Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 741: Chiến thần khiêu chiến: Diệp Thu và Yến Thanh Phong (Hạ)

Không khí trong phòng ngưng đọng, kéo theo rối loạn bên ngoài.

Vệ sỹ Mitsui Viêm dẫn theo đều rút súng ra, nhưng vẫn chưa kịp xông vào trong nhà, xung quanh bọn họ liền thò ra vô số nòng súng lạnh ngắt đen kịt.

Loảng xoảng!

Một cây non nhỏ như cánh tay bị một phát súng cắt đứt, đó là cảnh cáo của những tay súng bắn tỉa ở xung quanh.

"Có tay súng bắn tỉa". Một người có dáng như đội trưởng dùng tiếng NB hô lớn, ý báo mọi người đề cao cảnh giác.

Nhưng đó là phí công. Bọn họ đã vào trong vòng vây của người khác. Quy tắc của trò chơi chỉ có thể do người khác quyết định.

Mitsui Viêm xua xua tay ý bảo Thủy Quỷ lui ra phía sau mình.

Thủy Quỷ giồng như trung khuyển hoàn toàn không có phong thái của cao thủ, được mệnh lệnh của chủ nhân liên lập tức từ bỏ trận chiến mới sắp bắt đầu.

Chiến Thần nhếch miệng, cũng lui về sau lãnh chúa đại nhân củaNumberone, sau đó thản nhiên châm xì gà của mình.

"Lãnh chúa đại nhân không thể không nói, đề phòng của ngài là bậc nhất thế giói. Nhưng như thế thì đã sao? Ngài chắc chắn ngài có thể giết chết tôi sao?"

"Không thể" Lãnh chúa lắc đầu, ông không gánh nổi trách nhiệm này, Numberone của ông cũng không gánh nổi.

Vẫn chưa hiểu rõ người của tập đoàn Mitsui mãi mãi không biết được sự khủng khiếp của họ.

Rất nhiều doanh nghiệp lớn hô phong hoán vũ trong nước vẻ vang gia nhập năm trăm doanh nghiệp lớn thế giới, mà trong sản nghiệp của tập đoàn Mitsui có mấy chục doanh nghiệp vào trong số năm trắm đó. Điều bọn họ có thể làm bây giờ không phải là là tận khả năng làm náo động bao nhiêu, nhưng không ngừng di chuyển sản nghiệp, lặng lẽ phân tán ẩn núp dưới biển sâu.

Lúc người khác buông lỏng cảnh giác với họ, họ lại đội nhiên mang thế lực ra, nuốt trọn cả da tới xương người.

Numberone là tổ chức sát thủ đệ nhất trên thế giới, nhưng bọn họ không tự đại tới mức cho rằng mình có thể chống lại quân đội của một quốc gia.

"Nhưng, tôi có thể giết chết ngài ở rất nhiều lĩnh vực ngài không tưởng tượng tới". Mitsui Viêm hung dữ nói. "Lãnh chúa đại nhân, hành vi hôm nay của các người thật không lịch sự".

"Tôi hoàn tòan tán thành cách nhìn của ngài, nhưng Mitsui tiên sinh, lịch sự là phải có qua có lại".

"Chúng tôi là sát thủ, sát thủ vô cùng coi trọng tôn nghiêm và danh dự. Khi ngăn trở trước mặt chúng tôi, lựa chọn duy nhất của chúng tôi chính là phản kháng kịch liệt. Điều này vẫn mong ngài hiểu cho" Lúc lãnh chúa nói chuyện vẫn hơi khom người về phía Mitsui Viêm, dùng việc này để biểu đạt lời xin lỗi của mình.

""Được rồi, xem ra ngài đã đưa ra lựa chọn cho mình" Mitsui Viêm cuời nhạt nói.

Trong lòng lại rất khó chịu.

Tên Diệp Thu đó lẽ nào đúng là ưu tú hơn mình? Sao bọn họ lại muốn chọn hắn mà lại bỏ qua mình?

"Nhưng tôi không thể không xin khuyên lãnh chúa đại nhân một câu, làm sát thủ cũng có thể giết người, cũng phải đề phòng bị người giết, chúc ngài sống lâu trăm tuổi, lãnh chúa đại nhân".

"Cám ơn lời chúc phúc của Mitsui thiếu gia, cũng chúc cho kế hoạch lớn của ngài phát triển, mộng tưởng sớm trở thành sự thật".

Ánh mắt hai người va đập kịch liệt trong không khí, vệ sỹ bên người họ Thủy Quỷ và Chiến Thần cùng đều chăm chú chuẩn bị. Một khi lãnh chúa có chỉ thị hoặc xảy ra sung đột gì, bọn họ đều có thể phản ứng nhanh nhất.

""Chúng ta đi". Mitsui Viêm đứng dậy, lạnh lùng nói.

"Ngân Nhãn, thay ta tiễn Mitsui thiếu gia" Lãnh chúa đại nhân đứng dậy, không đích thân ra ngoài tiễn khách. Dù sao đã nói thế rồi cũng không cần quan tâm thân phận tôn quý thiếu gia tài phiệt Mitsui của hắn.

Lúc đi tới cổng biệt thự, Mitsui Viêm đột nhiên quay người, vẻ mặt tươi cười nhìn Ngân Nhãn nói "Tiểu thư Ngân Nhãn, với cơ trí của cô, có thể hiểu đuợc lựa chọn sai lầm của lãnh chúa đại nhân, cô hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh của Numberone. Mặc dù chúng ta lần đầu gặp nhau, nhưng tôi lại ngưỡng mộ đại danh cô đã lâu. Tôi muốn hợp tác của chúng ta nhất định phải vô cùng vui vẻ. Tất nhiên, tôi càng vui hơn khi nhàn rỗi có thể uống trà cùng mỹ nữ như tiểu thư Ngân Nhãn đây".

'Thật xin lỗi" Ánh mắt Ngân Nhãn lạnh lùng như băng nhìn Mitsui Viêm nói. "Lãnh chúa đại nhân đưa ra lựa chọn như vậy là do tôi thúc đẩy thành công, còn nữa, tôi không thích uống trà".

"Tôi hiểu rồi" Mitsui Viêm cười cười, bề ngoài có vẻ như không có gì thất lễ.

Nhưng hắn lại đau lòng, đau tới thê thảm, nội tạng đã rỉ máu.

"Kỹ nữ, con kỹ nữ này" Sau khi lên xe, Mitsui Viêm lên tiếng nhục mạ.

'"Thiếu gia, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội báo thù" Thủy Quỷ ở bên khuyên. Bây giờ hắn đã thu lại hơi thở cường giả trên người, giống như một thư ký nhã nhặn từ tốn ở bên cạnh khuyên giải.

"Đúng vậy, nhất định sẽ có cơ hội" Mitsui Viêm nghiến răng nghiền lợi nói. "Lúc đó ta phải cho cô ta trở thành kỹ nữ thật sự. Suzuki gọi cho La Đức Liệt truyền sự thật Numberone câu kết với quân đội Trung Quốc cho cục bảo an Mỹ".

Thủy Quỷ nhíu mày nói "Thiếu gia, như vậy không ổn, vì quan hệ hợp tác trước đây, Numberone cũng nắm được đằng chuôi của chúng ta. Nếu chúng ta làm như vậy, bọn họ cũng có thể vạch trần chuyện chúng ta ám sát nghị viện ra ngoài".

"Nói như vậy, chuyến đi tới châu Á của chúng ta chỉ là một trò cười sao?" Mitsui Viêm giận dữ.

Hắn luôn cho rằng, mình là thiên tử, gia tộc cũng đúng là ký thác hy vọng vào mình. Nhưng chỉ khi đụng phải tên khác loài Diệp Thu, mọi kế hoạch của hắn đều đình trệ, thủ hạ lại không ngừng tổn binh hao tướng, lẽ nào hắn không có lấy chút khả năng phản kháng sao?

Hơn nữa đối thủ của hắn lại trẻ như vậy.

Hắn không phục.

"Không có kế hoạch chu đáo chặt chẽ và mục liêu chính xác, lần tới châu Á này chỉ là để khống chế cảm xúc, đưa ra lựa chọn không sáng suốt. Là thiếu gia của gia tộc Mitsui, ngài chỉ cần ở lại đại bản doanh NB là được rồi, về phần việc này, chỉ cần ngài tiếp tục cung cấp tiền, sẽ có vô số người muốn làm thay ngài" Suzuki thầm nghĩ.

Đương nhiên, những lời như thế, hắn không thể nói ra được.

"Thiếu gia, tôi cảm thấy chúng ta vẫn không nên manh động. Trận chiến cả hai bên cùng thương tổn không phù hợp với lợi ích của chúng ta. Tôi thấy hiện giờ, thiếu gia đã mất đi kiên nhẫn rồi" Suzuki trả lời.

''Đương nhiên" Mitsui Viêm thẳng thắn thừa nhặn "Ta muốn sinh thời hoàn thành bản đồ hùng vĩ gia tộc Mitsui xây dựng cả trăm năm. Ta không thể chờ đợi thêm nữa. Ta còn rất nhiều, rất nhiều việc muôn làm. Nhưng bây giờ kế hoạch của chúng ta lại trì trệ, hơn nữa rất nhiều nơi đều đang rút lui. Cục diện như vậy là điều ta không muốn tiếp nhận".

"Vậy cũng phải đợi tới sau khi thiếu gia về NB mới thực hiện được, an toàn của thiếu gia là điều quan trọng nhất".

"Sao? Lẽ nào bọn họ dám giết ta ở Hong Kong? Bọn họ không sợ hai nước khai chiến sao?'' Mitsui Viêm vô cùng cuồng vọng nói.

Suzuki biết điều câm miệng rồi.

Hắn biết bây giờ thiếu gia không cần an ủi, hắn cần yên tĩnh.

Diệp Thu dẫn đoàn người chạy tới, vừa vặn nhìn thấy đuôi xe của đoàn xe vệ sỹ của Mitsui Viêm.

"Đội trưởng, bọn họ đã đi rồi'' Diệp Hổ nhìn đoàn xe báo cáo với Diệp Thu.

Diệp Thu gật gật đầu sau đó nói "Diệp Hổ, chuyện nhàm chán như vậy không cần báo cáo đâu. Tôi cũng nhìn thấy bọn họ đi

rồi".

"Ồ". Diệp Hổ tủi thân đáp.

Tiểu Bạch ngồi yên lặng bên cạnh Diệp Thu, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhận được báo cáo của thuộc hạ, Ngân Nhãn ra đón thấy Diệp Thu liên cười nói: "Không ngờ anh lại tới đấy".

"Tất nhiên phải tới, lễ nghi của Trung Hoa chúng tôi là phải đối đãi hết sức trung thành với bạn bè. Mặc dù tôi rất có lòng tin với mọi người, nhưng tôi vẫn lo lắng mọi người sẽ chịu thương tổn không cần thiết" Diệp Thu dày mặt nói.

Ánh mắt Ngân Nhãn chăm chú quan sát Diệp Thu, thầm nghĩ lẽ nào ông nội nói lòng mình rối loạn chính là vì người đàn ông trước mắt này sao?

Nhưng lòng mình sao lại phải rối loạn? Vì tình yêu?

Vậy thì tình yêu là gì?

Vấn đề thâm sâu như vậy, Ngân Nhãn cũng không có đáp án.

"Xảy ra xung đột với ai rồi?" Ngân Nhãn hỏi, cô là một sát thủ, tất nhiên là từ sát khí trong mắt đám ngươi đứng trước mặt có thể nhìn ra họ vừa mới chiến đấu xong.

Hơn nữa bọn họ ai nấy mặc võ trang, còn có người, trên người có vết thương súng nhẹ.

Mọi chuyện không cần nói cũng nhìn ra được.

"Chúng tôi nướng một đám lợn NB, da khô thịt mềm, đáng tiếc cô không có cơ hội thưởng thức".

Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Diệp Thu, anh không nên làm quân nhân, mà giống một sát thủ hơn". Ngân Nhãn nói.

"Cám ơn đã khen ngợi" Diệp Thu rất thích đánh giá của Ngân Nhãn. Trời mới biết được lý tưởng hồi nhỏ của hắn đúng là làm một sát thủ.

"Tôi muốn làm sát thủ đệ nhất thế giới". Hắn đã từng nói với Tiểu Bạch như vậy.

Hắn còn nói '"Ai dám ức hiếp cậu, tôi sẽ giết ngươi đó".

Lúc đó hắn không biết đó là lời tâm tình giống như nha phiến.

Tuổi còn nhỏ đã lừa gạt lấy đi lòng trung thành sống chết tùy tướng của một cô gái.

"Diệp Thu, cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi rất vui có thể có một người bạn ở Trung Quốc" Lời này của Ngân Nhãn thành khẩn hơn nhiều.

"Tôi cũng rất vui có thể quen biết một mỹ nữ ngoại quốc". Diệp Thu nói, con gái bên cạnh hắn đúng là rất nhiều, nhưng vẫn thiếu một cô ngoại quốc.

Thầm nghĩ thật ra, cấu tạo cơ thể của con gái Trung Quốc và con gái ngoại quốc không phải tương tự sao?

Đương nhiên cũng có lúc sẽ nghĩ, không biết có điểm gì không giống không?

"Thấy mọi người an toàn, tôi cũng yên tâm rồi, thay tôi hỏi thăm sức khỏe lãnh chúa đại nhân, hi vọng ngài chơi thật vui vẻ ở Hong Kong, nếu không có chuyện gì tôi xin đưa mọi người rời khỏi".

"Được". Ngân Nhãn đáp.

Diệp Thu cười với cô, vẫy tay gọi thành viên của tiểu đội Lôi Đình quay về.

"Đợi chút". Chiến Thần đứng ở cửa nói lớn ra.

Người của tiểu đội Lôi Đình đều rút chốt bảo hiểm súng ra, nhắm vào Chiến Thần đứng ở cửa.

Người của Numberone cũng đều triển khai trận thế, người của hai bên lại đối nghịch nhau.

Bọn họ biết sự khủng khiếp của Chiến Thần, nên vô cùng đề phòng hắn, bây giờ Chiến Thần bảo Diệp Thu chờ chút. Bọn họ còn tưởng rằng Chiến Thân muốn vô lễ với Diệp Thu.

"Thu hết súng lại" Diệp Thu ra lệnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ngân Nhãn cũng khiển trách người của Numberone cho họ đều rút về, vì tên bại hoại Mitsui Viêm mà tinh thần người hai bên cũng trở nên căng thẳng.

"Diệp Thu, tôi muốn đánh một trận với cậu" Chiến thần ném xì gà trong tay đi, nói với Diệp Thu.

"Với tôi" Diệp Thu vẻ mặt trở nên đau khổ nói "Chúng ta có gì đáng đánh chứ?"

Hắn vốn dĩ hi vọng lúc mình tới, người của numberone và người của Mitsui Viêm đang đánh nhau không thể dàn xếp.

Numberone và gia tộc Mitsui đoạn tuyệt, chỉ có thể hoàn toàn đổ về phía mình. Mà mình dẫn theo quân lực mới đánh tới đại khai sát giới, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Nhưng lúc hắn tới lại đi lướt qua đoàn xe của Mitsui Viêm. Hiện trường hoàn toàn không có bất cứ dấu vết của việc xảy ra sung đột cả.

Càng tồi tệ hơn là Chiến Thần lại chuyển chiến hỏa lên người mình ...

Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Chiến Thẩn, đã cảm thấy hắn giống như Phong Tử (kẻ điên) của Trọng kiếm môn.

Cũng cuồng vọng, ngang ngược, cũng nghiện võ như tính mạng.

Đánh nhau với kẻ điên là tên ngốc.

"Diệp Thu, ngươi đang coi thường thân thủ của ta sao? Từ chối như vậy đối với tôi chính là sỉ nhục".

"Ôi trời, như thế cũng là sỉ nhục rồi" Diệp Thu phiền muộn nghĩ.

"Đương nhiên không phải vậy. Tôi biết anh là một cao thủ" Diệp Thu cười nói "Thậm chí là một trong những người lợi hại nhất đời tôi từng gặp".

Đương nhiên đời này Diệp Thu từng gặp nhân vật lợi hại nhiều rồi.

"Vậy thì, xin hãy nhận lời thỉnh chiến của võ giả đi. Diệp Thu lẽ nào tôi thật sự không khơi dậy chiên ý trong anh sao?"

Diệp Thu thất bại rồi.

Hắn không ngờ Chiến Thần có vẻ tàn khốc lại có thể nói ra những lời như vậy.

Giống như một cô gái cởi trấn rất tức giận nói với người đàn ông rằng, tôi thật sự không khơi dậy chút *** của anh sao?

"Không có ý này, mọi người từ xa tới là khách".

"Vậy thì dùng trận chiến nhẹ nhàng vui vẻ chiêu đãi khách đi" Chiền Thần nói, đã bắt đầu khởi động thân thể cao lớn.

Thân hình như điện, nắm đấm như chùy sắt cực đại nhào tới phía Diệp Thu.

Hắn hoàn toàn không cho Diệp Thu cơ hội lên tiếng, liền dùng hành động ngăn chặn Diệp Thu lại lấy cớ từ chối.

Diệp Thu bất đắc dĩ gượng cười.

Nếu Chiến Thần đã bắt đầu, mình còn từ chối, đúng là bị người ta xem thường rồi.

Vì Chiến Thần tấn công trước nên chiếm được tiên cơ.

Nên Diệp Thu chỉ có thể liên tục lùi sau hơn chục bước. Mỗi khi lùi sau mọi bước liền hóa giải lực tấn công của Chiến Thần. Sau hơn chục bước chiến khí của Chiến Thần đã hao tổn quá nửa.

Chỉ có điều cục diện của Diệp Thu có chút chật vật, có vẻ giống như Chiến Thần nắm chặt nắm đấm đuổi đánh Diệp Thu.

Nhưng lúc này Diệp Thu đã bắt đầu phản kích.

Một tiếng trống cổ vũ khiến mình hăng hái thêm mà khiến người ta suy kiệt.

Lúc đối phương kiệt sức cũng chính là cơ hội phản kích tốt nhất cho hắn.

Dùng ám lực thứ tư chắc chắn không thích hợp. Dù sao một quyền đánh bay người của Numberone người ta, sắc mặt sẽ rất khó coi, đã giết chết một giáo quan của người ta, mục đích lập uy gần như đã đạt tới, lại thêm mọi quyền đánh chết, đó không phải là lập uy mà đi là thù hận.

Từng bước chiết xạ tam giác.

Trái.

Phải, sau đó lại hướng sang trái.

Người Diệp Thu như nhảy hình vòng cung xông tới Chiến Thần, nắm chặt nắm đấm tay phải, quát lớn một tiếng, một quyền đánh tới nắm tay Chiến Thần đang đập tới.

"Ám lực thứ ba" Diệp Thu hô. Hắn cũng không biết vì sao mình lại hô như vậy. Giống như hét lên thì mình sẽ không khí chịu như vậy nữa.

Bịch!

Nắm đấm của hai người va đập mạnh vào nhau, làm kình phong tản ra tứ phía.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương