Cận Thân Bảo Tiêu
-
Chương 674: Đại ca
"Cha, sao cha có thể nói Tạ Hân như vậy, nàng là bạn gái của con." Lưu Đại Hải trừng to tròng mắt. Mặt đỏ tới mang tai cãi lại phụ thân mình.
"Sao tao không thể nói nó như vậy? Nó muốn làm con dâu tao, chẳng lẽ tao không thể nói động tới. Mày cho rằng tao không biết nó là do nữ nhân nào nuôi sao? Mẹ đã sao, thì con cũng vậy, Lưu Minh Sinh tao ghét nhất là người như vậy. Mày thích nó đó là chuyện của mày, còn muốn nó bước vào đại môn Lưu gia, tuyệt đối không thể được." Lưu Minh Sinh căn bản không để cho con mình chút mặt mũi nào, không chút khách khí vạch trần Tạ Hân.
"Cha không nói lý được sao?" Lưu Đại Hải hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, sau đó cùng thân ảnh Tạ Hân rời đi.
Lưu Minh Sinh chắp chắp tay về phía những người chung quanh, khuôn mặt tròn béo trong nháy mắt tràn đầy vẻ tươi cười, giống như phật Di Lặc, nói: "Ha ha, để mọi người chê cười rồi, thật không tốt, thật không tốt, mọi người tùy tiện đi, tôi cùng vị tiểu huynh đệ này vào bên trong hàn huyên một chút."
Nói xong liền không để ý tới phản ứng của mọi người, cầm chiếc thẻ màu tím trong tay lẩm bẩm vài câu với Diệp Thu: "Chiếc thẻ này cậu cất đi, nếu hắn đưa thẻ này cho cậu thì cậu hãy bảo tồn nó cho tốt. Đến đây nào tiểu huynh đệ, vào phòng làm việc của ta nói chuyện một chút, nếu hắn đã kêu cậu tới đây, nhất định là có mục đích." Lưu Minh Sinh vỗ vỗ bả vai Diệp Thu rồi đi vào bên trong.
Lúc tay của hắn vừa chạm vào bả vai Diệp Thu, trong mắt Tiểu Bạch cơ hồ hiện ra sát khí, đợi đến khi nhìn thấy hắn không có ác ý với Diệp Thu, vẻ mặt Tiểu Bạch lúc này mới thư giãn lại.
Đi xuyên qua một dãi hành lang dài, tiến vào trong khu bao sương. Lại rẽ mấy vòng, xuyên qua một bước tường dày, mới dừng lại trước cửa một gian phòng làm việc.
Tự nhiên có hộ vệ tiến lên một bước đẩy cửa ra, Lưu Minh Sinh lôi kéo Diệp Thu vào. Nói: "Tùy tiện ngồi đi, xem như là đang ở nhà mình vậy. Hiện tại, câu lạc bộ Kinh Hoa này có một nửa là của cậu."
"Cái gì?" Diệp Thu mới ngồi xuống một nửa, nghe được lời này của Lưu Minh Sinh, thoáng cái liền cứng đờ giữa không trung,
"Cậu không biết sao?" Lưu Minh Sinh mở to hay mắt nhìn. Sau đó cười ha hả lên, nói: "Tôi hiểu rồi. Hắn khẳng định là không nói cho cậu biết."
"Quả thật là chúng ta cũng chỉ có gặp qua một lần." Diệp Thu cười khổ nói. Từ lúc mình được tặng chiếc thẻ này, mãi cho đến giờ mới tiến vào câu lạc bộ Kinh Hoa này. Lại còn phát sinh tranh chấp lớn như vậy, làm cho hắn có chút mơ mơ màng màng. Lời của Lưu Minh Sinh càng làm cho hắn như lọt vào trong sương mù.
Tạ Đông Thăng cũng không nói gì khác, mọi chuyện đều phải do hắn tự mình tìm hiểu. Lưu Minh Sinh bước đến tủ rượu rót ra hai chén rượu đỏ, đưa cho Diệp Thu, rồi uống cạn chén rượu đỏ trong tay mình, cảm thán nói: "Ôi chao…Thật nhớ tới cuộc sống đi theo cùng đại ca thuở nào…"
"Đại ca?"
"Đúng vậy, nhị cữu Tạ Đông Thăng của cậu chính là đại ca của tôi." Lưu Minh Sinh thẳng thắn nói. Lấy thân phận của hắn bây giờ, uy danh hiển hách, gia sản bản thân vượt quá trăm ức. Mà nói những lời như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thu, Lưu Minh Sinh giống như đang hưởng thụ, cười nói: "Biết trước khi quen đại ca, tôi làm nghề gì không?"
Diệp Thu lắc đầu, hắn thật đoán không ra. Bất quá, hắn thấy phong cách hành sự của Lưu Minh Sinh cùng con mình, liền thầm nghĩ, sẽ không phải là một hắc đạo giang hồ chứ?
"Tôi trước kia chính là cuồn cuộn….à….hiện tại mọi người kêu nó là tiểu ma cà bông. Lúc chưa quen đại ca, tôi còn là tiểu ma cà bông, không nghĩ tới phải không? Ha ha, tôi đoán cậu khẳng định không nghĩ tới mà." Lưu Minh Sinh vẻ mặt đắc ý cười to.
"Thật đúng là nhìn không ra." Diệp Thu cười khổ, không nghĩ tới mình lại bị đoán trúng.
"Sau khi quen biết đại ca tôi mới bắt đầu đi vào chánh đạo. Mặc dù tôi cứu hắn một lần, nhưng hắn lại cứu cả đời của tôi. Cậu biết không? Công việc đầu tiên của tôi cũng là mượn tiền của hắn mà làm. Mà sinh ý đầu tiên của tôi cũng là nhờ hắn giới thiệu tới, biết khi đó tôi làm cái gì không?"
Diệp Thu lắc đầu. Hắn biết mình không cần trả lời thì người mập mạp này cũng sẽ nói ra.
"Thu mua phế liệu đó, cũng là mua những sắt vụn giấy vụn của người khác đi bán. Cái danh Cương Thiết Đại Vương cửa tôi, cũng do đó mà thành. Sau đó việc buôn bán càng ngày càng lớn, tôi bắt đầu khâu gia công thêm. Vừa vặn thế giới lúc đó đang mở rộng ngoại giao, đột nhiên một đêm tôi đã phất lên, dưới chỉ đạo của đại ca tôi thu mua những khối sắt tinh chất sáu mươi phần trăm, sau đó đóng gói xuất ra thị trường. Hiện tại đã trở thành Cương Thiết Đại Vương."
Lưu Minh Sinh nói về lịch sử sự nghiệp gầy dựng trước đây, khuôn mặt béo nọng lay động liên hồi. Bình rượu đỏ trong tay chỉ trong chốc lát đã tự rót cho mình năm sáu chén. Mà quên mất cái chén trống rỗng trong tay khách nhân Diệp Thu.
"Khó trách mọi người lại lấy Lưu tiên sinh là hình mẫu để phấn đấu. Tay trắng gầy dựng nên sự nghiệp làm cho lòng người tán dương không thôi." Diệp Thu tán thưởng nói. Nguồn: http://qtruyen.net
"Chó má. Bản thân mình mới biết được chính mình. Thật ra ta vẫn giống như trước đây, vẫn là một tên tiểu ma cà bông." Lưu Minh Sinh trực tiếp bác bỏ cái vuốt đuôi của Diệp Thu. "Cậu cũng đừng gọi tôi là Lưu tiên sinh, quá xa lạ. Nếu như cậu không chê…thi kêu tôi một tiếng cữu(cậu) đi. Tôi và nhị cửu cậu chính là anh em kết bái mà."
"Haha, được." Diệp Thu cười gật đầu. Khó trách Tạ Đông Thăng lại đưa mình đến câu lạc bộ Kinh Hoa, thì ra là có tầng quan hệ này.
"Ai….Trời cao đố kỵ anh tài mà. Đại ca ưu tú như vậy, lại bị lọt vào ải tình. Bất quá gặp phải chuyện như vậy, quả thực làm cho người ta khó chịu. Huống chi tình cảm hắn và chị dâu tốt như vậy…" Lưu Minh Sinh vẻ mặt tiếc hận nói.
"Đúng vậy. Nếu như nhị cữu không có trải qua những chuyện này, thì có lẽ bây giờ hắn đã là gia chủ đương thời của Tạ Gia rồi." Diệp Thu gật đầu nói.
"Đó là đương nhiên. Nếu mà đại ca….thì nào có chuyện Tạ Đông Hiền? Tượng Giao Đại Vương cái gì? Chó má, ngay cả tư cách xách giày cho đại ca cũng không có. Ta hoài nghi rằng, chuyện này chính là do tên Tạ Đông Hiền khốn kiếp này…" Lưu Minh Sinh đang nói cao hứng, liền cảm thấy lời của mình có chút nhạy cảm, biết điều ngậm miệng ngay lại.
Lại tự rót cho mình chén rượu đỏ tràn đầy, một hơi uống vào bụng. Lưu Minh Sinh mới cảm thán nói: "Đừng tưởng tôi là người thô kệch, tôi nói những lời này với cậu, cũng là do hôm nay thấy được chiếc thẻ màu tím đánh số 01, cho nên cảm xúc mới có chút hưng phấn."
Nghe thấy Lưu Minh Sinh nói vậy, mí mắt Diệp Thu chợt chớp lại, thành khẩn nói: "Biểu cữu, nhìn thấy bộ dáng nhị cữu bây giờ, trong lòng con cũng khó chịu. Nếu như ngài có thể nói chuyện trước kia cho con biết, vãn bối sẽ vô cùng cảm kích."
"Cảm kích cái gì chứ, ta cũng không sợ đắc tội ai, nhưng mà loại chuyện đó chỉ là phán đoán của ta. Không có căn cứ chính xác thì cũng vô dụng mà thôi. Chỉ có thể làm tăng thêm phiền não." Lưu Minh Sinh lắc đầu thở dài.
"Biểu cữu, ngài có thể không rõ ràng lắm, nhị cữu bởi vì quanh năm say rượu, hiện tai gan đã hư tổn vô cùng nghiêm trọng. Nếu như không thể giải khai tâm tình, chỉ sợ hắn sống không quá một năm nữa. Con chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra trên người nhị cữu, nếu như có thể giải khai muộn phiền cửa hắn, làm cho hắn thoải mái chút ít, vãn bối như con cũng xem như là hết trách nhiệm." Khuôn mặt Diệp Thu đượm vể ưu thương nói.
Vì thúc đẩy Lưu Minh Sinh nói ra chuyện cũ năm đó, hắn cố ý phóng đại bệnh tình của nhị cữu lên gấp mấy lần. Vốn nhị cữu còn có thể sống thêm ba năm đã bị hắn rút ngắn còn không đến một năm. Hơn nữa, trị liệu từ giờ trở đi, chủ yếu là dựa vào quy luật ăn uống, Diệp Thu có lòng tin có thể trị khỏi.
"Sao chứ?" Lưu Minh Sinh trợn to hai mắt. Sau đó thân thể khỏe mạnh run lên, vành mắt liền đỏ lại. Nói: "Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Ta vẫn muốn đi gặp hắn. Nhưng mà ta biết hiện tại trong lòng hắn nhất định rất thống khổ, cũng không muốn gặp ta. Cho nên ta vẫn nhẫn nại không đi, sao bây giờ lại có bệnh tình nghiêm trọng như thế?"
Diệp Thu có thể nhìn ra, Lưu Minh Sinh quả thật có tình cảm vô cùng tốt với nhị cữu Tạ Đông Thăng của mình, dáng vẻ đau lòng của hắn không giống như giả vờ.
Nếu mà làm bộ được như vậy….thì hắn tuyệt đối có tư cách làm diễn viên đoạt giải Oscar.
"Con cũng hiểu chút ít y thuật, nên mới biết bệnh tình của hắn nghiêm trọng như thế." Diệp Thu ra vẻ thương tâm cùng Lưu Minh Sinh.
"Ôi….Không thể đợi thêm nữa rồi, ta không thể đợi nữa, ngày mai ta liền đi gặp đại ca. Không được…ta phải đi ngay bây giờ, chúng ta đi nào." Lưu Minh Sinh lôi cánh tay của Diệp Thu đi ra ngoài.
Diệp Thu ngồi bất động trên ghế sa lông, Lưu Minh Sinh dùng lực như thế nào cũng không kéo lên được, nói: "Biểu cữu, hôm nay nhị cữu đã uống rất nhiều rượu nên ngủ rồi. Lúc này mà ngài đi gặp hắn không phải làm hắn thêm thương tâm sao?"
"Vậy làm sao bây giờ, ta tìm thầy thuốc cho hắn, tìm thầy thuốc giỏi nhất thế giới này." Lưu Minh Sinh vội vàng chạy tới gọi điện thoại.
Diệp Thu túm hắn lại nói: "Biểu cữu, tâm bệnh phải có tâm dược mới chữa khói. Con cảm thấy ngài nên nói nguyên nhân làm cho hắn bị như vậy cho con biết, có lẽ con có thể giải khai tâm bệnh của hắn. Như vậy hắn không còn gánh nặng trong lòng nữa, bệnh tình mới có thể chuyển biến tốt hơn. Hiện tại tâm hắn đã chết rồi, một lòng muốn chết, cho dù ngài có tìm thầy thuốc giỏi nhất đến thì có ích lợi gì?"
Lưu Minh Sinh trầm mặc lại, đứng ở một bên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Được rồi, ta nói chuyện lúc trước cho con. Nhưng mà chuyện này là do cá nhân ta suy đoán, chưa chắc là thật. Nếu như con muốn biết chân tướng thì đi thăm dò hắn thử. Bất quá sợ là rất khó khăn, ra đã thử rất nhiều lần rồi."
Chú thích: Ma-cà-bông (F. vagabond) dt. Kẻ không nhà cửa, không nghề nghiệp, sống lang thang, kiếm sống một cách bất chính: Người ta thường gọi lũ trẻ lưu lạc này là bọn ma-cà-bông.
"Sao tao không thể nói nó như vậy? Nó muốn làm con dâu tao, chẳng lẽ tao không thể nói động tới. Mày cho rằng tao không biết nó là do nữ nhân nào nuôi sao? Mẹ đã sao, thì con cũng vậy, Lưu Minh Sinh tao ghét nhất là người như vậy. Mày thích nó đó là chuyện của mày, còn muốn nó bước vào đại môn Lưu gia, tuyệt đối không thể được." Lưu Minh Sinh căn bản không để cho con mình chút mặt mũi nào, không chút khách khí vạch trần Tạ Hân.
"Cha không nói lý được sao?" Lưu Đại Hải hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, sau đó cùng thân ảnh Tạ Hân rời đi.
Lưu Minh Sinh chắp chắp tay về phía những người chung quanh, khuôn mặt tròn béo trong nháy mắt tràn đầy vẻ tươi cười, giống như phật Di Lặc, nói: "Ha ha, để mọi người chê cười rồi, thật không tốt, thật không tốt, mọi người tùy tiện đi, tôi cùng vị tiểu huynh đệ này vào bên trong hàn huyên một chút."
Nói xong liền không để ý tới phản ứng của mọi người, cầm chiếc thẻ màu tím trong tay lẩm bẩm vài câu với Diệp Thu: "Chiếc thẻ này cậu cất đi, nếu hắn đưa thẻ này cho cậu thì cậu hãy bảo tồn nó cho tốt. Đến đây nào tiểu huynh đệ, vào phòng làm việc của ta nói chuyện một chút, nếu hắn đã kêu cậu tới đây, nhất định là có mục đích." Lưu Minh Sinh vỗ vỗ bả vai Diệp Thu rồi đi vào bên trong.
Lúc tay của hắn vừa chạm vào bả vai Diệp Thu, trong mắt Tiểu Bạch cơ hồ hiện ra sát khí, đợi đến khi nhìn thấy hắn không có ác ý với Diệp Thu, vẻ mặt Tiểu Bạch lúc này mới thư giãn lại.
Đi xuyên qua một dãi hành lang dài, tiến vào trong khu bao sương. Lại rẽ mấy vòng, xuyên qua một bước tường dày, mới dừng lại trước cửa một gian phòng làm việc.
Tự nhiên có hộ vệ tiến lên một bước đẩy cửa ra, Lưu Minh Sinh lôi kéo Diệp Thu vào. Nói: "Tùy tiện ngồi đi, xem như là đang ở nhà mình vậy. Hiện tại, câu lạc bộ Kinh Hoa này có một nửa là của cậu."
"Cái gì?" Diệp Thu mới ngồi xuống một nửa, nghe được lời này của Lưu Minh Sinh, thoáng cái liền cứng đờ giữa không trung,
"Cậu không biết sao?" Lưu Minh Sinh mở to hay mắt nhìn. Sau đó cười ha hả lên, nói: "Tôi hiểu rồi. Hắn khẳng định là không nói cho cậu biết."
"Quả thật là chúng ta cũng chỉ có gặp qua một lần." Diệp Thu cười khổ nói. Từ lúc mình được tặng chiếc thẻ này, mãi cho đến giờ mới tiến vào câu lạc bộ Kinh Hoa này. Lại còn phát sinh tranh chấp lớn như vậy, làm cho hắn có chút mơ mơ màng màng. Lời của Lưu Minh Sinh càng làm cho hắn như lọt vào trong sương mù.
Tạ Đông Thăng cũng không nói gì khác, mọi chuyện đều phải do hắn tự mình tìm hiểu. Lưu Minh Sinh bước đến tủ rượu rót ra hai chén rượu đỏ, đưa cho Diệp Thu, rồi uống cạn chén rượu đỏ trong tay mình, cảm thán nói: "Ôi chao…Thật nhớ tới cuộc sống đi theo cùng đại ca thuở nào…"
"Đại ca?"
"Đúng vậy, nhị cữu Tạ Đông Thăng của cậu chính là đại ca của tôi." Lưu Minh Sinh thẳng thắn nói. Lấy thân phận của hắn bây giờ, uy danh hiển hách, gia sản bản thân vượt quá trăm ức. Mà nói những lời như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thu, Lưu Minh Sinh giống như đang hưởng thụ, cười nói: "Biết trước khi quen đại ca, tôi làm nghề gì không?"
Diệp Thu lắc đầu, hắn thật đoán không ra. Bất quá, hắn thấy phong cách hành sự của Lưu Minh Sinh cùng con mình, liền thầm nghĩ, sẽ không phải là một hắc đạo giang hồ chứ?
"Tôi trước kia chính là cuồn cuộn….à….hiện tại mọi người kêu nó là tiểu ma cà bông. Lúc chưa quen đại ca, tôi còn là tiểu ma cà bông, không nghĩ tới phải không? Ha ha, tôi đoán cậu khẳng định không nghĩ tới mà." Lưu Minh Sinh vẻ mặt đắc ý cười to.
"Thật đúng là nhìn không ra." Diệp Thu cười khổ, không nghĩ tới mình lại bị đoán trúng.
"Sau khi quen biết đại ca tôi mới bắt đầu đi vào chánh đạo. Mặc dù tôi cứu hắn một lần, nhưng hắn lại cứu cả đời của tôi. Cậu biết không? Công việc đầu tiên của tôi cũng là mượn tiền của hắn mà làm. Mà sinh ý đầu tiên của tôi cũng là nhờ hắn giới thiệu tới, biết khi đó tôi làm cái gì không?"
Diệp Thu lắc đầu. Hắn biết mình không cần trả lời thì người mập mạp này cũng sẽ nói ra.
"Thu mua phế liệu đó, cũng là mua những sắt vụn giấy vụn của người khác đi bán. Cái danh Cương Thiết Đại Vương cửa tôi, cũng do đó mà thành. Sau đó việc buôn bán càng ngày càng lớn, tôi bắt đầu khâu gia công thêm. Vừa vặn thế giới lúc đó đang mở rộng ngoại giao, đột nhiên một đêm tôi đã phất lên, dưới chỉ đạo của đại ca tôi thu mua những khối sắt tinh chất sáu mươi phần trăm, sau đó đóng gói xuất ra thị trường. Hiện tại đã trở thành Cương Thiết Đại Vương."
Lưu Minh Sinh nói về lịch sử sự nghiệp gầy dựng trước đây, khuôn mặt béo nọng lay động liên hồi. Bình rượu đỏ trong tay chỉ trong chốc lát đã tự rót cho mình năm sáu chén. Mà quên mất cái chén trống rỗng trong tay khách nhân Diệp Thu.
"Khó trách mọi người lại lấy Lưu tiên sinh là hình mẫu để phấn đấu. Tay trắng gầy dựng nên sự nghiệp làm cho lòng người tán dương không thôi." Diệp Thu tán thưởng nói. Nguồn: http://qtruyen.net
"Chó má. Bản thân mình mới biết được chính mình. Thật ra ta vẫn giống như trước đây, vẫn là một tên tiểu ma cà bông." Lưu Minh Sinh trực tiếp bác bỏ cái vuốt đuôi của Diệp Thu. "Cậu cũng đừng gọi tôi là Lưu tiên sinh, quá xa lạ. Nếu như cậu không chê…thi kêu tôi một tiếng cữu(cậu) đi. Tôi và nhị cửu cậu chính là anh em kết bái mà."
"Haha, được." Diệp Thu cười gật đầu. Khó trách Tạ Đông Thăng lại đưa mình đến câu lạc bộ Kinh Hoa, thì ra là có tầng quan hệ này.
"Ai….Trời cao đố kỵ anh tài mà. Đại ca ưu tú như vậy, lại bị lọt vào ải tình. Bất quá gặp phải chuyện như vậy, quả thực làm cho người ta khó chịu. Huống chi tình cảm hắn và chị dâu tốt như vậy…" Lưu Minh Sinh vẻ mặt tiếc hận nói.
"Đúng vậy. Nếu như nhị cữu không có trải qua những chuyện này, thì có lẽ bây giờ hắn đã là gia chủ đương thời của Tạ Gia rồi." Diệp Thu gật đầu nói.
"Đó là đương nhiên. Nếu mà đại ca….thì nào có chuyện Tạ Đông Hiền? Tượng Giao Đại Vương cái gì? Chó má, ngay cả tư cách xách giày cho đại ca cũng không có. Ta hoài nghi rằng, chuyện này chính là do tên Tạ Đông Hiền khốn kiếp này…" Lưu Minh Sinh đang nói cao hứng, liền cảm thấy lời của mình có chút nhạy cảm, biết điều ngậm miệng ngay lại.
Lại tự rót cho mình chén rượu đỏ tràn đầy, một hơi uống vào bụng. Lưu Minh Sinh mới cảm thán nói: "Đừng tưởng tôi là người thô kệch, tôi nói những lời này với cậu, cũng là do hôm nay thấy được chiếc thẻ màu tím đánh số 01, cho nên cảm xúc mới có chút hưng phấn."
Nghe thấy Lưu Minh Sinh nói vậy, mí mắt Diệp Thu chợt chớp lại, thành khẩn nói: "Biểu cữu, nhìn thấy bộ dáng nhị cữu bây giờ, trong lòng con cũng khó chịu. Nếu như ngài có thể nói chuyện trước kia cho con biết, vãn bối sẽ vô cùng cảm kích."
"Cảm kích cái gì chứ, ta cũng không sợ đắc tội ai, nhưng mà loại chuyện đó chỉ là phán đoán của ta. Không có căn cứ chính xác thì cũng vô dụng mà thôi. Chỉ có thể làm tăng thêm phiền não." Lưu Minh Sinh lắc đầu thở dài.
"Biểu cữu, ngài có thể không rõ ràng lắm, nhị cữu bởi vì quanh năm say rượu, hiện tai gan đã hư tổn vô cùng nghiêm trọng. Nếu như không thể giải khai tâm tình, chỉ sợ hắn sống không quá một năm nữa. Con chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra trên người nhị cữu, nếu như có thể giải khai muộn phiền cửa hắn, làm cho hắn thoải mái chút ít, vãn bối như con cũng xem như là hết trách nhiệm." Khuôn mặt Diệp Thu đượm vể ưu thương nói.
Vì thúc đẩy Lưu Minh Sinh nói ra chuyện cũ năm đó, hắn cố ý phóng đại bệnh tình của nhị cữu lên gấp mấy lần. Vốn nhị cữu còn có thể sống thêm ba năm đã bị hắn rút ngắn còn không đến một năm. Hơn nữa, trị liệu từ giờ trở đi, chủ yếu là dựa vào quy luật ăn uống, Diệp Thu có lòng tin có thể trị khỏi.
"Sao chứ?" Lưu Minh Sinh trợn to hai mắt. Sau đó thân thể khỏe mạnh run lên, vành mắt liền đỏ lại. Nói: "Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Ta vẫn muốn đi gặp hắn. Nhưng mà ta biết hiện tại trong lòng hắn nhất định rất thống khổ, cũng không muốn gặp ta. Cho nên ta vẫn nhẫn nại không đi, sao bây giờ lại có bệnh tình nghiêm trọng như thế?"
Diệp Thu có thể nhìn ra, Lưu Minh Sinh quả thật có tình cảm vô cùng tốt với nhị cữu Tạ Đông Thăng của mình, dáng vẻ đau lòng của hắn không giống như giả vờ.
Nếu mà làm bộ được như vậy….thì hắn tuyệt đối có tư cách làm diễn viên đoạt giải Oscar.
"Con cũng hiểu chút ít y thuật, nên mới biết bệnh tình của hắn nghiêm trọng như thế." Diệp Thu ra vẻ thương tâm cùng Lưu Minh Sinh.
"Ôi….Không thể đợi thêm nữa rồi, ta không thể đợi nữa, ngày mai ta liền đi gặp đại ca. Không được…ta phải đi ngay bây giờ, chúng ta đi nào." Lưu Minh Sinh lôi cánh tay của Diệp Thu đi ra ngoài.
Diệp Thu ngồi bất động trên ghế sa lông, Lưu Minh Sinh dùng lực như thế nào cũng không kéo lên được, nói: "Biểu cữu, hôm nay nhị cữu đã uống rất nhiều rượu nên ngủ rồi. Lúc này mà ngài đi gặp hắn không phải làm hắn thêm thương tâm sao?"
"Vậy làm sao bây giờ, ta tìm thầy thuốc cho hắn, tìm thầy thuốc giỏi nhất thế giới này." Lưu Minh Sinh vội vàng chạy tới gọi điện thoại.
Diệp Thu túm hắn lại nói: "Biểu cữu, tâm bệnh phải có tâm dược mới chữa khói. Con cảm thấy ngài nên nói nguyên nhân làm cho hắn bị như vậy cho con biết, có lẽ con có thể giải khai tâm bệnh của hắn. Như vậy hắn không còn gánh nặng trong lòng nữa, bệnh tình mới có thể chuyển biến tốt hơn. Hiện tại tâm hắn đã chết rồi, một lòng muốn chết, cho dù ngài có tìm thầy thuốc giỏi nhất đến thì có ích lợi gì?"
Lưu Minh Sinh trầm mặc lại, đứng ở một bên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Được rồi, ta nói chuyện lúc trước cho con. Nhưng mà chuyện này là do cá nhân ta suy đoán, chưa chắc là thật. Nếu như con muốn biết chân tướng thì đi thăm dò hắn thử. Bất quá sợ là rất khó khăn, ra đã thử rất nhiều lần rồi."
Chú thích: Ma-cà-bông (F. vagabond) dt. Kẻ không nhà cửa, không nghề nghiệp, sống lang thang, kiếm sống một cách bất chính: Người ta thường gọi lũ trẻ lưu lạc này là bọn ma-cà-bông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook