hồ còn lưu lại hương vị của Mạnh Giai: "Mạnh Giai, cô thật khiến cho người ta mê muội." Cô hướng đến mặt Mạnh Giai mà cười vô liêm sỉ.
Mạnh Giai đối với Trầm Ngôn thể hiện sự chán ghét đến cùng cực: "Đi ra ngoài. Tôi đối với người trêu hoa ghẹo nguyệt như cô một chút hứng thú cũng không có."
Trầm Ngôn nói: "Vậy cô đối ai có hứng thú? Có phải người bị HIV/AIDS...?"
"Cô câm miệng cho tôi!" Những lời khinh miệt của Trầm Ngôn đối với Nghiêm Đồng hoàn toàn làm Mạnh Giai tức giận. Nàng không cho phép bất cứ kẻ nào nói Nghiêm Đồng như vậy, nàng mở cửa, chỉ vào ngoài cửa lạnh lùng nói, "Đi ra ngoài!"
Trầm Ngôn thấy nàng nổi giận, biết rằng mình cũng không thể ở lại, nên đành đi khỏi: "Lần sau gặp lại."
Bên ngoài phòng làm việc, mọi người tuy rằng không nghe được nội dung cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng cũng đã nhìn thấy hết toàn bộ sự việc thông qua lớp cửa kính trong suốt, nhất là thời khắc Trầm Ngôn hôn Mạnh Giai, ai cũng há hốc mồm, trợn mắt mà nhìn. Mạnh Giai ngày thường lãnh đạm, cao ngạo như vậy, thế nhưng cũng có lúc lâm vào tình huống như hôm nay.
Cả đám còn định đứng đó tiếp tục xem kịch vui, kết quả bị Mạnh Giai quay qua nhìn bằng ánh mắt sắc bén, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vang quay trở lại chỗ làm việc.
Trầm Ngôn không coi ai ra gì rồi đi mất. Tuy hôm nay co đã thất bại, nhưng không sao, hoa hồng luôn có gai. Muốn tiếp cận được nàng, nhất định phải trả giá, mất một tí máu cũng không đáng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook