Sau khi Cố Kiêu được phóng thích, mọi thứ trở nên đơn giản hơn.
Bởi vì nhân mạch của Cố Kiêu không phải Tần Úc và Xa Viễn có thể với tới, huống chi, Cố Thành An cũng không làm điều gì phạm pháp.
Cuối cùng, chỉ có bị một số cảnh cáo nội bộ và phạt hành chính, căn bản không có bằng chứng xác thực có thể kết tội.
Vào ngày Cố Thành An được trả tự do, hắn ngẩng cao đầu bước ra khỏi trại giam.
Có vẻ như Cố tiểu tướng quân không phải bị bắt, mà đến để đi nghỉ phép.
Hắn ở cửa trại giam, nhìn xung quanh.
Cố Kiêu vẫy vẫy tay gọi Cố Thành An, hắn thận trọng đi về phía cha mình.
Bởi vì hắn cho rằng cha hắn hẳn là cũng biết chuyện của hắn và Tần Úc, e rằng nụ cười này không đơn giản như vậy.
Chắc chắn rồi, khi hắn bước đến bên Cố Kiêu, Cố Kiêu nheo mắt vỗ nhẹ vào vai hắn, không hề tỏ ra lo lắng.
Chính là chỉ ôm thật chặt rồi ghé vào lỗ tai hắn nói: "Thằng nhóc, nếu không đem lão bà về được thì đổi họ luôn đi."
Trong lòng của Cố Thành An run lên, cảm thấy sự cảnh cáo này của cha thật là quá dọa người, mồ hôi của hắn vã ra.
Cố Thành An gật đầu, "Vâng..."
Trong mắt những người khác, đơn thuần chỉ là cảnh cáo của cha với con, chỉ có Cố Thành An mới biết cha mình thật sự không đùa.
Nhưng trên thực tế, không cần phải cha mình nói, Cố Thành An cũng đã chuẩn bị tâm lý để trở về bị lão bà xử đẹp.

Khi đó, mặc dù muốn bảo vệ Tần Úc để y không bị liên lụy, nhưng hắn lại cố tình bỏ qua tính khí mạnh mẽ của Tần Úc.
Trong những ngày bị giam cầm, Tần Úc chạy ngược xuôi vất vả vì cha con bọn họ, nhưng cũng chưa từng đến thăm hắn một lần.
Trước đó, hắn đã hỏi Xa Viễn, nhưng Xa Viễn chỉ nhún vai và nói: "Người anh em à, hãy cầu phúc cho bản thân nhiều hơn đi, giải quyết vị nhà của cậu còn khó hơn là cứu cậu đó."
Cố Thành An sau khi trực tiếp nghe xong thì hoàn toàn im lặng.Mọi người đều cho rằng Cố tiểu tướng quân trầm mặc là do hắn bị vu oan rồi bỏ tủ.

Nhưng họ không biết rằng hắn chỉ lo lắng không biết Tần Úc sẽ đối phó với hắn như thế nào khi hắn trở về.
Trên đường về nhà, Cố Kiêu lái xe, hai cha con cũng không nói nhiều, bởi vì trên xe vẫn còn có Xa Viễn, Thang Tiền Sở cùng Tiềm Đồng không tiện nói chuyện gia đình.
Tuy nhiên, Thang Tiền Sở và Tiềm Đồng rất hào hứng.

Hai người bọn họ đều thích xem náo nhiệt, chuyện không lớn không vui.
Lần này biến cố lớn như vậy, hai người bọn họ cũng từ đó thu lợi, cũng coi như lợi cả đôi đường.
Nhưng bọn họ hoàn toàn xuất phát vì chính nghĩa.
Thang Tiền Sở thật ra rất tò mò về Cố Thành An và Tần Úc, anh ta vô tâm trực tiếp hỏi thẳng: "Tiểu Cố tướng quân, tiền bối có thể cho anh vào cửa không? Tôi nghĩ anh ấy có vẻ khá tức giận......"
Ngay khi nói ra những lời này, Tiềm Đồng cùng Xa Viễn đều sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể nghe những chuyện bát quái này.
Cố Thành An không muốn mất mặt trước mặt người ngoài, nhưng vẫn có vẻ thâm trầm, "Em ấy rất thấu tình đạt lý, hẳn là không trách tôi đâu, không có việc gì, đừng quá lo lắng."
Thang Tiền Sợ lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, "Không có a! Anh đang nói về tiền bối của tôi sao? Hắn khả năng không được..."
Còn chưa kịp nói xong, Tiềm Đồng đã trực tiếp che miệng anh ta lại.
Tiềm Đồng không chịu được bầu không khí xấu hổ như vậy, "Hahahaha, Tiểu Cố tướng quân đừng nghe cậu ta nói bậy, Giáo sư Tần rất ôn nhu, không sao đâu..."
Xa Viễn thầm nghĩ Tiềm Đồng này cũng dám mở to mắt mà nói dối, cái gì ôn nhu? Đây không phải là lời nói dối trắng trợ sao? Nói ai vậy?
Nhưng anh ấy đề cao đức tính im lặng là vàng nên không nói một lời nào.
Cố Thành An cũng biết hiện tại hắn chỉ mạnh miệng, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài việc cầu nguyện cho tâm trạng của Tần Úc thật tốt, còn nghĩ đến đứa nhỏ mà cho hắn một hai phân tình cảm.
Nhưng thực tế phũ phàng đã dạy hắn làm người.
Sau khi đưa những người khác về nhà, chỉ còn lại CỐ Kiêu và Cố Thành An đứng trước cửa nhà.
Cố Thành An kéo tay Cố Kiêu "Ba, chúng ta cùng nhau vào đi."
Cố Kiêu lại nở nụ cười quen thuộc, hất tay con trai mình ra, "Hahaha, không tiện cho lắm ..."

Cố Kiêu đột nhiên tỏ vẻ "Ta mới nhớ ra", kêu lên: "Ta đột nhiên nhớ ra, ta phải đi gặp chú Ninh của con, mấy ngày rồi không gặp, ta nên thông báo chuyện của con với Úc Ninh, anh nhất định cũng nhớ con lắm.

"
Cố Thành An không nói gì trước mặt ba, mà trực tiếp nắm cổ tay của Cố Kiêu, "Ba, ba không thể thấy chết mà không cứu! Nếu ba rời đi, con sẽ còn gặp khó khăn hơn sao?"
Cố Kiêu hoàn toàn không cho hắn chút mặt mũi hất tay con trai ra.

"Đi đi, lão bà của con tự mình con chịu trách nhiệm đi, còn phải để cho cha cứu con sao? Hơn nữa con không phải coi thường Omega sao? Ba ba của ngươi Ba ba của con cũng vậy ....!"
Sau khi Cố Kiêu ngừng nói những lời vô nghĩa, ông mở cửa xe đi vào, không nói một lời, liền khởi động xe và lái đi, để lại Cố Thành An một mình ở cửa.
Cố Thành An đứng ở cửa bao lâu, thì Tần Úc đứng bên cửa sổ bấy lâu.
Cuối cùng khi Cố Thành An hoàn thành tốt việc chuẩn bị tâm lý, mở cửa ra, liền nhìn thấy Tần Úc đang đứng ở cửa chống đỡ lưng với cái bụng to.
Cố Thành An làm điệu bộ nịnh nọt, "Bảo bối, em ra đón anh à?"
Tần Úc vẻ mặt lãnh đạm cầm lấy chìa khóa trong tay, giọng điệu không chút sinh khí, "Thưa ngài, ngài đã tìm nhầm người."
Thời điểm Tần Úc đóng cửa lại, Cố Thành An nháy mắt chen vào trong nhà.
Không nói tới việc Tần Úc bây giờ bụng to, ngay cả người bình thường không mang thai cũng không ai có thể sánh được với kỹ năng của Cố Thành An.
Cố Thành An sợ làm y kinh hãi, cố ý ôm eo Tần Úc.
Tần Úc đưa tay mở tay hắn ra, "Vị tiên sinh này, xin chú ý đúng mực a."
Cố Thành An không quan tâm mặt mũi nữa, cũng không chịu buông tha, "Đừng, thầy Tần, như thế nào em lại không biết tôi? Chúng ta không phải biết rõ nhau sao? Ít nhất trong bụng của em, vẫn là chúng ta cùng nhau hợp tác tạo thành nó...!phải không? "
Tần Úc hung hăng vặn vẹo cánh tay một chút, Cố Thành An tuy rằng bất động, nhưng hắn cảm thấy tay mình rất đau.

"Đừng giả bộ lội kéo ta, ta đối với ngươi không quen."
Cố Thành An không quan tâm đến việc cánh tay bị đau, chỉ cần có thể đến gần, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
Hắn cúi đầu hôn lén Tần Úc, "Anh biết rõ em, rất quen thuộc em, đầu vú trái của em có một điểm đỏ, trên đùi phải có một nốt ruồi, đúng không?"
Tần Úc sắc mặt nhất thời đỏ lên, y đập Cố Thành An 1 cú, "Bah! Anh không biết xấu hổ sao?"
Cố Thành An cẩn thận không chạm vào bụng của Tần Úc, nhẹ nhàng quấn lấy y, "Không sai, xấu hổ gì đó là vô dụng."
Tần Úc quá biết bộ dáng lưu manh của hắn, trước đây y hồ đồ mới kết hôn, chẳng phải là vì cái tính vô liêm sỉ này sao, nhưng lần này y đã hiểu rõ rồi.
Tần Úc nghiêm mặt đẩy hắn ra, "Cút ngay, ít giả bộ ngốc ở nhà ta.

Ta còn không biết rõ ngươi sao."
Cố Thành An nắm tay của Tần Úc, hôn tới tấp, "Em đánh anh đi, hay là mắng anh đi cũng được, đừng làm như không biết anh, anh không có định làm cho em thương tâm đâu?"
Tần Úc đôi mắt đỏ hoe, "Anh còn biết tôi đau lòng sao? Tôi không nghĩ là anh đau lòng vì tôi, mà là bởi vì tôi sống ở đây lâu quá rồi.

Tới thời điểm anh muốn đuổi tôi đi, tại sao lúc đó anh không cảm thấy đau lòng cho tôi?” (mình chém gió khúc này nha)..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương