Cận Thân Cuồng Binh
-
Chương 32: Người đẹp và kẻ hèn nhát
Ngày hôm sau, đúng vào lúc năm giờ sáng thì Lam Phong rời giường, sau đó thực hiện việc chạy bộ sáng sớm dọc theo con đường Bắc Tân.
Đón gió thổi từ con sông vào lúc sáng sớm, nghe tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, nhìn thấy bóng dáng gợi cảm đang chạy ở phía trước, tâm trạng của Lam Phong rất yên tĩnh và tốt đẹp.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp theo kiểu năng động, cô ta cũng giống như Lam Phong, mỗi sáng đều chạy bộ dọc theo con đường Bắc Tân, mỗi ngày thì hai người đều có thể gặp được nhau, thế nhưng không có ai mở miệng nói chuyện trước cả.
Người đẹp này cột tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo ba lỗ màu hồng nhạt hở bụng và một cái quần đùi màu đen, để lộ ra dáng người hoàn mỹ, nhìn qua vừa gợi cảm lại lạc quan, tựa như đang tô điểm cảnh đẹp vào lúc sáng sớm vậy, tuyệt đối là một báu vật.
Lam Phong nở nụ cười, tăng tốc tiến lên, chạy song song với người đẹp, ánh mắt không cầm lòng được mà nhìn về phía vị trí cao vút được cái áo ba lỗ màu hồng nhạt che lại, cùng với việc chạy bộ của cô thì chỗ đó cũng nhảy lên, thậm chí có lúc còn thấy được cái rãnh sâu trắng như tuyết đó nữa, tròng mắt bừng tỉnh, khiến người ta không nhịn được mà muốn thử cái cảm giác run rẩy đó.
Người đẹp hờ hững nhìn thoáng qua Lam Phong, sau đó tiếp tục chạy bộ.
Lam Phong nở nụ cười, đột nhiên tăng tốc, biến mất trong tầm nhìn của người đẹp, còn ở lại nữa, người ta sẽ nghĩ hắn là đồ dê xồm.
Tốc độ chạy bộ của Lam Phong rất nhanh, chặng đường chạy bộ của người bình thường chỉ là ba đến bốn km, thế nhưng Lam Phong lại chạy hơn họ gấp mười lần, mỗi ngày hắn đều chạy bộ vào buổi sáng ít nhất là bốn mươi km.
Với tốc độ của hắn thì đã bỏ xa người đẹp kia từ sớm.
Nửa tiếng sau, Lam Phong chạy đến cuối con đường Bắc Tân, sau đó bắt đầu chạy về đường lúc nãy.
Mười phút sau, Lam Phong đã vòng lại đường cũ thì thấy người đẹp đó đang chạy đến từ phía xa.
Khuôn mặt đẹp đẽ và hoàn mỹ, dáng người bốc lửa và gợi cảm, nhất là lúc cô ta chạy bộ thì tần suất run rẩy của vị trí cao vút đó, quả thực là làm cho người ta phải suy nghĩ lung tung. Vị trí cao vút đó và cái eo nhỏ đầy tinh tế đang được lộ ra hình thành một sự kích thích thị giác, khiến người ta không thể nào chống cự nổi.
“Vóc dáng này… quả thực có thể sánh vai với Avrile Shani.”
Lam Phong đang đánh giá vóc dáng của người đẹp này ở trong lòng.
Nhắc đến Avrile Shani, trong đầu của Lam Phong không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh tượng làm cho người ta phun máu vào tối hôm qua, vóc dáng hoàn mỹ của Avrile Shani suýt chút nữa thì đã làm cho Lam Phong hoàn toàn mất khống chế…
“Ơ kìa, người đẹp đang chạy bộ sao? Chạy cùng nhau được không?”
Đúng lúc này, ở một bên đường, ba thanh niên với dáng vẻ côn đồ lao ra, vây quanh người đẹp, trên mặt là sự tham lam và trêu đùa không thèm che giấu, đôi mặt cứ nhìn qua nhìn lại ở vị trí cao vút trước ngực của người đẹp.
“Tránh ra!”
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong miệng của người đẹp.
Bởi vì chỗ này là phần đường cuối cùng của đường Bắc Tân, cộng thêm thời gian lúc này vẫn còn sớm, ở đây vẫn chưa có người nào qua lại cả, ba người thanh niên này không hề che giấu sự tham lam và ác ý trong lòng mình.
“Tránh ra? Làm thế nào? Anh không biết đâu, người đẹp, em dạy anh đi?”
“Người đẹp, chạy lâu như vậy rồi, chắc là em chưa ăn sáng nhỉ? Ăn sáng chung được không?”
“Đúng đúng đúng, ăn uống xong thì chúng ta lại tìm một chỗ rồi mở một căn phòng nghỉ ngơi cho tốt, chậc chậc…”
Lam Phong đứng ở phía xa nhìn thấy tình huống này thì lập tức vui vẻ, chuyện này quả thực là do trời xanh sắp xếp cho hắn để hắn được làm anh hùng cứu mỹ nhân đây mà.
Thoải mái thật!
Trong lòng Lam Phong cực kì vui vẻ, hắn vội chạy nhanh tiến lên.
“Thằng kia, không muốn chết thì cút ngay đi.”
Nghe được tiếng bước chân rồi nhìn thấy Lam Phong đang chạy đến, ba người thanh niên lấy ra một con dao sắc bén rồi cầm chơi trong tay mình, nói với vẻ lạnh lùng.
Lam Phong đang định nói những lời thoại trong phim truyền hình khi có anh hùng cứu mỹ nhân, ví dụ như: Đồ cầm thú, hãy thả cô gái đó ra, để cho tôi đến, nhưng hắn lại bị giọng nói lạnh như băng của người đẹp chặn họng: “Còn đứng ngẩn người ở đây làm gì? Không mau cút đi!”
Mẹ nó, có lộn không vậy?
Người ta đang đến cứu cô đó?
Cô lại bảo người ta cút?
Cô đang làm người khác đau lòng lắm có biết không?
“Ha ha… Nghe thấy chưa? Ngay cả người đẹp người ta còn bảo mày cút đi kìa, đừng có đứng ở đây phá hư chuyện tốt của chúng tao. Cút ngay đi, thằng kia.”
“Mặt mũi như vậy, còn muốn học theo người ta đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân…”
Giọng nói đầy sự suy ngẫm và khinh thường truyền ra từ miệng của ba người thanh niên đó.
Trái tim của Lam Phong đã hoàn toàn bị tổn thương, nếu người ta đã không cần hắn xen vào việc của họ, vậy thì đi thôi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lam Phong nhiệt tình nhưng không được đáp lại.
Nhìn thấy bóng dáng Lam Phong rời khỏi, trong lòng người đẹp thở phào nhẹ nhõm, lập tức khẽ lắc đầu.
Tuy cô ta bảo Lam Phong cút đi là do không muốn làm liên lụy đến hắn, thế nhưng trong lòng người con gái nào mà lại không muốn vào lúc mình gặp hiểm nguy thì sẽ có người liều lĩnh bảo vệ mình chứ, cho dù bản thân cô ta cũng đã có đủ thực lực để bảo vệ mình.
Những cảm xúc tốt của người đẹp dành cho Lam Phong trong những ngày chạy bộ vừa qua đã biến mất hết.
Lam Phong cũng không hề rời khỏi đây, hắn tìm đến một chỗ xa hơn rồi ngồi trên ghế dài yên tĩnh nhìn mọi sự việc.
“Người đẹp à, kẻ vô dụng lúc nãy đã đi rồi, bây giờ không còn ai có thể làm phiền chúng ta nữa, em nói đi, chúng ta nên chơi thế nào?”
“Cùng nhau chơi trò 4p? Hay là chúng ta từng người thay phiên lên hả?”
Mấy người thanh niên mang vẻ mặt tham lam nói.
Người đẹp không hề trả lời, thế nhưng đùi phải lại cong lại, nhanh như chớp đá ra một cú.
“Bịch!”
Một thanh niên không kịp đề phòng, trực tiếp bị đùi phải của người đẹp đá trúng, sức mạnh khủng bố này đã làm cả người hắn bị chấn động đến mức lảo đảo một cái.
“Tao nhổ, con điếm, lại dám đánh tao, các anh em hãy tiến lên! Giết chết nó, chúng ta đã sống đến bây giờ, còn chưa thử cái cảm giác chơi thi thể đâu!”
Thanh niên đó che mặt lại, tay phải cầm một con dao bén trực tiếp đâm về phía bụng của người đẹp, vẻ mặt âm u nói.
Hai thanh niên kia thấy vậy, nhìn nhau gật đầu, một người đẹp hiếm thấy như vậy, nếu như có thể nếm thử một lần, cho dù là chết rồi cũng đáng lắm.
Ba người cầm con dao sắc bén, tiến hành việc bao vây người đẹp.
Chỉ có điều, hiển nhiên người đẹp là một người có nghề, thân thể của cô ta khéo léo tránh khỏi sự tấn công của ba người, hai chân lần lượt đá ra, hoặc dùng bàn tay trắng mịn của mình đấm ra với sức mạnh khủng bố.
Tuy thực lực của người đẹp này kém hơn Lâm Nhược Băng một chút, thế nhưng lại dư sức để đối phó với ba tên côn đồ này.
Thân thể của người đẹp ngửa ra sau, dựa vào tư thế này, đôi chân như ngọc của cô ta mang theo sức mạnh khủng bố đá vào cằm của một tên côn đồ.
“Bang…”
Thanh niên kia mang vẻ mặt đau khổ, máu đỏ tươi và răng gãy, phun ra tung tóe từ trong miệng hắn.
“Bang bang…”
Lại là hai đòn đá vào hai thanh niên khác, trực tiếp làm cho bọn họ ngã xuống, dao găm rơi trên mặt đất.
“Con điếm, mày chờ đó, hôm nay ông đây phải tìm được người chơi cho mày chết!”
Ba tên côn đồ bị đau, che mặt biến mất trong tầm nhìn của người đẹp.
“Bốp bốp bốp…”
“Giỏi thật.”
Lam Phong nhìn thấy tình huống này, mỉm cười đi lên trước, vỗ tay bảo hay.
“Kẻ hèn nhát!”
Người đẹp khinh thường nhìn thoáng qua Lam Phong, xoay người rồi chạy về, trải qua chuyện này, cô ta không còn tâm trạng đâu mà chạy bộ nữa.
Nụ cười trên mặt của Lam Phong cứng lại, sau đó hắn đuổi theo giải thích: “Sao tôi lại trở thành kẻ hèn nhát rồi? Rõ ràng là cô bảo tôi đi mà?”
“Tôi bảo anh đi, anh liền đi? Anh có còn là đàn ông hay không?”
Người đẹp lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó bước nhanh hơn.
Bị một người đẹp hỏi có phải là đàn ông hay không, Lam Phong cảm thấy mình phải giải thích rõ ràng mới được: “Cô đứng lại đó cho tôi.”
“Mong cô hãy nhìn kĩ lại xem tôi có phải đàn ông không?” Lam Phong đứng cản đường trước mặt người đẹp.
Người đẹp có vẻ rất cẩn thận xem xét một lát, sau đó lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi vẫn chưa nhìn ra được anh giống đàn ông chỗ nào, mong anh đừng cản đường tôi nữa.”
Mặt của Lam Phong lập tức xụ xuống, hắn lấy cái thẻ căn cước từ trong bóp của mình ra rồi đưa đến trước mặt người đẹp: “Mong cô nhìn kỹ lại xem tôi có phải đàn ông không?”
Người đẹp hờ hững nhìn thoáng qua cái thẻ căn cước của Lam Phong: “Mặc dù anh là đàn ông, cũng là một người đàn ông hèn nhát.”
Nói xong, cô ta vòng qua bên cạnh Lam Phong, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Lam Phong hoàn toàn không biết nói gì nữa, đi theo.
“Đại ca, là nó đó, chính là con này!”
Giọng nói tràn ngập sự tức giận đột nhiên vang lên, ba tên côn đồ bị người đẹp đánh đến bỏ chạy dẫn theo một đám người cầm ống tuýp và dao quay lại, chặn đường đi của người đẹp.
Người đàn ông cầm đầu mặc một cái quần đùi xẻ, không mặc áo nên để lộ ra thân thể mập mạp, trên cánh tay phải là một cái hình xăm bò cạp, nhìn thấy người đẹp, đôi mắt màu đen lập tức phát sáng: “Chậc chậc… Quả thực là một người đẹp.”
Nhìn đám người với khí thế hùng hổ này, trong mắt người đẹp lộ ra vẻ căm ghét, cô ta quay đầu nhìn về phía Lam Phong đang đứng cạnh mình, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ miệng cô ta: “Nhân lúc bọn họ vẫn chưa ra tay, anh còn không đi nhanh đi.”
“Tôi không đi đâu, tôi sợ mình đi rồi, lát nữa cô lại bảo tôi là kẻ hèn nhát.”
Lam Phong không nghĩ đến vào lúc này rồi mà người đẹp vẫn bảo hắn chạy đi, hắn mang khuôn mặt mỉm cười nói.
“Anh có biết đánh không vậy? Đừng thấy vóc dáng của anh cao mà xem thường chuyện này, anh ở lại đây chỉ tăng thêm gánh nặng cho tôi thôi. Những người này là người của Hội Thanh Xà, anh đi đi.” Người đẹp lạnh lùng nói.
“Lại là Hội Thanh Xà? Tôi…”
Lam Phong vẫn chưa nói xong, đã bị người đẹp cắt ngang: “Anh chạy nhanh đi, tôi sẽ cố gắng ngăn cản bọn họ.”
Trong lòng Lam Phong ấm áp, hắn không nghĩ đến người đẹp này lại tốt bụng đến thế, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ nói: “Anh ở đây cản bọn họ, tôi sẽ đi kiếm người và gọi điện thoại báo cảnh sát…”
Cuối cùng, lại chạy trốn mất tiêu.
“Ha ha… Người đẹp, không ngờ em lại quan tâm thằng này đến thế?” Văn Thân Nam mang vẻ suy nghĩ nhìn Lam Phong một lát, nhếch môi nở nụ cười: “Có điều em càng quan tâm, trong lòng anh lại càng khó chịu. Vì vậy, các anh em, xử nó cho tao.”
Văn Thân Nam vừa nói xong, mười mấy người anh em dưới tay hắn liền cầm ống tuýp lao thẳng đến chỗ Lam Phong.
“Đồ khốn, còn ngây người ở đây làm gì? Chạy nhanh đi.”
Nhìn thấy tình huống này, người đẹp lập tức vội vã, dũng cảm bước ra, che chở trước người Lam Phong, lo lắng nói.
“Tôi nói… Chúng ta chỉ mới quen biết thôi, sao cô quan tâm đến tôi nhiều thế?”
Nhìn thấy người đẹp không chút do dự mà đứng che trước người mình, Lam Phong mỉm cười, không nhịn được trêu ghẹo: “Không lẽ cô thích tôi?”
“Thích anh?”
Người đẹp lạnh lùng nhìn Lam Phong: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, đây chỉ là chuyện mà tôi nên làm thôi.”
“Anh đi nhanh đi!”
Người đẹp vừa nói câu sau, trực tiếp quay qua đánh với đám côn đồ đang cầm ống tuýp trong tay.
“Ôi…”
Nhìn thấy tình huống này, Lam Phong khẽ thở dài, bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước mặt người đẹp.
Giọng nói thản nhiên vang lên bên tai của người đẹp.
“Cô vẫn nên ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ giao cho tôi, tôi cũng không muốn bị cô gọi là kẻ hèn nhát.”
Đón gió thổi từ con sông vào lúc sáng sớm, nghe tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, nhìn thấy bóng dáng gợi cảm đang chạy ở phía trước, tâm trạng của Lam Phong rất yên tĩnh và tốt đẹp.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp theo kiểu năng động, cô ta cũng giống như Lam Phong, mỗi sáng đều chạy bộ dọc theo con đường Bắc Tân, mỗi ngày thì hai người đều có thể gặp được nhau, thế nhưng không có ai mở miệng nói chuyện trước cả.
Người đẹp này cột tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo ba lỗ màu hồng nhạt hở bụng và một cái quần đùi màu đen, để lộ ra dáng người hoàn mỹ, nhìn qua vừa gợi cảm lại lạc quan, tựa như đang tô điểm cảnh đẹp vào lúc sáng sớm vậy, tuyệt đối là một báu vật.
Lam Phong nở nụ cười, tăng tốc tiến lên, chạy song song với người đẹp, ánh mắt không cầm lòng được mà nhìn về phía vị trí cao vút được cái áo ba lỗ màu hồng nhạt che lại, cùng với việc chạy bộ của cô thì chỗ đó cũng nhảy lên, thậm chí có lúc còn thấy được cái rãnh sâu trắng như tuyết đó nữa, tròng mắt bừng tỉnh, khiến người ta không nhịn được mà muốn thử cái cảm giác run rẩy đó.
Người đẹp hờ hững nhìn thoáng qua Lam Phong, sau đó tiếp tục chạy bộ.
Lam Phong nở nụ cười, đột nhiên tăng tốc, biến mất trong tầm nhìn của người đẹp, còn ở lại nữa, người ta sẽ nghĩ hắn là đồ dê xồm.
Tốc độ chạy bộ của Lam Phong rất nhanh, chặng đường chạy bộ của người bình thường chỉ là ba đến bốn km, thế nhưng Lam Phong lại chạy hơn họ gấp mười lần, mỗi ngày hắn đều chạy bộ vào buổi sáng ít nhất là bốn mươi km.
Với tốc độ của hắn thì đã bỏ xa người đẹp kia từ sớm.
Nửa tiếng sau, Lam Phong chạy đến cuối con đường Bắc Tân, sau đó bắt đầu chạy về đường lúc nãy.
Mười phút sau, Lam Phong đã vòng lại đường cũ thì thấy người đẹp đó đang chạy đến từ phía xa.
Khuôn mặt đẹp đẽ và hoàn mỹ, dáng người bốc lửa và gợi cảm, nhất là lúc cô ta chạy bộ thì tần suất run rẩy của vị trí cao vút đó, quả thực là làm cho người ta phải suy nghĩ lung tung. Vị trí cao vút đó và cái eo nhỏ đầy tinh tế đang được lộ ra hình thành một sự kích thích thị giác, khiến người ta không thể nào chống cự nổi.
“Vóc dáng này… quả thực có thể sánh vai với Avrile Shani.”
Lam Phong đang đánh giá vóc dáng của người đẹp này ở trong lòng.
Nhắc đến Avrile Shani, trong đầu của Lam Phong không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh tượng làm cho người ta phun máu vào tối hôm qua, vóc dáng hoàn mỹ của Avrile Shani suýt chút nữa thì đã làm cho Lam Phong hoàn toàn mất khống chế…
“Ơ kìa, người đẹp đang chạy bộ sao? Chạy cùng nhau được không?”
Đúng lúc này, ở một bên đường, ba thanh niên với dáng vẻ côn đồ lao ra, vây quanh người đẹp, trên mặt là sự tham lam và trêu đùa không thèm che giấu, đôi mặt cứ nhìn qua nhìn lại ở vị trí cao vút trước ngực của người đẹp.
“Tránh ra!”
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong miệng của người đẹp.
Bởi vì chỗ này là phần đường cuối cùng của đường Bắc Tân, cộng thêm thời gian lúc này vẫn còn sớm, ở đây vẫn chưa có người nào qua lại cả, ba người thanh niên này không hề che giấu sự tham lam và ác ý trong lòng mình.
“Tránh ra? Làm thế nào? Anh không biết đâu, người đẹp, em dạy anh đi?”
“Người đẹp, chạy lâu như vậy rồi, chắc là em chưa ăn sáng nhỉ? Ăn sáng chung được không?”
“Đúng đúng đúng, ăn uống xong thì chúng ta lại tìm một chỗ rồi mở một căn phòng nghỉ ngơi cho tốt, chậc chậc…”
Lam Phong đứng ở phía xa nhìn thấy tình huống này thì lập tức vui vẻ, chuyện này quả thực là do trời xanh sắp xếp cho hắn để hắn được làm anh hùng cứu mỹ nhân đây mà.
Thoải mái thật!
Trong lòng Lam Phong cực kì vui vẻ, hắn vội chạy nhanh tiến lên.
“Thằng kia, không muốn chết thì cút ngay đi.”
Nghe được tiếng bước chân rồi nhìn thấy Lam Phong đang chạy đến, ba người thanh niên lấy ra một con dao sắc bén rồi cầm chơi trong tay mình, nói với vẻ lạnh lùng.
Lam Phong đang định nói những lời thoại trong phim truyền hình khi có anh hùng cứu mỹ nhân, ví dụ như: Đồ cầm thú, hãy thả cô gái đó ra, để cho tôi đến, nhưng hắn lại bị giọng nói lạnh như băng của người đẹp chặn họng: “Còn đứng ngẩn người ở đây làm gì? Không mau cút đi!”
Mẹ nó, có lộn không vậy?
Người ta đang đến cứu cô đó?
Cô lại bảo người ta cút?
Cô đang làm người khác đau lòng lắm có biết không?
“Ha ha… Nghe thấy chưa? Ngay cả người đẹp người ta còn bảo mày cút đi kìa, đừng có đứng ở đây phá hư chuyện tốt của chúng tao. Cút ngay đi, thằng kia.”
“Mặt mũi như vậy, còn muốn học theo người ta đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân…”
Giọng nói đầy sự suy ngẫm và khinh thường truyền ra từ miệng của ba người thanh niên đó.
Trái tim của Lam Phong đã hoàn toàn bị tổn thương, nếu người ta đã không cần hắn xen vào việc của họ, vậy thì đi thôi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lam Phong nhiệt tình nhưng không được đáp lại.
Nhìn thấy bóng dáng Lam Phong rời khỏi, trong lòng người đẹp thở phào nhẹ nhõm, lập tức khẽ lắc đầu.
Tuy cô ta bảo Lam Phong cút đi là do không muốn làm liên lụy đến hắn, thế nhưng trong lòng người con gái nào mà lại không muốn vào lúc mình gặp hiểm nguy thì sẽ có người liều lĩnh bảo vệ mình chứ, cho dù bản thân cô ta cũng đã có đủ thực lực để bảo vệ mình.
Những cảm xúc tốt của người đẹp dành cho Lam Phong trong những ngày chạy bộ vừa qua đã biến mất hết.
Lam Phong cũng không hề rời khỏi đây, hắn tìm đến một chỗ xa hơn rồi ngồi trên ghế dài yên tĩnh nhìn mọi sự việc.
“Người đẹp à, kẻ vô dụng lúc nãy đã đi rồi, bây giờ không còn ai có thể làm phiền chúng ta nữa, em nói đi, chúng ta nên chơi thế nào?”
“Cùng nhau chơi trò 4p? Hay là chúng ta từng người thay phiên lên hả?”
Mấy người thanh niên mang vẻ mặt tham lam nói.
Người đẹp không hề trả lời, thế nhưng đùi phải lại cong lại, nhanh như chớp đá ra một cú.
“Bịch!”
Một thanh niên không kịp đề phòng, trực tiếp bị đùi phải của người đẹp đá trúng, sức mạnh khủng bố này đã làm cả người hắn bị chấn động đến mức lảo đảo một cái.
“Tao nhổ, con điếm, lại dám đánh tao, các anh em hãy tiến lên! Giết chết nó, chúng ta đã sống đến bây giờ, còn chưa thử cái cảm giác chơi thi thể đâu!”
Thanh niên đó che mặt lại, tay phải cầm một con dao bén trực tiếp đâm về phía bụng của người đẹp, vẻ mặt âm u nói.
Hai thanh niên kia thấy vậy, nhìn nhau gật đầu, một người đẹp hiếm thấy như vậy, nếu như có thể nếm thử một lần, cho dù là chết rồi cũng đáng lắm.
Ba người cầm con dao sắc bén, tiến hành việc bao vây người đẹp.
Chỉ có điều, hiển nhiên người đẹp là một người có nghề, thân thể của cô ta khéo léo tránh khỏi sự tấn công của ba người, hai chân lần lượt đá ra, hoặc dùng bàn tay trắng mịn của mình đấm ra với sức mạnh khủng bố.
Tuy thực lực của người đẹp này kém hơn Lâm Nhược Băng một chút, thế nhưng lại dư sức để đối phó với ba tên côn đồ này.
Thân thể của người đẹp ngửa ra sau, dựa vào tư thế này, đôi chân như ngọc của cô ta mang theo sức mạnh khủng bố đá vào cằm của một tên côn đồ.
“Bang…”
Thanh niên kia mang vẻ mặt đau khổ, máu đỏ tươi và răng gãy, phun ra tung tóe từ trong miệng hắn.
“Bang bang…”
Lại là hai đòn đá vào hai thanh niên khác, trực tiếp làm cho bọn họ ngã xuống, dao găm rơi trên mặt đất.
“Con điếm, mày chờ đó, hôm nay ông đây phải tìm được người chơi cho mày chết!”
Ba tên côn đồ bị đau, che mặt biến mất trong tầm nhìn của người đẹp.
“Bốp bốp bốp…”
“Giỏi thật.”
Lam Phong nhìn thấy tình huống này, mỉm cười đi lên trước, vỗ tay bảo hay.
“Kẻ hèn nhát!”
Người đẹp khinh thường nhìn thoáng qua Lam Phong, xoay người rồi chạy về, trải qua chuyện này, cô ta không còn tâm trạng đâu mà chạy bộ nữa.
Nụ cười trên mặt của Lam Phong cứng lại, sau đó hắn đuổi theo giải thích: “Sao tôi lại trở thành kẻ hèn nhát rồi? Rõ ràng là cô bảo tôi đi mà?”
“Tôi bảo anh đi, anh liền đi? Anh có còn là đàn ông hay không?”
Người đẹp lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó bước nhanh hơn.
Bị một người đẹp hỏi có phải là đàn ông hay không, Lam Phong cảm thấy mình phải giải thích rõ ràng mới được: “Cô đứng lại đó cho tôi.”
“Mong cô hãy nhìn kĩ lại xem tôi có phải đàn ông không?” Lam Phong đứng cản đường trước mặt người đẹp.
Người đẹp có vẻ rất cẩn thận xem xét một lát, sau đó lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi vẫn chưa nhìn ra được anh giống đàn ông chỗ nào, mong anh đừng cản đường tôi nữa.”
Mặt của Lam Phong lập tức xụ xuống, hắn lấy cái thẻ căn cước từ trong bóp của mình ra rồi đưa đến trước mặt người đẹp: “Mong cô nhìn kỹ lại xem tôi có phải đàn ông không?”
Người đẹp hờ hững nhìn thoáng qua cái thẻ căn cước của Lam Phong: “Mặc dù anh là đàn ông, cũng là một người đàn ông hèn nhát.”
Nói xong, cô ta vòng qua bên cạnh Lam Phong, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Lam Phong hoàn toàn không biết nói gì nữa, đi theo.
“Đại ca, là nó đó, chính là con này!”
Giọng nói tràn ngập sự tức giận đột nhiên vang lên, ba tên côn đồ bị người đẹp đánh đến bỏ chạy dẫn theo một đám người cầm ống tuýp và dao quay lại, chặn đường đi của người đẹp.
Người đàn ông cầm đầu mặc một cái quần đùi xẻ, không mặc áo nên để lộ ra thân thể mập mạp, trên cánh tay phải là một cái hình xăm bò cạp, nhìn thấy người đẹp, đôi mắt màu đen lập tức phát sáng: “Chậc chậc… Quả thực là một người đẹp.”
Nhìn đám người với khí thế hùng hổ này, trong mắt người đẹp lộ ra vẻ căm ghét, cô ta quay đầu nhìn về phía Lam Phong đang đứng cạnh mình, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ miệng cô ta: “Nhân lúc bọn họ vẫn chưa ra tay, anh còn không đi nhanh đi.”
“Tôi không đi đâu, tôi sợ mình đi rồi, lát nữa cô lại bảo tôi là kẻ hèn nhát.”
Lam Phong không nghĩ đến vào lúc này rồi mà người đẹp vẫn bảo hắn chạy đi, hắn mang khuôn mặt mỉm cười nói.
“Anh có biết đánh không vậy? Đừng thấy vóc dáng của anh cao mà xem thường chuyện này, anh ở lại đây chỉ tăng thêm gánh nặng cho tôi thôi. Những người này là người của Hội Thanh Xà, anh đi đi.” Người đẹp lạnh lùng nói.
“Lại là Hội Thanh Xà? Tôi…”
Lam Phong vẫn chưa nói xong, đã bị người đẹp cắt ngang: “Anh chạy nhanh đi, tôi sẽ cố gắng ngăn cản bọn họ.”
Trong lòng Lam Phong ấm áp, hắn không nghĩ đến người đẹp này lại tốt bụng đến thế, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ nói: “Anh ở đây cản bọn họ, tôi sẽ đi kiếm người và gọi điện thoại báo cảnh sát…”
Cuối cùng, lại chạy trốn mất tiêu.
“Ha ha… Người đẹp, không ngờ em lại quan tâm thằng này đến thế?” Văn Thân Nam mang vẻ suy nghĩ nhìn Lam Phong một lát, nhếch môi nở nụ cười: “Có điều em càng quan tâm, trong lòng anh lại càng khó chịu. Vì vậy, các anh em, xử nó cho tao.”
Văn Thân Nam vừa nói xong, mười mấy người anh em dưới tay hắn liền cầm ống tuýp lao thẳng đến chỗ Lam Phong.
“Đồ khốn, còn ngây người ở đây làm gì? Chạy nhanh đi.”
Nhìn thấy tình huống này, người đẹp lập tức vội vã, dũng cảm bước ra, che chở trước người Lam Phong, lo lắng nói.
“Tôi nói… Chúng ta chỉ mới quen biết thôi, sao cô quan tâm đến tôi nhiều thế?”
Nhìn thấy người đẹp không chút do dự mà đứng che trước người mình, Lam Phong mỉm cười, không nhịn được trêu ghẹo: “Không lẽ cô thích tôi?”
“Thích anh?”
Người đẹp lạnh lùng nhìn Lam Phong: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, đây chỉ là chuyện mà tôi nên làm thôi.”
“Anh đi nhanh đi!”
Người đẹp vừa nói câu sau, trực tiếp quay qua đánh với đám côn đồ đang cầm ống tuýp trong tay.
“Ôi…”
Nhìn thấy tình huống này, Lam Phong khẽ thở dài, bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước mặt người đẹp.
Giọng nói thản nhiên vang lên bên tai của người đẹp.
“Cô vẫn nên ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ giao cho tôi, tôi cũng không muốn bị cô gọi là kẻ hèn nhát.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook