Cận Vị Lai
-
Quyển 1 - Chương 4
Sáng sớm, chim hót đậu trên cửa sổ và trên những cành cây, sắc trời trầm xuống, ánh sáng nhàn nhạt, Tĩnh Nhân mở ra cửa sổ, thấy bầu trời màu xám, như có một lớp sương mù đang phảng phất trôi.
Chiếc đồng hồ treo trên vách tường bên tay phải đúng giờ vang lên một giọng nói: “Bây giờ là bảy giờ sáng sớm, hôm nay khí trời âm u, nhiệt độ không khí từ 13 đến 25 độ, xin chú ý giữ ấm, đề phòng cảm mạo. Chúc ngài có một ngày vui vẻ.”
Tĩnh Nhân vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thấy chiếc gương ngay phía trên bồn rửa mặt phản chiếu hình ảnh bản thân tóc tai bù xù, lấy tay nhúng một chút nước vuốt lên, lúc này mới hết bù xù.
Cậu từ lầu ba đi xuống, phát hiện mới sáng sớm mà Bạch đã ngồi trên ghế sofa ở phòng khách trên lầu hai, “Sao cậu lại dậy sớm như vậy a?” Một bên chào hỏi một bên với tay lấy điều khiển trên bàn trà mở ra TV.
“Thói quen.” Bạch nhàn nhạt trả lời một câu.
Sáng sớm quả nhiên không có mấy chương trình, Tĩnh Nhân liên tiếp chuyển mấy kênh sau đó cuối cùng dừng lại ở đài truyền hình quốc gia.
Ở đó đang phát bản tin buổi sáng, một nam một nữ mặc trang phục chỉnh tề trên TV thông báo các tin tức quan trọng gần đây diễn ra trong nước và ngoài nước, “Núi lửa Iceland lần thứ hai phun trào…”
“Mực nước biển vẫn liên tục dâng cao, vài vùng duyên hải của quốc gia một phần ba lãnh thổ đều bị bao phủ, chuyên gia đã gửi đi cảnh cáo nguy cấp…”
“Thành Đô, Tây An và các thành phố lớn khác xuất hiện những hiện tượng thiên tai quái dị…”
“Mưa axit lại xuất hiện, chuyên gia nhắc nhở người dân khi ra ngoài cần chú ý an toàn…”
Sau đó người đàn ông bên tay phải duỗi tay, “Tiếp theo chúng ta cùng đi vào chi tiết…”, liền trực tiếp đưa ra các đoạn video hình ảnh. Tĩnh Nhân nhấn tắt TV.
Bạch quay đầu, mang theo ý hỏi nhìn hắn.
“Kế tiếp chỉ là mở rộng các tin vắn vừa báo cáo, xem hay không đều không quan trọng.” Tĩnh Nhân giải thích.
Bạch gật đầu.
“Gần đây thiên tai ngày càng diễn ra thường xuyên.” Bình luận theo những tin tức vừa rồi. Tĩnh Nhân xoa xoa cằm, “Khoa học kỹ thuật chưa quá tăng vọt, nhưng thật ra thiệt hại dần dần nghiêm trọng hơn đối với môi trường.”
“Chẳng qua là do bản tính nhân loại mà thôi.” Bạch tiếp lời nói.
Tĩnh Nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch, phát hiện hắn mặt vẫn không thay đổi. “Cũng có thể nói như thế đi, bất quá tôi nghĩ con người tồn tại vẫn có những mặt tốt.” Cậu nói, “Tuy nhiên nếu tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng thực sự sẽ biến thành tận thế.”
“Tận thế…” Bạch lầm bầm.
Quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường một chút, Tĩnh Nhân đứng lên, “Đến giờ rồi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”
“Cần giúp một tay không?” Bạch theo bản năng hỏi một câu.
“Cậu biết làm điểm tâm?”
Nghe được câu này, Bạch bất mãn ngồi lại vị trí, không mở miệng nữa. Quả nhiên, Tĩnh Nhân khóe miệng hơi cong lên, bởi vì bạn cùng lứa đều ít rơi vào hoàn cảnh gia đình như cậu, cho nên hơn phân nửa là đối với việc nhà dốt đặc cán mai.
Đại khái là bởi vì chuyện này, thời gian ở trên bàn cơm ăn điểm tâm Bạch vẫn duy trì trạng thái không nói một lời nào, thẳng đến khi Tĩnh Nhân xách cặp chuẩn bị đến trường, đến trước hiên nhà hắn mới mở miệng nói một câu, “Trên đường cẩn thận.”
“Được.” Tĩnh Nhân hơi cúi mặt xuống, lộ ra một nụ cười, “Cậu ở nhà cũng vậy.” (Bê: Sao ta thấy giống vợ ở nhà tiễn chồng đi làm thế này…)
“Đã biết.”
“Tôi đi đây.” Tĩnh Nhân đối hắn vẫy tay một cái, đi ra ngoài, đóng lại cổng chính.
Buổi sáng tiết 2: Tại lớp đại số, thầy giáo của Tĩnh Nhân lớp này chính là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, bình thường rất thích khoe khoang học vấn của mình, dẫn đến mỗi khi giảng bài tập thì không có dạy được một chút kiến thức nào, khiến những học sinh nào chăm chú nghe giảng bài nghe được đều sửng sốt một chút, càng không cần phải nói càng ngày càng không có học sinh nào thèm nghe…
Hiện tại chính là như vậy, nguyên bản đều là cứ hảo hảo mà xem ví dụ mẫu trong sách giáo khoa đi, một số học sinh thì nói chuyện còn phần lớn thì lăn quay ra bàn mà ngủ, đám người còn lại thì cứ đần độn, u mê mà nghe, hắn ở phía trên thì vẫn giảng đến văng cả nước bọt, hứng thú dạt dào… Tĩnh Nhân cũng thẳng thắn không nghe, cứ chờ hắn nói hết đi, tay phải chống cằm, rảnh rỗi cực nhàm chán đành ngắm phong cảnh.
Đột nhiên trong phòng học vàng lên một tiếng “Phanh”, cả đám học sinh đang mất tập trung giật bắn mình, sợ đến lão sư cũng ngừng giảng bài, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía goc bên phải của phòng học nơi phát ra âm thanh.
Không biết có phải thật hay không là âm thanh từ đó truyền ra, nhưng lúc này quả thực xuất hiện tiếng vang “sột soạt”, sau đó thì có một giọng nam thử hô vài tiếng thăm dò “uy uy uy”, xác nhận thiết bị không có vấn đề gì, mới ho nhẹ một chút, chính thức mở miệng nói, “Mọi người chú ý, mợi người chú ý.”
Tên bạn ngồi cùng bàn ghé vào tai Tĩnh Nhân nhỏ giọng nói, “Là hiệu trưởng.”
Chiếc đồng hồ treo trên vách tường bên tay phải đúng giờ vang lên một giọng nói: “Bây giờ là bảy giờ sáng sớm, hôm nay khí trời âm u, nhiệt độ không khí từ 13 đến 25 độ, xin chú ý giữ ấm, đề phòng cảm mạo. Chúc ngài có một ngày vui vẻ.”
Tĩnh Nhân vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thấy chiếc gương ngay phía trên bồn rửa mặt phản chiếu hình ảnh bản thân tóc tai bù xù, lấy tay nhúng một chút nước vuốt lên, lúc này mới hết bù xù.
Cậu từ lầu ba đi xuống, phát hiện mới sáng sớm mà Bạch đã ngồi trên ghế sofa ở phòng khách trên lầu hai, “Sao cậu lại dậy sớm như vậy a?” Một bên chào hỏi một bên với tay lấy điều khiển trên bàn trà mở ra TV.
“Thói quen.” Bạch nhàn nhạt trả lời một câu.
Sáng sớm quả nhiên không có mấy chương trình, Tĩnh Nhân liên tiếp chuyển mấy kênh sau đó cuối cùng dừng lại ở đài truyền hình quốc gia.
Ở đó đang phát bản tin buổi sáng, một nam một nữ mặc trang phục chỉnh tề trên TV thông báo các tin tức quan trọng gần đây diễn ra trong nước và ngoài nước, “Núi lửa Iceland lần thứ hai phun trào…”
“Mực nước biển vẫn liên tục dâng cao, vài vùng duyên hải của quốc gia một phần ba lãnh thổ đều bị bao phủ, chuyên gia đã gửi đi cảnh cáo nguy cấp…”
“Thành Đô, Tây An và các thành phố lớn khác xuất hiện những hiện tượng thiên tai quái dị…”
“Mưa axit lại xuất hiện, chuyên gia nhắc nhở người dân khi ra ngoài cần chú ý an toàn…”
Sau đó người đàn ông bên tay phải duỗi tay, “Tiếp theo chúng ta cùng đi vào chi tiết…”, liền trực tiếp đưa ra các đoạn video hình ảnh. Tĩnh Nhân nhấn tắt TV.
Bạch quay đầu, mang theo ý hỏi nhìn hắn.
“Kế tiếp chỉ là mở rộng các tin vắn vừa báo cáo, xem hay không đều không quan trọng.” Tĩnh Nhân giải thích.
Bạch gật đầu.
“Gần đây thiên tai ngày càng diễn ra thường xuyên.” Bình luận theo những tin tức vừa rồi. Tĩnh Nhân xoa xoa cằm, “Khoa học kỹ thuật chưa quá tăng vọt, nhưng thật ra thiệt hại dần dần nghiêm trọng hơn đối với môi trường.”
“Chẳng qua là do bản tính nhân loại mà thôi.” Bạch tiếp lời nói.
Tĩnh Nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch, phát hiện hắn mặt vẫn không thay đổi. “Cũng có thể nói như thế đi, bất quá tôi nghĩ con người tồn tại vẫn có những mặt tốt.” Cậu nói, “Tuy nhiên nếu tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng thực sự sẽ biến thành tận thế.”
“Tận thế…” Bạch lầm bầm.
Quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường một chút, Tĩnh Nhân đứng lên, “Đến giờ rồi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”
“Cần giúp một tay không?” Bạch theo bản năng hỏi một câu.
“Cậu biết làm điểm tâm?”
Nghe được câu này, Bạch bất mãn ngồi lại vị trí, không mở miệng nữa. Quả nhiên, Tĩnh Nhân khóe miệng hơi cong lên, bởi vì bạn cùng lứa đều ít rơi vào hoàn cảnh gia đình như cậu, cho nên hơn phân nửa là đối với việc nhà dốt đặc cán mai.
Đại khái là bởi vì chuyện này, thời gian ở trên bàn cơm ăn điểm tâm Bạch vẫn duy trì trạng thái không nói một lời nào, thẳng đến khi Tĩnh Nhân xách cặp chuẩn bị đến trường, đến trước hiên nhà hắn mới mở miệng nói một câu, “Trên đường cẩn thận.”
“Được.” Tĩnh Nhân hơi cúi mặt xuống, lộ ra một nụ cười, “Cậu ở nhà cũng vậy.” (Bê: Sao ta thấy giống vợ ở nhà tiễn chồng đi làm thế này…)
“Đã biết.”
“Tôi đi đây.” Tĩnh Nhân đối hắn vẫy tay một cái, đi ra ngoài, đóng lại cổng chính.
Buổi sáng tiết 2: Tại lớp đại số, thầy giáo của Tĩnh Nhân lớp này chính là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, bình thường rất thích khoe khoang học vấn của mình, dẫn đến mỗi khi giảng bài tập thì không có dạy được một chút kiến thức nào, khiến những học sinh nào chăm chú nghe giảng bài nghe được đều sửng sốt một chút, càng không cần phải nói càng ngày càng không có học sinh nào thèm nghe…
Hiện tại chính là như vậy, nguyên bản đều là cứ hảo hảo mà xem ví dụ mẫu trong sách giáo khoa đi, một số học sinh thì nói chuyện còn phần lớn thì lăn quay ra bàn mà ngủ, đám người còn lại thì cứ đần độn, u mê mà nghe, hắn ở phía trên thì vẫn giảng đến văng cả nước bọt, hứng thú dạt dào… Tĩnh Nhân cũng thẳng thắn không nghe, cứ chờ hắn nói hết đi, tay phải chống cằm, rảnh rỗi cực nhàm chán đành ngắm phong cảnh.
Đột nhiên trong phòng học vàng lên một tiếng “Phanh”, cả đám học sinh đang mất tập trung giật bắn mình, sợ đến lão sư cũng ngừng giảng bài, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía goc bên phải của phòng học nơi phát ra âm thanh.
Không biết có phải thật hay không là âm thanh từ đó truyền ra, nhưng lúc này quả thực xuất hiện tiếng vang “sột soạt”, sau đó thì có một giọng nam thử hô vài tiếng thăm dò “uy uy uy”, xác nhận thiết bị không có vấn đề gì, mới ho nhẹ một chút, chính thức mở miệng nói, “Mọi người chú ý, mợi người chú ý.”
Tên bạn ngồi cùng bàn ghé vào tai Tĩnh Nhân nhỏ giọng nói, “Là hiệu trưởng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook