Có một truyền thuyết rằng nếu bị quỷ hút máu cắn thì đời này đừng hòng chạy trốn được.

Y đã từng lưu lại dấu ấn của mình, dù ở chân trời góc biển y cũng sẽ tìm được nhân loại bị mình đánh dấu.

Lần đầu tiên làm tình với Lâm Hiến, Yuri đã không nhịn được cắn anh.

Lần đó cắn Lâm Hiến, Yuri còn tự tức giận với bản thân, cho rằng mình không đủ lực kiềm chế, không ngờ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Nhưng bây giờ y lại cảm ơn trời đất vì mình đã cắn Lâm Hiến, như vậy ở giữa biển người mệnh mông y mới có thể tìm được Lâm Hiến.

Dấu ấn ràng buộc đột nhiên biến mất ở ngoài bệnh viện, Yuri sững sờ, không kịp phản ứng.

Y dại ra nhìn tòa nhà trước mắt, nhìn chữ viết trên đó, cố gắng hiểu mấy chữ đó là gì.

Lâm Hiến ở trong bệnh viện, ràng buộc giữa hai người biến mất, y không cảm ứng được Lâm Hiến nữa.

Yuri giật mình mạnh, sợ hãi tự nhiên sinh ra, căn bản không kiềm chế được thân thể đã lao ra.

Nếu như ở máy ảnh đặc hiệu, y đã biến thành vô số bóng mờ, ở từng hành lang trong bệnh viện, tìm tới từng gian phòng, y như phát điên chạy đua với thời gian, muốn tìm được Lâm Hiến.

“Yuri…”

Đột nhiên có một âm thanh suy yếu nhỏ bé truyền đến, thân thể không ngừng chạy của Yuri thoáng dừng lại, tay phải của y đang bám vào tường, móng tay sắc nhọn cào lên tường vang lên tiếng rít, bóng đèn tròn đột nhiên tắt phụt, mọi người hoảng loạn hét chói tai, nhưng âm thanh khẽ gọi kia lại vô cùng vô cùng rõ ràng.

Là Lâm Hiến đang gọi y.

Yuri xoay người, nhanh chóng xuất hiện trước một cánh cửa, y không chút do dự đẩy cửa ra.

Vào trong phòng, có một đám nhân loại đang khóc, gọi tên Lâm Hiến, tựa hồ không chú ý tới Yuri đến, vampire liền bước tới trước, gạt một người chắn đường ra, chen vào.

“Anh là ai?” Quách Vân là người đầu tiên phản ứng lại, hắn kinh ngạc nhìn người xa lạ đầy người sương lạnh này.

Người trong phòng đều quay sang nhìn y, ánh mắt Yuri lại khóa trên người Lâm Hiến, y không ngẩng đầu, hơi há miệng phun ra hai chữ: “Yuri.”

Quách Vân ngẩn ra, ánh mắt nhìn Yuri thay đổi, hắn khắc chế ghen tỵ trong lòng mình, lấy một bức thư trong ngăn kéo đưa cho Yuri, thấp giọng nói: “Đây là Lâm Hiến đưa cho anh.”

Nói xong, hắn nhìn những đồng nghiệp đang đứng đó, dừng một chút, nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”


Người tới thăm dần rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Yuri có thể ngửi thấy tử khí, thực tế tàn khốc đang nói với y rằng Lâm Hiến sắp chết rồi.

Yuri cụp mắt, bên trong đôi mắt xanh là Lâm Hiến tiều tụy gầy gồ, mặt của anh chôn trong gối, không còn tóc, mặt xanh xao, trên trán nổi gân xanh nhàn nhạt. Anh nhắm hai mắt như đang ngủ, rất yên tĩnh, thân thể hơi phập phồng chứng tỏ vẫn còn, anh vẫn còn sống.

Yuri mở bức thư ra, chữ viết xiêu vẹo, rất ngắn, chỉ có mấy câu nói, đại khái nội dung vẫn là hi vọng Yuri đừng tự tổn thương chính mình nữa và xin lỗi vì lần trước đã tát Yuri.

Lâm Hiến vẫn nói xin lỗi y?

Yuri hít một hơi thật sâu, đáy mắt là luống cuống.

Trước khi tới đây, y đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện mình cần làm sau khi tìm được Lâm Hiến.

Điều đầu tiên đương nhiên là muốn làm tình với Lâm Hiến, từ sáng đến tối, nghiền ép người này làm đủ các tư thế.

Điều thứ hai mới là xin lỗi và tỏ tình.

Sau đó y sẽ đưa Lâm Hiến đi khắp nơi trên thế giới, họ sẽ cùng nhau đi xem series hoàng hôn của Andy Warhol, sẽ tới Bình Nguyên Cao ngước nhìn tầng mây thấp, đến Kenya xem cuộc di cư vĩ đại của động vật, tới Biển Chết để nổi lênh đênh, nơi nào y cũng muốn dắt Lâm Hiến đi.

Là Lâm Hiến đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết cho sinh mệnh y, là Lâm Hiến đưa y rời khỏi núi băng khổng lồ, là Lâm Hiến kéo con dao bạc ra cứu y.

Một cái tát đó không đau chút nào, là y làm Lâm Hiến đau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương