Cận Vị Lai
-
Quyển 4 - Chương 35
Không thể tiếp tục chờ đợi như thế nữa.
Xuân Di tay cầm nắm cửa, vặn thật mạnh, rồi mới buông ra. Tiếp theo sải bước mà hướng theo hướng cửa thang lầu hành lang mà đi.
Tuy rằng lúc trước vì Tuyết Kiến khẩn thiết khuyên bảo mà tạm thời tiếp nhận những gì cô nói “Lại chờ một lát, quan sát tình huống của Hoa Hoa xem có thể hay không có chuyển biến tốt đẹp, nếu thật sự không được, nhất định sẽ lập tức kêu mọi người cùng đi ra ngoài hỗ trợ Hoa Hoa tìm thuốc chữa bệnh”. Nhưng khi thật sự nhìn đến tình trạng của Hoa Hoa…… Quả nhiên, quả nhiên vẫn là không có cách nào xem như không có việc gì mà ngồi yên ở một bên, cái gì cũng không có làm mà để mặc như vậy, như vậy bà chẳng khác nào cái loại mẹ vô trách nhiệm không thể lo cho con mình.
Đúng là bởi vì không có cha tồn tại, làm mẹ như bà càng là muốn gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Xuân Di đi tới cầu thang, từng bước đi xuống.
Bên trái tiểu Thiến vừa mới nhẹ nhàng từ cửa phòng Bạch đi ra, phát hiện đối phương sắp xuống lầu liền hỏi ── “Dì Xuân Di, dì muốn đi đâu?”
Bà cũng không quay đầu lại nói “Nếu các người đều sợ nguy hiểm không muốn đi, vậy tôi chính mình một người đi là tốt rồi. Hoa hoa là con gái của tôi, tôi không thể trơ mắt mà nhìn con bé chịu khổ lại cái gì cũng đều không làm.”
“Chính là, chính là cô Tuyết Kiến không phải đã cùng dì nói qua sao, bên ngoài hiện tại là bão táp rất nguy hiểm. Là một tập thể, mọi người nên ngồi xuống cùng nghĩ cách tương đối sẽ tốt hơn.”
“Chờ, chờ, chờ! Kia phải chờ đến thời điểm nào mới được!”
“Dì Xuân Di! ──”
Xuân Di không thèm để ý tiếng kêu phía sau bà, thanh âm mưu toan khuyên bà quay đầu lại, ba bước làm hai liền lao xuống lầu mà đi.
Muốn tìm người hỗ trợ đã không còn kịp rồi, tiểu Thiến dậm chân, vội vàng đuổi theo.
Vẫn luôn ở trong phòng khách đem toàn bộ quá trình thu vào mắt,Thạch Điền trào phúng mà cười cười, kéo ra một rương hành lý thật lớn, từ một cầu thang khác đi xuống.
……………………….
“Nơi này là nằm ở ngoại khu thành thị, các em là người sinh hoạt ở trung tâm thành thị nên khả năng không cảm giác được, chính là chúng ta ở ngoại khu, không nói cũng biết, ít nhất đại bộ phận ngoại khu thành thị đều có phân chia cấp bậc rõ ràng. Trong đó thành phố này đặc biệt có giai cấp phân tầng nghiêm trọng nhất.
…… Hạ đẳng công dân xuất thân so ra kém thượng tầng công dân, người bình thường nỗ lực, có tài trí so ra lại kém hơn kẻ ăn không ngồi rồi chỉ số thông minh siêu cao, người có tư chất bình phàm so ra sẽ kém hơn người sinh ra liền có được ưu dị năng lực, hết thảy hết thảy đều bởi vì vậy mà phân chia ra ba bảy loại. Hạ đẳng bình dân ở tại một góc có phương tiện công cộng kém cỏi nhất, giống nhau đều là dân thường, thượng đẳng công dân hoặc người có ưu dị tư chất sẽ ở tại nơi có hoàn cảnh thoải mái ưu nhã, tầng lớp quyền quý còn lại là ở tại địa phương tốt nhất tập trung hết thảy tài nguyên ……
Một tầng lại một tầng, giống như là kim tự tháp không thể vượt qua, người bị vây ở đỉnh cao nhất liền có tư cách khinh bỉ thậm chí giẫm đạp người ở hạ tầng, đây là thành thị nơi chúng ta ở.
Mà những người như chúng ta, hoàn toàn chính là một bộ phận những công dân hạ đẳng …… phụ nữ độc thân chưa kết hôn đã có thai, nữ sinh bỏ học rời nhà trốn đi làm ca sĩ quán bar, viên chức công ty sắp bị đuổi việc, binh lính bởi vì bị thương mà phải xuất ngũ, nghiên cứu sinh vẫn luôn vô pháp thành công thông qua tốt nghiệp, chúng ta chính là những người như vậy. khi tài nguyên thiếu thốn, suy xét phải từ bỏ trước hết chính là nhóm người này cũng chính là chúng ta ……
Cho nên mới sẽ như vậy, khi binh lực không đủ bảo hộ mọi người an toàn rút lui, chúng ta những người này sẽ bị vứt bỏ, mặc kệ trở thành tang thi cũng tốt, đói chết cũng tốt, liền như thế mà tùy ý tự sinh tự diệt.
Cô cảm thấy thực không công bằng, nhưng hiện thực chính là như vậy, chúng ta không có cách nào đi thay đổi nó.”
Nói xong, Tuyết Kiến lấy tay che lại mặt, thanh âm nghẹn ngào.
“Cô Tuyết Kiến ……”
Tĩnh Nhân chần chờ, nghĩ muốn vươn tay an ủi cô.
“Cô không có việc gì,” Tuyết Kiến lau mặt một phen, ngẩng đầu, “Là cô quá kích động.” Sau đó cố gắng cười cười, “Sở dĩ cùng em nói việc này, không phải vì cái gì khác, chỉ là muốn nói cho em biết ── chúng ta đều là từ hoàn cảnh như vậy tập trung lại đây, đừng nhìn chúng ta hiện tại có thể duy trì một cái đoàn thể hành động ở bên nhau, một khi có chuyện nguy cấp phát sinh, nếu phát hiện nguy hiểm bọn họ sẽ tự thân mà thoát ly…… Liền sẽ giống tên sinh viên kia lái xe mà chạy trốn ……”
Tuyết Kiến bàn tay tạo thành một động tác “Vỡ vụn”.
Bên ngoài mưa gió đánh vào cửa kính tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Xuân Di tay cầm nắm cửa, vặn thật mạnh, rồi mới buông ra. Tiếp theo sải bước mà hướng theo hướng cửa thang lầu hành lang mà đi.
Tuy rằng lúc trước vì Tuyết Kiến khẩn thiết khuyên bảo mà tạm thời tiếp nhận những gì cô nói “Lại chờ một lát, quan sát tình huống của Hoa Hoa xem có thể hay không có chuyển biến tốt đẹp, nếu thật sự không được, nhất định sẽ lập tức kêu mọi người cùng đi ra ngoài hỗ trợ Hoa Hoa tìm thuốc chữa bệnh”. Nhưng khi thật sự nhìn đến tình trạng của Hoa Hoa…… Quả nhiên, quả nhiên vẫn là không có cách nào xem như không có việc gì mà ngồi yên ở một bên, cái gì cũng không có làm mà để mặc như vậy, như vậy bà chẳng khác nào cái loại mẹ vô trách nhiệm không thể lo cho con mình.
Đúng là bởi vì không có cha tồn tại, làm mẹ như bà càng là muốn gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Xuân Di đi tới cầu thang, từng bước đi xuống.
Bên trái tiểu Thiến vừa mới nhẹ nhàng từ cửa phòng Bạch đi ra, phát hiện đối phương sắp xuống lầu liền hỏi ── “Dì Xuân Di, dì muốn đi đâu?”
Bà cũng không quay đầu lại nói “Nếu các người đều sợ nguy hiểm không muốn đi, vậy tôi chính mình một người đi là tốt rồi. Hoa hoa là con gái của tôi, tôi không thể trơ mắt mà nhìn con bé chịu khổ lại cái gì cũng đều không làm.”
“Chính là, chính là cô Tuyết Kiến không phải đã cùng dì nói qua sao, bên ngoài hiện tại là bão táp rất nguy hiểm. Là một tập thể, mọi người nên ngồi xuống cùng nghĩ cách tương đối sẽ tốt hơn.”
“Chờ, chờ, chờ! Kia phải chờ đến thời điểm nào mới được!”
“Dì Xuân Di! ──”
Xuân Di không thèm để ý tiếng kêu phía sau bà, thanh âm mưu toan khuyên bà quay đầu lại, ba bước làm hai liền lao xuống lầu mà đi.
Muốn tìm người hỗ trợ đã không còn kịp rồi, tiểu Thiến dậm chân, vội vàng đuổi theo.
Vẫn luôn ở trong phòng khách đem toàn bộ quá trình thu vào mắt,Thạch Điền trào phúng mà cười cười, kéo ra một rương hành lý thật lớn, từ một cầu thang khác đi xuống.
……………………….
“Nơi này là nằm ở ngoại khu thành thị, các em là người sinh hoạt ở trung tâm thành thị nên khả năng không cảm giác được, chính là chúng ta ở ngoại khu, không nói cũng biết, ít nhất đại bộ phận ngoại khu thành thị đều có phân chia cấp bậc rõ ràng. Trong đó thành phố này đặc biệt có giai cấp phân tầng nghiêm trọng nhất.
…… Hạ đẳng công dân xuất thân so ra kém thượng tầng công dân, người bình thường nỗ lực, có tài trí so ra lại kém hơn kẻ ăn không ngồi rồi chỉ số thông minh siêu cao, người có tư chất bình phàm so ra sẽ kém hơn người sinh ra liền có được ưu dị năng lực, hết thảy hết thảy đều bởi vì vậy mà phân chia ra ba bảy loại. Hạ đẳng bình dân ở tại một góc có phương tiện công cộng kém cỏi nhất, giống nhau đều là dân thường, thượng đẳng công dân hoặc người có ưu dị tư chất sẽ ở tại nơi có hoàn cảnh thoải mái ưu nhã, tầng lớp quyền quý còn lại là ở tại địa phương tốt nhất tập trung hết thảy tài nguyên ……
Một tầng lại một tầng, giống như là kim tự tháp không thể vượt qua, người bị vây ở đỉnh cao nhất liền có tư cách khinh bỉ thậm chí giẫm đạp người ở hạ tầng, đây là thành thị nơi chúng ta ở.
Mà những người như chúng ta, hoàn toàn chính là một bộ phận những công dân hạ đẳng …… phụ nữ độc thân chưa kết hôn đã có thai, nữ sinh bỏ học rời nhà trốn đi làm ca sĩ quán bar, viên chức công ty sắp bị đuổi việc, binh lính bởi vì bị thương mà phải xuất ngũ, nghiên cứu sinh vẫn luôn vô pháp thành công thông qua tốt nghiệp, chúng ta chính là những người như vậy. khi tài nguyên thiếu thốn, suy xét phải từ bỏ trước hết chính là nhóm người này cũng chính là chúng ta ……
Cho nên mới sẽ như vậy, khi binh lực không đủ bảo hộ mọi người an toàn rút lui, chúng ta những người này sẽ bị vứt bỏ, mặc kệ trở thành tang thi cũng tốt, đói chết cũng tốt, liền như thế mà tùy ý tự sinh tự diệt.
Cô cảm thấy thực không công bằng, nhưng hiện thực chính là như vậy, chúng ta không có cách nào đi thay đổi nó.”
Nói xong, Tuyết Kiến lấy tay che lại mặt, thanh âm nghẹn ngào.
“Cô Tuyết Kiến ……”
Tĩnh Nhân chần chờ, nghĩ muốn vươn tay an ủi cô.
“Cô không có việc gì,” Tuyết Kiến lau mặt một phen, ngẩng đầu, “Là cô quá kích động.” Sau đó cố gắng cười cười, “Sở dĩ cùng em nói việc này, không phải vì cái gì khác, chỉ là muốn nói cho em biết ── chúng ta đều là từ hoàn cảnh như vậy tập trung lại đây, đừng nhìn chúng ta hiện tại có thể duy trì một cái đoàn thể hành động ở bên nhau, một khi có chuyện nguy cấp phát sinh, nếu phát hiện nguy hiểm bọn họ sẽ tự thân mà thoát ly…… Liền sẽ giống tên sinh viên kia lái xe mà chạy trốn ……”
Tuyết Kiến bàn tay tạo thành một động tác “Vỡ vụn”.
Bên ngoài mưa gió đánh vào cửa kính tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook