Cận Vị Lai
-
Quyển 2 - Chương 5
“Không thể kiểm soát được nữa rồi.” Gian Đồng nhìn qua cửa sổ thấy toàn bộ sân trường đều đang hỗn loạn, thở dài một hơi.
Bởi vì hai người đang ở phòng sinh hoạt, rất xa khu phòng học chính, cũng không có bao nhiêu người, cho nên vẫn duy trì được trạng thái bình ổn. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, một khi bóng tối đã bao phủ xuống, sẽ không còn nơi nào có thể tránh khỏi việc rơi vào bước đường cùng.
Tĩnh Nhân tìm được một sợi dây ở trong phòng học, dùng nó đem gậy bóng chày thắt ở bên hông, sau đó cầm lấy súng ngắn, quay đầu nói với Gian Đồng, “Chúng ta không thể cứ mãi ở lại chỗ này, nếu không chúng ta cũng rất nhanh rơi vào hoàn cảnh tương tự.”
“Không sai, bây giờ không phải là lúc mất bình tĩnh.”
Gian Đồng thu hồi lại đường mắt, nhãn thần trở nên kiên định, “Chúng ta vẫn chưa thể an toàn, trước hết cần nghĩ biện pháp chạy ra khỏi cái chỗ quỷ quái này.”
“Nhưng bây giờ tất cả hành lang đều đã bị phá hỏng, đoàn người đều đang ở trong trạng thái điên cuồng, chúng ta tiếp tục như vậy trái lại nguy hiểm hơn.” Tĩnh Nhân nói với hắn.
Gian Đồng trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nói, “Đi theo tôi, trước tiên đi lên mái nhà!” Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tĩnh Nhân theo sát phía sau hắn, một bên vừa duy trì tốc độ vừa nói, “Tại sao lại muốn lên mái nhà?”
“Bởi vì phía sau ngay bên cạnh trường học của chúng ta có một cái nhà cũ bị bỏ hoang, theo tôi được biết, nơi đó bởi vì quá cũ nát, nên không được phong tỏa, có thể đi qua không trở ngại.” Bỗng nhiên hắn quay đầu lại trả lời Tĩnh Nhân, “Nơi nó cũng rất gần cửa sau, chúng ta chỉ cần từ mái nhà chỗ này nhảy xuống, có thể…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị tiếng hét của Tĩnh Nhân cắt đứt: “Cẩn thận phía sau!”
Gian Đồng chỉ kịp quay đầu lại, đã thấy một tang thi đang gào thét đánh về phía hắn.
“Cúi xuống!” Tĩnh Nhân hô một tiếng rồi bước lên trước, dùng tay trái đè đầu Gian Đồng xuống, tay kia giơ súng, nhắm chuẩn, “Pằng” một tiếng làm cho lỗ tai Gian Đồng muốn nổ tùng, đầu tang thi như quả dưa hấu bị vỡ bắn ra tung tóe, màu trắng và màu đỏ lẫn với máu phun đầy lên tường và mặt đất, còn một số ít văng lên quần áo của hai người.
Sự tình phát triển quá nhanh khiến Gian Đồng không phản ứng kịp, thẳng đến khi kết thúc mới ý thức được nguy hiểm, cảm giác sợ hãi dưới đáy lòng lan ra, nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
“Cám ơn cậu, Tĩnh Nhân.” Hắn nghiêm túc cảm tạ Tĩnh Nhân.
“Không có gì,” Tĩnh Nhân khoát khoát tay, “Sau này nhớ phải cẩn thận hơn.
“Ừ.” Gian Đồng nặng nề gật đầu.
Tĩnh Nhân quét mắt nhìn tang thi nằm trên mặt đất đã không còn tiếng động, nghĩ thầm bình thường xem nhiều phim zombie như vậy hóa ra cũng rất có ích nha, không thì cũng sẽ không nghĩ tới đầu chính là nhược điểm của bọn chúng.
“Tĩnh Nhân, nắm chặt thời gian.” Gian Đồng chạy ở phía trước quay lại nói với Tĩnh Nhân đang dừng lại.
“Ừ.” Tĩnh Nhân đáp một tiếng rồi đuổi theo.
Một đường chạy lên cầu thang xoắn ốc, giữa đường cũng đụng phải mấy con tang thi rải rác, Tĩnh Nhân và Gian Đồng đã đề phòng nên bọn chúng rất nhanh bị tiêu diệt. Ngày xưa Tĩnh Nhân thỉnh thoảng sẽ bực mình oán trách thầy hiệu trưởng vài câu vì đã xây cái cầu thang rộng như thế này, hiện tại hắn cũng phải cảm ơn bọn họ đã xây cái cầu thang này để cho bọn hắn có đủ không gian mà hành động.
Cuối cùng cũng lên được mái nhà, vừa lúc cửa sắt trên mái nhà đang mở, hai người nhanh chóng đi qua cửa ra ngoài. Lại không ngờ tang thi cũng bắt đầu khuếch tán từ chỗ cao như vậy, nhưng may là bây giờ không có bao nhiêu, Tĩnh Nhân cùng Gian Đồng hợp lực, cùng nhau diệt trừ mấy con tang thi trên sân thượng.
Trên mặt đất còn có một thi thể nam sinh bị tang thi ăn hết nửa người dưới, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, dưới thân máu tràn ra bốn phía. Tĩnh Nhân chỉ mới nhìn một cái đã che miệng nghiêng đầu qua chỗ khác, kinh dị đến mức cậu không dám nhìn nữa.
Nhưng mà vừa mới nghiêng đầu sang cậu liền thấy được tình cảnh dưới sân trường…..
Trong sân trường tràn ngập tang thi đang chạy, khắp nơi đều nhuốm máu tươi đỏ rực, tay chân người văng vãi ở khắp nơi, gần như không thể thấy được người sống, có vài chỗ tang thi tụ tập thành một vòng tròn, ở giữa là một học sinh không kịp chạy trốn, thỉnh thoảng có một khối nội tạng hoặc máu thịt văng ra ngoài.
“Cái này rốt cuộc là…. Cái này rốt cuộc là cái gì hả?!”
Kinh sợ không nhịn được mà kêu to vang dội cả sân trường, làm một đám chim trên cành cây bên cạnh bởi vì tiếng kêu hết sức quái dị mà sợ hãi vỗ cánh bay đi.
Bởi vì hai người đang ở phòng sinh hoạt, rất xa khu phòng học chính, cũng không có bao nhiêu người, cho nên vẫn duy trì được trạng thái bình ổn. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, một khi bóng tối đã bao phủ xuống, sẽ không còn nơi nào có thể tránh khỏi việc rơi vào bước đường cùng.
Tĩnh Nhân tìm được một sợi dây ở trong phòng học, dùng nó đem gậy bóng chày thắt ở bên hông, sau đó cầm lấy súng ngắn, quay đầu nói với Gian Đồng, “Chúng ta không thể cứ mãi ở lại chỗ này, nếu không chúng ta cũng rất nhanh rơi vào hoàn cảnh tương tự.”
“Không sai, bây giờ không phải là lúc mất bình tĩnh.”
Gian Đồng thu hồi lại đường mắt, nhãn thần trở nên kiên định, “Chúng ta vẫn chưa thể an toàn, trước hết cần nghĩ biện pháp chạy ra khỏi cái chỗ quỷ quái này.”
“Nhưng bây giờ tất cả hành lang đều đã bị phá hỏng, đoàn người đều đang ở trong trạng thái điên cuồng, chúng ta tiếp tục như vậy trái lại nguy hiểm hơn.” Tĩnh Nhân nói với hắn.
Gian Đồng trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nói, “Đi theo tôi, trước tiên đi lên mái nhà!” Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tĩnh Nhân theo sát phía sau hắn, một bên vừa duy trì tốc độ vừa nói, “Tại sao lại muốn lên mái nhà?”
“Bởi vì phía sau ngay bên cạnh trường học của chúng ta có một cái nhà cũ bị bỏ hoang, theo tôi được biết, nơi đó bởi vì quá cũ nát, nên không được phong tỏa, có thể đi qua không trở ngại.” Bỗng nhiên hắn quay đầu lại trả lời Tĩnh Nhân, “Nơi nó cũng rất gần cửa sau, chúng ta chỉ cần từ mái nhà chỗ này nhảy xuống, có thể…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị tiếng hét của Tĩnh Nhân cắt đứt: “Cẩn thận phía sau!”
Gian Đồng chỉ kịp quay đầu lại, đã thấy một tang thi đang gào thét đánh về phía hắn.
“Cúi xuống!” Tĩnh Nhân hô một tiếng rồi bước lên trước, dùng tay trái đè đầu Gian Đồng xuống, tay kia giơ súng, nhắm chuẩn, “Pằng” một tiếng làm cho lỗ tai Gian Đồng muốn nổ tùng, đầu tang thi như quả dưa hấu bị vỡ bắn ra tung tóe, màu trắng và màu đỏ lẫn với máu phun đầy lên tường và mặt đất, còn một số ít văng lên quần áo của hai người.
Sự tình phát triển quá nhanh khiến Gian Đồng không phản ứng kịp, thẳng đến khi kết thúc mới ý thức được nguy hiểm, cảm giác sợ hãi dưới đáy lòng lan ra, nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
“Cám ơn cậu, Tĩnh Nhân.” Hắn nghiêm túc cảm tạ Tĩnh Nhân.
“Không có gì,” Tĩnh Nhân khoát khoát tay, “Sau này nhớ phải cẩn thận hơn.
“Ừ.” Gian Đồng nặng nề gật đầu.
Tĩnh Nhân quét mắt nhìn tang thi nằm trên mặt đất đã không còn tiếng động, nghĩ thầm bình thường xem nhiều phim zombie như vậy hóa ra cũng rất có ích nha, không thì cũng sẽ không nghĩ tới đầu chính là nhược điểm của bọn chúng.
“Tĩnh Nhân, nắm chặt thời gian.” Gian Đồng chạy ở phía trước quay lại nói với Tĩnh Nhân đang dừng lại.
“Ừ.” Tĩnh Nhân đáp một tiếng rồi đuổi theo.
Một đường chạy lên cầu thang xoắn ốc, giữa đường cũng đụng phải mấy con tang thi rải rác, Tĩnh Nhân và Gian Đồng đã đề phòng nên bọn chúng rất nhanh bị tiêu diệt. Ngày xưa Tĩnh Nhân thỉnh thoảng sẽ bực mình oán trách thầy hiệu trưởng vài câu vì đã xây cái cầu thang rộng như thế này, hiện tại hắn cũng phải cảm ơn bọn họ đã xây cái cầu thang này để cho bọn hắn có đủ không gian mà hành động.
Cuối cùng cũng lên được mái nhà, vừa lúc cửa sắt trên mái nhà đang mở, hai người nhanh chóng đi qua cửa ra ngoài. Lại không ngờ tang thi cũng bắt đầu khuếch tán từ chỗ cao như vậy, nhưng may là bây giờ không có bao nhiêu, Tĩnh Nhân cùng Gian Đồng hợp lực, cùng nhau diệt trừ mấy con tang thi trên sân thượng.
Trên mặt đất còn có một thi thể nam sinh bị tang thi ăn hết nửa người dưới, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, dưới thân máu tràn ra bốn phía. Tĩnh Nhân chỉ mới nhìn một cái đã che miệng nghiêng đầu qua chỗ khác, kinh dị đến mức cậu không dám nhìn nữa.
Nhưng mà vừa mới nghiêng đầu sang cậu liền thấy được tình cảnh dưới sân trường…..
Trong sân trường tràn ngập tang thi đang chạy, khắp nơi đều nhuốm máu tươi đỏ rực, tay chân người văng vãi ở khắp nơi, gần như không thể thấy được người sống, có vài chỗ tang thi tụ tập thành một vòng tròn, ở giữa là một học sinh không kịp chạy trốn, thỉnh thoảng có một khối nội tạng hoặc máu thịt văng ra ngoài.
“Cái này rốt cuộc là…. Cái này rốt cuộc là cái gì hả?!”
Kinh sợ không nhịn được mà kêu to vang dội cả sân trường, làm một đám chim trên cành cây bên cạnh bởi vì tiếng kêu hết sức quái dị mà sợ hãi vỗ cánh bay đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook