Càng Béo Anh Càng Yêu
-
Chương 13
Edit: Temo
Tiêu Quả Quả trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu. Cái gì cần đối mặt thì phải đối mặt.
"Đừng buồn, rời bỏ em là tổn thất của anh ta, em xứng đáng gặp được người tốt hơn..." Phương Cảnh Xán an ủi, chuyện còn lại anh cũng không giúp được gì, chỉ có thể do chính cô xử lý.
Hôm nay Tiêu Quả Quả thật sự rất cảm động, Boss không chỉ giúp cô xả giận, còn luôn luôn ở bên cạnh kiên nhẫn an ủi cô, giúp cô thêm tự tin, Tiêu Quả Quả chân thành cảm ơn: "Giám đốc, anh thật là một người tốt, giống như một người anh của tôi vậy."
Được khen là người tốt, nhưng lại bị coi như anh trai, trái tim của Phương Cảnh giống như trúng một tên, anh xoa xoa mi tâm, "Quả Quả..."
"Sao ạ?" Tiêu Quả Quả còn chưa hiểu sao anh gọi cô thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại ôm vào lòng...
Tựa má vào bờ vai thoang thoảng mùi thuốc lá, bên phần hông nhạy cảm bị một bàn tay nóng rực giữ lấy, thân thể dán chặt vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông...
Tiêu Quả Quả ngệch ra vài giây, vừa kinh ngạc lại vừa kích động, đỏ mặt trốn tránh, "Giám đốc...?"
Phương Cảnh Xán vẫn không buông tay, gần như khiến con gái nhà người ta gần khóc thì mới chịu vỗ nhẹ sau lưng cô, trấn an rồi thả cô ra, dùng nụ cười che dấu ánh mắt mãnh liệt của mình, nhẹ giọng nói: "Quả Quả, cố lên..."
Nhưng hành động rõ ràng có ý là: anh không phải là anh trai em, nhớ kỹ đó.
Vành tai của Quả Quả nóng rực, sắp bốc hơi tới nơi rồi. Tiêu Quả Quả gật đầu như giã tỏi, vẫn còn hơi sợ, liếc nhìn khuôn mặt chói loà của Phương Cảnh Xán mấy lần, nhanh chóng xua đuổi những ý tưởng không thực tế trong đầu...
Haizz, Boss là người rất tốt, chỉ là đôi khi có những hành động quá thân mật khiến cho người khác hiểu lầm, có khi chính anh ấy còn không nhận ra, cho dù có kháng nghị yêu cầu anh chú ý hành động của mình cũng vô dụng, thôi, có Boss nào đi nhân nhượng nhân viên đâu, cô chỉ phải cố gắng thích ứng mới được...
*
Trở lại ký túc xá, Tiêu Quả Quả quét mắt nhìn cả phòng, Hùng Bảo Đình đang nửa tỉnh nửa mê nhắm mắt mặc quần áo ở trên giường, Tống Kiêm Gia ngồi trước máy tính gõ chữ, xem ra lại là cả đêm thức trắng để viết truyện rồi, mà Diệp Vi thì không có ở trong ký túc xá.
"Quả Quả, cậu về rồi à! Tối qua tăng ca ngủ ở đâu vậy?" Hùng Bảo Đình dụi dụi mắt hỏi.
"Ở quán nét gần trường mình. Tiểu Vi cũng không về à?" Tiêu Quả Quả hỏi.
"Có về, ủa, không ở đây à?" Hùng Bảo Đình hướng lên giường tầng trên nhìn thoáng qua.
"Rạng sáng nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài rồi." Tống Kiêm Gia trả lời.
"À."
"Cậu tìm nó có chuyện hả?" Hùng Bảo Đình có chút kỳ quái nhìn cô, "Quả Quả, sắc mặt của cậu nhìn không được tốt lắm, còn nữa, sao lại có thâm quầng như vậy..."
"không có việc gì, thức đêm chơi game, hôm nay nghỉ bù, mà sao cậu lại dậy sớm vậy?" Tiêu Quả Quả chuyển đề tài.
Hùng Bảo Đình vỗ vỗ vào kế hoạch giảm béo dán ở trên tường, "Dậy sớm đi sân thể dục chạy bộ đó! Lần này nhất định phải kiên trì! Từ nay về sau châm ngôn của mình là: Giảm béo là chính đạo!"
Tiêu Quả Quả không nói nữa, cầm bình thủy chuẩn bị đi xuống dưới lầu lấy nước ấm, tắm rửa một cái lại ngủ tiếp. Nếu Diệp Vi không ở đây, chuyện kia đành chờ cậu ta trở lại rồi nói sau.
Hùng Bảo Đình mang giày xong, "Chờ mình chờ mình, mình cũng đi lấy nước!"
"Cuối cùng cũng viết xong!" Tống Kiêm Gia lười biếng duỗi eo, "Cùng nhau đi đi, mình đi mua bữa sáng! sắp chết đói đến nơi rồi!"
Vì thế ba người cùng nhau xuống dưới lầu lấy nước, mua bữa sáng.
Tống Kiêm Gia gặm bánh trứng quẩy[1], "Quả Quả, cậu không ăn à? Mua chút gì ăn sáng rồi ngủ tiếp!"
[1] Bánh trứng cuộn quẩy
Tiêu Quả Quả lắc đầu, "không có hứng thú."
Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình hai mặt nhìn nhau, Tiêu Quả Quả thế nhưng còn có lúc không muốn ăn?
"Tròn Tròn, xảy ra chuyện gì thế?"
"Quả Quả, không phải là..."
Nhất thời sắc mặt của Tống Kiêm Gia và Hùng Bảo Đình đều trở nên nghiêm trọng, nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ liếc hai người, "Hai người đừng có nhìn mình như thể tối qua mình bị thất thân có được không?"
Tống Kiêm Gia liếc cô một cái, "Ai bảo trông cậu như bị thất thân ấy!"
Hùng Bảo Đình cười đùa: "Thất thân cũng không phải chuyện xấu nha! Đặc biệt là với Thẩm Nham mà cậu tha thiết ước mơ..."
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tiêu Quả Quả nháy mắt xấu hẳn đi.
Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình đều phát hiện ra điều bất thường, hai mặt nhìn nhau.
Ba người vừa trò chuyện vừa đi về ký túc xá, hai người cuối cùng vẫn không hỏi đến cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng mà lúc đi đến lầu trệt của ký túc xá đã biết được đáp án.
Tiêu Quả Quả lòng không yên, cũng không chú ý chung quanh cúi đầu đi, chỉ nghe Hùng Bảo Đình ở bên cạnh đột nhiên la lên một tiếng, sau đó Tống Kiêm Gia dùng sức kéo tay của cô lại, muốn đem cô lôi đi.
"Làm sao thế?" Tiêu Quả Quả ngẩng đầu, thấy được ở lầu trệt ký túc xá có một đôi nam nữ đang hôn nhau.
Sắc mặt Tống Kiêm Gia vô cùng khó coi, "Đừng nhìn Quả Quả..."
Hùng Bảo Đình che miệng, lúc thì nhìn Diệp Vi cùng Thẩm Nham, lúc lại quay sang nhìn Quả Quả, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, đồng thời lại lộ ra vài phần chột dạ.
Tiêu Quả Quả đứng yên tại chỗ, như bị đóng băng, vẫn không nhúc nhích.
Cho dù tối qua đã biết được sự thật, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn làm cho cô hứng chịu đả kích lớn hơn nhiều.
Tiếng kinh hô của Hùng Bảo Đình khiến hai người kia tách nhau ra, hai người nhìn về phía bên này.
Thẩm Nham lập tức thất kinh đem Diệp Vi đẩy ra, bước nhanh đến trước mặt cô, "Quả Quả, em cuối cùng đã trở lại! Vì sao không nhận điện thoại, em có biết anh lo cho em lắm không? anh còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì..."
Tiêu Quả Quả nhìn hai người, "thật sự lo lắng cho tôi sao."
Thẩm Nham lúng túng liếc nhìn Diệp Vi, "Quả Quả, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Tiêu Quả Quả sắc mặt không chút thay đổi nói: "không có chuyện gì để nói cả, cái gì cần nói tối qua tôi đã nói hết rồi, còn có cái gì so với lời anh nói tối qua thành thật hơn sao?"
"Đúng là không có chuyện gì để nói thật." Người nói là Diệp Vi.
Tiêu Quả Quả nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mắt, trên khuôn mặt cô gái đó là biểu hiện hoàn toàn xa lạ, cho đến hôm nay cô mới phát hiện dường như mình chưa từng hiểu rõ cô ta.
sự phản bội của Diệp Vi đem đến đau lòng cùng sợ hãi cho cô, thậm chí còn nhiều hơn cả Thẩm Nham. cô khó có thể tưởng tượng được hai người mình cho là thân thiết nhất, nay sóng vai đứng chung một chỗ, đối lập với mình, lạnh lùng nhìn mình như nhìn một vở hài kịch mà họ dựng nên.
Diệp Vi chán ghét tránh đi ánh mắt của cô, "Đừng nhìn mình như vậy! Quả Quả, mình cùng Thẩm Nham là yêu nhau thật lòng, mình không nợ cậu cái gì!"
Tống Kiêm Gia đứng ở một bên cười lạnh, "Ha, lời như vậy mà mày cũng nói ra khỏi miệng được, không nợ cái gì? Lúc mấy em gái hung dữ ngang ngược gây phiền toái cho mày, là ai đã giúp mày giải vây, làm hỏng dụng cụ phòng thí nghiệm là ai đã giúp mày bồi thường số tiền lớn như vậy, năm đó trong danh sách trao đổi sinh viên với nước ngoài là ai đã tốt bụng nhường lại cho mày, Quả Quả đối với mày tốt như vậy..."
"Tống Kiêm Gia mày im đi, tao không cần mày một lần lại một lần nhắc nhở tao, nó đối với tao chỉ là bố thí! Mấy cái đó đều là nó tự nguyện, tao không có ép nó phải làm! Tao chỉ cùng người tao yêu ở cùng một chỗ, tao có lỗi gì chứ?"
Lời nói của Diệp Vi như là một con dao đâm vào tim cô, Tiêu Quả Quả run rẩy đứng ở nơi đó, cười nhẹ, "Bố thí..."
Tình cảm chân thành của mình trong mắt cô ta lại rẻ mạt như thế, nhớ mỗi lần bản thân đứng ra giúp đỡ, đối đãi tốt với cô ta, Quả Quả cảm thấy mình thật quá ngu ngốc, trái tim trở nên lạnh băng như sắt.
Tống Kiêm Gia tràn đầy căm phẫn nói: "Diệp Vi, loại lời như thế mày cũng nói ra được? Mà biết rõ Quả Quả thích Thẩm Nham còn..."
Diệp Vi kích động ngắt lời cô, "Tao biết nó thích Thẩm Nham thì sao? Thanh mai trúc mã thì sao? Biết nhau trước thì sao? Thẩm Nham căn bản không phải là người đàn ông của nó, chính miệng anh ấy có thừa nhận nó là bạn gái của anh sao? Tao cùng Thẩm Nham đã kết giao hơn ba tháng, tao mới là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ấy, muốn nói ai là tiểu tam thì đó chính là Tiêu Quả Quả, xen giữa tụi tao mới là tiểu tam!"
Tiêu Quả Quả lắc đầu, giận dữ bật cười, cô nhìn về phía Thẩm Nhan đang đứng bên cạnh Diệp Vi, giờ cô đã hiểu rõ câu nói của Phương Cảnh Xán, câu nói kia quả thật là lời vàng lời ngọc. Tất cả lý do này nọ đều là giả, tất cả dịu dàng ân cần cũng là giả, cô cho rằng chính mình là vật được quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, thật ra cô chỉ là ‘hàng dự phòng’ của anh ta!
Thẩm Nham nhận ra cô đang nhìn anh chăm chú, đôi mắt run rẩy, luống cuống lảng tránh ánh mắt của cô.
Tống Kiêm Gia chống nạnh, nhìn hai người nói: "Hôm nay tao vậy mà có thêm kiến thức mới, nếu tụi mày quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm như vậy, thì vì cái gì phải lén lén lút lút kết đôi ba tháng, không dám công bố?"
"Còn không phải là bởi vì nó ỷ vào gia thế của nó gây áp lức cho Thẩm Nham!" Diệp Vi chán ghét nhìn Tiêu Quả Quả, "Tiêu Quả Quả, mày có cái gì, chẳng qua là trong nhà mày có một đống tiền dơ bẩn sao? Mày cho rằng tiền có thể mua được cảm tình sao? không có tiền mày cái gì cũng đều không có! Thẩm Nham là chủ tịch hội học sinh, gia thế lại tốt như vậy, mặc kệ đi đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người, mọi chuyện liên quan tới anh ấy đều bị chú ý, soi xét; mày có nghĩ tới anh ấy mà ở cùng mày thì phải đối mặt với bao nhiêu áp lực không? Béo thành như vậy, lại còn trách người khác chướng mắt mày?"
Thẩm Nham kéo Diệp Vi một phen, thấp giọng trách mắng: "Tiểu Vi, đừng nói nữa!"
Diệp Vi không chịu nổi anh ta lại nói đỡ cho Tiêu Quả Quả, hung hăng tránh khỏi tay của anh, "Vì sao không để em nói? Em chịu đủ rồi, hôm nay em chính là muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho rõ ràng! Tiêu Quả Quả, những năm gần đây tất cả đều là cô một mình tình nguyện, Thẩm Nham chưa từng thích cô, chỉ là vì nhiều năm tình nghĩa nên không đành lòng thương tổn cô mà thôi, vậy mà cô còn thật sự cho rằng mình xứng đôi với anh ấy?"
Tiêu Quả Quả chỉ cảm thấy buồn cười, mười mấy năm cảm tình của cô và Thẩm Nham lại đến phiên một người ngoài có thể nói được.
Tống Kiêm Gia giận dữ vô cùng, "Ha, ý của mày là Thẩm Nham là con cưng của trời, tài hoa hơn người, Tròn Tròn không tự lượng sức mình, trèo cao đúng không? thật là buồn cười, lấy gia thế nhân phẩm tướng mạo của Tròn Tròn, nếu gầy đi, còn đến phiên anh ta - Thẩm Nham xứng sao? Trong nhà có tiền thì làm sao, đó cũng là cha mẹ người ta làm lụng ra được, không phải ăn trộm mà có! Mày nói Tròn Tròn không xứng với anh ta, ai mới xứng đôi với anh ta? Diệp Vi, mày sao? một đứa con rơi không được thừa nhận!"
Bị nói trúng tử huyệt Diệp Vi hét lên một tiếng, "Tống Kiêm Gia!!!"
Tống Kiêm Gia còn muốn nói nữa, lại bị Tiêu Quả Quả kéo kéo góc áo, "Nhị Nha, thôi, không có gì đáng để nói cùng bọn họ hết."
Tống Kiêm Gia biết tiếp tục tranh cãi, người bị tổn thương nhất chỉ có thể là Quả Quả, nên phải cố nén giận không có nổi cơn nữa.
"Quả Quả, chúng ta đi!"
Tống Kiêm Gia nắm chặt tay Tiêu Quả Quả, quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hùng Bảo Đình.
Hùng Bảo Đình ho nhẹ một tiếng, cúi đầu đi theo.
Ba người đang chuẩn bị rời đi, Diệp Vi lại đột nhiên lên cơn điên đuổi theo, gắt gao giữ chặt Tiêu Quả Quả, "không cho mày đi, mày phải cam đoan về sau không được quấn lấy Thẩm Nham nữa, không được hèn hạ khiến trong nhà gây áp lực cho anh ấy! Thẩm Nham là bạn trai của tao, Tiêu Quả Quả, mày đừng nên đã không biết thẹn còn không biết xấu hổ là gì nữa!"
Tiêu Quả Quả tức giận đến toàn thân phát run, cầm bình thủy trong tay ném xuống chân Diệp Vi.
Bình thủy vỡ nát, Diệp Vi hét lên một tiếng, gào khóc.
Thẩm Nham thất kinh nhìn hai chân cô bị bỏng trở nên đỏ hồng, "Quả Quả, em thật quá đáng!"
"Quá đáng?" Tiêu Quả Quả lập tức muốn đoạt lấy bình thủy trong tay Hùng Bảo Đình và Tống Kiêm Gia.
Thẩm Nham vội vàng đem Diệp Vi kéo đến sau lưng, vẻ mặt khẩn trương, "Quả Quả, em bình tĩnh một chút, em nghĩ kĩ nếu làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào!"
Diệp Vi thấy bộ dáng điên cuồng của Tiêu Quả Quả cũng có chút sợ hãi.
Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình kinh sợ, "Quả Quả, cẩn thận đừng để chính mình bị thương..."
Tiêu Quả Quả cười, "A, hậu quả à? không phải nói tôi dựa vào nhà có tiền nên ỷ thế hiếp người sao? Hôm nay tôi sẽ ỷ thế hiếp người cho cô ta xem xem! cô ta có thể xem thử tôi đây sẽ gặp hậu quả gì!"
Diệp Vi trốn sau lưng Thẩm Nham, sắc mặt trắng bệch, một chữ đều không dám nói nữa.
Tiêu Quả Quả hít sâu một hơi, "Cút đi cho tôi!"
Thẩm Nham mặt lạnh lùng, cẩn thận lui về phía sau, xác định Quả Quả sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa mới ôm lấy Diệp Vi chân đang bị thương, nhanh chóng rời đi.
Hùng Bảo Đình cùng Tống Kiêm Gia một trái một phải đoạt lại bình thủy trong tay Quả Quả.
Tiêu Quả Quả cúi đầu, bả vai run run, tiếng cười khúc khích khẽ thoát ra nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi tí tách trên mặt đất...
"Quả Quả, ăn nhiều một chút, mập lên mới tốt, như vậy sẽ không có ai tranh em với anh ..."
"Quả Quả, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì anh đều thích em..."
"Quả Quả, đời này chỉ thích một mình em..."
Trong sân thể dục, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, từng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai...
Nhưng chàng thiếu niên đó đã không còn là chàng thiếu niên của cô nữa rồi…
Tiêu Quả Quả trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu. Cái gì cần đối mặt thì phải đối mặt.
"Đừng buồn, rời bỏ em là tổn thất của anh ta, em xứng đáng gặp được người tốt hơn..." Phương Cảnh Xán an ủi, chuyện còn lại anh cũng không giúp được gì, chỉ có thể do chính cô xử lý.
Hôm nay Tiêu Quả Quả thật sự rất cảm động, Boss không chỉ giúp cô xả giận, còn luôn luôn ở bên cạnh kiên nhẫn an ủi cô, giúp cô thêm tự tin, Tiêu Quả Quả chân thành cảm ơn: "Giám đốc, anh thật là một người tốt, giống như một người anh của tôi vậy."
Được khen là người tốt, nhưng lại bị coi như anh trai, trái tim của Phương Cảnh giống như trúng một tên, anh xoa xoa mi tâm, "Quả Quả..."
"Sao ạ?" Tiêu Quả Quả còn chưa hiểu sao anh gọi cô thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại ôm vào lòng...
Tựa má vào bờ vai thoang thoảng mùi thuốc lá, bên phần hông nhạy cảm bị một bàn tay nóng rực giữ lấy, thân thể dán chặt vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông...
Tiêu Quả Quả ngệch ra vài giây, vừa kinh ngạc lại vừa kích động, đỏ mặt trốn tránh, "Giám đốc...?"
Phương Cảnh Xán vẫn không buông tay, gần như khiến con gái nhà người ta gần khóc thì mới chịu vỗ nhẹ sau lưng cô, trấn an rồi thả cô ra, dùng nụ cười che dấu ánh mắt mãnh liệt của mình, nhẹ giọng nói: "Quả Quả, cố lên..."
Nhưng hành động rõ ràng có ý là: anh không phải là anh trai em, nhớ kỹ đó.
Vành tai của Quả Quả nóng rực, sắp bốc hơi tới nơi rồi. Tiêu Quả Quả gật đầu như giã tỏi, vẫn còn hơi sợ, liếc nhìn khuôn mặt chói loà của Phương Cảnh Xán mấy lần, nhanh chóng xua đuổi những ý tưởng không thực tế trong đầu...
Haizz, Boss là người rất tốt, chỉ là đôi khi có những hành động quá thân mật khiến cho người khác hiểu lầm, có khi chính anh ấy còn không nhận ra, cho dù có kháng nghị yêu cầu anh chú ý hành động của mình cũng vô dụng, thôi, có Boss nào đi nhân nhượng nhân viên đâu, cô chỉ phải cố gắng thích ứng mới được...
*
Trở lại ký túc xá, Tiêu Quả Quả quét mắt nhìn cả phòng, Hùng Bảo Đình đang nửa tỉnh nửa mê nhắm mắt mặc quần áo ở trên giường, Tống Kiêm Gia ngồi trước máy tính gõ chữ, xem ra lại là cả đêm thức trắng để viết truyện rồi, mà Diệp Vi thì không có ở trong ký túc xá.
"Quả Quả, cậu về rồi à! Tối qua tăng ca ngủ ở đâu vậy?" Hùng Bảo Đình dụi dụi mắt hỏi.
"Ở quán nét gần trường mình. Tiểu Vi cũng không về à?" Tiêu Quả Quả hỏi.
"Có về, ủa, không ở đây à?" Hùng Bảo Đình hướng lên giường tầng trên nhìn thoáng qua.
"Rạng sáng nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài rồi." Tống Kiêm Gia trả lời.
"À."
"Cậu tìm nó có chuyện hả?" Hùng Bảo Đình có chút kỳ quái nhìn cô, "Quả Quả, sắc mặt của cậu nhìn không được tốt lắm, còn nữa, sao lại có thâm quầng như vậy..."
"không có việc gì, thức đêm chơi game, hôm nay nghỉ bù, mà sao cậu lại dậy sớm vậy?" Tiêu Quả Quả chuyển đề tài.
Hùng Bảo Đình vỗ vỗ vào kế hoạch giảm béo dán ở trên tường, "Dậy sớm đi sân thể dục chạy bộ đó! Lần này nhất định phải kiên trì! Từ nay về sau châm ngôn của mình là: Giảm béo là chính đạo!"
Tiêu Quả Quả không nói nữa, cầm bình thủy chuẩn bị đi xuống dưới lầu lấy nước ấm, tắm rửa một cái lại ngủ tiếp. Nếu Diệp Vi không ở đây, chuyện kia đành chờ cậu ta trở lại rồi nói sau.
Hùng Bảo Đình mang giày xong, "Chờ mình chờ mình, mình cũng đi lấy nước!"
"Cuối cùng cũng viết xong!" Tống Kiêm Gia lười biếng duỗi eo, "Cùng nhau đi đi, mình đi mua bữa sáng! sắp chết đói đến nơi rồi!"
Vì thế ba người cùng nhau xuống dưới lầu lấy nước, mua bữa sáng.
Tống Kiêm Gia gặm bánh trứng quẩy[1], "Quả Quả, cậu không ăn à? Mua chút gì ăn sáng rồi ngủ tiếp!"
[1] Bánh trứng cuộn quẩy
Tiêu Quả Quả lắc đầu, "không có hứng thú."
Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình hai mặt nhìn nhau, Tiêu Quả Quả thế nhưng còn có lúc không muốn ăn?
"Tròn Tròn, xảy ra chuyện gì thế?"
"Quả Quả, không phải là..."
Nhất thời sắc mặt của Tống Kiêm Gia và Hùng Bảo Đình đều trở nên nghiêm trọng, nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ liếc hai người, "Hai người đừng có nhìn mình như thể tối qua mình bị thất thân có được không?"
Tống Kiêm Gia liếc cô một cái, "Ai bảo trông cậu như bị thất thân ấy!"
Hùng Bảo Đình cười đùa: "Thất thân cũng không phải chuyện xấu nha! Đặc biệt là với Thẩm Nham mà cậu tha thiết ước mơ..."
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tiêu Quả Quả nháy mắt xấu hẳn đi.
Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình đều phát hiện ra điều bất thường, hai mặt nhìn nhau.
Ba người vừa trò chuyện vừa đi về ký túc xá, hai người cuối cùng vẫn không hỏi đến cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng mà lúc đi đến lầu trệt của ký túc xá đã biết được đáp án.
Tiêu Quả Quả lòng không yên, cũng không chú ý chung quanh cúi đầu đi, chỉ nghe Hùng Bảo Đình ở bên cạnh đột nhiên la lên một tiếng, sau đó Tống Kiêm Gia dùng sức kéo tay của cô lại, muốn đem cô lôi đi.
"Làm sao thế?" Tiêu Quả Quả ngẩng đầu, thấy được ở lầu trệt ký túc xá có một đôi nam nữ đang hôn nhau.
Sắc mặt Tống Kiêm Gia vô cùng khó coi, "Đừng nhìn Quả Quả..."
Hùng Bảo Đình che miệng, lúc thì nhìn Diệp Vi cùng Thẩm Nham, lúc lại quay sang nhìn Quả Quả, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, đồng thời lại lộ ra vài phần chột dạ.
Tiêu Quả Quả đứng yên tại chỗ, như bị đóng băng, vẫn không nhúc nhích.
Cho dù tối qua đã biết được sự thật, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn làm cho cô hứng chịu đả kích lớn hơn nhiều.
Tiếng kinh hô của Hùng Bảo Đình khiến hai người kia tách nhau ra, hai người nhìn về phía bên này.
Thẩm Nham lập tức thất kinh đem Diệp Vi đẩy ra, bước nhanh đến trước mặt cô, "Quả Quả, em cuối cùng đã trở lại! Vì sao không nhận điện thoại, em có biết anh lo cho em lắm không? anh còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì..."
Tiêu Quả Quả nhìn hai người, "thật sự lo lắng cho tôi sao."
Thẩm Nham lúng túng liếc nhìn Diệp Vi, "Quả Quả, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Tiêu Quả Quả sắc mặt không chút thay đổi nói: "không có chuyện gì để nói cả, cái gì cần nói tối qua tôi đã nói hết rồi, còn có cái gì so với lời anh nói tối qua thành thật hơn sao?"
"Đúng là không có chuyện gì để nói thật." Người nói là Diệp Vi.
Tiêu Quả Quả nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mắt, trên khuôn mặt cô gái đó là biểu hiện hoàn toàn xa lạ, cho đến hôm nay cô mới phát hiện dường như mình chưa từng hiểu rõ cô ta.
sự phản bội của Diệp Vi đem đến đau lòng cùng sợ hãi cho cô, thậm chí còn nhiều hơn cả Thẩm Nham. cô khó có thể tưởng tượng được hai người mình cho là thân thiết nhất, nay sóng vai đứng chung một chỗ, đối lập với mình, lạnh lùng nhìn mình như nhìn một vở hài kịch mà họ dựng nên.
Diệp Vi chán ghét tránh đi ánh mắt của cô, "Đừng nhìn mình như vậy! Quả Quả, mình cùng Thẩm Nham là yêu nhau thật lòng, mình không nợ cậu cái gì!"
Tống Kiêm Gia đứng ở một bên cười lạnh, "Ha, lời như vậy mà mày cũng nói ra khỏi miệng được, không nợ cái gì? Lúc mấy em gái hung dữ ngang ngược gây phiền toái cho mày, là ai đã giúp mày giải vây, làm hỏng dụng cụ phòng thí nghiệm là ai đã giúp mày bồi thường số tiền lớn như vậy, năm đó trong danh sách trao đổi sinh viên với nước ngoài là ai đã tốt bụng nhường lại cho mày, Quả Quả đối với mày tốt như vậy..."
"Tống Kiêm Gia mày im đi, tao không cần mày một lần lại một lần nhắc nhở tao, nó đối với tao chỉ là bố thí! Mấy cái đó đều là nó tự nguyện, tao không có ép nó phải làm! Tao chỉ cùng người tao yêu ở cùng một chỗ, tao có lỗi gì chứ?"
Lời nói của Diệp Vi như là một con dao đâm vào tim cô, Tiêu Quả Quả run rẩy đứng ở nơi đó, cười nhẹ, "Bố thí..."
Tình cảm chân thành của mình trong mắt cô ta lại rẻ mạt như thế, nhớ mỗi lần bản thân đứng ra giúp đỡ, đối đãi tốt với cô ta, Quả Quả cảm thấy mình thật quá ngu ngốc, trái tim trở nên lạnh băng như sắt.
Tống Kiêm Gia tràn đầy căm phẫn nói: "Diệp Vi, loại lời như thế mày cũng nói ra được? Mà biết rõ Quả Quả thích Thẩm Nham còn..."
Diệp Vi kích động ngắt lời cô, "Tao biết nó thích Thẩm Nham thì sao? Thanh mai trúc mã thì sao? Biết nhau trước thì sao? Thẩm Nham căn bản không phải là người đàn ông của nó, chính miệng anh ấy có thừa nhận nó là bạn gái của anh sao? Tao cùng Thẩm Nham đã kết giao hơn ba tháng, tao mới là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ấy, muốn nói ai là tiểu tam thì đó chính là Tiêu Quả Quả, xen giữa tụi tao mới là tiểu tam!"
Tiêu Quả Quả lắc đầu, giận dữ bật cười, cô nhìn về phía Thẩm Nhan đang đứng bên cạnh Diệp Vi, giờ cô đã hiểu rõ câu nói của Phương Cảnh Xán, câu nói kia quả thật là lời vàng lời ngọc. Tất cả lý do này nọ đều là giả, tất cả dịu dàng ân cần cũng là giả, cô cho rằng chính mình là vật được quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, thật ra cô chỉ là ‘hàng dự phòng’ của anh ta!
Thẩm Nham nhận ra cô đang nhìn anh chăm chú, đôi mắt run rẩy, luống cuống lảng tránh ánh mắt của cô.
Tống Kiêm Gia chống nạnh, nhìn hai người nói: "Hôm nay tao vậy mà có thêm kiến thức mới, nếu tụi mày quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm như vậy, thì vì cái gì phải lén lén lút lút kết đôi ba tháng, không dám công bố?"
"Còn không phải là bởi vì nó ỷ vào gia thế của nó gây áp lức cho Thẩm Nham!" Diệp Vi chán ghét nhìn Tiêu Quả Quả, "Tiêu Quả Quả, mày có cái gì, chẳng qua là trong nhà mày có một đống tiền dơ bẩn sao? Mày cho rằng tiền có thể mua được cảm tình sao? không có tiền mày cái gì cũng đều không có! Thẩm Nham là chủ tịch hội học sinh, gia thế lại tốt như vậy, mặc kệ đi đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người, mọi chuyện liên quan tới anh ấy đều bị chú ý, soi xét; mày có nghĩ tới anh ấy mà ở cùng mày thì phải đối mặt với bao nhiêu áp lực không? Béo thành như vậy, lại còn trách người khác chướng mắt mày?"
Thẩm Nham kéo Diệp Vi một phen, thấp giọng trách mắng: "Tiểu Vi, đừng nói nữa!"
Diệp Vi không chịu nổi anh ta lại nói đỡ cho Tiêu Quả Quả, hung hăng tránh khỏi tay của anh, "Vì sao không để em nói? Em chịu đủ rồi, hôm nay em chính là muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho rõ ràng! Tiêu Quả Quả, những năm gần đây tất cả đều là cô một mình tình nguyện, Thẩm Nham chưa từng thích cô, chỉ là vì nhiều năm tình nghĩa nên không đành lòng thương tổn cô mà thôi, vậy mà cô còn thật sự cho rằng mình xứng đôi với anh ấy?"
Tiêu Quả Quả chỉ cảm thấy buồn cười, mười mấy năm cảm tình của cô và Thẩm Nham lại đến phiên một người ngoài có thể nói được.
Tống Kiêm Gia giận dữ vô cùng, "Ha, ý của mày là Thẩm Nham là con cưng của trời, tài hoa hơn người, Tròn Tròn không tự lượng sức mình, trèo cao đúng không? thật là buồn cười, lấy gia thế nhân phẩm tướng mạo của Tròn Tròn, nếu gầy đi, còn đến phiên anh ta - Thẩm Nham xứng sao? Trong nhà có tiền thì làm sao, đó cũng là cha mẹ người ta làm lụng ra được, không phải ăn trộm mà có! Mày nói Tròn Tròn không xứng với anh ta, ai mới xứng đôi với anh ta? Diệp Vi, mày sao? một đứa con rơi không được thừa nhận!"
Bị nói trúng tử huyệt Diệp Vi hét lên một tiếng, "Tống Kiêm Gia!!!"
Tống Kiêm Gia còn muốn nói nữa, lại bị Tiêu Quả Quả kéo kéo góc áo, "Nhị Nha, thôi, không có gì đáng để nói cùng bọn họ hết."
Tống Kiêm Gia biết tiếp tục tranh cãi, người bị tổn thương nhất chỉ có thể là Quả Quả, nên phải cố nén giận không có nổi cơn nữa.
"Quả Quả, chúng ta đi!"
Tống Kiêm Gia nắm chặt tay Tiêu Quả Quả, quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hùng Bảo Đình.
Hùng Bảo Đình ho nhẹ một tiếng, cúi đầu đi theo.
Ba người đang chuẩn bị rời đi, Diệp Vi lại đột nhiên lên cơn điên đuổi theo, gắt gao giữ chặt Tiêu Quả Quả, "không cho mày đi, mày phải cam đoan về sau không được quấn lấy Thẩm Nham nữa, không được hèn hạ khiến trong nhà gây áp lực cho anh ấy! Thẩm Nham là bạn trai của tao, Tiêu Quả Quả, mày đừng nên đã không biết thẹn còn không biết xấu hổ là gì nữa!"
Tiêu Quả Quả tức giận đến toàn thân phát run, cầm bình thủy trong tay ném xuống chân Diệp Vi.
Bình thủy vỡ nát, Diệp Vi hét lên một tiếng, gào khóc.
Thẩm Nham thất kinh nhìn hai chân cô bị bỏng trở nên đỏ hồng, "Quả Quả, em thật quá đáng!"
"Quá đáng?" Tiêu Quả Quả lập tức muốn đoạt lấy bình thủy trong tay Hùng Bảo Đình và Tống Kiêm Gia.
Thẩm Nham vội vàng đem Diệp Vi kéo đến sau lưng, vẻ mặt khẩn trương, "Quả Quả, em bình tĩnh một chút, em nghĩ kĩ nếu làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào!"
Diệp Vi thấy bộ dáng điên cuồng của Tiêu Quả Quả cũng có chút sợ hãi.
Tống Kiêm Gia cùng Hùng Bảo Đình kinh sợ, "Quả Quả, cẩn thận đừng để chính mình bị thương..."
Tiêu Quả Quả cười, "A, hậu quả à? không phải nói tôi dựa vào nhà có tiền nên ỷ thế hiếp người sao? Hôm nay tôi sẽ ỷ thế hiếp người cho cô ta xem xem! cô ta có thể xem thử tôi đây sẽ gặp hậu quả gì!"
Diệp Vi trốn sau lưng Thẩm Nham, sắc mặt trắng bệch, một chữ đều không dám nói nữa.
Tiêu Quả Quả hít sâu một hơi, "Cút đi cho tôi!"
Thẩm Nham mặt lạnh lùng, cẩn thận lui về phía sau, xác định Quả Quả sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa mới ôm lấy Diệp Vi chân đang bị thương, nhanh chóng rời đi.
Hùng Bảo Đình cùng Tống Kiêm Gia một trái một phải đoạt lại bình thủy trong tay Quả Quả.
Tiêu Quả Quả cúi đầu, bả vai run run, tiếng cười khúc khích khẽ thoát ra nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi tí tách trên mặt đất...
"Quả Quả, ăn nhiều một chút, mập lên mới tốt, như vậy sẽ không có ai tranh em với anh ..."
"Quả Quả, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì anh đều thích em..."
"Quả Quả, đời này chỉ thích một mình em..."
Trong sân thể dục, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, từng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai...
Nhưng chàng thiếu niên đó đã không còn là chàng thiếu niên của cô nữa rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook