Cận Thân Bảo Tiêu
-
Chương 671: Kế hoạch chiếm đoạt Tạ gia
Nhìn thấy thần thái trong ánh mắt của Diệp Thu, Tạ Đông Thăng nhẹ thở dài, nói: "Năm đó lúc mẹ con rời khỏi Tạ gia đã chán nản tuvệt vọng, căn bản không hề nghĩ đến mang phần di chúc kia theo, lúc tôi từ ngoài về gấp định tiễn nó đi, thì nó đã đi rồi, tôi cũng là lúc vô tình phát hiện ra phần di chúc kia ở trên giá sách của nó, vốn cũng lo lắng cái di chúc này sợ sẽ rơi vào tay người khác nên dấu nó đi, không ngờ hôm nay còn có cơ hội vật về chủ cũ".
Tạ Đông Thăng chỉ tùy ý nói như thế, nhưng mà, nếu như trong lòng gã không có tình cảm anh em mà vội vã muốn trở về gặp em của mình, làm sao có thể phát hiện di chúc này chứ? Tạ gia nhiều người ở nhà như vậy, nếu như họ muốn đến đó đưa tiễn, thì đâu còn đợi Tạ Đông Thăng trở về thấy phần di chúc kia?
Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, làm việc thiện hay ác chỉ do một ý niệm của con người, nhưng chỉ một việc nhỏ này cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của một người.
"Có điều, cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện" Tạ Đông Thăng nhìn Diệp Thu nói.
"Điều kiện gì?" Diệp Thu hỏi.
"Tạ gia, nhất định phải là một Tạ gia nguyên vẹn". Tạ Đông Thăng ngữ khí kiên quyết nói.
"Điều này là không có khả năng". Diệp Thu lắc đầu. Nếu như mình có cơ hội lấy được một phần ba tài sản của Tạ gia, tất nhiên sẽ nhờ Diệp Nhiễm tới lập tức tách phần kia của mình ra khỏi Tạ gia. Nếu không, để thời gian cho Tạ Đông Hiền hành động, sợ là phần tài sản mà mình được chia đều dời đi cả rồi, còn để lại cho mình chỉ là một cái vỏ. Mặc dù Tạ Đông Hiền không có khả năng này, nhưng người mưu trí hạng nhất như Trần Khắc Cường của gã lại là nhân vật như thế, mấy năm gần đây Tạ Đông Hiền có thể phát triển Tạ gia một cách nhanh chóng như thế cũng không thể không nói đến công lao của Trần Khắc Cường.
"Cậu nhất định phải làm như vậy", Tạ Đông Thăng không muốn từ bỏ lập trường của mình. Đôi mắt có bảy phần men say kia lấp lánh có thần, nhìn chằm chằm vào Diệp Thu. "Cậu nên biết, một tập đoàn tư bản khổng lồ ở trong quá trình khuếch trương phát triển tốc độ cao, tất nhiên sẽ tồn tại đủ loại sơ hở, bình thường những sơ hở này được che dấu rất tốt, người phía ngoài không dễ dàng phát hiện ra, nhưng khi tài sản của Tạ gia bị phân chia đi một phần ba, thì tất cả các vấn đề sẽ đều bị lộ ra, dạng phân tách này, có lẽ mới gây ra sự diệt vong của Tạ gia".
"Hơn nữa, mặc dù Tạ gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng không có nghĩa là không có đối thủ trong Malaysia, nếu như con có di chúc này, tất nhiên sẽ nghĩ tới muốn đem một phần ba tài sản tách ra ngoài. Mặc dù họ vận hành rất tốt, các sơ hở kia không bị người ta phát hiện, nhưng mà, Tạ gia thực lực giảm mạnh tất nhiên cũng sẽ chịu sự vây công đả kích của đối thủ cạnh tranh, ai mà muốn bỏ qua cơ hội như vậy chứ?"
Thấy Diệp Thu vẫn đang còn do dự không chịu nhả ra. Tạ Đông Thăng tiếp tục khuyên: "Tôi cũng biết cậu có mâu thuẫn với anh cả tôi, nhưng mà, Tạ gia không phải chỉ một mình anh ấy mà là tất cả mọi người trong Tạ gia, vô số tâm huyết của ông ngoại cậu ngưng kết ở trong đó, cậu có thể tưởng tượng một người ngoại lai không quen cuộc sống ở địa phương này mà gây dựng sự nghiệp bằng hai tay trắng gian nan như thế nào không? Sự bài xích của người bản địa, sự áp chế của chính phủ thậm chí còn có công kích đồng hành, bên nào mà không hung hiểm vạn phần chứ? Tạ gia có thể gắng gượng vượt qua là may mắn cỡ nào, sau này không có cơ hội như vậy đâu".
"Một gia tộc, đáng có thể truyền thừa trăm năm ngàn năm, chẳng lẽ cậu muốn thấy Tạ gia xuống dốc như vậy sao? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy một phen tâm huyết ông ngoại và vô số người của Tạ gia trước đó đều uổng phí? Cậu hy vọng thấy con cháu Tạ gia sau này không có chỗ ở cố định, phải ton hót mấy người bên ngoài kia, vì để kiếm được một công việc mà buồn phiền sao? Diệp Thu, trong xương cậu cũng có một nửa dòng máu Tạ gia đó".
Không thể không nói, Diệp Thu bị Tạ Đông Thăng nói đến xúc động, hắn có thể không quan tâm đến sự sống chết của cha con Tạ Đông Hiền, nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn thấy sản nghiệp ông ngoại vất vả xây dựng bị người ta chiếm sạch, cũng không muốn nhìn thấy Tạ gia mà mình có một nửa huyết thống bị tụt dốc. Diệp Thu uống sạch rượu trong chén, cười khổ nói: "Nếu như tôi không lập tức lấy đi phần của mình, rất có thể một phần ba tài sản này sẽ không cánh mà bay, nói như vậy, lần cố gắng này của tôi còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Cậu còn một cách có thể đi" Tạ Đông Thăng nói ra. "Cách gì?" Diệp Thu hỏi.
"Thâu tóm Tạ gia " Cái miệng nhỏ của Tạ Đông Thăng nhấp rượu trong chén, hời hợt nói.
"Cái gì? Điều đó là không thể nào" Diệp Thu lắc đầu nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vì sao không thể?", ánh mắt Tạ Đông Thăng sắc bén như chim ưng. nhìn chằm chằm đến nỗi cả người Diệp Thu đều cảm thấy không được tự nhiên.
"Tạ Đông Hiền điều khiển Tạ gia nhiều năm, không có khả năng mặc cho người khác tranh giành. Cho dù bây giờ tôi tách ra ngoài, lại có bao nhiêu cơ hội có thể thâu tóm được chứ? Huống chi tôi lại là một người ngoài. Hơn nữa, cứ coi là tôi lấy được di chúc, cho dù như nguyện ước có được một phần ba tài sản kia, cũng không chắc có cơ hội lấy nhỏ nuốt lớn, thâu tóm được Tạ gia". Diệp Thu cười giải thích.
"Vậy nếu tăng thêm phần của tôi thì sao?" Tạ Đông Thăng nhìn Diệp Thu hỏi. "Cái gì?" Diệp Thu vẻ mặt kinh ngạc.
" Tăng thêm phần kia của tôi, vậy thì cậu sẽ có hai phần ba Tạ gia, như vậy ắt hẳn là không có vấn đề gì chứ?" Tạ Đông Thăng vừa tự rót rượu cho mình, vừa nói. Lúc nói, chai Ngũ Lương Dịch thứ hai lại bị hai người uống hết một nửa.
"Không thành vấn đề, chỉ là... Vì cái gì?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi, hắn biết rõ, lúc ông ngoại qua đời chia tài sản Tạ gia làm ba phần, hai trai một gái đều có một phần, nhưng hắn làm sao cũng không ngờ tới. Tạ Đông Thăng - Cậu hai lần đầu tiên gặp mặt này cứ tiện tay mà tặng phần kia của gã cho mình. Đây cũng không phải mười tỷ, mà là tài sản khổng lồ mấy chục tỷ đó. Nước Trung Quốc lại có bao nhiêu tập đoàn có tài sản quá mấy chục tỷ chứ?
"Cậu cảm thấy, bộ dạng của tôi bây giờ, còn muốn số tiền này làm gì? Thân thể của tôi tôi biết rõ, sợ là ngày càng tệ hơn. Tôi, một tửu quỷ nổi danh nhất Malaysia, người như thế này còn sống cũng là bôi tro vào thể diện của Tạ gia. Sợ là có nhiều người hi vọng tôi sớm chết đi, tuy những năm gần đây chưa từng hỏi đến việc của Tạ gia, nhưng mà, đã là một người của Tạ gia, cũng không muốn thấy Tạ gia cứ sụp đổ như vậy. Nếu có thể làm một ít chuyện mình đủ khả năng, sau này, xuống dưới đó nhìn thấy ông ngoại cậu, cũng không quá xấu hổ" Tạ Đông Thăng cười khổ, ngữ điệu vô cùng thê lương.
"Cứ từ bỏ như vậy cũng không phải là cách, thật ra vẫn có rất nhiều thứ đáng để ông quý trọng". Diệp Thu khuyên nhủ.
"Đã không còn, thực sự không còn, chuyện của tôi tôi biết rõ, cậu không cần khuyên nữa, nhưng tôi có một đề nghị cho cậu, nếu cậu có thời gian, phải đi câu lạc bộ Kinh Hoa một chuyến, tại nơi đó, có lẽ có thể có được một ít ủng hộ, bằng không, lấy việc kinh doanh nhiều năm của anh cả ở Kuala Lumpur, chuyện của cậu thật khó làm thỏa đáng, nếu tòa án trì hoãn chuyện của cậu không thi hành trước một năm nửa năm, vậy cậu phải làm sao?"
"Tôi từng nghe nói đến tên câu lạc bộ Kinh Hoa, cũng muốn đi vào lĩnh hội một phen, nhưng mà, nghe nói chỗ đó hạn chế hội viên, tôi không có cách gì đi vào". Diệp Thu nói.
"Cậu chờ một chút" Tạ Đông Thăng để bình rượu xuống đứng lên, đi lên lầu hai.
Đợi một lúc, Tạ Đông Thăng mới mang một cái hộp xuống, mở cái hộp cẩn thận, trước tiên lấy ra một tờ giấy tồn tại vô cùng lâu, nói ra: "Đây là di chúc của mẹ cậu. Anh cả vì phòng bị cậu, nên muốn tới lấy phần kia của tôi, nhưng anh ấy lại không biết, phần của mẹ cậu lại do tôi giữ, tôi cũng không phải muốn cố chấp mà giúp ai, tôi chỉ cảm thấy, ông năm đó làm thế, là vì có lý do mới làm như vậy, chúng ta không nên vì ngăn cản mà xảy ra chuyện".
Diệp Thu nhận lấy tờ di chúc như nhặt được của quý, biết phân lượng tờ giấy đơn bạc này chính là tài chính mấy chục tỷ, nên đọc duyệt cũng không giống những tờ giấy khác. Tạ Đông Thăng từ dưới cái hộp lấy ra cái thẻ màu tím có viền vàng ở bốn mép đưa cho Diệp Thu, nói: "Đây là thẻ hội viên Kinh Hoa, đã không dùng nhiều năm rồi, không biết có bị bọn họ gạch bôr không, cậu cầm qua thử xem". Lại từ bên bàn lấy ra một mảnh giấy được gấp lại, nói tiếp: "Đây là tờ tôi tự viết trước khi cậu tới, nói rõ một phần ba tài sản của tôi sẽ chuyền nhượng cho cậu, cầm những thứ này, gần như có thể hoàn thành nhiệm vụ của con rồi".
"Cám ơn". Diệp Thu cảm kích nói, hắn không ngờ trước khi mình đến đây, Tạ Đông Thăng đã chuẩn bị kĩ càng, định chuyển nhượng một phần ba tài sản của gã cho mình, khó trách người ta gọi Tạ Đông Thăng kì tài ngút trời, hơn nữa có thể đạt được hảo cảm của gia tộc Tư Không, lấy được thiên kim đại tiểu thư của gia đình họ.
Chỉ đáng tiếc là, anh tài đều dùng đủ loại phương thức bế mạc, Tạ Đông Thăng nhìn Diệp Thu thật sâu, trong đôi mắt hàm sâu tràn đầy từ ái, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn cái gì? Đều là người một nhà mà. Nếu mẹ cậu ở đây, nó nhất định bảo cậu gọi tôi là cậu hai".
"Cậu hai". Vành mắt Diệp Thu có chút đỏ, hành động hôm nay của Tạ Đông Thăng giống như là đang truyền di ngôn. Diệp Thu biết rõ tình hình thân thể của Tạ Đông Thăng, nếu thực sự không kiêng rượu, có thể sống không quá ba năm. Nhưng Diệp Thu có lòng tin, chỉ cần ông có thể nghe theo sự chỉ đạo của mình, kiêng rượu khống thực. dùng phương pháp kim châm bài độc bài tiết độc ở gan ra ngoài, lại uống vài chén thuốc bổ, tuổi thọ của ông có thể kéo dài rất nhiều năm, một người nếu có lòng muốn chết, thì cho dù Hoa Đà chuyển thế cũng bó tay, cho dù như thế nào, Diệp Thu đều quyết định muốn thử một lần.
"Gọi thì tốt". Hốc mắt Tạ Đông Thăng cùng đã ươn ướt, nặng nề mà vỗ bờ vai của Diệp Thu vài cái, nói: "Hảo tiểu tử, tửu lượng không tệ, ngay cả tửu quỷ nồi danh như cậu cũng bị con hạ, con mau đi đi, cậu muốn ngủ một lúc".
Diệp Thu cự tuyệt sụ hộ tống của Hoàng Lâm, bảo ông trở về chiếu cố người cậu đang say. Hơn nữa còn để số di động của mình cho ông, bảo ông có việc gì thì có thể kịp thời liên lạc với mình. Diệp Thu và Tiểu Bạch cũng không về thẳng khách sạn, mà trực tiếp đón xe đi câu lạc bộ Kinh Hoa, nghe nói chỗ đó là nơi tập trung các thương nhân Trung Quốc, Tạ Ý cũng thường xuyên xuất hiện ở đó. Có lẽ sẽ gặp không ít người quen không biết chừng?
Nhưng Diệp Thu không rõ chính là, vì sao cậu hai lại nói ở đây có thể có được một ít ủng hộ mà mình muốn? Bọn họ không có lí do gì giúp một người lạ như hắn, mình mặc dù coi như là một con rồng mạnh, cũng không chắc có thể ép được bọn rắn độc này.
Tạ Đông Thăng chỉ tùy ý nói như thế, nhưng mà, nếu như trong lòng gã không có tình cảm anh em mà vội vã muốn trở về gặp em của mình, làm sao có thể phát hiện di chúc này chứ? Tạ gia nhiều người ở nhà như vậy, nếu như họ muốn đến đó đưa tiễn, thì đâu còn đợi Tạ Đông Thăng trở về thấy phần di chúc kia?
Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, làm việc thiện hay ác chỉ do một ý niệm của con người, nhưng chỉ một việc nhỏ này cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của một người.
"Có điều, cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện" Tạ Đông Thăng nhìn Diệp Thu nói.
"Điều kiện gì?" Diệp Thu hỏi.
"Tạ gia, nhất định phải là một Tạ gia nguyên vẹn". Tạ Đông Thăng ngữ khí kiên quyết nói.
"Điều này là không có khả năng". Diệp Thu lắc đầu. Nếu như mình có cơ hội lấy được một phần ba tài sản của Tạ gia, tất nhiên sẽ nhờ Diệp Nhiễm tới lập tức tách phần kia của mình ra khỏi Tạ gia. Nếu không, để thời gian cho Tạ Đông Hiền hành động, sợ là phần tài sản mà mình được chia đều dời đi cả rồi, còn để lại cho mình chỉ là một cái vỏ. Mặc dù Tạ Đông Hiền không có khả năng này, nhưng người mưu trí hạng nhất như Trần Khắc Cường của gã lại là nhân vật như thế, mấy năm gần đây Tạ Đông Hiền có thể phát triển Tạ gia một cách nhanh chóng như thế cũng không thể không nói đến công lao của Trần Khắc Cường.
"Cậu nhất định phải làm như vậy", Tạ Đông Thăng không muốn từ bỏ lập trường của mình. Đôi mắt có bảy phần men say kia lấp lánh có thần, nhìn chằm chằm vào Diệp Thu. "Cậu nên biết, một tập đoàn tư bản khổng lồ ở trong quá trình khuếch trương phát triển tốc độ cao, tất nhiên sẽ tồn tại đủ loại sơ hở, bình thường những sơ hở này được che dấu rất tốt, người phía ngoài không dễ dàng phát hiện ra, nhưng khi tài sản của Tạ gia bị phân chia đi một phần ba, thì tất cả các vấn đề sẽ đều bị lộ ra, dạng phân tách này, có lẽ mới gây ra sự diệt vong của Tạ gia".
"Hơn nữa, mặc dù Tạ gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng không có nghĩa là không có đối thủ trong Malaysia, nếu như con có di chúc này, tất nhiên sẽ nghĩ tới muốn đem một phần ba tài sản tách ra ngoài. Mặc dù họ vận hành rất tốt, các sơ hở kia không bị người ta phát hiện, nhưng mà, Tạ gia thực lực giảm mạnh tất nhiên cũng sẽ chịu sự vây công đả kích của đối thủ cạnh tranh, ai mà muốn bỏ qua cơ hội như vậy chứ?"
Thấy Diệp Thu vẫn đang còn do dự không chịu nhả ra. Tạ Đông Thăng tiếp tục khuyên: "Tôi cũng biết cậu có mâu thuẫn với anh cả tôi, nhưng mà, Tạ gia không phải chỉ một mình anh ấy mà là tất cả mọi người trong Tạ gia, vô số tâm huyết của ông ngoại cậu ngưng kết ở trong đó, cậu có thể tưởng tượng một người ngoại lai không quen cuộc sống ở địa phương này mà gây dựng sự nghiệp bằng hai tay trắng gian nan như thế nào không? Sự bài xích của người bản địa, sự áp chế của chính phủ thậm chí còn có công kích đồng hành, bên nào mà không hung hiểm vạn phần chứ? Tạ gia có thể gắng gượng vượt qua là may mắn cỡ nào, sau này không có cơ hội như vậy đâu".
"Một gia tộc, đáng có thể truyền thừa trăm năm ngàn năm, chẳng lẽ cậu muốn thấy Tạ gia xuống dốc như vậy sao? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy một phen tâm huyết ông ngoại và vô số người của Tạ gia trước đó đều uổng phí? Cậu hy vọng thấy con cháu Tạ gia sau này không có chỗ ở cố định, phải ton hót mấy người bên ngoài kia, vì để kiếm được một công việc mà buồn phiền sao? Diệp Thu, trong xương cậu cũng có một nửa dòng máu Tạ gia đó".
Không thể không nói, Diệp Thu bị Tạ Đông Thăng nói đến xúc động, hắn có thể không quan tâm đến sự sống chết của cha con Tạ Đông Hiền, nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn thấy sản nghiệp ông ngoại vất vả xây dựng bị người ta chiếm sạch, cũng không muốn nhìn thấy Tạ gia mà mình có một nửa huyết thống bị tụt dốc. Diệp Thu uống sạch rượu trong chén, cười khổ nói: "Nếu như tôi không lập tức lấy đi phần của mình, rất có thể một phần ba tài sản này sẽ không cánh mà bay, nói như vậy, lần cố gắng này của tôi còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Cậu còn một cách có thể đi" Tạ Đông Thăng nói ra. "Cách gì?" Diệp Thu hỏi.
"Thâu tóm Tạ gia " Cái miệng nhỏ của Tạ Đông Thăng nhấp rượu trong chén, hời hợt nói.
"Cái gì? Điều đó là không thể nào" Diệp Thu lắc đầu nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vì sao không thể?", ánh mắt Tạ Đông Thăng sắc bén như chim ưng. nhìn chằm chằm đến nỗi cả người Diệp Thu đều cảm thấy không được tự nhiên.
"Tạ Đông Hiền điều khiển Tạ gia nhiều năm, không có khả năng mặc cho người khác tranh giành. Cho dù bây giờ tôi tách ra ngoài, lại có bao nhiêu cơ hội có thể thâu tóm được chứ? Huống chi tôi lại là một người ngoài. Hơn nữa, cứ coi là tôi lấy được di chúc, cho dù như nguyện ước có được một phần ba tài sản kia, cũng không chắc có cơ hội lấy nhỏ nuốt lớn, thâu tóm được Tạ gia". Diệp Thu cười giải thích.
"Vậy nếu tăng thêm phần của tôi thì sao?" Tạ Đông Thăng nhìn Diệp Thu hỏi. "Cái gì?" Diệp Thu vẻ mặt kinh ngạc.
" Tăng thêm phần kia của tôi, vậy thì cậu sẽ có hai phần ba Tạ gia, như vậy ắt hẳn là không có vấn đề gì chứ?" Tạ Đông Thăng vừa tự rót rượu cho mình, vừa nói. Lúc nói, chai Ngũ Lương Dịch thứ hai lại bị hai người uống hết một nửa.
"Không thành vấn đề, chỉ là... Vì cái gì?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi, hắn biết rõ, lúc ông ngoại qua đời chia tài sản Tạ gia làm ba phần, hai trai một gái đều có một phần, nhưng hắn làm sao cũng không ngờ tới. Tạ Đông Thăng - Cậu hai lần đầu tiên gặp mặt này cứ tiện tay mà tặng phần kia của gã cho mình. Đây cũng không phải mười tỷ, mà là tài sản khổng lồ mấy chục tỷ đó. Nước Trung Quốc lại có bao nhiêu tập đoàn có tài sản quá mấy chục tỷ chứ?
"Cậu cảm thấy, bộ dạng của tôi bây giờ, còn muốn số tiền này làm gì? Thân thể của tôi tôi biết rõ, sợ là ngày càng tệ hơn. Tôi, một tửu quỷ nổi danh nhất Malaysia, người như thế này còn sống cũng là bôi tro vào thể diện của Tạ gia. Sợ là có nhiều người hi vọng tôi sớm chết đi, tuy những năm gần đây chưa từng hỏi đến việc của Tạ gia, nhưng mà, đã là một người của Tạ gia, cũng không muốn thấy Tạ gia cứ sụp đổ như vậy. Nếu có thể làm một ít chuyện mình đủ khả năng, sau này, xuống dưới đó nhìn thấy ông ngoại cậu, cũng không quá xấu hổ" Tạ Đông Thăng cười khổ, ngữ điệu vô cùng thê lương.
"Cứ từ bỏ như vậy cũng không phải là cách, thật ra vẫn có rất nhiều thứ đáng để ông quý trọng". Diệp Thu khuyên nhủ.
"Đã không còn, thực sự không còn, chuyện của tôi tôi biết rõ, cậu không cần khuyên nữa, nhưng tôi có một đề nghị cho cậu, nếu cậu có thời gian, phải đi câu lạc bộ Kinh Hoa một chuyến, tại nơi đó, có lẽ có thể có được một ít ủng hộ, bằng không, lấy việc kinh doanh nhiều năm của anh cả ở Kuala Lumpur, chuyện của cậu thật khó làm thỏa đáng, nếu tòa án trì hoãn chuyện của cậu không thi hành trước một năm nửa năm, vậy cậu phải làm sao?"
"Tôi từng nghe nói đến tên câu lạc bộ Kinh Hoa, cũng muốn đi vào lĩnh hội một phen, nhưng mà, nghe nói chỗ đó hạn chế hội viên, tôi không có cách gì đi vào". Diệp Thu nói.
"Cậu chờ một chút" Tạ Đông Thăng để bình rượu xuống đứng lên, đi lên lầu hai.
Đợi một lúc, Tạ Đông Thăng mới mang một cái hộp xuống, mở cái hộp cẩn thận, trước tiên lấy ra một tờ giấy tồn tại vô cùng lâu, nói ra: "Đây là di chúc của mẹ cậu. Anh cả vì phòng bị cậu, nên muốn tới lấy phần kia của tôi, nhưng anh ấy lại không biết, phần của mẹ cậu lại do tôi giữ, tôi cũng không phải muốn cố chấp mà giúp ai, tôi chỉ cảm thấy, ông năm đó làm thế, là vì có lý do mới làm như vậy, chúng ta không nên vì ngăn cản mà xảy ra chuyện".
Diệp Thu nhận lấy tờ di chúc như nhặt được của quý, biết phân lượng tờ giấy đơn bạc này chính là tài chính mấy chục tỷ, nên đọc duyệt cũng không giống những tờ giấy khác. Tạ Đông Thăng từ dưới cái hộp lấy ra cái thẻ màu tím có viền vàng ở bốn mép đưa cho Diệp Thu, nói: "Đây là thẻ hội viên Kinh Hoa, đã không dùng nhiều năm rồi, không biết có bị bọn họ gạch bôr không, cậu cầm qua thử xem". Lại từ bên bàn lấy ra một mảnh giấy được gấp lại, nói tiếp: "Đây là tờ tôi tự viết trước khi cậu tới, nói rõ một phần ba tài sản của tôi sẽ chuyền nhượng cho cậu, cầm những thứ này, gần như có thể hoàn thành nhiệm vụ của con rồi".
"Cám ơn". Diệp Thu cảm kích nói, hắn không ngờ trước khi mình đến đây, Tạ Đông Thăng đã chuẩn bị kĩ càng, định chuyển nhượng một phần ba tài sản của gã cho mình, khó trách người ta gọi Tạ Đông Thăng kì tài ngút trời, hơn nữa có thể đạt được hảo cảm của gia tộc Tư Không, lấy được thiên kim đại tiểu thư của gia đình họ.
Chỉ đáng tiếc là, anh tài đều dùng đủ loại phương thức bế mạc, Tạ Đông Thăng nhìn Diệp Thu thật sâu, trong đôi mắt hàm sâu tràn đầy từ ái, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn cái gì? Đều là người một nhà mà. Nếu mẹ cậu ở đây, nó nhất định bảo cậu gọi tôi là cậu hai".
"Cậu hai". Vành mắt Diệp Thu có chút đỏ, hành động hôm nay của Tạ Đông Thăng giống như là đang truyền di ngôn. Diệp Thu biết rõ tình hình thân thể của Tạ Đông Thăng, nếu thực sự không kiêng rượu, có thể sống không quá ba năm. Nhưng Diệp Thu có lòng tin, chỉ cần ông có thể nghe theo sự chỉ đạo của mình, kiêng rượu khống thực. dùng phương pháp kim châm bài độc bài tiết độc ở gan ra ngoài, lại uống vài chén thuốc bổ, tuổi thọ của ông có thể kéo dài rất nhiều năm, một người nếu có lòng muốn chết, thì cho dù Hoa Đà chuyển thế cũng bó tay, cho dù như thế nào, Diệp Thu đều quyết định muốn thử một lần.
"Gọi thì tốt". Hốc mắt Tạ Đông Thăng cùng đã ươn ướt, nặng nề mà vỗ bờ vai của Diệp Thu vài cái, nói: "Hảo tiểu tử, tửu lượng không tệ, ngay cả tửu quỷ nồi danh như cậu cũng bị con hạ, con mau đi đi, cậu muốn ngủ một lúc".
Diệp Thu cự tuyệt sụ hộ tống của Hoàng Lâm, bảo ông trở về chiếu cố người cậu đang say. Hơn nữa còn để số di động của mình cho ông, bảo ông có việc gì thì có thể kịp thời liên lạc với mình. Diệp Thu và Tiểu Bạch cũng không về thẳng khách sạn, mà trực tiếp đón xe đi câu lạc bộ Kinh Hoa, nghe nói chỗ đó là nơi tập trung các thương nhân Trung Quốc, Tạ Ý cũng thường xuyên xuất hiện ở đó. Có lẽ sẽ gặp không ít người quen không biết chừng?
Nhưng Diệp Thu không rõ chính là, vì sao cậu hai lại nói ở đây có thể có được một ít ủng hộ mà mình muốn? Bọn họ không có lí do gì giúp một người lạ như hắn, mình mặc dù coi như là một con rồng mạnh, cũng không chắc có thể ép được bọn rắn độc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook