Can You Feel The Love In The Air?
-
Chương 11: Gây gổ trong lớp
Sau một hồi giải thích, phân tích, năn nỉ,... vân vân và mây mây với mẹ Lam Hương, cuối cùng tôi đã được tha về nhà. Yeah. Công nhận tự phục mình thật, phải chặt chém, bịa tất cả những gì có liên quan tới sự nghiệp học hành. Nhưng đổi lại thì, tôi phải trả cái giá hơi đắt; đó là mất giọng. Và bây giờ tôi hoàn toàn là một người câm chính hiệu. Không nói được, uống nước còn khó nữa, huống chi là ăn.
Chán hơn con gián! Anh Huy mới về mà không được ăn những món anh nấu. Nhìn bàn ăn toàn món ngon, mỗi nhìn thôi mà thèm ứa nước bọt, nhưng với cái cổ chết tiệt này thì không thể ăn, tôi đành ngậm ngùi ngồi húp cháo. Con bé Diệp thì nhai nhồm nhoàm thức ăn, vừa ăn vừa dụ dỗ tôi. Lòng tôi đau như cắt, nước mắt đầm đìa!
Anh trai tôi cực kì đẹp trai, học cực giỏi (hiện tại đang là sinh viên năm nhất tại Bách Khoa, điểm thi đầu vào gần như tuyệt đối.) thông thạo một vài loại nhạc cụ, nấu ăn cũng giỏi nữa. Anh nấu ăn rất ngon, nấu ngon hơn cả mẹ Lam nữa. Tôi nghĩ cô nào mà lấy được anh thì hạnh phúc cả đời luôn! Nhưng mỗi tội anh chưa có người yêu (!) Tôi thắc mắc rất nhiều: rất đẹp trai mà nấu ăn ngon vậy mà chưa có người yêu thì hơi phí. Nói thực, người thích anh Huy thì không thiếu, xếp hàng dài ra ấy chứ! Vậy mà từ trước tới nay vẫn im thin thít, chưa nghe đề cập tới “người thương” một câu nào. Vì vậy, trong tôi dấy lên những mối nghi hoặc: “Hay anh Huy không thích con gái nhở?” và hàng loạt câu hỏi tương tự.
Khi mẹ Lam nói việc hủy hôn của tôi với Gia Bảo, anh Huy tròn mắt như kiểu ngạc nhiên lắm ấy. Bảo sao bây giờ lão vẫn ế dài răng là phải...
Cổ họng tôi có vẻ đỡ hơn vào sáng hôm sau. Nhưng với cái thời tiết lành lạnh vào buổi sáng thì tốt nhất là quàng khăn dày cho đỡ đau. Húp cháo xong, tôi tung tăng đi học.
Khi lôi xe đạp điện ra ngoài thì mới nhớ là hôm trước quên không sạc xe. Ôi trời, xe hết điện! Vậy là lại phải đi xe đạp sao? Tôi trề môi chán nản. Đúng là số mình còn nhọ hơn cả nồi. Tôi càu nhàu, than thở, đôi lúc còn văng ra lời chửi nữa. Rồi vào lôi xe đạp ra, chụp chiếc headphone màu xanh dương lên tai, mở volume cỡ to nhất và bắt đầu hành trình đi xe đạp tới trường.
Nhà tôi cách trường không xa lắm, chỉ ba, bốn km gì đó. Nhưng với cái đứa đã hơn bốn năm chưa một lần đạp xe đạp như tôi thì quả thực không khác gì địa ngục. Mỏi chân thấy mồ.
Sau hơn chục phút gò lưng đạp xe, tôi đã đứng trước cổng trường.
Sân trường khá vắng vì bây giờ vẫn còn rất sớm. Tôi nặng nề vác cặp bước lên tầng. Lớp tôi ở tầng ba, cho nên tôi cực chán khi phải leo lên tầng.
Tới hành lang tầng hai, tôi lơ đễnh nhìn sang bên trái, tự nhiên có một cái bóng trắng dường như lướt qua tôi. Tôi liền đi theo “nó”. Thấy “nó” đi khuất vào hành lang, tôi vội vàng đuổi theo, nhưng khi đuổi tới nơi thì phát hiện ra đây là ngõ cụt. Bỗng tôi cảm thấy ớn lạnh. “ Ở đây gió có vẻ độc quá!” Rồi tôi xoay lưng rảo bước lên tầng ba.
Tới lớp, tôi quăng cặp lên bàn và gục mặt xuống, ngủ.
***
- Này, Ngọc Mai? Dậy đi Mai ơi? – Có cánh tay của ai đó lay vai tôi.
Tôi bừng tỉnh, dụi mắt, lau nước miếng trên bàn:
- Hả?
Tôi ngáp ngắn ngáp dài nhìn Mỹ Dung. Nó chống hai cánh tay quyền lực của một vị bí thư xuống bàn, nói:
- Mặt ngu ngơ như gà ấy, bảo sao hay bị mắng là phải!
- Nó thì lúc nào chả ngu ngơ, mặt thì lúc nào cũng đơ đơ, chả bao giờ chú ý vào việc gì hết...
Phương Thảo chen mồm vào, nhỏ vừa soi gương vừa đánh son.
Tôi im lặng. Thà im lặng còn hơn dây dưa to tiếng với con nhỏ mặt hàng kí phấn như nó. Nó nghĩ nó xinh đẹp hơn ai? Đếch nói phét đâu nhưng mặt của nó hôm nào cũng trắng bệch như xác chết, nhưng cổ nó thì đen sì (cơ bản là tại con bé không đánh phấn ở cổ), còn về môi, tôi chưa thấy nó không tô son lần nào. Chắc mỗi buổi sáng nó phải dậy thật sớm để trang điểm. Con nhỏ Ngọc hùa theo:
- Hừ, sao mày lại im lặng thế hả Ngọc Mai? Bộ mày nghĩ mày là hoa khôi của trường Thanh Đằng này thì thích làm gì thì làm sao? Mày thích nghỉ thì nghỉ à?
Về phần dung nhan, nhỏ Ngọc cũng chả khác gì nhỏ Phương Thảo là mấy. Hai con nhỏ tiểu thư “cột nhà cháy” này là hai đứa mà tôi ghét nhất trong lớp. Hai đứa này ghét tôi lắm, nên khi tôi nghỉ thì chúng nó mừng thầm, nhưng cứ ra vẻ quan tâm dở hơi ấy mà.
Thấy tôi im lặng, con Ngọc càng ra sức lấn tới:
- Sao? Sao mày im lặng thế hả Mai? Mày câm rồi đúng không? Sao, mày nói gì đi chứ?
Lúc này nhỏ Phương Thảo đã tô son xong, nó đứng dậy, hếch mặt nhìn tôi:
- Nói gì đi chứ? Sao mày im lặng thế kia? Hay tại mày shock quá khi nghe tin mẹ kế của mày kêu hủy hôn ước với Gia Bảo hả?
Ngay lập tức, cái lớp của tôi xôn xao, hàng loạt câu hỏi được cất lên:
-Cái gì cơ? Ngọc Mai có hôn ước?
- Mẹ kế là sao? Chả lẽ bác Lan Hương không phải mẹ của bạn ấy? Trời ơi?
- Tức là ba cậu ấy bỏ mẹ cậu ấy đi với người phụ nữ bây giờ sao?
- Gia Bảo là thằng nào? Tao chưa biết nó?
Mặt tôi nóng ran, tôi vẫn kiềm chế, cố gắng để không gây gổ. Nhưng các câu nói của mọi người cứ cất lên chua chát, từng lời nói như xé vào tim tôi. Nhất là câu về mẹ tôi.” Tức là ba cậu ấy bỏ mẹ cậu ấy đi với người phụ nữ bây giờ sao?”
Phương Thảo tiếp tục nói, với cái giọng tiểu thư chảnh chọe:
- Sao đây? Hay mày muốn tao nói luôn về chuyện tình tay ba của ba mẹ mày? Sao? Muốn tao bắt đầu từ đâu? Về ba mày, về mẹ ruột của mày hay về mẹ kế đây? Chà chà, mới nói đã thấy hay ghê rồi! Hay mày muốn tao dậy cho mày một bài học đây hả?
Thực sự tôi không kiềm chế nổi nữa, tôi đứng dậy...
“Chát”
Một cái tát in rõ năm ngón tay lên má trái nhỏ Thảo. Nó trố mắt nhìn tôi.
“Chát”
Một cái tát nữa in hằn năm ngón tay lên má phải của nó. Nó nhìn tôi và khóc. Tôi túm tóc nó kéo ngược ra đằng sau, tay kia dịu dàng vuốt ve má nó:
- Này, mày muốn xỉa xói vào việc của người khác nữa không con ranh? Mày nghĩ mày là ai? Mày có muốn tao giết mày ngay bây giờ không? Mày tưởng mày có quyền xen mồm vào việc nhà tao hả? Tao tặng mày một câu nói nhé, thấm với mày lắm đấy: “Đừng xen mồm vào việc của người khác, kẻo rước vạ vào thân.”
Phương Thảo đang rất sợ, tất nhiên là tôi hiểu. Mắt nó đỏ hoe, tay nó run run gỡ tay tôi ra, tôi càng túm chặt tóc nó hơn. Nó vẫn cố nói cứng:
- Mày dám giết tao không? Tao... tao... thách mày đấy?
Tôi nhếch mép:
- Vậy sao??? Để tao xem mày còn nói cứng như vậy được nữa không?
- Dừng lại đi. Phan Ngọc Mai. – Mỹ Dung nói, rồi nó kéo tôi một mạch chạy khỏi cái đám đông ấy.
Nó kéo tôi ra sau khu nhà ba tầng và dừng lại.
- Đau, buông ra đi, buông ra. – Tôi kêu lên, giật tay nó ra. – Mày làm cái shit gì thế?
Mỹ Dung lườm tôi, đẩy tôi xuống bãi cỏ, nó nói:
- Ngọc Mai, mày đã đi quá xa rồi đấy! Mày làm vậy tao còn mặt mũi đâu để nhìn mặt giáo viên chủ nh...
Tôi gào lên:
- ĐỦ RỒI? MÀY CÓ CẢM THẤY CON PHƯƠNG THẢO ĐANG SỈ NHỤC TAO KHÔNG? MÀY CÓ HIỂU ĐƯỢC KHÔNG? HẢ? TAO ĐÃ CỐ KÌM NÉN RỒI!
Khụ... khụ... khụ... khụ... Hu... hu...
Tôi ho sặc sụa và òa khóc. Mỹ Dung vuốt vai tôi:
- Tao hiểu... Tao hiểu mà... Đừng khóc nữa...
Nhếch môi cười cay đắng, tôi nói:
- Mày có chịu đựng được khi nó sỉ nhục ba mẹ tao và nói về hôn ước của tao với Gia Bảo không? Nếu là mày, mày sẽ làm gì khi nó nói thê? Giết nó luôn hay bỏ qua, im lặng coi như không có chuyện gì? Mày có thể nhịn được hết lần này đến lần khác không? Đây đâu phải lần thứ nhất nó sỉ nhục tao?
Dung ôm ghì tôi vào lòng, nó thủ thỉ:
- Tao hiểu, nhưng từ nay về sau mày sẽ mang danh là “hoa khôi đầu gấu” của trường Thanh Đằng đấy. Đây là một sự việc cực shock với fans của mày.
- Tao chưa bao giờ thừa nhận mình từng là hoa khôi của cái trường này, mày biết không? Hoa khôi chỉ là cái mác mà mọi người gắn cho tao... khụ...khụ...khụ... – Tôi ho và khóc lớn hơn, rồi vuốt ngực và nói tiếp. - Còn về đầu gấu thì tao đã từng là chị đại hồi cấp hai khi tao học tại trường Võ.
- Thôi, được rồi, nín đi... Mày mà không nín thì tao... khóc theo mày đấy!
Mỹ Dung rút khăn lau nước mắt cho tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi cứ khóc mãi như vậy tới khi ngủ quên trong lòng Mỹ Dung từ khi nào không biết. Khi tôi sắp chạm tới giấc ngủ say thì bỗng có một giọng nói trầm ấm của một ai đó:
- Haizzz...Phan Ngọc Mai, cậu luôn làm tôi lo lắng như vậy. Cậu làm ơn đừng khiến tôi phát điên lên vì cậu được không?
Tôi nghe thấy rất rõ, nhưng cơ bản là không thể mở mắt dậy. Người đó bế xóc tôi lên. Thi thoảng tôi ngửi thấy mùi bạc hà dìu dịu từ người đó. Tôi vô thức chìm vào giấc ngủ mệt nhoài.
Chán hơn con gián! Anh Huy mới về mà không được ăn những món anh nấu. Nhìn bàn ăn toàn món ngon, mỗi nhìn thôi mà thèm ứa nước bọt, nhưng với cái cổ chết tiệt này thì không thể ăn, tôi đành ngậm ngùi ngồi húp cháo. Con bé Diệp thì nhai nhồm nhoàm thức ăn, vừa ăn vừa dụ dỗ tôi. Lòng tôi đau như cắt, nước mắt đầm đìa!
Anh trai tôi cực kì đẹp trai, học cực giỏi (hiện tại đang là sinh viên năm nhất tại Bách Khoa, điểm thi đầu vào gần như tuyệt đối.) thông thạo một vài loại nhạc cụ, nấu ăn cũng giỏi nữa. Anh nấu ăn rất ngon, nấu ngon hơn cả mẹ Lam nữa. Tôi nghĩ cô nào mà lấy được anh thì hạnh phúc cả đời luôn! Nhưng mỗi tội anh chưa có người yêu (!) Tôi thắc mắc rất nhiều: rất đẹp trai mà nấu ăn ngon vậy mà chưa có người yêu thì hơi phí. Nói thực, người thích anh Huy thì không thiếu, xếp hàng dài ra ấy chứ! Vậy mà từ trước tới nay vẫn im thin thít, chưa nghe đề cập tới “người thương” một câu nào. Vì vậy, trong tôi dấy lên những mối nghi hoặc: “Hay anh Huy không thích con gái nhở?” và hàng loạt câu hỏi tương tự.
Khi mẹ Lam nói việc hủy hôn của tôi với Gia Bảo, anh Huy tròn mắt như kiểu ngạc nhiên lắm ấy. Bảo sao bây giờ lão vẫn ế dài răng là phải...
Cổ họng tôi có vẻ đỡ hơn vào sáng hôm sau. Nhưng với cái thời tiết lành lạnh vào buổi sáng thì tốt nhất là quàng khăn dày cho đỡ đau. Húp cháo xong, tôi tung tăng đi học.
Khi lôi xe đạp điện ra ngoài thì mới nhớ là hôm trước quên không sạc xe. Ôi trời, xe hết điện! Vậy là lại phải đi xe đạp sao? Tôi trề môi chán nản. Đúng là số mình còn nhọ hơn cả nồi. Tôi càu nhàu, than thở, đôi lúc còn văng ra lời chửi nữa. Rồi vào lôi xe đạp ra, chụp chiếc headphone màu xanh dương lên tai, mở volume cỡ to nhất và bắt đầu hành trình đi xe đạp tới trường.
Nhà tôi cách trường không xa lắm, chỉ ba, bốn km gì đó. Nhưng với cái đứa đã hơn bốn năm chưa một lần đạp xe đạp như tôi thì quả thực không khác gì địa ngục. Mỏi chân thấy mồ.
Sau hơn chục phút gò lưng đạp xe, tôi đã đứng trước cổng trường.
Sân trường khá vắng vì bây giờ vẫn còn rất sớm. Tôi nặng nề vác cặp bước lên tầng. Lớp tôi ở tầng ba, cho nên tôi cực chán khi phải leo lên tầng.
Tới hành lang tầng hai, tôi lơ đễnh nhìn sang bên trái, tự nhiên có một cái bóng trắng dường như lướt qua tôi. Tôi liền đi theo “nó”. Thấy “nó” đi khuất vào hành lang, tôi vội vàng đuổi theo, nhưng khi đuổi tới nơi thì phát hiện ra đây là ngõ cụt. Bỗng tôi cảm thấy ớn lạnh. “ Ở đây gió có vẻ độc quá!” Rồi tôi xoay lưng rảo bước lên tầng ba.
Tới lớp, tôi quăng cặp lên bàn và gục mặt xuống, ngủ.
***
- Này, Ngọc Mai? Dậy đi Mai ơi? – Có cánh tay của ai đó lay vai tôi.
Tôi bừng tỉnh, dụi mắt, lau nước miếng trên bàn:
- Hả?
Tôi ngáp ngắn ngáp dài nhìn Mỹ Dung. Nó chống hai cánh tay quyền lực của một vị bí thư xuống bàn, nói:
- Mặt ngu ngơ như gà ấy, bảo sao hay bị mắng là phải!
- Nó thì lúc nào chả ngu ngơ, mặt thì lúc nào cũng đơ đơ, chả bao giờ chú ý vào việc gì hết...
Phương Thảo chen mồm vào, nhỏ vừa soi gương vừa đánh son.
Tôi im lặng. Thà im lặng còn hơn dây dưa to tiếng với con nhỏ mặt hàng kí phấn như nó. Nó nghĩ nó xinh đẹp hơn ai? Đếch nói phét đâu nhưng mặt của nó hôm nào cũng trắng bệch như xác chết, nhưng cổ nó thì đen sì (cơ bản là tại con bé không đánh phấn ở cổ), còn về môi, tôi chưa thấy nó không tô son lần nào. Chắc mỗi buổi sáng nó phải dậy thật sớm để trang điểm. Con nhỏ Ngọc hùa theo:
- Hừ, sao mày lại im lặng thế hả Ngọc Mai? Bộ mày nghĩ mày là hoa khôi của trường Thanh Đằng này thì thích làm gì thì làm sao? Mày thích nghỉ thì nghỉ à?
Về phần dung nhan, nhỏ Ngọc cũng chả khác gì nhỏ Phương Thảo là mấy. Hai con nhỏ tiểu thư “cột nhà cháy” này là hai đứa mà tôi ghét nhất trong lớp. Hai đứa này ghét tôi lắm, nên khi tôi nghỉ thì chúng nó mừng thầm, nhưng cứ ra vẻ quan tâm dở hơi ấy mà.
Thấy tôi im lặng, con Ngọc càng ra sức lấn tới:
- Sao? Sao mày im lặng thế hả Mai? Mày câm rồi đúng không? Sao, mày nói gì đi chứ?
Lúc này nhỏ Phương Thảo đã tô son xong, nó đứng dậy, hếch mặt nhìn tôi:
- Nói gì đi chứ? Sao mày im lặng thế kia? Hay tại mày shock quá khi nghe tin mẹ kế của mày kêu hủy hôn ước với Gia Bảo hả?
Ngay lập tức, cái lớp của tôi xôn xao, hàng loạt câu hỏi được cất lên:
-Cái gì cơ? Ngọc Mai có hôn ước?
- Mẹ kế là sao? Chả lẽ bác Lan Hương không phải mẹ của bạn ấy? Trời ơi?
- Tức là ba cậu ấy bỏ mẹ cậu ấy đi với người phụ nữ bây giờ sao?
- Gia Bảo là thằng nào? Tao chưa biết nó?
Mặt tôi nóng ran, tôi vẫn kiềm chế, cố gắng để không gây gổ. Nhưng các câu nói của mọi người cứ cất lên chua chát, từng lời nói như xé vào tim tôi. Nhất là câu về mẹ tôi.” Tức là ba cậu ấy bỏ mẹ cậu ấy đi với người phụ nữ bây giờ sao?”
Phương Thảo tiếp tục nói, với cái giọng tiểu thư chảnh chọe:
- Sao đây? Hay mày muốn tao nói luôn về chuyện tình tay ba của ba mẹ mày? Sao? Muốn tao bắt đầu từ đâu? Về ba mày, về mẹ ruột của mày hay về mẹ kế đây? Chà chà, mới nói đã thấy hay ghê rồi! Hay mày muốn tao dậy cho mày một bài học đây hả?
Thực sự tôi không kiềm chế nổi nữa, tôi đứng dậy...
“Chát”
Một cái tát in rõ năm ngón tay lên má trái nhỏ Thảo. Nó trố mắt nhìn tôi.
“Chát”
Một cái tát nữa in hằn năm ngón tay lên má phải của nó. Nó nhìn tôi và khóc. Tôi túm tóc nó kéo ngược ra đằng sau, tay kia dịu dàng vuốt ve má nó:
- Này, mày muốn xỉa xói vào việc của người khác nữa không con ranh? Mày nghĩ mày là ai? Mày có muốn tao giết mày ngay bây giờ không? Mày tưởng mày có quyền xen mồm vào việc nhà tao hả? Tao tặng mày một câu nói nhé, thấm với mày lắm đấy: “Đừng xen mồm vào việc của người khác, kẻo rước vạ vào thân.”
Phương Thảo đang rất sợ, tất nhiên là tôi hiểu. Mắt nó đỏ hoe, tay nó run run gỡ tay tôi ra, tôi càng túm chặt tóc nó hơn. Nó vẫn cố nói cứng:
- Mày dám giết tao không? Tao... tao... thách mày đấy?
Tôi nhếch mép:
- Vậy sao??? Để tao xem mày còn nói cứng như vậy được nữa không?
- Dừng lại đi. Phan Ngọc Mai. – Mỹ Dung nói, rồi nó kéo tôi một mạch chạy khỏi cái đám đông ấy.
Nó kéo tôi ra sau khu nhà ba tầng và dừng lại.
- Đau, buông ra đi, buông ra. – Tôi kêu lên, giật tay nó ra. – Mày làm cái shit gì thế?
Mỹ Dung lườm tôi, đẩy tôi xuống bãi cỏ, nó nói:
- Ngọc Mai, mày đã đi quá xa rồi đấy! Mày làm vậy tao còn mặt mũi đâu để nhìn mặt giáo viên chủ nh...
Tôi gào lên:
- ĐỦ RỒI? MÀY CÓ CẢM THẤY CON PHƯƠNG THẢO ĐANG SỈ NHỤC TAO KHÔNG? MÀY CÓ HIỂU ĐƯỢC KHÔNG? HẢ? TAO ĐÃ CỐ KÌM NÉN RỒI!
Khụ... khụ... khụ... khụ... Hu... hu...
Tôi ho sặc sụa và òa khóc. Mỹ Dung vuốt vai tôi:
- Tao hiểu... Tao hiểu mà... Đừng khóc nữa...
Nhếch môi cười cay đắng, tôi nói:
- Mày có chịu đựng được khi nó sỉ nhục ba mẹ tao và nói về hôn ước của tao với Gia Bảo không? Nếu là mày, mày sẽ làm gì khi nó nói thê? Giết nó luôn hay bỏ qua, im lặng coi như không có chuyện gì? Mày có thể nhịn được hết lần này đến lần khác không? Đây đâu phải lần thứ nhất nó sỉ nhục tao?
Dung ôm ghì tôi vào lòng, nó thủ thỉ:
- Tao hiểu, nhưng từ nay về sau mày sẽ mang danh là “hoa khôi đầu gấu” của trường Thanh Đằng đấy. Đây là một sự việc cực shock với fans của mày.
- Tao chưa bao giờ thừa nhận mình từng là hoa khôi của cái trường này, mày biết không? Hoa khôi chỉ là cái mác mà mọi người gắn cho tao... khụ...khụ...khụ... – Tôi ho và khóc lớn hơn, rồi vuốt ngực và nói tiếp. - Còn về đầu gấu thì tao đã từng là chị đại hồi cấp hai khi tao học tại trường Võ.
- Thôi, được rồi, nín đi... Mày mà không nín thì tao... khóc theo mày đấy!
Mỹ Dung rút khăn lau nước mắt cho tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi cứ khóc mãi như vậy tới khi ngủ quên trong lòng Mỹ Dung từ khi nào không biết. Khi tôi sắp chạm tới giấc ngủ say thì bỗng có một giọng nói trầm ấm của một ai đó:
- Haizzz...Phan Ngọc Mai, cậu luôn làm tôi lo lắng như vậy. Cậu làm ơn đừng khiến tôi phát điên lên vì cậu được không?
Tôi nghe thấy rất rõ, nhưng cơ bản là không thể mở mắt dậy. Người đó bế xóc tôi lên. Thi thoảng tôi ngửi thấy mùi bạc hà dìu dịu từ người đó. Tôi vô thức chìm vào giấc ngủ mệt nhoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook