Cạn Tình
-
Chương 12
Sau khi Phong và Như Ý tay trong tay rời đi thì không biết từ siêu thị tôi đã đi về nhà bằng động lực nào nữa mà chẳng hề bắt một chiếc taxi.
Chỉ lững thững bước từng bước mệt nhọc trên con đường rộng lớn, ồn ào và đầy bụi.
Cô độc đến mức thấy bản thân mình thật tồi tệ chỉ có những ánh đèn đường phủ xuống hiện lên chiếc bóng đen của chính mình để đồng hành làm bạn cùng tôi suốt một đoạn đường dài.
Thật nực cười cho tôi khi mà đã từng nghĩ rằng Thành Phong đối đầu với Hoàng Phúc là vì anh đã dành tình cảm cho tôi, anh ta muốn tôi cùng anh ta sử dụng bạch trà bởi vì muốn tôi là người duy nhất đồng hành cùng anh suốt đoạn đường đời còn lại…tôi đã ảo tưởng như thế nhưng đến khi Như Ý xuất hiện tôi mới vỡ oà ra rằng anh làm vậy chỉ vì sự ích kỷ của một thằng đàn ông, anh chỉ là không muốn một người nào khác có tình ý với người của anh thôi.
Chứ còn yêu tôi thì có lẽ anh chưa bao giờ!
Bước vào nhà, tâm trạng tôi trống rỗng.
Tôi đưa tay mở đèn, rồi ngồi thừ lên sopha.
Đưa mắt nhìn quanh, không gian im lặng vắng vẻ.
Những lúc này tôi lại muốn trở về nhà với ba mẹ, được ngồi bên mâm cơm ấm cúng, cả nhà quây quần, ba kể cho tôi nghe chuyện trên thương trường, mẹ kể cho tôi nghe chuyện đời, chuyện người và chuyện giáo dục.
Còn tôi, tôi sẽ dựa đầu vào mẹ, kể cho ba nghe những lý tưởng mà tôi đang ấp ủ, cũng như kể về chàng trai mà tôi thầm yêu, quyết tâm lớn lên sẽ cưới anh cho bằng được.
Thế nhưng tất cả những gì đẹp đẽ mà tôi mơ ước sớm đã trở nên vỡ tan như bọt sóng khi mà cuộc hôn nhân này, tôi mơ ước bao nhiêu lại đem đến tôi bao nhiêu là mệt mỏi, hạnh phúc, tình yêu, sự cưng chiều, sự thuỷ chung của đôi lứa với tôi chỉ là một màn đêm cô đặc không biết ngày nào mới bừng lên ánh sáng.
Tôi thèm một nụ hôn, một cái đụng chạm, thèm được yêu thương, được lo lắng cho người đàn ông của mình, thèm được người ta cũng trân trọng tôi như những cặp vợ chồng khác thế nhưng tôi chỉ nhận lại là sự nhạt nhẽo, sự phũ phàng cùng với sự phản bội đang trêu ngươi trái tim mỏng manh yếu đuối của tôi.
Càng nghĩ tới những gì ngày hôm nay tôi phải chịu đựng tôi lại như phát điên lên.
Cuối cùng thời gian dần trôi, đến hơn 11 giờ đêm tối vẫn chưa thể ngủ được, cứ có cơn buồn ngủ ập đến, nhắm mắt lại lại thấy hình ảnh của anh và Như Ý ôm ấp là tôi lại phải giật mình tỉnh táo hẳn.
Mệt mỏi với những gì đang trải qua, đôi lúc tôi muốn từ bỏ tất cả để bung bét nói ra hết cho ba mẹ mình biết, nhưng suy nghĩ đến những gì đã nghe lúc sáng, tôi lại nhanh chóng gạt bỏ đi ý định.
Bởi vì tôi còn muốn vạch mặt Như Ý, tập đoàn Thành Phong lúc này dù sau cũng đang nợ tiền của ba tôi, tôi không thể nào để nó hủy hoại mọi thứ được.
Nhất là cái chuyện nó và Hoàng Phúc, trong chuyện này tôi nghĩ có gì đó mờ ám nên chắc chắn nếu có rời xa Thành Phong thì trước tiên tôi phải điều tra cho bằng được như Ý và triệt đường sống của nó tôi mới hài lòng.
Cũng như ai nói tôi ác tôi chịu, chứ không thể nào để người khác sống ác với tôi.
Đang suy nghĩ mông lung vô thức tôi chợt nghe tiếng xe ô tô chạy vào trong biệt thự, mấy phút sau cánh cửa bật mở.
Thành Phong bước vào nhà, gương mặt cương nghị lộ ra sự mệt mỏi sau đó tiến lại phía tôi đang ngồi.
Mang theo mùi hương bạch trà xộc vào mũi tôi và có cả mùi rượu nồng nặc.
Bước chân Phong loạng choạng rồi ngã ra ghế, gương mặt dưới ánh đèn tôi phát hiện ra đỏ bừng.
Anh đưa tay mạnh bạo bức luôn cúc áo trên cổ ra, dường như thể chiếc áo đang làm cho anh khó chịu.
Tôi nhìn anh mãi, định không quan tâm đến, định đứng lên mặc kệ anh rồi đi lên phòng.
Thế nhưng khi nghe hơi thở anh đang dồn dập.
Trên trán và dưới vòm ngực mồ hôi đang đổ ra như tắm tôi mới hốt hoảng đi tới gần anh.
Đưa tay lên chạm vào trán anh nóng bừng.
Tôi vội hỏi ngay
-Anh bị sao vậy Phong?
Anh không đáp chỉ nhắm chặt mắt, hai đầu lông mày cương nghị lâu lâu lại nhíu chặt.
Có lẽ anh rất khó chịu thế nên bằng sự quan tâm đặc biệt trong lòng mình tôi đã vội vã đi nhanh lên phòng lấy một chiếc khăn nhúng nước ấm, rồi mở luôn hộp y tế lấy mấy viên thuốc hạ sốt định đem xuống cho anh uống, còn khăn ấm thì đắp lên trán cho anh để đỡ sốt.
Thế nhưng khi tôi vừa đi tới chưa kịp đắp khăn lên trán anh thì bất ngờ anh ngồi bật dậy, một tay dứt khoát giật phăng chiếc áo sơ mi đang mặc trên người ra sau đó anh nhìn tôi chăm chăm rồi vươn tay ra kéo tôi vào trong lòng anh.
Cảm nhận da thịt anh nóng đến mức muốn bốc hỏa, lại hành động khó hiểu thế này khiến tôi điếng cả người vì kinh ngạc
Đưa tay đẩy anh ra nhưng anh vẫn một mực giữ chặt lấy tôi, yết hầu nhấp nhô liên tục sau đó dường như không còn kìm chế được, ánh mắt anh như nổi đầy dục vọng, đôi môi không chút liêm sỉ nhanh chóng phủ xuống môi tôi rồi điên cuồng cắn mút
Tim tôi đập mạnh, ánh mắt nhìn anh ngỡ ngàng, tự hỏi lòng mình anh sao vậy nhỉ tự nhiên lại thế này? Chẳng phải Như Ý nói đêm nay nó sẽ làm anh say mê nó sao? Tại sao bây giờ Thành Phong lại về đây giờ này, còn mang trên người mùi rượu nồng nặc.
Dù chưa một lần đụng chạm thể xác với một người nào cả nhưng nhìn sơ qua tôi cũng hiểu ham muốn của anh đang bùng phát dữ dội.
Có lẽ anh bị thuốc rồi.
Và đúng như tôi nghĩ.
Sau khi điên cuồng hôn đến mức đôi môi tôi muốn rách toạc Thành Phong mới chịu dừng lại.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi thở dốc, trong ánh nhìn vừa ngây dại vừa sôi trào dục vọng, bàn tay thô bạo vẫn giữ chặt hai cánh tay của tôi chẳng có dấu hiệu buông ra.
Hai cánh môi tôi bị anh cắn đến đau rát, còn mang theo cả mùi m.á.u tanh tưởi.
Tôi không chịu được loại sỉ nhục này dù biết bản thân anh chắc cũng không hề muốn vậy.
Nhưng không kìm chế được, tôi trừng mắt nhìn anh rồi lớn giọng nói
-Anh mau buông tôi ra đi.
Chẳng phải anh và Như Ý đã…
Chẳng để tôi nói hết câu.
Thành Phong đã chặn họng tôi bằng một nụ hôn thật sâu nữa.
Đến lúc anh buông ra anh mới lạnh lùng trả lời
-Tôi muốn em? Nếu em không là của tôi thì cũng không được là của thằng khác?
-Thằng khác là thằng nào? Anh nói thế là đang sỉ nhục tôi đó?
Thành Phong bấu chặt tôi, anh nghiến răng, mang theo sự chán ghét thốt ra lời.
-Chẳng phải tôi vừa mới đi một ngày thì em đã vội đi tìm đàn ông khác hay sao? Nếu em muốn đàn ông đến vậy thì để tôi, tôi làm cho em thỏa mãn .
Vừa dứt lời Thành Phong mạnh bạo đẩy luôn cả người tôi xuống sopha đem cả thân hình to lớn đè lên người tôi.
Tôi đau đớn uất hận, nên cố hết sức để né tránh anh ra,thế nhưng đôi môi anh lại càng cố chấp hôn tôi, tôi cũng không nhịn cứ thế điên cuồng cắn lại.
Cả hai vờn nhau đến mệt mỏi nhưng hình như tôi càng cự tuyệt, càng vùng vẫy né tránh thì lửa dục vọng trong người Phong lại càng tăng cao
Phong thô bạo cắn mút trêu đùa trên môi tôi sau đó trượt dài đến cổ, rồi dừng hẳn lại nơi bầu ngực đang căng tròn.
Cảm thấy nơi đó vướng víu anh liền luồn tay vào áo rồi xé toạc cả ra.
Đem đôi môi hung hăng cắn mạnh nơi nhũ hoa đang khoe nở.
Tôi đau đớn, co rúm người lại nhưng không cách nào phản kháng lại con mãnh hổ đang gầm gừ bộc phát trong người Phong.
Cứ thế im lặng chịu đựng cơn tấn công như vũ bão kia.
Cho đến khi trên người tôi bị anh lột sạch không còn gì nữa cả thì cũng là lúc trên đôi mắt tôi từng giọt lệ trong veo thi nhau liên tục rơi xuống.
Thành Phong thấy biểu hiện của tôi như thế, thì anh ta liền dừng lại.
Không phải kiểu đang cảm thấy có lỗi với tôi, mà là dừng lại để tiếp tục đay nghiến.
-Sao lại khóc? Với tôi nên cô uất ức à?
Tôi không kìm được sự sỉ nhục này mà gào lên trong đau đớn
-Anh im đi, tôi đã làm gì để anh hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi như thế hả? Nếu vì tôi yêu anh mà làm cho anh khó chịu như thế thì anh buông ra cho tôi về đi.
Tôi thề từ nay với anh tôi sẽ không bao giờ đặt tình cảm vào anh một lần nào nữa đâu.
Tôi vừa khóc vừa quát vào mặt khiến cho Phong lập tức dừng những động tác quấy rối trên người tôi lại hẳn.
Anh thở mạnh, gương mặt càng lúc càng đỏ phừng phừng nhưng vẫn cố đè cái dục vọng bên dưới đang bành trướng trong lớp quần âu lại.
Có lẽ nhận ra mình lỡ lời, Thành Phong trầm giọng hỏi tôi
-Cô yêu tôi thật sao?
Tôi cười cay đắng nói
-Thật hay giả thì đã sao? Cuối cùng cái tôi nhận lại chỉ là sự khinh bỉ, sự sỉ nhục mà anh dành cho tôi thôi.
Cuộc tình này coi như tôi thua cuộc.
-Vậy không phải người em yêu là Hoàng Phúc hay sao? Em cố tình lấy tôi cũng là muốn bước vào Thành Phong để làm tay trong cho Vạn Phúc?
Nghe Phong hỏi mà tôi trở nên hồ đồ luôn, cái gì mà người yêu của Hoàng Phúc, cái gì mà tay trong, anh ta bị điên rồi hay sao lại hỏi tôi như thế, dừng lại một chút, tôi nhìn thẳng anh, nghi hoặc hỏi lại
-Tại sao anh lại hỏi tôi câu này?
Thành Phong trở người ngồi luôn xuống sopha, với lấy chiếc áo sơ mi của anh phủ lên người tôi che đi sự nhạy cảm lại sau đó anh cầm chiếc điện thoại của mình rồi mở cái gì đó.
Tôi bấu chặt chiếc áo của anh che đi cơ thể của mình lại rồi hồi hộp theo dõi.
Tầm một phút sau anh đưa ra trước mặt tôi một tấm ảnh.
Phong hỏi
-Đây có đúng là em không?
Tôi nhìn tấm ảnh rồi gật đầu đáp lại
-Đúng là tôi người trong đó là Hoàng Phúc, lúc đó tôi bị gãy gót giày nên xém té may mà Hoàng Phúc đỡ tôi lại…nhưng mà…
Đang trả lời tự nhiên cảm nhận gì đó sai sai nên tôi lập tức nhíu mày nhìn Phong tức giận hỏi
-Tại sao anh có tấm ảnh này? Chẳng lẽ anh cho người theo dõi tôi?
Vừa nghe tôi nhận định người trong ảnh là mình thì thái độ của Thành Phong lại thay đổi đột ngột.
Ánh mắt anh nhìn tôi đỏ ngầu, sau đó bất ngờ đập luôn chiếc điện thoại xuống nền nhà vỡ tan tành.
Thấy hành động này mà tôi giật cả mình, chưa kịp nói gì thêm thì Phong đã bấu chặt cằm tôi rồi gằn giọng đáp
-Cô không cần biết ai là người chụp nó.
Chỉ cần tôi hiểu được, giữa cô và Hoàng Phúc có sự mập mờ toan tính là đủ lắm rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook