2 anh nhận ra tình cảm của nhau rồi nên bắt đầu từ chương này mình đổi xưng hô cho nó hường phấn chút nhé.

“Tôi - em”.

“Anh - tôi” hoặc“Anh - em” tùy bối cảnh của truyện nha.

Nghe Cố Thành An nói những lời này, khóe mắt của Tần Úc có chút ướt.

Thậm chí y cảm thấy mười phần ngại ngùng, làm sao lại bị một nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi làm cho cảm động đến rối tinh rối mù như vậy.

Tần Úc không phải chưa gặp những người cuồng nhiệt theo đuổi, hoặc loại cuồng si y cũng đã gặp qua, nhưng bất quá chỉ là ham muốn vẻ bề ngoài, thật lòng muốn cùng ở chung với y, chỉ sợ thấy tính khẩu thị tâm phi và tính xoi mói của y liền lập tức rút lui.

Nhưng Cố Thành An giống như hoa bồ công anh vừa mềm mại lại nhẹ nhàng, hắn như sợi tơ lông màu trắng đem y dung nhập vào người, bao phủ luôn vẻ bề ngoài tràn ngập giả dối của Tần Úc.

Từ đó đem hắn giống như mỗi hạt giống lặng yên không một tiếng động cắm rễ bên trong lãnh địa của Tần Úc, để hạt giống thương yêu đổ vào, được che chở ấm áp, chậm rãi trưởng thành khỏe mạnh trong lòng y thành một cây đại thụ.

Bất quá, bây giờ trong tâm của Tần Úc, khả năng vẫn chỉ là một gốc mầm nho nhỏ.

Nhưng Tần Úc không muốn đem mầm non không dễ kiếm được này phá hủy, nếu người trồng cây là Cố Thành An, vậy y nguyện tâm nguyện ý mạo hiểm thử một lần.

Vành mắt của Tần Úc đỏ hoe, y gật đầu, “Nhìn anh như thế mà thích tôi, vậy tôi miễn cưỡng đồng ý anh.


.


Cố Thành An nắm tay của y, một phen đem y ôm chặt vào trong lồng ngực của mình, trên gương mặt kiềm chế không nổi ý cười, “Kia thật là cảm ơn thầy Tần…”
Tần Úc mặc cho hắn ôm mình, lần đầu tiên không có cố ý phản kháng, cũng không có giả ý giội nước lạnh, mà là mỉm cười chấp nhận tất cả trêu chọc từ Cố Thành An.

Nói thật, Cố Thành An cũng cảm thấy may mắn, thời điểm hắn bày tỏ, cũng không nghĩ đến hậu quả, trước hôn nhân hai người còn đối nghịch nhau, thậm chí còn ký tên trên bảng hiệp nghị hôn nhân đáng chết kia.

Sau hôn nhân, hiện tại tự mình vả mặt mình, đi yêu cái miệng hay nói những lời châm biếm, nhưng lại là nam nhân có tâm địa rất đơn thuần ấm áp, chỉ sợ quãng đường theo đuổi khó khăn a.

Bất quá không ngờ tới, có lẽ ông trời chiếu cố, Tần Úc lại cũng mơ mơ hồ hồ chấp nhận lên thuyền giặc.

Cố Thành An nghĩ tới đây, có chút kích động hôn trộm lỗ tai của y một chút.

Thân thể của Tần Úc run nhẹ một cái, y che lỗ tai đẩy Cố Thành An ra, đỏ mặt hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cố Thành An liếm liếm môi, gật đầu nói, “Ngược lại có chút muốn…”
Tần Úc không rõ, y nghi hoặc hỏi lại một lần, “Hửm? Muốn làm gì?”
Cố Thành An nâng cằm lên hướng về phía của y, “Em…”
Đầu óc của Tần Úc xoay mấy vòng mới phản ứng được hắn đang nói tới chuyện ma quỷ gì, lập tức mặt đều đỏ lên.

Vừa định gõ hắn mấy cái, nghĩ lại, dù sao hai người hiện tại là người yêu của nhau, vẫn phải kiềm chế bớt tính tình của mình.


Tần Úc dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái lên môi của Cố Thành An, lại đụng lên môi của mình, “Trước nếm cái ngon ngọt này đi, cái kia chờ sau khi anh khôi phục.


Tâm trí của Cố Thành An trống rỗng chớp mắt một cái, hắn cũng không biết thì ra yêu đương ngọt ngào lại có loại đãi ngộ này, hắn vô ý thức mắng một câu “Chết tiệt.

.


Cũng không biết là nên cảm ơn sự cố bị tổn thương này, để bọn họ có cơ hội tiến thêm một bước nữa, hay là nên oán hận nó, vì làm cho hắn không làm được cái gì.

Cố Thành An có chút không cam tâm, “Tôi chân sau cùng có thể ch*ch! A không phải, làm…”
Tần Úc liếc mắt, “Anh trước tiên vẫn cứ nên ngoan ngoãn đi? Anh là quỷ d*m đãng à? Thân thể đã thương tật như vậy?
Cố Thành An cầm tay của y phóng tới trên đũng quần, “Vậy em hỏi nói một chút đi…”
Tần Úc bị chọc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ấp úng không biết nói cái gì cho đúng, y cùng Cố Thành An thẳng thắn gặp nhau đều là trên giường, sau đó tuyệt đối tránh mặt nhau tới đêm khuya.

Mà chưa hề tại ban ngày ban mặt như thế này mà công khai đàm luận chuyện giường chiếu.

“Ưm, được rồi, tôi cảm thấy tôi… hỏi không rõ…”
Cố Thành An chưa từ bỏ ý định, còn muốn bắt y nói chuyện một chút, không nghĩ tới Tần Úc chạy trốn nhanh như một làn khói.


Tần Úc trốn ở cây cột phía đằng sau, đỏ mặt nhìn Cố Thành An nói: “Chờ thân thể của anh tốt lên đã.

Lúc đó tất cả đều nghe theo anh! Hiện tại thì thành thật dưỡng thương cho tôi…”
Cố Thành An đạt được ý nguyện, cười thật đắc ý, hắn gật đầu mạnh một cái, “Vậy thì thành giao!”
Từ đó về sau Cố Thành An rèn luyện lực ý chí có thể so với bệnh nhân liệt nửa người đột nhiên vận động trở lại, giống như điên cuồng, sử dụng các loại phương pháp, uống canh hầm xương giống như uống nước.

Qua một thời gian, ngay cả Hứa Trạch Kỳ cũng không khỏi thắc mắc hỏi: “Anh, anh dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy? Mặt mũi đều sáng rực rỡ…”
Cố Thành An đang bưng chén canh dừng một chút, nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, cố gắng chịu đựng giải thích “Có thể là anh mày gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái…”
Hứa Trạch Kỳ tin là thật gật đầu, “Trách không được, em liền nghĩ khẳng định là có việc tốt, không phải thế thì làm sao lại dễ dàng tăng 10 cân như vậy…”
Cố Thành An hận không thể cầm chén canh ném vào mặt cậu ta, tuyệt không tin mình thật sự trở nên béo.

Hắn khập khiễng vụng trộm đi đến phòng giữ quần áo, vén quần áo lên nhìn xuống cơ bụng của mình.

Cố Thành An tự lẩm bẩm “A, quả nhiên cơ đang bị mất…”
Cố Thành An đột nhiên có chút cảm giác bất an, Tần Úc người này luôn để ý ngoại hình bên ngoài, có lúc sẽ còn đặc biệt thích thú sờ sờ cơ bụng của hắn.

Bởi vì thân thể của Tần Úc mềm mại, luyện thế nào cũng rất khó ra cơ bắp, cho nên y đặt biệt ngưỡng mộ những ai có thể luyện ra cơ bắp rắn chắc, nhất là đối phương là Alpha của mình.

Không sờ hả? ngu sao mà không sờ.

Có lúc Tần Úc, đợi Cố Thành An tắm rửa xong liền hai tay sẽ vô tình hay cố ý sờ sờ, lúc đầu Cố Thanh An còn không có để ý, về sau phát hiện ra ý đồ của Tần Úc, liền cố ý không mặc áo, chỉ quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm.

Trước đó thì một lòng tràn đầy tự tin, cảm thấy mình coi như có body vóc dáng đẹp thì sớm muộn gì cũng chiếm được tâm của Tần Úc.

Cho tới hôm nay nghe Hứa Trạch Kỳ nói mình mập, Cố Thành An mới đột nhiên sinh ra cảm giác bất an.


Lúc đầu bản thân mình cũng không có ưu điểm gì, nếu ngay cả ưu thế về vẻ bề ngoài cũng bị mất luôn, chỉ sợ con đường “truy thê” khó khăn hơn.

Cố Thành An chỉ vào nồi hầm trên bếp lò nói với Hứa Trạch Kỳ “Nhớ kỹ, về sau không có hầm những thứ này cho anh mày nữa, đổi lại là ăn thịt bò, thịt bò là được rồi…”
Hứa Trạch Kỳ đương nhiên là hữu cầu tất ứng, ngày thứ hai liền bắt đầu hầm thịt bò, canh cà chua nấu thịt bò viên mềm, một phần có thể ăn hai chén cơm.

Bởi vì tài nấu ăn quá tốt, có khi Tần Úc không nhịn được phải khen mấy lần: “Nếu mà không phải vào quân đội, chỉ sợ là trở thành đầu bếp nổi danh rồi…Đáng tiếc, xã hội đã mất đi một đầu bếp tốt.


Gần đây Hứa Trạch Kỳ cũng có đôi khi sẽ ở lại nhà của Cố Thành An dùng bữa cơm chiều, bởi vì nhờ sự cố gắng của Tần Úc, cậu ta đã dần dần có thể chậm rãi cùng Tần Úc nói mấy câu, ít nhất chào hỏi sẽ không đỏ mặt tía tai.

Hứa Trạch Kỳ rất cảm ơn Tần Úc, cậu cảm thấy Tần Úc so với những Omega khác mà cậu đã tiếp xúc qua cũng khác nhau.

Y chưa từng ép buộc ai tiếp nhận bất cứ chuyện gì, chỉ là yên lặng quan tâm, có lúc thì chào hỏi, có lúc nói cho cậu biết trong tủ lạnh mới mua nguyên liệu nấu ăn gì mới, nói xong cũng sẽ cách xa cậu.

Lúc xuất hiện lại lần nữa thì chỉ đi cùng với Cố Thành An đến phòng ăn dùng cơm, hay là thời điểm đi ra chào hỏi Hứa Trạch Kỳ vài câu, những lúc khác chưa từng nhiều lời.

Bây giờ Hứa Trạch Kỳ bắt gặp cảnh hai người ân ái, cảm thấy khá mâu thuẫn.

Cậu ta muốn cùng đại ca của mình nói, vị Omega tốt như vậy không nên đối với người ta như thế, nhưng là vẫn chưa tìm được thời cơ để nói.

Tác giả có lời nói
Hai người sẽ không bởi vì tiểu Hứa mâu thuẫn đâu, cảnh báo sớm một chút, mọi người nên mắng em trong im lặng ….

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương