Cận Vị Lai
Quyển 2 - Chương 1: Thế giới sụp đổ

Trước khi sụp đổ.

Một ông lão với vẻ mặt uy nghiêm, bên cạnh là một quân nhân cao lớn đi theo, hai người đi đến đâu, trên mặt đất phủ đầy hài cốt được dẹp ra một lối đi nhỏ tới đó, từ xa nhìn vào có cảm giác như hai người đang đi song song, khó có thể phát hiện khoảng cách giữa hai người.

“Thiếu Kỳ, cậu không cần khẩn trương như thế.” Ông lão nói với người quân nhân bên cạnh.

Dương Thiếu Kỳ nghiêm mặt nói: “Vâng, thưa tướng quân!”

“Cậu a…” Ông lão dường như không hài lòng với phản ứng của hắn, lắc đầu thở dài.

Hai người vẫn tiếp tục đi, ông lão đi đến trung tâm của đống đổ nát thì dừng lại, Dương Thiếu Kỳ cũng theo đó dừng lại. Họ đang đứng trước một cái hố rất to, tòa nhà căn cứ phía trên đã hóa thành tro bụi từ lâu, một vài máy bay trực thăng đang bay vòng trên không trung, từng nhóm binh sĩ đang nghiêm chỉnh vây quanh đám phế tích mà tiến hành đào bới.

Ông lão hướng một quân nhân đang đứng trên cao giám sát mọi người làm nhiệm vụ mà vẫy tay, hắn thấy vậy liền nhanh chân chạy tới. Đi tới chỗ ông lão thì trước tiên đưa tay lên chào một cái theo nghi thức quân đội, sau đó mới lên tiếng: “Hai mươi mốt tiểu đội đang liên tục làm việc ngày đêm, quan trên, xin chỉ thị.”

“Việc khai quật tiến hành tới đâu rồi?” Ông lão hỏi.

“Báo cáo tướng quân, về căn bản công tác đã được hoàn thành, chậm nhất là năm phút nữa có thể đào được đến tận cùng bên trong.”

“Tốt, ngươi trở về tiếp tục công việc đi.” Ông lão phất tay một cái ý bảo hắn rời đi.

“Đã rõ!” Hắn chào theo nghi thức quân đội, sau đó quay trở lại vị trí của mình.

Ông lão nhìn căn cứ rộng lớn bây giờ chỉ còn là đống gạch vụn, “Bác sĩ Trần là nhà khoa học đứng đầu đất nước chúng ta, hắn đã vì đất nước mà hi sinh, nhất định phải cho hắn chết một cách công bằng.” Vừa như tự nói với chính mình, vừa như đang nói với Dương Thiếu Kỳ ở bên cạnh.

“Một, hai, ba!”

Nhóm người đang khai quật bên kia, cuối cùng cũng đào được xuống dưới, từng tầng gạch đã vụn cuối cùng bị dời đi, giữa đống tường đổ nát là thi thể của bác sĩ Trần.

Nói là thi thể của bác sĩ Trần cũng không đúng, bởi vì thi thể đã trở thành một đống máu thịt bầy nhầy, não cùng với máu đọng lại thành màu đen ở cùng một chỗ, căn bản khó có thể nhận diện được hình dáng trước kia.

“Tìm được rồi, tìm được rồi!”

Từ đằng xa nghe được tiếng la hét phấn khích của người phụ trách khai quật, ông lão và Dương Thiếu Kỳ nét mặt vui vẻ, đang định đi tới, tiếng hét phấn khích đột nhiên biến thành âm thanh hoảng sợ.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hai người rất nhanh chạy tới, binh lính dường như vừa chứng kiến cái gì kinh khủng lắm liên tục rối loạn, hướng bên ngoài điên cuồng thoát chạy. Dương Thiếu Kỳ thân thủ nhanh nhẹn bắt được một tên lính đang chạy trốn, “Các ngươi sao lại chạy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Quái, quái, quái vật aaaaa!!!!!” Tên lính chỉ về phía sau gào khóc nói.

Hắn theo hướng tên lính chỉ nhìn sang, Dương Thiếu Kỳ cũng nhịn không được lùi lại một chút, lực trên tay đang giữ tên lính hơi buông lỏng, tên lính nắm lấy thời cơ thoát khỏi tay hắn chạy đi.

Dương Thiếu Kỳ cũng không có thừa nơ ron thần kinh mà để ý tới người lính kia, “Cái này là…”

Ở trước mắt hắn, một thi thể máu thịt lẫn lộn, chậm rãi đứng lên, trước mặt có một người lính sợ đến ngốc lăng tại chỗ, đợi đến lúc hoàn hồn muốn chạy thì đã không kịp nữa rồi. Thi thể lập tức chộp lấy hắn, sau đó nhắm ngay đầu hắn, ra sức cắn xuống.

Máu tươi phun ra thật cao, kèm theo từng khối da thịt lớn.

…………..

Hôm nay là một ngày hiếm hoi Bạch dậy muộn hơn Tĩnh Nhân, lúc xuống lầu thì thấy Tĩnh Nhân đang nhìn chằm chằm vào màn hình không chuyển mắt.

“Cậu đang xem cái gì vậy?” Hắn tò mò đi đến.

“À, cái này….” Tĩnh Nhân chỉ chỉ vào TV, mỗi sáng sớm Tĩnh Nhân đều dậy rất sớm để xem thời sự, trên TV đang phát sự kiện nổi bật nhất, tiêu đề lại cực kỳ hấp dẫn người xem “Căn cứ thí nghiệm cấp quốc gia không rõ nguyên nhân bị nổ tung, rất có khả năng là do gián điệp ngoại quốc xâm phạm tạo thành.”

Cho đến khi Bạch thấy rõ ràng hình ảnh trên TV, mắt hắn không tự chủ nheo lại.

“Chính là căn cứ thí nghiệm đó.”

“Hả?” Tĩnh Nhân quay đầu nhìn về phía hắn.

“Tôi hồi đó chính là từ nơi này trốn tới.”

Mặc dù vẫn là giọng nói thản nhiên, nhưng Tĩnh Nhân vẫn mơ hồ cảm giác được sự tức giận bên trong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương